Phần 1
Tóm tắt: Năm 710, nhà Triệu đem quân xâm chiếm quốc đảo Sa Ảnh. Trải qua mười năm chiến tranh, cuối cùng Sa Ảnh vì cạn kiệt lương thực và quân binh nên đã thua. Trong trận chiến đó, vua Sa Tĩnh Thiên nhảy xuống thành Kỳ Môn-một trong 36 tòa thành của Sa Ảnh Cung tự vẫn.
Năm 721, Triệu Tấn Đinh lên ngôi hoàng đế, cho phép người dân nước Triệu xem người dân nước Sa Ảnh Cung là nô lệ, tự do đánh đập, buôn bán.
Năm 728, có một đứa trẻ 18 tuổi bị bán vào phủ Trịnh tướng quân. Tuy nó còn nhỏ nhưng tóc trắng như tuyết, mắt đục xám không có hồn. Trịnh Trụy Thiên-con trai của Trịnh Khiêm tướng quân rất thích nó, đem về làm thú nuôi trong nhà.
Không ngờ chính đứa trẻ nô lệ ấy chính là nguyên nhân khiến nhà Triệu thành lập chỉ được 20 năm, quân Triệu hiếu chiến tàn bạo lại bại trận chỉ trong một đêm, khiến triều đình hỗn loạn, trung thần cướp ngôi, nô lệ nổi dậy.
Dạ Vũ đứng trên tòa Kỳ Môn cao ngất, chỉ còn cách một bước chân nữa thì sẽ rơi xuống vực sâu như cái cách hoàng đế Sa Tĩnh Thiên đã làm năm xưa. Nàng ngước mặt nhìn bầu trời mây đen, lại nhìn về phía Trịnh Trụy Thiên đang gầm lên phẫn nộ.
Trịnh Trụy Thiên hét: "Dừng lại đi, Dạ Vũ!"
"Không dừng được nữa rồi." Dạ Vũ mỉm cười nói: "Ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu đất nước của ta. Trịnh Trụy Thiên chết đi thì Dạ Vũ cũng sẽ không còn trên đời này nữa. Nhưng Sa Dạ Vũ chết đi, toàn bộ người dân Sa Ảnh Cung sẽ chôn vùi tương lai cùng thân xác của ta, đời đời làm nô lệ."
1. Triều đại trong truyện không có thật.
2. Ngoài Dreame và Wattpad Nấm Cao Thủ ra, mọi trang web đăng tải đều là ăn cắp.
3. Cách xưng hô, phong tục, lương thực và một số chi tiết khác không nhất thiết giống với lịch sử thế giới ( Ví dụ như truyền thuyết kể Gia Cát Lượng sau khi chinh phục được miền đất phía nam Trung Hoa với 7 lần bắt rồi lại thả Mạnh Hoạch, ông vua xứ Man...v...v.... Sau đó bánh màn thầu ra đời. Thế nhưng trong lịch sử Sa Ảnh Cung, màn thầu xuất hiện sớm hơn và trở thành một trong những món ăn chính).
4. Cuối cùng, tất cả chỉ là sản phẩm của tưởng tượng.
***
Ai cũng biết con trai của Trịnh Khiêm tướng quân mắc bệnh tự kỷ. Nghe nói vì y chứng kiến cái chết của mẹ, cho nên rơi vào buồn bã lâu ngày không ai quan tâm, cuối cùng thành tâm bệnh không chữa nổi. Người hầu Trịnh phủ ra vào đông như kiến, ít nhiều cũng mấy trăm gia đinh, thế mà không một ai chịu chơi với Trịnh Trụy Thiên.
Trịnh Trụy Thiên năm nay 19 tuổi, tính tình thất thường vô cùng, khi thì vui vẻ, khi thì đột nhiên cáu bẳn đánh chết người hầu của mình. Ai cũng sợ đứa trẻ tàn nhẫn đó, xui xẻo mà bị Trịnh Trụy Thiên bắt được thì tiêu đời.
"Á Châu tỷ tỷ, chơi với ta được không?"
Á Châu chỉ mới mười lăm tuổi, vừa vào phủ không lâu, hôm nay vô tình đi ngang rừng trúc-nơi Trịnh Trụy Thiên thường lui tới. Tỷ muội của cô đứng từ xa thấy được, kinh hoàng nép vào gốc cây không dám lại gần. Bình thường mối quan hệ rất tốt, khi đứng trước bờ vực sinh tử, Á Châu quay đầu cầu cứu tỷ muội nhưng tất cả đã trốn mất.
Á Châu run giọng: "Thiếu... thiếu gia... chúng ta chơi gì..."
Trịnh Trụy Thiên cười cười, giơ con dao ra trước mặt: "Chơi trò cắt cổ nhé."
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, phủ Trịnh gia lại mất thêm một người hầu.
Năm 721, nhà Triệu thắng Sa Ảnh Cung. Triệu Tấn Đinh lên ngôi, xem người dân của Sa Ảnh là nô lệ, cho phép người nước Triệu buôn bán. Thắng làm vua, thua làm giặc. Người dân Sa Ảnh bị bán sang nước Triệu vô số, làm những công việc nặng nhọc, thậm chí là kỹ nữ, tiểu quan mua vui cho tầng lớp trên.
Sa Ảnh Cung là một tiểu đảo, trên đó xây quây quần với nhau tổng cộng 36 toà thành. Đứng đầu là hoàng đế Sa Tĩnh Thiên-một vị vua có tài chiến lược hơn người. Thế mà ông ta lại thua hoàng đế nước Triệu bởi vì quốc gia của ông là ốc đảo, khí hậu khắc nghiệt, người dân sống không đủ ăn. Nay lại tham gia chiến tranh, chống không được mười năm thì nhụt chí đầu hàng. Quân lính Sa Ảnh Cung chết vì binh đao thì ít, mà chết vì đói khát thì nhiều.
Thời Chiến quốc đó, Trịnh Khiêm là một trong những vị tướng thiện chiến nhất của nhà Triệu. Trịnh Khiêm lập nhiều công lớn, sau khi Triệu Tấn Đinh lên ngôi cũng phong cho Trịnh Khiêm chức Thái úy đứng đầu việc võ, nắm giữ vạn binh.
Thế mà đáng tiếc thay, con trai của Trịnh Khiêm là nỗi nhục lớn nhất của ông ta. Chuyện chiến trường trăm trận trăm thắng, nhưng đường con cái của Trịnh Khiêm lại không được may mắn như vậy. Mãi đến năm 40 tuổi, ông ta mới có một đứa con với tỳ nữ, đặt tên là Trịnh Trụy Thiên. "Trụy Thiên", đọc gần giống với Trị Thiên, nghĩa là khắc chế kẻ thù Sa Tĩnh Thiên của ông ta. Tỳ nữ kia bị hại chết, Trịnh Trụy Thiên 9 tuổi vô tình chứng kiến, từ đó về sau điên điên tỉnh tỉnh, đến nay cũng đã được bảy năm.
Trong bốn năm nay, Trịnh Khiêm tìm tất cả thầy giỏi về chữa cho thiếu gia, nhưng tất cả đều tuyệt vọng nói: "Bệnh của thiếu gia là tâm bệnh, tuổi còn nhỏ nhưng gặp cú sốc lớn, chỉ có thể cố gắng làm thiếu gia vui mới mong khá lên."
Nhưng thú vui của Trịnh Trụy Thiên lại là hành hạ người khác. Hắn học chữ không vào, được mỗi chuyện luyện võ, thích nhất là đánh người. Trịnh Khiêm thở dài, xem như không thấy chuyện ác con trai mình làm. Ông sống được đến đâu thì hay đến đó, chống đỡ Trịnh gia đến lúc nào thì hay được lúc đấy. Các đại thần trong triều, nhất là hoàng đế Triệu Tấn Đinh cũng biết, nếu sau này sản nghiệp nhà họ Trịnh mà rơi vào tay Trịnh Trụy Thiên, chắc chắn sẽ bị phá hoại tan nhà nát cửa, không còn chút danh tiếng nào.
Luật pháp nhà Triệu có quy định không được giết người dân, nhưng đánh giết nô lệ thì có thể. Để làm vui lòng con trai, Trịnh Khiêm đã mua rất nhiều nô lệ Sa Ảnh Cung đến. Một ngày, Trịnh Khiêm mang về một đứa trẻ trạc tuổi Trịnh Trụy Thiên, mặt mũi lem luốc, dơ dơ bẩn bẩn như con sói con lạc bầy tặng cho hắn chơi.
Đứa trẻ bị cởi trần, trên người đầy vết roi, sau lưng xăm một chữ "Vũ" theo quốc ngữ của Sa Ảnh Cung, nhìn qua cũng đủ biết đây là nô lệ bị bán. Tuy nó còn nhỏ, nhưng tóc bạc trắng như tuyết, đôi mắt đục ngầu, không chút sức sống nào. Bị ném ra giữa sân, đứa nhỏ không kêu đau một tiếng, cứ nằm lì như vậy như thể chết rồi đợi người nhặt xác.
Đến khi xế tà, Trịnh Trụy Thiên về nhà thấy được tên nô lệ nằm im giữa sân mới đá nó một cái, hỏi: "Ngươi là ai?"
Đứa trẻ giương mắt nhìn Trịnh Trụy Thiên không phản ứng.
Dưới mái tóc bạch kim, đôi mắt xám bạc khẽ động đậy. Nó ngước nhìn sao trời, phút chốc, Trịnh Trụy Thiên như nhìn thấy vạn vì sao đều tụ lại trong đôi mắt nó. Hắn hứng thú ngồi xổm, giật tóc đứa trẻ bắt nó ngửa mặt lên. Hắn ngạc nhiên: đứa trẻ này tuy lem luốc, nhưng mũi cao, mắt to, môi mỏng, từng đường nét đều rất dễ nhìn. Đặc biệt là đôi mắt xám của nó, một đôi mắt lạnh như băng mà Trịnh Trụy Thiên chưa từng thấy bao giờ.
"Ngươi tên gì?"
Nó không chịu nói. Trịnh Trụy Thiên sai người mang đồ ăn đến. Hắn cầm đồ ăn đến trước mặt nô lệ, nói: "Muốn ăn không?"
Đứa trẻ đã đói nhiều ngày liền, dĩ nhiên không kìm được. Nó định xông lên, nhưng Trịnh Trụy Thiên đã nhanh như cắt bóp chặt cổ nó lại.
"Muốn ăn thì sủa đi."
Nô lệ gục đầu xuống, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng. Bỗng nó ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao trợn nhìn Trịnh Trụy Thiên. Hắn ta càng thích thú, cắn một miếng thịt gà rồi phun xuống đất: "Không được dùng tay. Nếu ngươi chạm tay vào thịt, ta sẽ chặt cả tay chân ngươi."
Đứa trẻ do dự một lúc, nhưng cũng nghe lời. Nó biết thân phận của nó hiện tại còn không bằng một con chó. Nô lệ Sa Ảnh là tầng lớp thấp nhất, mặc sức cho người khác đánh đập hành hạ, không được một tiếng kêu ca. Nó dùng miệng liếm miếng thịt dính bẩn, từ từ ngậm lấy rồi nuốt xuống cổ họng.
Trời bên ngoài đen như mực, bỗng nổi sấm rền. Trịnh Trụy Thiên ngước nhìn những cơn mưa bắt đầu nặng hạt, thích thú trêu chọc: "Có lẽ thấy ngươi bị ta đối xử thế này, đến ông trời cũng tức giận."
Một nô lệ của Sa Ảnh Cung thì không còn tư cách làm người nữa rồi, chỉ mong sống qua ngày mai chứ nào có quyền được nói đến ba chữ lòng tự ái.
Nước mưa xối xả chảy xuống, trượt dài trên gương mặt. Làn da trắng hồng nay tái nhợt đi vì lạnh, vì những vết máu tung tóe trên quần áo đang dần thấm đẫm, lan rộng ra và sực lên mùi tanh tưởi.
Tuy vậy, đôi mắt màu bạc chì sáng như được tráng gương, phảng phất lại tí chút ánh sáng vẫn không có gì gọi là biến chuyển. Đáy mắt hấp háy một chút, khóe miệng kiều mị hơi cong lên, thoạt nhìn như loài hồ ly giảo hoạt.
Trịnh Trụy Thiên vuốt tấm lưng gầy đầy vết sẹo có xăm chữ "Vũ" của nó, nói: "Từ hôm nay ngươi đi theo ta, làm con Bạch Cẩu giúp bổn thiếu gia vui vẻ."
Trịnh Trụy Thiên nhìn ra cơn mưa mùa hạ rơi ngoài sân, lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
"...Vũ, hoặc là Dạ Vũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro