Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyệt Lam Chi Hạ

Nguyệt Lam Chi Hạ 

[Một]

Edit: Rubymoonhn

Beta: [Su]

~*~ 

Mùa hè năm nay phá lệ nóng bức hơn mọi lần. Trong cung bọn thái giám mỗi ngày lại đi đến trên cây tróc biết (ta ứ đây là cây gì=”=) để tránh ảnh hưởng đến những quý nhân nghỉ ngơi. Tẩm cung của Thái hậu lại có vẻ dị thường quạnh quẽ, không giống những nơi khác trong cung bởi bì trời nóng mà sinh ra vẻ phiền muộn cùng táo ý (ồn ào). Hoàng đế Ti Lam Hạ ngồi ở trước mặt thái hậu, trên mặt tương tự mẫu thân có chung một vẻ quạnh quẽ. Hạ nhân trong cung đều bị thái hậu hạ lệnh lánh ra ngoài, Ti Lam Hạ biết mẫu thân có chuyện nói với mình, mà hắn cũng đã chờ đợi ngày này từ lâu.

          “Hạ nhi. . . . . . Nhiều năm như thế vi nương chưa bao giờ khuyên ngươi. Cho dù là lúc trước ngươi nói cho vi nương ngươi yêu hắn, vi nương cũng không có khuyên ngươi. Đối với hắn, nương vẫn rất cảm kích, nếu không nhờ hắn, nương sớm không còn có ngươi. Cho dù là hiện tại, nương vẫn như cũ cảm kích hắn, huống chi hắn lại là người như vậy.”

          “Nương, con cũng vẫn thực cảm kích ngài.” Ở trước mặt mẫu thân, giọng nói Ti Lam Hạ đã giảm bớt vẻ trong trẻo lạnh lùng mà lại có chút ôn nhu.

          “Hạ nhi. . . . . . Nương một mực chờ, chờ ngày nào đó ngươi hồi tâm chuyển ý. Nhưng hôm nay xem ra, chẳng sợ hoàng hậu các nàng sanh ra hoàng tử cho ngươi, lòng của ngươi cũng toàn bộ đều ở trên người hắn.” Ti Lam Hạ trầm mặc không lên tiếng, mười mấy năm qua tâm hắn chưa bao giờ rời khỏi người nọ một khắc, giờ sao có thể rời đi.

          Dung thái hậu xoa mặt đứa con, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Hạ nhi, từ khi nương có ngươi, nương yêu nhất chính là ngươi. Trong thâm cung này, có được tình yêu của quân vương là không có khả năng. Cho nên nương mặc dù yêu phụ hoàng ngươi, nhưng nương càng yêu ngươi, bởi vì ngươi là chỗ dựa duy nhất trong cung của nương. Nương không cầu ngươi làm hoàng đế gì, nương chỉ mong ngươi bình an hạnh phúc. Hạ nhi, nương biết ngươi đối với hắn không oán không hối hận, thế nhưng. . . . . . Nương thật sự không đành lòng nhìn đứa con ngoan của nương chỉ là một thứ giải dược. . . . . . Hắn cùng phụ hoàng ngươi trong lúc đó, vô luận là ngươi hay là Cẩm Sương, Hoài Ân, đều không thể tham gia vào. Nương không cầu ngươi rời khỏi hắn, nương chỉ mong ngươi yêu quý chính mình.” Ti Lam Hạ lẳng lặng ngồi nghe không nói gì.

          “Mười năm , nương nhìn ngươi càng ngày càng ít lời, tâm sự càng ngày càng nặng, nương biết là vì cái gì. Đối với tình yêu của ngươi, hắn không thể hồi báo, nếu như vậy, ngươi vì sao không buông tha chính mình, thu hồi trái tim?” Cảm xúc dao động khiến Dung thái hậu bật khóc. Nàng đau lòng thay đứa con duy nhất của mình, hắn gặp trắc trở vì tình, đau khổ vì tình.

          Ti Lam Hạ vỗ nhẹ lưng mẫu hậu, nghĩ muốn nàng bình tĩnh một ít. “Mẫu hậu, bắt đầu từ ngày con yêu hắn, con đã biết yêu thương hắn sẽ thực khổ. Nhưng, con không thương hắn lại càng khổ.” Lời nói của Ti Lam Hạ làm cho Dung thái hậu khóc càng thương tâm.

          “Phụ hoàng có thể có được toàn bộ tâm hắn, là bởi phụ hoàng đã vì hắn trả giá rất nhiều. Từ nhỏ phụ hoàng đã đem hắn mang theo trên người, đem hắn sủng như bảo bối. Còn con lần đầu tiên thấy hắn cũng có chút sợ hãi. Dưới đôi mắt như vậy, con như thế nào không sợ hãi. Nương, phụ hoàng lần đầu tiên thấy hắn, liền đem hắn mang về  tẩm cung. Chỉ luận điểm này, phụ hoàng so với con càng xứng có được tâm hắn, phụ hoàng. . . . . . Chưa bao giờ sợ hắn, vô luận hắn làm ra chuyện gì.”

          Thân là hoàng tử, từ nhỏ nương luôn dạy bảo hắn không thể quá nổi bật, cho nên hắn cũng không cùng lão Nhị xung đột, bởi vì có Thần phi. Nương không sợ Thần phi, nhưng tiểu nhân khó phòng, nhất là sau khi Tiêu hoàng hậu bị hạ dược, nương càng thêm lúc nào cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận. Đến một ngày, trong cung lan truyền lời đồn Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt vốn là phế nhân lại đột nhiên khởi sắc, còn được phụ hoàng cho qua đêm ở tẩm cung. Khi hắn nghe được thị nữ của nương bẩm báo, trong lòng nửa tò mò nửa không tin. Hắn chưa bao giờ được tới tẩm cung phụ hoàng, phụ hoàng như thế nào mang cái người thân tàn kia đi.

          Thiên tính làm cho hắn bỏ qua việc này, đến sau này, hắn mới biết được “Hắn” được sủng ái như thế nào. Tất cả mọi người đều nói tương lai thái tử vị chắc chắn là của “Hắn”, nói phụ hoàng dễ dàng tha thứ “Hắn” như thế nào, ban cho “Hắn” không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo. Hắn càng ngày càng muốn gặp vị hoàng đệ chưa bao giờ gặp mặt kia, có điều tính kiêu ngạo lại không cho phép hắn giống lão Nhị lão Tam, ngày ngày mặt dày hướng Di Hiên Cung đi tìm “Hắn”.

          Nghe nói bộ dạng của “Hắn” giống như linh đồng hạ phàm, nghe nói phụ hoàng tự mình mang “Hắn” đi chọn nô tài, nghe nói nước phụ thuộc vừa mới tiến cống mật quất (mứt quýt) phụ hoàng còn chưa hưởng qua đã đem tặng “Hắn”, nghe nói phụ hoàng đánh hai cung nữ suýt chết chỉ vì các nàng lộng bị thương lỗ tai “Hắn”, nói lộng thương cũng không đúng, chẳng qua chỉ là xỏ lỗ tai. Nghe nói. . . . . . Nghe nói. . . . . . Quanh mình tất cả đều là lời đồn đãi về người nọ, mà hắn vẫn chưa một lần gặp qua “Hắn” . Phụ hoàng sủng ái “Hắn” tới mức không cho bắt cứ ai đi quấy rầy “Hắn”. Hắn vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, đối với “Hắn” càng lúc càng tò mò.

          Cuối cùng hắn cũng đã gặp được, nhìn thấy cái người chậm chạp mới xuất hiện ── ở bữa tiệc sinh thần phụ hoàng. Nhưng người nọ lại mặc một kiện áo choàng màu đen, che giấu bản thân, “Hắn” không phải có bộ dạng giống như linh đồng sao? Vì sao không dám lộ mặt ra? Còn có phụ hoàng, “Hắn” đối với phụ hoàng vô lễ là vậy thế nhưng người lại không có chút hờn giận nào. Nghĩ đến phụ hoàng sủng “Hắn” như vậy, hắn rất khó chịu, cũng càng thêm ghen tị, vì sao phụ hoàng chưa từng đối đãi như vậy với mình, phụ hoàng cứ như chỉ có một đứa con là người nọ.

          Cẩm Sương an vị ở bên người hắn. Trái ngược với hắn, Cẩm Sương ôn hòa nho nhã, thế nhưng ngay cả trên mặt y đêm đó cũng che dấu không được khổ sở. Đối với bọn họ còn nhỏ tuổi mà nói, căn bản không giấu được tâm tư của mình. Đêm hôm đó, vô luận bọn họ vì phụ hoàng đưa lên lễ vật như thế nào, ánh mắt phụ hoàng đều chưa từng rời khỏi người nọ. Phụ hoàng nói người nọ chịu không nổi ồn ào, là người yêu cầu nên người nọ mới đến. Phụ hoàng sủng ái người nọ như vậy làm cho ngực hắn đau đớn, bọn họ cũng là con của phụ hoàng.

          Kết quả khi người nọ cởi áo choàng dâng lên lễ vật của chính mình, bọn họ cuối cùng biết vì sao phụ hoàng lại độc sủng “Hắn”. Năm ấy “Hắn” mới năm tuổi, dâng lên thọ lễ “Phượng Hoàng Triều Phụng” đã thất truyền, với dung mạo cùng giọng nói như vậy, “Hắn” quả không phải người bình thường. Ngay đêm đó, người nọ như đâm một nhát vào trong lòng hắn.

          Sau đó, khi vũ điệu kết thúc “Hắn” liền té xỉu , nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của phụ hoàng, nghe được phụ hoàng lo lắng hô to, hắn biết bản thân hoàn toàn thua rồi, người nọ nói không chừng thật là linh đồng hạ phàm. Nhưng hắn không cam lòng, mặc dù là như vậy, hắn cũng muốn cùng người nọ tỷ thí một lần. Hắn khiêu không được “Phượng Hoàng Triều Phụng” nhưng hắn có khả năng khác, hắn tuyệt không nhận thua, hắn phải làm tốt hơn người kia, muốn cho người nọ biết, trong cung này, “Hắn” còn có huynh trưởng, muốn cho phụ hoàng biết, người còn có một Tứ Hoàng Tử.

          Khi hắn đã chuẩn bị tốt thì người nọ lại biến mất, “Hắn” rõ ràng ờ ngay trong cung nhưng lại biến mất ở trước mắt mọi người. “Hắn” đem chính mình giấu đi, giấu ở Nguyệt Tiêu điện của “Hắn”, giấu ở tẩm cung của phụ hoàng. Hắn và nương theo hoàng hậu tới nơi đó thăm “Hắn” thế nhưng người nọ lại không gặp. Khi đó hắn rất phẫn nộ, bởi vì được sủng ái cho nên không đem bọn họ để vào mắt sao? Căn bản không nhìn nhận huynh trưởng của “Hắn” sao? ( đến ông ngoại hắn mà hắn còn mắng xối xả huống chi huynh đệ==|||)

          Ước chừng qua hai năm sau người nọ mới vào thư viện, khi đó trong lòng hắn đối với người nọ ghen tị, bất mãn dần dần phai nhạt. Vô luận phụ hoàng đã quyết định phong người nọ làm thái tử hay không, hắn đều phải vì chính mình và nương tính cho tương lai, hắn phải được phụ hoàng thừa nhận, phải có được thực lực của chính mình. Hai năm qua, chuyện về người nọ vẫn như cũ nghe qua không ít, việc duy nhất hắn có thể làm chính là có tai mà như điếc.

          Khi người nọ đột nhiên xuất hiện ở thư viện, hắn không biết chính mình như thế nào cản thấy vui sướng, hắn hẳn là chán ghét người nọ không phải sao? “Hắn” cướp đi sủng ái của phụ hoàng, không đem huynh trưởng bọn họ để vào mắt, đối với bọn họ cực kỳ vô lễ, vậy vì sao ngày đó,nhìn thấy “Hắn” đi vào, hắn lại vui sướng đến cả đầu lưỡi cũng phát run.

          Làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là người nọ đối với lão Bát thế nhưng lại không có một tia hận ý, tựa như đối đãi với bọn họ. Không có đánh mắng, không có khi dễ, người nọ đối với tất cả mọi người chỉ là lạnh lùng thản nhiên, hờ hững. Điều này lại làm cho hắn có chút sinh khí, chẳng lẽ hắn khinh thường huynh trưởng bọn họ? Người nọ suốt ngày khoác áo choàng màu đen, không nhìn người, cũng không cho người nhìn. “Hắn” im lặng đến mức làm mọi người dần quên đi tồn tại của “Hắn”.

          Có một lần, lão Bát bị lão Nhị lão Tam khi dễ, lão Bát lui về sau đụng trúng bàn của người nọ, làm rớt hết sách vở của “Hắn” xuống đất. Lão Bát lúc ấy hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, lão Nhị cùng lão Tam lại còn vui sướng thấy người gặp họa cười to, chờ người nọ ra tay giáo huấn y. Người nọ đứng lên, bọn họ đều nghĩ “Hắn” sẽ đánh lão Bát, chỉ thấy “Hắn” nhặt sách vở lên, sau đó xốc mũ trùm lên lạnh lùng nhìn lão Nhị cùng lão Tam liếc mắt một cái, rồi che lại im lặng ngồi xuống, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm. Lão Nhị cùng lão Tam lại bị dọa sợ tới mức quay về vị trí ngồi, ngày đó cũng không dám khi dễ lão Bát nữa. (đôi mắt nà vũ khí sát thương =]])

          Chính lúc đó hắn mới giật mình phát giác, hắn một chút cũng không hiểu biết người nọ, những suy nghĩ từ trước đến giờ về người nọ đều là do thành kiến của hắn. Người nọ từ lúc đến thư viện cũng không thị sủng mà kiêu, càng chưa bao giờ ức hiếp bọn họ, ngay cả lão Bát hắn đều không có động qua một đầu ngón tay. “Hắn” chỉ là không nói lời nào, không để ý tới bọn họ. Mà thái độ người nọ đối đãi với nô tài cũng làm cho hắn cảm thấy được bản thân mình cũng không phải chủ tử tốt. Người nọ cũng không cho hai nô tài ở cửa thư viện chờ hắn. Mùa đông, bên ngoài thư viện thường có mấy nô tài đứng run run, mà hắn lại chưa từng nhìn thấy nô tài của người nọ đứng bên ngoài chịu lạnh. Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh lần nào tới đón “Hắn” đều mang mũ lông cùng với bao tay. Sau lần đó, hắn không bao giờ…cho nô tài của mình đứng hầu bên ngoài nữa .

          Cũng từ ngày đó hắn đối với người nọ đã hoàn toàn thay đổi. Khi hắn nhận miếng thịt sấy người đó “tặng”, hắn thậm chí còn luyến tiếc ăn. Người nọ thật thú vị, hắn lại còn cảm thấy được “Hắn” thực tinh khiết, tựa như lão Lục mà lại không giống. “Hắn” chia thịt cho bọn họ , mặc dù mặt vẫn là không chút thay đổi, lạnh lùng thản nhiên, nhưng cũng rất đáng yêu. Cũng là tại nơi đó, tâm hắn bắt đầu vì người nọ mà vui sướng, vì người nọ mà lo lắng, vì người nọ mà bối rối…

          Ai cũng không nghĩ đến, nói ngay cả phụ hoàng cùng hoàng hậu đều không có nghĩ đến, người nọ lại dám mạo hiểm khống chế ngựa điên cứu lão Bát, cứu đứa con của cừu nhân. “Hắn” lần đầu tiên ra tay với các huynh đệ, cũng là đánh lão Nhị cùng lão Tam vì khi dễ lão Bát. Khi hắn nhìn người nọ hai tay đầy máu tiêu sái bước lại, hắn thậm chí không dám tiến lên, bộ dáng tức giận của người nọ làm cho người ta sợ hãi. Khi nhìn thấy người nọ tức giận rời đi, trong lòng hắn thực loạn, vì người mà hành động, vì người mà bị thương. Cúi xuống nhặt lên áo choàng người nọ vứt trên mặt đất, hắn ly khai trường luyện võ, không lòng dạ nào đi quản lão Nhị cùng lão Tam đã chết hay không.

>>Hết phần một<<

làm nô tài Nguyệt nhi sướng phết nhỉ =]]]]~ đến mức làm Hạ ca hổ thẹn bắt chước theo =]]]

Nguyệt Lam Chi Hạ 

[Hai]

Edit: Rubymoonhn

Beta: [Su]

~*~

          Khi nào thì thích người nọ? Hắn tự hỏi bản thân mình vô số lần, đáp án lại vĩnh viễn là “không biết” . Có lẽ là khi người nọ khiêu “Phượng Hoàng Triều Phụng”; có lẽ là khi “Hắn” sinh khí chà lau cánh tay bị thương; có lẽ là khi chỗ ngồi của “Hắn” trống không; có lẽ là khi “Hắn” khẩn cấp khiêng nương của Bát đệ thoát khỏi lãnh cung bị sập đi tới; có lẽ là khi “Hắn” không thừa nhận “Hắn” đã liều chết cứu người; có lẽ là khi “Hắn” đứng lặng lạnh như băng trên luận võ đài, mái tóc dài tung bay; có lẽ là khi “Hắn” đem hắn đè lên trên bàn học, nói cho hắn mình sẽ không chết; có lẽ, có lẽ. . . . . .

          Vô số những lần có lẽ, từng chút từng chút rót vào trong lòng hắn, đến lúc hắn phát hiện ra, tâm hắn đã luôn là vì người nọ mà nảy lên. Người này cho hắn biết như thế nào là đau lòng, như thế nào là lo lắng, như thế nào là bất an, như thế nào là sợ hãi, như thế nào là. . . . . . Ghen tị. Hắn ghen tị với Hoài Ân được người nọ đặc biệt đối đãi, cho dù là bị đánh, là bị mắng; hắn ghen tị với phụ hoàng, được người nọ toàn tâm toàn ý ỷ lại. Người nọ nhất định không biết, ánh mắt “Hắn” nhìn phụ hoàng là ỷ lại, là an tâm, là…một tia ôn nhu khó có thể phát hiện. Mặc kệ “Hắn” nổi cơn thịnh nộ như thế nào, chỉ có phụ hoàng mới có thể làm cho “Hắn” tỉnh táo lại, chỉ có phụ hoàng mới có thể ở gần “Hắn”, có thể ôm “Hắn”, có thể tức giận với “Hắn”. . . . . . Hết thảy, chỉ có phụ hoàng.

          Thật sự không cam lòng, không cam lòng. Không cam lòng buông tay như thế, không cam lòng yên lặng ở phía sau nhìn “Hắn”, không cam lòng nhanh chóng bị “Hắn” lãng quên. Đến khi nào “Hắn” mới có thể an tâm như vậy nằm ở trong lòng ngực mình, khi nào thì trong ánh mắt “Hắn” có thể có mình.

          Hắn không sợ làm giải dược, chỉ sợ “Hắn” không cần mình làm giải dược. Chỉ có thời điểm đó, hắn mới có thể cùng “Hắn” thân cận, có thể thoáng theo đuổi cảm tình của bản thân, hôn “Hắn” , chạm vào “Hắn” , cảm thụ “Hắn” .

          Thương “Hắn” rất khổ, không thương “Hắn” lại càng khổ. Ti Lam Hạ hắn tình nguyện khổ cũng muốn làm cho trong mắt người nọ ngẫu nhiên có thể có sự tồn tại của hắn, tìm mọi cách lưu lại ở trong lòng người nọ một chút gì đó.

          “Hạ nhi. . . . . .” Dung thái hậu nhìn đứa con đau lòng khóc thành tiếng, vì giọt lệ lấp lánh xuất hiện nơi khóe mắt của đứa con, con nàng kiên nghị kiên cường thế nhưng lại khóc.

          “Mẫu hậu.” Ti Lam Hạ gạt đi giọt lệ, khàn khàn mở miệng, “không cần thương tâm vì nhi thần, đây là lựa chọn của nhi thần, nhi thần sẽ vẫn chờ đợi, đợi cho ngày nào đó hắn đáp lại. Mẫu hậu, tình của người nọ so với bất luận kẻ nào cũng đều rất thâm sâu, nhi thần nhất định đợi đến ngày đó.”

          “Hạ nhi, mười năm , ngươi còn muốn đợi tiếp mười năm nữa sao? Mẫu hậu đau lòng vì ngươi a!” Dung thái hậu nhìn đứa con, thương tâm mà khóc thành tiếng.

          “Mẫu hậu, cho dù là một trăm năm, hai trăm năm, nhi thần cũng sẽ chờ.” Khóe miệng Ti Lam Hạ hiện lên một nụ cười đạm mạc. Hắn không sợ chờ, chỉ sợ đợi không được.

          Dung thái hậu khóc càng thương tâm . Ti Lam Hạ nhìn mẫu hậu, lặng im chờ nàng nguôi ngoai.

          Bồi mẫu hậu dùng ngọ thiện, chờ nàng ngủ trưa , Ti Lam Hạ trở lại ngự thư phòng. Sau khi thiên hạ nhất thống, sự tình hắn phải quan tâm càng ngày càng nhiều, vui mừng chính là các đại thần trong triều vì Yển quốc cúc cung tận tụy, hơn nữa có bọn Lưu Mộ Dương ở đây, hắn còn có thể thỉnh thoảng rút ra chút thời gian đến bồi mẫu hậu, bồi người nọ. Đến nỗi Liễu Hàn. . . . . . đối với đứa con này, thân làm phụ hoàng như hắn thật thiếu sót rất nhiều. Nhưng thiên tính lãnh tình của hắn vốn là không thể bỏ được, huống chi trong lòng Liễu Hàn đối với hắn cùng người nọ vẫn có khúc mắc, vì thế hắn rất không vui, cho dù là đứa con thân sinh của hắn, hắn cũng không dễ dàng tha thứ việc Liễu Hàn bất kính với người nọ. Cho nên hắn đem trọng trách dạy Liễu Hàn giao cho  thái phó cùng trọng thần trong triều, hắn sẽ không đối Liễu Hàn giải thích bất kỳ điều gì. Làm thái tử, chỉ cần hiểu được đạo làm vua, chỉ cần hiểu được thân là quân vương có những trách nhiệm gì, chỉ cần có thể chưởng quản hảo Yển quốc là được. Đối với phụ hoàng như hắn, Liễu Hàn có tâm tư gì, hắn không cần biết.

          Phê duyệt  mấy phần tấu chương, Ti Lam Hạ vẫn không nhập tâm được. Vừa cùng mẫu hậu nói chuyện khiến gợi lên những tình cảm hắn vẫn chôn giấu, làm cho tinh thần hắn xao động. Cho nô tài trong phòng lui hết, Ti Lam Hạ tựa vào long ỷ chợp mắt một chút. Một lát sau, hắn đứng dậy đi vào gian phòng dùng để nghỉ ngơi, từ trong lòng lấy ra một chiếc chìa khóa mở ra hộp gỗ đặt ở đầu giường. Trong hộp chỉ có một kiện áo choàng màu đen, ngoài ra không có vật gì khác.

          Cẩn thận lấy áo choàng ra, hắn thuận thế ngồi xuống, tinh tế vuốt ve tựa như đối với trân bảo. Biết rõ hơi thở người nọ sớm đã không còn, hắn vẫn là nhịn không được đặt ở chóp mũi hít một hơi. Đây là áo choàng năm ấy người nọ tám tuổi vứt bỏ được hắn nhặt lên, sau đó vẫn trân quý giữ tại bên người. Phụ hoàng có toàn bộ người nọ, mà hắn trừ bỏ những đoạn kí ức thì chỉ có mỗi chiếc áo choàng này. (ta khóc đây)

          “Nguyệt. . . . . .” Gọi một tiếng khát vọng nhiều năm từ đáy lòng, hắn thở dài một tiếng, đem áo choàng thả trở về, khóa kỹ lại. Cái này là áo choàng của người nọ, là niềm an ủi khi hắn phiến muộn trong nhiều năm qua.

          “Hoàng Thượng! Điện hạ phát bệnh !”Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nô tài, Ti Lam Hạ lập tức xông ra.

          “Ngô! A!”

          “Nguyệt nhi! Đừng cắn chính mình!”

          “Huyền Ngọc, khăn lạnh!”

          Trong Lộ Hoa điện mọi thứ tan hoang. Ti Hàn Nguyệt đang phát bệnh hai tay bị phụ hoàng gắt gao giữ chặt, sợ hắn làm đau chính mình, cổ tay được quấn vải bông. Ti Hoài Ân càng không ngừng dùng bố khăn thấm nước đá chà lau thân thể Hàn Nguyệt, Huyền Thanh gắt gao giữ chặt hai chân chủ tử, sợ hắn đá bị thương chính mình.

          “Ngô!” Cắn chặt cái khăn được nhét vào miệng, xúc tua ở sau lưng Ti Hàn Nguyệt đi ra, rồi đột nhiên hô to một tiếng.

          “Thất đệ!” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương tiến vào, vừa chạy vừa cởi ngoại sam.

          “Lam Hạ, Cẩm Sương, mau tách tay Nguyệt nhi ra, hắn chịu không nổi !” thanh âm Ti Ngự Thiên run run nói. Mười năm , mỗi khi Nguyệt nhi phát bệnh, hắn vẫn đau lòng tột cùng.

          Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương một người cầm một tay Ti Hàn Nguyệt, đầu ngón tay hắn đã đâm bị thương lòng bàn tay, vội vã đem vải bông quấn lại.

          “Ngô! !” Đột nhiên một tiếng thét ngấn cao, móng tay Ti Hàn Nguyệt chậm rãi biến dài, tóc biến thành màu đỏ thẫm, hai tròng mắt trở thành u lam. Kéo quần áo hắn xuống, Ti Lam Hạ nằm ở trên người hắn, nhu ấn thân mình đau đớn khó nhịn của hắn, không ngừng kêu “Thất đệ” , không cho ý thức người này bị khống chế hoàn toàn. Thân thể như đang bị thiêu đốt cháy bỏng. Ti Hàn Nguyệt toàn thân tái nhợt, đau đớn của đốt luyện gây cho hắn chính là nỗi thống khổ mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng được.

          Giãy khai khỏi những trói buộc trên người, Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ đem Ti Lam Hạ đặt ở dưới thân, cắn bờ vai của hắn. Cắn răng nhịn xuống, Ti Lam Hạ mở ra hai chân, khẽ vuốt trên người Hàn Nguyệt. Trước kia ở trên người hắn lưu lại vết cắn suýt chết, hôm nay cũng đã rất nhanh chóng lành lại . Hắn hít sâu một hơi, cắn lên môi chính mình.

          “Thất đệ, đừng cắn chính mình!” Ti Lam Hạ vừa nói vừa đặt miệng của Hàn Nguyệt lên vai, hắn tình nguyện để chính mình đau cũng không nguyện nhìn người này đau đớn.

          Bấu chặt chiếc chăn, Ti Hàn Nguyệt đau đớn cả người run run, hắn liếm liếm bả vai xuất huyết của Ti Lam Hạ, nhưng không cắn nữa mà gian nan mở miệng: “Ti Lam Hạ! Đem ta, ngăn chặn, mau!”

          Ti Lam Hạ lập tức ôm lấy hắn, xoay người, đem hắn đặt ở dưới thân. Ti Hàn Nguyệt giơ song chưởng ôm lấy hắn, cố gắng phát ra tiếng “mau” cuối cùng, rồi mới gắt gao cắn nhuyễn bố mà Ti Hoài Ân nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng hắn.

          Ti Lam Hạ không có thời gian suy nghĩ người này hôm nay là xảy ra chuyện gì. Người dưới thân toàn thân đều là mồ hôi lạnh, thân mình phát run, nhưng vât thể nóng rực của Hàn Nguyệt cũng đã cứng rắn, hắn đã muốn nhịn không được . Vội vàng tự mở rộng chính mình, Ti Lam Hạ đem dục vọng của Ti Hàn Nguyệt chậm rãi tiến vào. Khoảnh khắc thứ cực đại tiến nhập vào trong người, hắn cũng càng thêm thống khổ kêu lên, xúc tua hoàn toàn duỗi thẳng. (đừng ai thắc mắc đoạn này nữa nhá, Hạ ca chính xác nà thụ đấy ạ)

          Lần đầu tiên nằm ở trên người người này, Ti Lam Hạ sợ đem hắn làm đau. Vuốt ve thân mình nóng bỏng của Hàn Nguyệt, hắn càng không ngừng kêu: “Thất đệ, thất đệ, rất nhanh sẽ qua thôi, thất đệ!” Khi hắn có chút ngốc cuối cùng làm cho người này phát tiết ra một lần, hắn chậm rãi thối lui, thừa dịp người này không nhìn tới liền lau đi huyết chảy xuống.

          Ti Hàn Nguyệt thống khổ nhẫn nhịn, trong quá khứ lại thủy chung chưa từng ngăn chặn ba người này. Giọng đứt quãng nói với phụ hoàng, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, bảo bọn họ ngăn chặn hắn. Thẳng đến khi Ti Hoài Ân từ trên người hắn đi xuống, bố khăn dính huyết từ miệng hắn rơi xuống, hắn mới mệt mỏi nhìn một lượt ba người rồi nhắm mắt lại.

          “Phụ hoàng?” Ba người rất nhanh rửa sạch sẽ, dị thường khó hiểu. Hôm nay người này vì sao phải nhẫn nại như vậy?

          “Mười năm, ” Ti Ngự Thiên khẽ vuốt ve bảo bối đang mê man, nói nhỏ, “Nguyệt nhi không hiểu tình, nhưng không phải không biết tình. Các ngươi yêu hắn, hắn đều biết được, đều hiểu được.”

          “Phụ hoàng?” Ba người run rẩy, lời nói của phụ hoàng là có ý gì?

          Ti Ngự Thiên giương mắt nhìn về phía ba đứa con đang kích động, ảm đạm cười: “Nguyệt nhi cho các ngươi nằm ở trên người hắn, các ngươi còn đoán không ra đây là ý gì sao?”

          Ba người sắc mặt nháy mắt tái nhợt, môi run rẩy. “Hắn” để cho bọn họ ở trên người hắn, là ý gì. . . . . . Ti Hoài Ân cắn chặt môi.

          “Lam Hạ, Cẩm Sương, Hoài Ân, Nguyệt nhi đối với tình cực kỳ nô độn, lại càng không biết chủ động, không cần phải chờ Nguyệt nhi mở miệng. Đối với Nguyệt nhi mà nói, hắn có thể làm đến bước này đúng là đã khó khăn, chẳng lẽ các ngươi phải chờ tới khi Nguyệt nhi nói “thích”, các ngươi mới phải ra tay sao?”

          Nguyệt nhi là bảo bối của hắn, ba người này yêu Nguyệt nhi lại không ép buộc Nguyệt nhi. Bọn họ năm người sẽ cùng sống một cuộc sống rất lâu về sau, hắn không muốn nhìn thấy Nguyệt nhi cùng ba người này thống khổ mà không vui, lại càng không muốn ba người này, ba đứa con của hắn vì không thể đến được tâm của Nguyệt nhi mà hao tổn tinh thần. Đã trải qua nhiều phong ba như vậy, bọn họ hẳn là nên có một cuộc sống hạnh phúc. Sở dĩ đợi đến mười năm là bởi vì Nguyệt nhi cần một khoảng thời gian dài để quen với ba người kia, để quen với cuộc sống năm người. Mà hiện tại đã là lúc, khi bảo bối của hắn càng ngày càng không thể chịu đựng được, khi ba người kia càng cố nén thống khổ, hắn biết, đã đến lúc.

          “Phụ hoàng. . . . . . Cám ơn người!” Ti Cẩm Sương quỳ gối trên giường hướng phụ hoàng dập đầu, vì ơn thành toàn của phụ hoàng, vì dụng tâm của phụ hoàng.

          “Không cần nói tạ ơn phụ hoàng!” Ti Ngự Thiên không để ý chút nào cười nói, “Chúng ta cùng yêu một người, Nguyệt nhi đối với chúng ta mà nói, so với trời còn trọng yếu hơn. Đáp ứng phụ hoàng, cùng phụ hoàng, cùng nhau hảo hảo thương hắn, làm cho hắn hạnh phúc, làm cho hắn quên đi những đau thương hắn đã từng chịu. Hắn là Nguyệt nhi của “chúng ta”.” (Thiên ca em iu anh <- tiếng lòng nàng Ruby)

          “Phụ hoàng. . . . . .” Ba người không khỏi rơi lệ, “hắn là Nguyệt của chúng ta.”

          Sau khi người kia từ trong mê man tỉnh lại, móng tay như thường lệ dài ra vì phát bệnh đã bị ai đó cắt đi, bất đồng chính là lần này ba kia người không có rời đi trước mà là canh giữ ở bên người hắn.

          “Nguyệt, uống hết chén thuốc này đi.” Nâng hắn dậy, Ti Lam Hạ đem chén thuốc đến uy hắn uống.

          Đôi mi xinh đẹp nhăn lại, ý tứ không muốn uống lộ ra. Đối với xưng hô biến hóa của người này, tựa hồ như không phát hiện ra.

          “Nguyệt. . . . . .” Thấp giọng gọi, cầm lấy tay hắn, Ti Lam Hạ đem chén thuốc kề bên miệng người này.

          “Thứ này đối với ta căn bản là vô dụng.” Người không thích “chịu khổ”cự tuyệt uống.

          “Nguyệt.” Ti Cẩm Sương ôn nhu mở miệng, nắm lấy tay kia của hắn, “Cầu ngươi , uống xong sẽ khỏe lên. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, thứ này đối với thân mình không có hại.”

          Người ăn mềm không ăn cứng há mồm uống hết chén trà thuốc mà hắn phi thường phi thường chán ghét.

          “Thất ca, ” Ti Hoài Ân vẫn giữ thói quen gọi thất ca lên tiếng, “Đêm nay, đêm nay ta bồi ngươi ngủ được không?” Tim đập bịch bịch, sợ người này cự tuyệt.

          Xem xét chiếc giường rộng thênh thang, Ti Hàn Nguyệt khó hiểu: “Vì sao không thể?” Muốn ngủ thì ngủ.

          “Thất ca!” Hoài Ân cực kỳ kích động, người này không có cự tuyệt!

          Không rõ người này có chuyện gì đáng kích động, Hàn Nguyệt mệt mỏi tựa vào giường nhắm con ngươi xinh đẹp lại.

          “Phụ hoàng!” Ba người không thể tin được, hạnh phúc mà bọn họ khát cầu cư nhiên tới nhanh như vậy.

          “Như vậy không phải tốt lắm sao?” Ti Ngự Thiên thản nhiên cười nói, bọn họ phải càng ngày càng hạnh phúc.

          “Nguyệt. . . . . .” Khắc chế không được làm theo phụ hoàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, Ti Lam Hạ đem xúc động trong mắt bức trở về, hắn đợi được ngày này sao?

>>Hết phần 2<<

Nguyệt Lam Chi Hạ

[Ba]

Edit: Rubymoonhn

Beta: [Su]

~*~

Đã nhiều ngày, ai nấy đều thấy được trong lòng Hoàng Thượng có tâm sự. Không chỉ có lâm triều thường xuyên cau mày, không biết suy nghĩ gì, liền ngay cả khi nghị sự, Hoàng Thượng cũng sẽ xuất thần. Chúng đại thần nhìn thấy vậy cũng chỉ để trong lòng, không ai dám mạo muội đến hỏi Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì. Loại tình huống này giằng co hơn nửa tháng sau, Lưu Mộ Dương mới tìm cơ hội lặng lẽ hỏi chủ tử.

          “Chủ tử, Hoàng Thượng gần đây xảy ra chuyện gì? Bộ dáng đầy tâm sự a.”

          “Ti Lam Hạ?” Đốc thúc thái tử cùng mấy đứa nhỏ tập võ, Ti Hàn Nguyệt thu hồi ánh mắt, vựng quang bảy màu thâm trầm, hỏi: “trong triều gần nhất có đại sự gì?” Từ khi thiên hạ nhất thống, hắn cũng không còn để ý mấy đến triều chính .

          Lưu Mộ Dương lắc đầu: “Không có. Chính là bởi vì không có, thuộc hạ mới có chút lo lắng. Hơn nửa tháng nay, Hoàng Thượng cả ngày mất hồn mất vía, tựa hồ có rất nhều việc. Thuộc hạ lại không tiện đến hỏi Hoàng Thượng, cho nên mới cả gan hỏi chủ tử có biết hay không.”

          Mâu quang bảy màu biến ảo, trong khi Lưu Mộ Dương do dự có nên nói với chủ tử là bản thân có lẽ lo lắng quá nhiều, chỉ thấy chủ tử đột nhiên đứng dậy, đảo mắt bước đi.

          “Ngươi xem bọn họ luyện công.” Xa xa truyền đến một câu phân phó, Lưu Mộ Dương có chút khẩn trương, hắn có phải nhiều chuyện quá hay không?

          Trong ngự thư phòng không người, Ti Lam Hạ vuốt ve cái rương trong lòng ngực. Không lòng dạ nào lo chính sự, hắn đành phân phó thần tử về nhà tự hành thương nghị, chờ có kết quả lại đến báo cáo cho hắn. Chưa bao giờ phát giác chính mình đúng là yếu đuối như vậy, cái ngày phụ hoàng nói “Hắn” đã tiếp nhận bọn họ, nhưng hắn cũng không dám đến hỏi, chỉ có thể ngày ngày miên man suy nghĩ, không biết người nọ có thực sự tiếp nhận hắn hay không, đối với hắn có chút thích nào hay không…

          Thật sự là làm khổ người a, Lam Hạ nghĩ muốn hôn “Hắn” , nghĩ muốn chạm “Hắn” , nhưng mỗi khi nhìn thấy “Hắn” thì tất cả dũng khí lại biến đâu mất. Sợ người nọ không vui, sợ người nọ tức giận. Gian phòng tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người nọ, ngày đó hắn đê tiện thừa dịp người nọ đau đớn, hôn hắn, hôn hắn, hôn làm cho hắn lưu lại mùi vị thật lâu.

          Mở rương lấy ra áo choàng bảo bối đặt ở chóp mũi, không biết vì sao, hắn tựa hồ nghe thấy được hơi thở trên người người nọ, hương trúc thoảng qua. Áo choàng trên tay đột nhiên bị ai lấy đi, Ti Lam Hạ tức giận giương mắt, thoáng chốc lại sợ ngây người. “Nguyệt?” Người này tới khi nào? Hắn kinh hoảng mà đem rương đặt lại bàn, đứng lên.

          Nhìn chiếc áo choàng, Ti Hàn Nguyệt không nhớ nổi chiếc áo choàng này là của ai. Quay sang Ti Lam Hạ, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”

          “Nguyệt?” Ti Lam Hạ có chút hồ đồ, chuyện gì là chuyện gì?

          “Lưu Mộ Dương nói ngươi có tâm sự, cả ngày mất hồn mất vía, chuyện gì?” Hắn có thể tự tìm hiểu, nhưng hắn muốn Ti Lam Hạ phải chính mình nói.

          “Nguyệt” áp chế bối rối trong lòng, Ti Lam Hạ ảm đạm cười, “Lưu Mộ Dương đa tâm rồi, ta chỉ suy nghĩ chuyện thuế má, cho nên có chút phiền lòng.” trong lòng không khỏi tức giận mắng người nào đó.

          “Hắt xì!” Lưu Mộ Dương đang xem chừng  thái tử cùng Tư Hàn luyện công liền đánh cái hắt xì thật mạnh, run run một chút.”Xong rồi xong rồi, nhất định là Hoàng Thượng đang mắng ta.”

          “Chuyện gì!” Ẩn ẩn vẻ không vui hỏi lại một lần, căn bản không tin lí do thoái thác của đối phương.

          Nghĩ muốn tiếp tục giấu diếm, lại nhìn đến cặp con ngươi trong suốt kia, Ti Lam Hạ cúi đầu, trong lòng giãy dụa. Phải nói như thế nào đây? Lời nói tận đáy lòng sao có thể dễ dàng mở miệng.

          “Không nói thì thôi.” Tựa hồ mất kiên nhẫn, Ti Hàn Nguyệt không hề truy vấn, xoay người muốn đi.

          “Nguyệt!” Vội nắm tay người đang định bỏ đi kia, Ti Lam Hạ dưới tình thế cấp bách kéo người kia lại, ôm chặt vào trong ngực, “Nguyệt, không cần đi!”

          “Chuyện gì?” Giương mắt, phải bắt người này nói thật.

          Buông hắn ra, Ti Lam Hạ nhặt lên kiện áo choàng bị người này vứt trên mặt đất, thật cẩn thận để vào trong rương, thấp giọng: “Nguyệt, cái áo choàng này là đồ vật cực kỳ quan trọng của ta.” Ti Hàn Nguyệt nhìn lại, hơi hơi nhíu mi, kiểu dáng kia nhìn qua có chút quen mắt, nhưng hắn không nhớ rõ chính mình có kiện áo choàng như vậy.

          “Nguyệt, đây là của ngươi.” Lên tiếng giải thích, Ti Lam Hạ khóa rương lại, lộ ra một mạt cười khổ, “Ngươi khẳng định không nhớ rõ , là chiếc áo choàng ngươi năm ấy tám tuổi mặc khi cứu Bát đệ, lần đó ngươi bị thương ném nó ở luyện võ trường.”

          “Lộng tháp” , khóa bị người mạnh mẽ đánh rớt ra, bàn tay trắng ngần xốc lên rương lấy áo choàng ra. Không đợi đối phương phản ứng, một ngọn lửa liền nổi bùng lên.

          “Nguyệt!” Ti Lam Hạ lao đến, áo choàng phút chốc bay lên cao, trong nháy mắt biến thành tro tàn từ từ rơi xuống bàn.

          “Nguyệt! !” Ti Lam Hạ rống giận, đây là lần đầu tiên hắn tức giận người này. Người này có thể nào đốt áo choàng bảo bối của hắn! Cho dù áo choàng vốn là của người này, nhưng hiện tại là của hắn! (==|||~ ta có thể tát anh này ko?)

          “Bất quá là một kiện áo choàng bị ta vứt bỏ, không cần khóa ở trong rương, ta một không chết, hai không đi, còn không đến lúc ngươi lưu giữ như đồ vật cá nhân.” Ti Hàn Nguyệt so với Ti Lam Hạ còn sinh khí hơn, giơ tay lên, mộc tương bị đánh rơi trên mặt đất biến thành từng mảnh nhỏ.

          Ti Lam Hạ không rõ trong lòng là cảm giác gì, bảo bối trân quý nhiều năm bị người nọ không thèm quan tâm phá huỷ . Nếu là có thể, nếu là có thể hắn không cần mỗi ngày lấy áo choàng an ủi chính mình, người này hủy diệt không phải là  áo choàng, mà là tình cảm mà hắn khó có thể có. Hắn thương Nguyệt, yêu đến nổi điên, yêu đến phát cuồng, hắn sợ ngày ấy là phụ hoàng hiểu sai ý, là hắn tự mình đa tình. Hắn không phải không nghĩ buông ra hết thảy để có được người này, nhưng hắn không thể, hắn không thể mạo hiểm bị người này đẩy ra để theo đuổi tình cảm của mình . Nhưng hiện tại. . . . . . Áo choàng bị thiêu hủy có phải hay không dự báo tình yêu của hắn vĩnh viễn không bao giờ đạt được?

          “Ti Lam Hạ!” con ngươi đã lâu chưa đỏ lên, hồng quang hiện ra, hắn cực kỳ phiền chán bực bội kẻ kia. Rõ ràng trong lòng có điều gì đó muốn nói với hắn, vì sao phải giấu diếm!

          Ôm chặt người nọ vào trong lồng ngực, Ti Lam Hạ nảy sinh ý muốn hôn người này, không hề băn khoăn , chẳng sợ người này không muốn, hắn cũng không muốn băn khoăn nữa. Nguyệt, ta yêu ngươi, yêu ngươi a, ngươi nguyện ý làm cho ta nằm ở trên người ngươi, chẳng sợ không thể giữ lấy ngươi nữa, tình yêu của ta đã muốn kêu gào muốn bức ra .

          Trong lồng ngực Ti Lam Hạ, người nọ chẳng hề giãy dụa mà dần dần thả lỏng, thần trí trở về sau khi u mê đột nhiên kinh giác người này thế nhưng không có đẩy hắn ra! Kinh hỉ chăm chú nhìn người trong lồng ngực mâu quang không hề đông lạnh, hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình.

          “Nguyệt. . . . . .” Thanh âm vượt quá tưởng tượng khàn khàn, thật cẩn thận xoa mặt người này.

          “Chuyện gì?” Cho dù đầu có chút choáng váng, người nào đó vẫn là không có quên nhớ mục đích hắn đến đây.

          Ti Lam Hạ mừng rỡ như điên nở nụ cười, cúi đầu hôn lên đôi thủy quang kia: “Nguyệt, ta muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, nghĩ muốn sờ ngươi. Chính là ta lại sợ ngươi sinh khí, do dự, lo được lo mất, ngày ngày đều muốn như thế nào có thể thân thiết với ngươi, đụng tới ngươi, đêm không thể ngủ, thực vô vị. Nguyệt, ta sẽ không tiến vào ngươi, cho ta được không?” Chờ không nổi nữa, cho dù làm cho người này sinh khí, hắn cũng muốn cá cược một phen.

          “Chính là điều này?” Người nghe nói cũng không có gì không vui, vẫn là ở trong lồng ngực Ti Lam Hạ, đã có chút nghi ngờ.

          “Nguyệt muốn xem lòng ta sao?” Nhưng là người nào đó lại căn bản không để cho hắn xem, khẽ dùng lưỡi xâm nhập vào cái miệng đang hé mở ra kia. Nhìn vào mắt Ti Lam Hạ thấy hắn không có giấu diếm chuyện gì nữa, Ti Hàn Nguyệt nhắm mắt lại,  để người này ôm lấy hắn tiến vào phòng nghỉ ở ngự thư phòng.

          Lần đầu tiên có thể không hề cố kỵ âu yếm người này, Ti Lam Hạ hai tay đều phát run. Quá khứ cùng người này tiếp xúc da thịt đều là lúc người này phát bệnh. Nhìn người này thống khổ đến cực điểm, hắn chỉ có đau lòng, chưa bao giờ từng có kích động thậm chí là vui thích.  Nhưng hiện tại, người này thuận theo nằm ở dưới thân hắn, để hắn vuốt ve cùng hôn môi, thanh âm không chút nào che dấu tình động, tiếng rên rỉ không chút miễn cưỡng. Người này không có chạm hắn, càng không có chủ động hôn hắn, xem ra, người này có thể như vậy nằm ở dưới thân hắn, mặc hắn “khinh bạc” đã gọi là yêu thích không lời.

          Hôn lên thân mình xinh đẹp của Nguyệt, không buông tha bất kỳ chỗ nào. Tiếng thở dốc nho nhỏ cộng thêm bạc hãn chảy ra làm cho hắn vui sướng không kềm chế được, người so với thiên thần còn cao quý hơn vì hắn mà động  tình, vì hắn mà động dục. Thật cẩn thận liếm liếm thứ tinh xảo đang khẽ nhếch lên. Thấy người này cũng không có gì không vui, hắn liền há miệng ngậm lấy.

          “Ân. . . . . .” Tiếng rên rỉ không khống chế được truyền đến, hắn nhịn không được gầm nhẹ. Đương trong miệng mỹ vị cuối cùng tiết ra, Ti Lam Hạ thẳng đứng dậy, khóa ngồi ở trên người Ti Hàn Nguyệt. Người đang nằm như trước vẫn không nhúc nhích, nhìn Ti Lam Hạ nâng lên thứ cứng rắn của hắn chậm rãi ngồi xuống. Nhíu mi, hắn cũng không thích tiến vào người khác, nhưng thân mình hắn chỉ có phụ hoàng có thể đi vào.

          Gian nan ngồi xuống, Ti Lam Hạ lớn mật theo đuổi dục vọng hôn lên người hắn khát vọng hồi lâu, chậm rãi động lên. Dưới thân người kia tùy động tác của hắn mà rên rỉ, thở dốc, tựa hồ người nọ mới là bị cái kia tiến vào, nhìn có vẻ bất lực như vậy.

          “Nguyệt. . . . . .” Hắn sẽ chờ, chờ người này hoàn toàn rộng mở trái tim, đợi cho người này nói thích hắn.

          Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (một khắc xuân đáng ngàn vàng), mặt trời chiều ngã về tây, nhóm nô tài cầm đèn trong cung không biết làm sao nhìn thấy Hoàng Thượng ôm thất điện hạ quay về Lộ Hoa điện. Thất điện hạ ở trong lòng Hoàng Thượng trầm ngủ, mà Hoàng Thượng thế nhưng khóe môi lại mang ý cười, mặt mày hàm xuân.

          Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm sau, một ngày trên trời bằng một năm trên mặt đất, vài người sớm đã nhớ không được bọn họ đã sống bao lâu. Ở trong một khe núi bí ẩn của Chung Sơn, một người ở trong nước thích ý bơi lội, ngẫu nhiên lộ ra khuôn mặt tuyệt thế vô song.

          “Phụ thân, ngài còn nhớ rõ có một lần ngài cho ta và Ngũ đệ cùng Nguyệt tắm rửa không?” Ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ nước, người được dục bào bao lấy hạ thân hỏi.

          “Đương nhiên nhớ rõ. Ta còn nhớ rõ ngươi cùng Cẩm Sương lúc ấy mặt trắng bệch.” Người nào đó cười nói, cho dù trải qua mấy trăm năm hắn cũng vẫn nhớ rõ chuyện đã làm cho hắn đắc ý rất lâu.

          Ti Cẩm Sương ôn nhu mỉm cười xem linh yêu trong nước, lắc đầu, sau khi quay về hắn cùng tứ ca chính là dị thường bi thảm, nhìn người mình muốn âu yếm không thể đụng vào cũng không thể nói, còn phải áp chế dục vọng, không thể để ý xấu hiện ra.

          Ti Lam Hạ không chuyển mắt vẫn chăm chú nhìn cả thiên hạ của mình trong nước, ảm đạm cười: “Ngày đó ta mấy tháng cũng chưa ngủ ngon, cả đêm đều mơ thấy Nguyệt, phụ thân hại ta thảm quá.”

          “Không chịu khổ lúc đầu, như thế nào có thể có Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên cũng không thể không biết mình đã quá phận, “Ngươi chỉ mới mấy tháng không ngủ hảo, ta đã nhiều năm cũng chưa ngủ ngon. Vừa đến mùa hè, Nguyệt nhi liền thoát trống trơn nằm lên trên người giải nhiệt cho ta, các ngươi nói, ta có thể ngủ ngon không?” ( vỡ nội tạng ta rồi=]]]]]]])

          “Ha hả, phụ thân, nói như thế chúng ta chưa được tính là rất thảm.” Ti Hoài Ân cười nói, trong bốn người hắn có lẽ là người không thê thảm nhất, bởi vì hắn đối với người nọ vẫn là kính ngưỡng lớn hơn tình dục, người nọ cho hắn cái gì, hắn mới có thể làm cái nấy.

          “Xôn xao” , linh yêu bỗng chốc từ trong nước đứng lên, giống như ngày nào đó trong quá khứ, tóc dài bao trùm ở trên người, che khuất thứ xinh đẹp giữa hai chân, bọt nước che kín thân mình trông cực kỳ hấp dẫn.

          “Nguyệt nhi. . . . . .” “Nguyệt. . . . . .” Thanh âm bốn người thoáng chốc thay đổi.

          “Xôn xao” , linh yêu lại chui vào trong nước, vừa rồi có cá nhỏ cắn chân hắn, hắn bất quá là đứng lên đem cá đuổi đi, lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ đưa tới bốn con lang đói. (Ruby: con cá tội lỗi =.= / Su: ta nghi con cá đó có âm mưu)

          “Nguyệt, ta muốn .” Bắt lấy linh yêu đang sắp chạy trốn kia, Ti Lam Hạ khẽ cắn đầu vai hắn, nơi đó không hề có dấu vết của phụ thân, nơi đó có một khối ấn ký màu tím, đó là ấn ký của bốn người bọn họ.

          “Hảo.” Không có nửa điểm chần chờ, linh yêu đặt tay lên vai của Ti Lam Hạ, tiếp theo hắn đã bị ôm lấy.

          “Nguyệt, thích ta không?”

          “Ngô. . . . . . Thích. . . . . .”

          Ôn nhu ra vào thân thể người nọ, sớm không phải lần đầu tiên nghe được giọng nói kiều mị ấy vẫn là chỉ không ngăn được hốc mắt nóng lên. Có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là mấy ngàn năm, có lẽ là mấy vạn năm, hắn cuối cùng đợi được người này nói thích, người này nói yêu. Thân mình quanh năm lạnh lẽo ở dưới thân hắn dần trở nên ấm áp, đem vật thể nóng rực của mình tiến vào trong cơ thể người này, hắn thì thầm vào bên tai: “Nguyệt, yêu ngươi, ta yêu ngươi.” Hắn cuối cùng cũng chiếm được thân thể người này, tâm người này.

          Sau hoan ái người kia buồn ngủ nhắm mắt, bàn tay đặt tại dấu vết màu tím trên vai Ti Lam Hạ chậm rãi trượt xuống. Đó là ấn ký sau khi từ nhân gian trở về hắn khắc ở trên vai năm người. Hoang mang trong lòng nhiều năm qua đã được một người tên Cô Nhiên* giải khai, nguyên lai hắn đã sớm nhận định : bọn họ không phải là giải dược của hắn, bọn họ là người hắn thích, là người hắn yêu.

          “Nguyệt nhi ( Nguyệt ), trước không cần ngủ, còn có ta nữa mà.”

          Phụ hoàng. . . . . . Hạ. . . . . . Sương. . . . . . Hoài. . . . . .

>>Hoàn PN Nguyệt Lam Chi Hạ<<

Cảm giác bị cha mình chơi khăm thật nà có tư vị =]]]]]~

*: ai ko bjk Cô Nhiên vui lòng lick vào link nhà nàng Nghiêm trong mục lục để coi PN Nhiên Nguyệt chi ngộ :”>~ sẵn tiện coi lun bộ Cô Nhiên Tùy Phong ở trên kia lun đi =]]]*chỉ chỉ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro