Chương 16: Hoàng
Ngày thứ bốn yêu nhau, Trần Minh Kim rủ tôi ra quán cà phê học bài. Tôi vốn không muốn đi, nhưng vì Minh Kim nài nỉ mãi tôi mới chịu đồng ý. Dù gì thì deadline dạo này cũng hơi nhiều, chạy hai người có lẽ sẽ hiệu quả hơn
"Tao mặc đồ gì giờ?"
"Đồ nào mà lúc thoải mái mày hay mặc ấy"
"Lúc thoải mái tao đâu có mặc đồ"
"Mày cố tình đúng không Dung?"
Minh Kim đỏ mặt gào tôi làm ơn có một chút sỉ diện của phụ nữ, còn tôi thì tỉnh bơ bảo bản thân chỉ là đang thành thật khai báo
"Thôi mặc đồ gì cũng được, có mặc là tốt rồi"
Thế là hôm đó tôi quất luôn bộ đồ thể dục màu xanh nhạt có in logo trường to tướng bên ngực trái. Minh Kim há hốc miệng, nhìn tôi mà cứng lưỡi
Anh ngày hôm đổi thành kính gọng trắng nhỏ, mang một cái áo thun màu vàng nhạt, phối bên ngoài một chiếc áo khoát kiểu sơ mi thoải mái. Dưới thân là quần tây đen, đi cùng với đó là một cái túi đeo chéo. Trông cứ như là sinh viên đại học thứ thiệt vậy, cái này mà ai nói anh là học sinh lớp 10 tin được chết liền
"Mày có thấy tao giống gia sư của mày quá không vậy?"
"Hình như cũng hơi..."
"Mày ăn mặc như vầy người ta nghĩ tao có quan hệ bất chính với mày thì sao?"
"Không cần lo, cảnh sát có tới thật thì cũng bắt có mình mày thôi. Tao sẽ diễn thật ăn khớp vai "con bé nhà lành" và "thằng ôn lừa đảo" với mày"
Minh Kim cười bất lực kéo ghế ngồi xuống, giọng trầm trầm: "Con bé này, tao là bạn trai mày đấy"
Tôi cười vô tội, chạy đi gọi món
Quán mà Minh Kim dẫn tôi đến có thể nói là rất đẹp, không phải kiểu hiện đại, nhưng có cảm giác rất thoải mái. Mấy bóng đèn màu vàng tỏa sắc nhàn nhạt được đựng trong mấy lọ thủy tinh tái chế, giấy báo ở mọi nơi, gắp trên tường, trên trần. Bên trong quán còn có một cây đàn dương cầm lớn, đen tuyền, đặt sừng sững ngay chính giữa
Mọi thứ được trang trí chủ yếu theo ba tông màu: Nâu, trắng và cam. Nâu và trắng thì còn có thể hiểu là cà phê và sữa, còn cái thứ màu cam vô duyên trông chẳng khớp miếng nào kia thì tôi không rõ
"Anh ơi cho em một li ca cao lạnh, còn có..." đang nói, tôi bỗng chợt nhớ ra là tôi chẳng biết Minh Kim thích uống gì cả "À, xin lỗi, anh đợi em chút"
"Một li ca cao lạnh, một soda chanh nhiều đường ít đá đúng không em?"
Tôi ngẩng người khó hiểu nhìn lên anh nhân viên đang tươi cười. Tóc anh ta nhuộm một màu nâu sáng, phần cổ phía dưới tai còn có một hình xăm gạch chéo rất nổi bật. Giọng anh hào sảng, nói cười rất tự nhiên: "Thằng kia là khách quen chỗ anh. Em không cần lo"
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn "dạ" một tiếng. Anh ta không để tôi đi vội, nhưng lấy lí do là đợi lát bưng nước đi luôn mà giữ tôi lại nói chuyện một chút
"Đây là lần đầu tiên nó đi tới đây với bạn đấy, em... là bạn bình thường hay là..."
Tôi đỏ mặt xua tay lia lịa
Anh vừa bấm máy xay ca cao, vừa nhìn tôi vừa cười. Ở quầy hàng thoang thoảng một mùi cà phê rất thơm, không quá nồng, rất đặc biệt
"Vậy là..."
"Là bạn bình thường ạ"
Tôi cũng muốn kêu tôi là bạn gái lắm chứ, nhưng kêu cái đứa đang phèn điên như tôi là bạn gái Trần Minh Kim kia chắc anh ta ngất mất. Với cả hai đứa còn đang yêu thử, tôi mà thừa nhận, lỡ sau một tuần tụi tôi không còn tiếp tục thì sau này quay lại đây sẽ ngượng chết
"Ly của Kim đây, em bưng cẩn thận. Đợi lát nữa anh sẽ bưng ly của em sau"
Tôi vừa luống cuống cẩn thận nhận lấy, vừa bối rối: "Ơ, sao thế ạ?"
"Ly của em làm lâu hơn"
Tôi không hiểu ca cao lạnh thì có gì mà cầu kì, nhưng vẫn nghe lời mà bưng ly của Minh Kim ra trước
"Chỗ này mày làm sai rồi"
Minh Kim vừa thấy tôi đi ra liền giúp tôi đỡ lấy li nước, sau đó chỉnh giúp tôi chỗ anh vừa khoanh vào
"Cái này phải áp dụng công thức như thế này này"
Tôi vừa nghe Minh Kim giảng bài vừa gật gù, phải công nhận là Minh Kim giảng rất dễ hiểu, tôi nghe qua hai lần, đã có thể nắm được dạng bài
"Mày tài thật" Tôi tấm tắc khen
Minh Kim cười khoái chí, kiêu ngạo hất cằm lên, cao giọng nói: "Sao nào, nêu trải nghiệm khi có anh người yêu tài ba đi chứ?"
"Cảm thấy còn có thể chịu đựng được một tuần, nếu mày không giở trò lưu manh" Tôi giơ ngón cái ra với Minh Kim
"Nhìn tao rất giống người có văn hóa mà"
"Cố gắng lên, sắp giống rồi đấy"
Minh Kim bĩu môi, ánh mắt biểu hiện vô cùng không đồng tình
Tôi và Minh Kim lại im lặng ngồi cạnh nhau, mỗi đứa một đề, chốc chốc Minh Kim lại quan sát xem tôi có chỗ nào không hiểu không. Minh Kim là một người tinh tế đến ngạc nhiên, tôi còn chẳng nhíu đầu mày lấy một chút mà anh vừa nhìn qua đã biết bài nào tôi không biết làm
Tôi đang giải bài rất hăng thì ghi lệch, vươn tay lấy bút xóa làm thế nào lại vô tình huých phải ly nước trà, tuy chỉ đổ ra một chút, nhưng lại xui xẻo dây vào cổ tay áo Kim
"Á, chết, sorry Minh Kim" Tôi bối rối lấy giấy thấm chỗ nước trên bàn
"Không sao, tao đi rửa tay chút"
Anh cười với tôi rồi đứng lên đi, Minh Kim vừa khuất bóng. Anh chàng tóc nâu sáng kia đã bưng li của tôi ra
"Để cô nương đợi lâu rồi"
Dáng vẻ của anh ta hơi hấp tấp, tôi thầm nghĩ may mà nãy tôi bê ly của Kim, chứ cái ly của Minh Kim mà đưa vào tay anh ta chắc giờ đã nằm dưới sàn rồi
"Nào, giúp anh đỡ xuống một chút"
Tôi lịch sự gật đầu cảm ơn sau đó cẩn thận để xuống giúp anh. Vốn nghĩ anh để đó rồi sẽ đi ngay, không ngờ anh ta lại ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười nhẹ nhàng
"Anh tên là Hoàng, em tên là gì ấy nhỉ?"
Tôi ngượng người cầm li ca cao lạnh lên uống một ngụm. Không ngờ là rất ngon, mùi ca cao đặc trưng thơm thoang thoảng nơi đầu mũi, vị không quá ngọt, nhưng vừa đủ khiến tôi không ngừng cảm thán
"À, em tên Châu Dung"
Hoàng chống cằm nhìn vào đống bài tập của tôi, giọng nói của anh rất hay, không quá trầm, nhưng êm dịu, dễ nghe. Hoàng rút từ trong túi ra đưa cho tôi một viên kẹo bò, bên ngoài bao bì đơn giản, cái này giống như là loại lúc nhỏ mà tôi hay ăn. Tôi còn nhớ rõ vị của nó, chính là rất ngọt, còn thơm lừng mùi sữa bột
"Cho em nè, coi như là quà làm quen"
Tôi hơi lưỡng lự, mấy nay có cả tá vụ trộn ma túy vào kẹo rồi đi dụ dỗ con níc. Dù tôi không còn nhỏ nhắn gì, nhưng tôi cũng không dám chủ quan nên chỉ đành khéo léo từ chối
Hoàng lại cười, tỏ ý không sao. Chỗ tôi ngồi là một nơi ánh mắt không quá gay gắt, nhưng chỉ một vệt sáng chiếu vào người cũng khiến Hoàng trông rất có sức sống. Mái tóc màu nâu sáng mang lại cho tôi cảm giác rất ưa nhìn, rất trẻ trung
"Mắt em dễ thương ghê, giống như là mắt của chim bồ câu vậy"
"Em cảm ơn"
Tôi mân mê cây bút trên tay, lịch sự tiếp chuyện với anh
"Em thấy anh thế nào?"
Đột ngột bị hỏi làm tôi sững người, lúc này tôi mới thật sự chú ý quan sát anh, hai đầu mày nhíu lại, nhỏ giọng thành thật trả lời: "Cảm thấy anh hơi quen mắt"
"Ờ, người ta hay nói anh có gương mặt đại trà mà"
Hoàng cười với tôi, sau đó ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm
"Anh có dán dưới ly"
Tôi còn ngu ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hoàng đã rời đi, đúng lúc đó Minh Kim đi vào. Tôi lưỡng lự, không biết có nên kể với Minh Kim không, dù gì thì hiện giờ anh cũng là bạn trai tôi, thành thật khai báo có khi sẽ tốt hơn. Tuy nhiên lúc tôi còn đang mấp máy môi ngập ngừng muốn nói, Hoàng từ xa lại đã ngấm ngầm đặt một ngón tay trỏ dọc môi, biểu hiện nói tôi im lặng, giữ bí mật, còn nháy mắt
Tôi nuốt nước bọt, quyết định nuốt chuyện này xuống dạ dày. Nhân lúc Minh Kim đang giúp tôi kiểm tra lại lời giải thì giả vờ uống nước, thực tế là đang nhanh chóng gỡ cái thứ dưới đáy li
Một mẩu giấy note màu vàng, bên trong là một dãy số điện thoại, không cần nói cũng biết là số điện thoại của Hoàng
Sao nhỉ? Tôi có cảm giác hơi sai trái rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro