Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vỡ vai nhưng không vỡ lòng (1)

Buổi sáng đầu đông, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua cửa kính lớn của nhà hát "Ethereal." Đây là nơi Seohyun sẽ bắt đầu hành trình làm đạo diễn tại quê hương sau nhiều năm học tập và rèn luyện ở nước ngoài. Cô bước vào, lòng dậy lên những cảm xúc vừa hồi hộp vừa háo hức.

Người đầu tiên chào đón Seohyun là Park Jiwon, trợ lý thân cận được nhà hát phân công hỗ trợ cô trong thời gian này. Jiwon, với nụ cười tươi tắn, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua về nhà hát và nhóm diễn viên:

"Đây là một trong những sân khấu lâu đời nhất ở Seoul. Nhóm diễn viên hiện tại rất tài năng, đặc biệt là Im Yoona, nữ chính của chúng ta. Cô ấy chính là linh hồn của nhiều vở diễn lớn. Mọi người rất mong chờ được làm việc cùng cô."

Tên Yoona không xa lạ với Seohyun. Dù ở nước ngoài, cô vẫn nghe về "Nữ hoàng sân khấu" qua những bài viết ca ngợi và video biểu diễn lan truyền trên mạng. Nhưng Seohyun chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội làm việc với người nghệ sĩ này.

Seohyun được dẫn vào phòng họp lớn, nơi các diễn viên và nhân viên kỹ thuật đã chờ sẵn. Không khí rộn ràng ngưng lại khi cô bước vào. Jiwon vỗ tay, thu hút sự chú ý:

"Xin chào mọi người, đây là Seohyun, đạo diễn mới của vở kịch. Hy vọng mọi người sẽ hỗ trợ cô ấy hết mình!"

Seohyun cúi chào, giọng nói trầm ấm nhưng có chút dè dặt:
"Xin chào mọi người, tôi là Seohyun. Đây là lần đầu tôi làm việc với đội ngũ tại đây, mong mọi người giúp đỡ."

Từng người lần lượt giới thiệu. Các diễn viên trẻ như Minhyuk, Eunji hào hứng chia sẻ về vai diễn của mình. Đến lượt Yoona, cô đứng dậy, dáng người cao mảnh, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh lên nét điềm đạm:
"Chào đạo diễn Seohyun. Tôi là Im Yoona. Vai chính lần này sẽ là thử thách lớn, nhưng tôi mong chúng ta sẽ làm việc ăn ý với nhau."

Ánh mắt Seohyun giao với Yoona trong một khoảnh khắc. Có gì đó trong cách Yoona nhìn cô - vừa thân thiện, vừa như đang dò xét. Seohyun cảm thấy một chút áp lực, nhưng cũng không kém phần kích thích.

Sân khấu rực sáng, từng mảng ánh sáng được điều chỉnh tỉ mỉ chiếu lên không gian rộng lớn. Seohyun đứng bên dưới, đôi mắt chăm chú theo dõi khi các diễn viên lần lượt đọc thoại và di chuyển trên sân khấu.

Yoona, trong vai một nữ chiến binh bị giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm, nhập tâm đến mức những người khác dường như chỉ là cái nền mờ nhạt. Cô bước những bước dài, mạnh mẽ nhưng không kém phần uyển chuyển, từng câu thoại vang lên rõ ràng, đầy cảm xúc.

Seohyun ghi chú vài chi tiết trên kịch bản, sau đó giơ tay ra hiệu dừng lại:
"Yoona-ssi, bước chạy cuối cùng hơi gấp. Chị thử chạy chậm lại một chút và biểu cảm đau đớn hơn khi ngã."

Yoona gật đầu, không chút phàn nàn. Cô quay lại vị trí, làm lại từ đầu. Nhưng lần này, khi ngã xuống, chân cô chạm mạnh xuống sàn, và một cơn đau thoáng qua gương mặt cô. Yoona khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng che giấu, tiếp tục diễn.

Seohyun nhận thấy điều gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nói gì thì Yoona đã đứng lên, nở nụ cười trấn an:
"Tôi ổn. Đạo diễn có cần chỉnh sửa gì thêm không?"

Seohyun hơi do dự, nhưng rồi lắc đầu:
"Không, chị làm tốt lắm."

Giờ giải lao, các diễn viên tụ tập lại để trao đổi. Yoona ngồi một góc, khẽ xoa chân mình. Eunji, diễn viên trẻ vào vai phụ, tò mò hỏi:
"Chị Yoona, chị không sao chứ? Em thấy chị ngã hơi mạnh."

Yoona cười nhẹ:
"Không sao, chỉ là chút va chạm thôi."

Seohyun đứng gần đó, nghe thấy, nhưng không tiện xen vào. Tuy nhiên, cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi trong cô.

Trong một cảnh tập khác, Yoona lại quên mất giới hạn của mình. Cô lao về phía bạn diễn, thực hiện cú xoay người đầy kỹ thuật nhưng kết thúc bằng một bước trượt. Cơ thể cô đổ xuống sàn, lần này không đứng dậy được ngay.

"Yoona-ssi!" - Seohyun hét lên, chạy vội đến bên cô.

Cả nhóm diễn viên vây quanh Yoona. Một nhân viên cúi xuống, lo lắng hỏi:
"Chị có ổn không? Chấn thương cũ lại đau à?"

Seohyun ngạc nhiên, hỏi lại:
"Chấn thương cũ? Là sao?"

Một diễn viên lớn tuổi giải thích:
"Yoona từng bị tai nạn vài năm trước. Chân em ấy bị tổn thương khá nặng, nhưng vẫn cố gắng trở lại sân khấu. Tuy nhiên, có những động tác em ấy không nên làm quá sức."

Seohyun lặng người, cảm thấy có lỗi vì không biết điều này. Yoona, được dìu xuống ghế, ngước lên nhìn Seohyun, gương mặt thoáng chút bối rối:
"Xin lỗi, tôi không muốn làm gián đoạn buổi tập."

Seohyun cúi xuống, giọng trầm đầy áy náy:
"Không sao. Chúng ta sẽ nghỉ sớm hôm nay. Chị cần phải nghỉ ngơi."

Yoona định phản đối, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Seohyun khiến cô im lặng.

Đêm đó, Seohyun ở lại nhà hát muộn, nhìn chằm chằm kịch bản. Những hình ảnh Yoona cố gắng vượt qua giới hạn của mình cứ hiện lên trong đầu cô. Seohyun cảm thấy một sự tôn trọng và cảm phục sâu sắc dành cho người phụ nữ này, nhưng cùng lúc, lòng cô dấy lên cảm giác xót xa.

"Yoona-ssi... chị mạnh mẽ đến mức khiến người khác đau lòng" Seohyun thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô biết, từ ngày mai, cô phải làm nhiều hơn để bảo vệ người nghệ sĩ này - không chỉ vì vở kịch, mà còn vì chính Yoona.

Từ sau buổi tập đầu tiên, Seohyun thay đổi cách làm việc của mình. Cô không chỉ tập trung vào việc chỉ đạo và điều chỉnh các cảnh diễn mà còn để ý đến từng chi tiết nhỏ trong biểu hiện của Yoona. Mỗi lần Yoona thực hiện các động tác kỹ thuật hoặc biểu cảm mạnh, Seohyun đều theo dõi kỹ lưỡng, sẵn sàng lên tiếng khi cảm thấy có điều bất ổn.

Yoona, dù nhận ra ánh mắt quan sát của Seohyun, vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp. Cô không phản đối sự quan tâm đó, nhưng cũng không muốn mình trở thành gánh nặng.

Trong buổi tập tiếp theo, nhóm diễn viên tiến hành tập một cảnh cao trào. Yoona, trong vai nữ chính, phải thực hiện một chuỗi động tác mạnh mẽ: chạy từ giữa sân khấu, xoay người, và gục xuống trong cơn tuyệt vọng. Đây là một trong những cảnh đắt giá nhất của vở kịch, đòi hỏi sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật và cảm xúc.

Yoona nhập tâm đến mức không để ý đến cơ thể mình. Khi thực hiện cú xoay người, chân cô trượt nhẹ, và cả thân người đổ xuống sàn với một lực va chạm mạnh.

"Yoona-ssi, dừng lại!" - Giọng Seohyun vang lên từ phía dưới sân khấu.

Toàn bộ không gian chững lại. Yoona, hơi bất ngờ, ngước lên nhìn Seohyun với ánh mắt dò hỏi. Seohyun bước lên sân khấu, nét mặt nghiêm nghị:
"Chị không cần phải dồn hết sức như vậy. Chỉ cần đúng cảm xúc, động tác không cần quá hoàn hảo."

Yoona nhíu mày, giọng hơi cứng rắn:
"Đạo diễn Seohyun, tôi biết giới hạn của mình."

Seohyun không lùi bước, đôi mắt sáng lên sự kiên định:
"Nhưng đôi khi chị quên mất nó vì quá nhập tâm. Tôi không muốn chấn thương của chị trở nên nghiêm trọng hơn."

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng trong vài giây. Các diễn viên và nhân viên xung quanh im lặng, không ai dám chen vào. Cuối cùng, Yoona hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh:
"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn."

Seohyun gật đầu, nhưng lòng cô không hoàn toàn an tâm.

---
Giờ nghỉ, Yoona ngồi một mình ở góc sân khấu, tay nhẹ nhàng xoa chân mình. Seohyun cầm hai cốc trà nóng, tiến đến ngồi cạnh cô. Cô đưa một cốc cho Yoona, giọng nói dịu đi:
"Chị Yoona, tôi không có ý làm chị khó chịu. Chỉ là... tôi không muốn nhìn thấy chị đau."

Yoona nhìn Seohyun, thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng thay vì phản bác, cô bật cười nhẹ:
"Em lo lắng cho tôi sao? Tôi tưởng em là kiểu người chỉ quan tâm đến vở kịch."

Seohyun mỉm cười, ánh mắt trầm ấm:
"Vở kịch rất quan trọng, nhưng diễn viên còn quan trọng hơn. Nếu không có chị, vở kịch này sẽ mất đi linh hồn."

Yoona im lặng, nhưng trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Đây là lần đầu tiên cô thấy một đạo diễn quan tâm đến mình ở mức độ cá nhân như vậy.

Trong các buổi tập tiếp theo, Yoona vẫn giữ phong độ chuyên nghiệp. Nhưng đúng như Seohyun nói, cô thường quên mất chấn thương khi nhập tâm. Có lần, trong một cảnh cần cúi người quá thấp, chân cô chợt run lên, và Seohyun ngay lập tức yêu cầu dừng buổi tập.

"Yoona-ssi, nghỉ đi. Không phải lúc nào cố gắng cũng là tốt." - Giọng Seohyun không cao, nhưng đầy uy lực.

Yoona thoáng chút khó chịu, nhưng ánh mắt kiên định của Seohyun khiến cô không thể phản đối. Các diễn viên khác cũng bắt đầu tôn trọng Seohyun hơn, vì họ thấy cô không chỉ là một đạo diễn tài năng, mà còn là người có trái tim ấm áp.

Dần dần, mối quan hệ giữa Seohyun và Yoona trở nên phức tạp hơn. Yoona, vốn quen với việc làm chủ sân khấu và tự quyết định cách diễn của mình, đôi khi cảm thấy bị giới hạn bởi sự quan tâm quá mức của Seohyun. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự chân thành từ người đạo diễn trẻ này.

Trong một lần tập, Yoona ngồi cạnh Eunji và lặng lẽ nói:
"Seohyun đúng là khác biệt. Cô ấy quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt, đôi lúc khiến chị thấy phiền. Nhưng... chị không thể ghét được cô ấy."

Eunji cười khúc khích:
"Chị nghĩ gì mà ghét được chứ? Đạo diễn Seohyun quan tâm đến chị nhiều hơn bất kỳ ai trong nhà hát này."

Yoona không đáp, chỉ nhìn về phía Seohyun đang đứng, miệng nở một nụ cười nhẹ.

Seohyun thu dọn kịch bản sau buổi tập, định rời đi thì thấy Yoona vẫn ngồi trên sân khấu, đôi chân duỗi ra, gương mặt trầm tư.

"Chị không về sao?" - Seohyun hỏi.

Yoona quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi:
"Chỉ muốn ngồi thêm chút nữa. Sân khấu là nơi tôi cảm thấy bình yên nhất."

Seohyun bước lên, ngồi xuống cạnh cô:
"Nhưng sân khấu không thể là tất cả. Đôi khi, chị cần nghĩ cho bản thân mình."

Yoona cười nhẹ, nhìn Seohyun với ánh mắt như nhìn một người bạn đồng hành đáng tin cậy:
"Cảm ơn em, Seohyun. Em đã làm tôi nhớ rằng không phải lúc nào cũng phải gồng mình."

Seohyun không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Khoảnh khắc yên bình này, giữa một sân khấu trống vắng, khiến cả hai cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

---
Sau nhiều buổi tập miệt mài, ngày tổng duyệt cuối cùng trước suất diễn đầu tiên đã đến. Nhà hát trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Các diễn viên và nhân viên kỹ thuật đi lại hối hả, kiểm tra từng chi tiết nhỏ từ trang phục, ánh sáng, âm thanh đến bố cục sân khấu.

Seohyun đến sớm hơn thường lệ. Cô đứng ở hàng ghế đầu, cầm trên tay cuốn kịch bản đã đánh dấu chi chít các ghi chú. Ánh mắt cô dõi theo sân khấu đang được dựng hoàn thiện. Đây là lần đầu tiên cô thấy toàn bộ bối cảnh được ghép lại trọn vẹn, và cô không khỏi xúc động trước công sức của cả đội ngũ.

Yoona cũng đã có mặt, khoác trên mình bộ trang phục diễn lộng lẫy. Dù vẻ ngoài vẫn toát lên sự tự tin, nét mặt cô lại thấp thoáng chút lo âu. Không ai nhận ra điều đó ngoài Seohyun.

Buổi tổng duyệt bắt đầu với không khí căng thẳng nhưng đầy quyết tâm. Seohyun đi lại bên dưới sân khấu, liên tục đưa ra chỉ đạo cho nhân viên kỹ thuật:
"Ánh sáng cảnh hai cần dịu hơn một chút, hãy thêm sắc xanh vào để tạo cảm giác u ám."

"Âm thanh trong đoạn đối thoại này quá lớn, giảm bớt đi!"

Khi đến cảnh của Yoona, cô đặc biệt chú ý. Đó là một đoạn cao trào, nơi nhân vật của Yoona phải thể hiện nỗi đau đớn và sự giằng xé nội tâm khi mất đi người thân yêu nhất.

Yoona nhập vai hoàn hảo, đến mức cả sân khấu như lặng đi. Nhưng ngay khi cô quỳ gối xuống sàn để bày tỏ nỗi đau, ánh mắt Seohyun thoáng chút lo lắng.

Khi cảnh diễn kết thúc, Seohyun gọi Yoona xuống sân khấu.
"Yoona-ssi, chị vẫn đang dồn quá nhiều lực vào đầu gối. Sàn sân khấu không bằng phẳng như trong phòng tập. Nếu chị cứ như vậy, chấn thương sẽ nặng thêm."

Yoona lau mồ hôi, nở một nụ cười mỉm:
"Seohyun-ssi, tôi không sao. Đây là buổi tổng duyệt, tôi phải làm tốt nhất có thể."

Seohyun khẽ nhíu mày, giọng nói không giấu được sự lo lắng:
"Làm tốt không có nghĩa là làm tổn thương chính mình. Tôi muốn chị vẫn có thể đứng vững trên sân khấu cho đến suất diễn cuối cùng, không phải chỉ hôm nay."

Những lời nói của Seohyun khiến Yoona lặng người. Cô không trả lời, chỉ gật đầu và quay lại sân khấu.

Trong những cảnh sau, Yoona cố gắng tiết chế hơn, nhưng bản tính cầu toàn của cô không cho phép mình diễn hời hợt. Có lúc, cô vẫn quên đi chấn thương và dồn hết sức vào từng động tác. Mỗi lần như vậy, Seohyun đều nhìn cô với ánh mắt nặng trĩu lo âu.

Đến giờ nghỉ, các diễn viên tập trung lại để thảo luận về những gì cần chỉnh sửa. Yoona ngồi ở góc phòng, chân duỗi dài, tay xoa nhẹ đầu gối. Seohyun lặng lẽ tiến đến, đặt trước mặt cô một túi chườm lạnh.

"Dùng cái này đi. Nó sẽ giúp giảm sưng."

Yoona nhìn Seohyun, ánh mắt pha lẫn sự biết ơn và ngại ngùng:
"Cảm ơn em. Nhưng em không cần lo lắng cho tôi nhiều như vậy."

Seohyun ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm ấm:
"Là đạo diễn, tôi phải lo cho diễn viên của mình. Và... với chị, có lẽ tôi lo lắng nhiều hơn một chút."

Yoona thoáng chút bất ngờ, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng cầm túi chườm.

Buổi tối, sau khi kết thúc tổng duyệt, cả đoàn tập trung lại để lắng nghe Seohyun nhận xét. Cô dành những lời khen chân thành cho từng người:
"Cảnh của Eunji và Donghae rất tốt, cảm xúc thật sự chạm đến khán giả."

"Nhóm nhân viên kỹ thuật đã làm việc không biết mệt mỏi, ánh sáng và âm thanh hôm nay hoàn hảo."

Khi đến lượt Yoona, Seohyun ngừng lại vài giây, ánh mắt dịu dàng hơn:
"Yoona-ssi, chị vẫn luôn là linh hồn của vở kịch. Nhưng hãy nhớ rằng sức khỏe của chị cũng quan trọng không kém."

Cả đoàn vỗ tay hưởng ứng. Yoona hơi đỏ mặt, cúi đầu nhận lời khen.

Khi mọi người chuẩn bị ra về, Seohyun gọi Yoona lại.
"Chị Yoona, tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt. Đừng nghĩ ngợi nhiều về buổi diễn ngày mai. Tôi tin chị sẽ làm được."

Yoona nhìn Seohyun, ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng:
"Cảm ơn em, Seohyun-ssi. Tôi sẽ không làm em thất vọng."

Đêm ấy, Yoona ngồi một mình trong phòng, nghĩ về những lời nói của Seohyun. Cô nhận ra rằng không chỉ vì đam mê sân khấu, mà còn vì sự tin tưởng từ vị đạo diễn trẻ tuổi này, cô muốn cống hiến hết mình cho vở kịch.

Sáng sớm, nhà hát đã bắt đầu nhộn nhịp. Các diễn viên, nhân viên hậu trường và kỹ thuật đều có mặt từ rất sớm để chuẩn bị. Ánh sáng từ những chiếc đèn sân khấu lần lượt được kiểm tra, từng chiếc micro được chỉnh âm kỹ lưỡng.

Yoona đến nhà hát đúng giờ như mọi khi. Dáng vẻ điềm tĩnh của cô khiến những người xung quanh cảm thấy yên tâm. Trên tay cô là một cốc cà phê nóng, hơi ấm lan tỏa giữa không khí se lạnh của buổi sáng. Cô gật đầu chào từng người khi bước vào phòng hóa trang.

Seohyun đến sau Yoona không lâu. Cô mặc một bộ vest đơn giản, tay cầm chiếc máy tính bảng chứa đầy ghi chú. Vừa bước vào, cô đã nhanh chóng hòa vào không khí bận rộn, đi qua từng khu vực để kiểm tra lần cuối.

Phòng hóa trang trở thành trung tâm của sự nhộn nhịp. Các diễn viên lần lượt ngồi vào ghế, để đội ngũ trang điểm và làm tóc biến họ thành nhân vật của mình. Yoona ngồi im lặng trong góc, đôi mắt khẽ nhắm lại khi chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng phủ lớp phấn mỏng lên gương mặt cô.

"Yoona-ssi, hôm nay trông chị có vẻ rất bình tĩnh" một diễn viên nữ tên Eunji lên tiếng.

Yoona mở mắt, nở một nụ cười nhẹ:
"Bình tĩnh là cách tốt nhất để giữ được phong độ. Nhưng thật ra trong lòng tôi cũng có chút hồi hộp."

Eunji bật cười, còn các diễn viên khác thì gật đầu đồng tình.

Seohyun bước vào phòng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói rõ ràng nhưng không kém phần thân thiện:
"Xin lỗi vì cắt ngang mọi người. Tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng hãy kiểm tra lại trang phục và phụ kiện thật kỹ trước khi lên sân khấu. Chúng ta không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra."

Ánh mắt cô vô tình lướt qua Yoona, và cô khẽ gật đầu như một lời động viên.

Ở khu vực sân khấu, đội ngũ kỹ thuật tất bật kiểm tra lần cuối. Hệ thống ánh sáng được bật lên, từng tấm phông nền được kéo thử để đảm bảo không có lỗi. Nhân viên hậu trường cẩn thận sắp xếp đạo cụ vào đúng vị trí, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Seohyun đứng ở giữa sân khấu, mắt quan sát toàn bộ không gian. Cô yêu cầu thử ánh sáng thêm một lần nữa, sau đó kiểm tra âm thanh từng micro. Từng chi tiết nhỏ nhất đều được cô chú ý, không bỏ sót.

"Seohyun-ssi, mọi thứ đã sẵn sàng" một nhân viên kỹ thuật báo cáo.

Cô gật đầu, quay sang đội ngũ:
"Tốt lắm. Chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ. Hãy giữ vững tinh thần này đến hết buổi diễn."

Các diễn viên lần lượt tập trung ở cánh gà. Ánh sáng trên sân khấu được giảm dần, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ đèn cánh gà. Tiếng ồn bên ngoài vọng vào, khán giả đã bắt đầu vào chỗ.

Yoona đứng một mình ở góc, tay nắm chặt lấy chiếc vòng cổ nhỏ mà cô luôn đeo mỗi khi diễn. Đó là một lá bùa may mắn mà mẹ cô tặng từ khi cô mới bắt đầu sự nghiệp.

Seohyun tiến lại gần, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Yoona-ssi, chị đã sẵn sàng chưa?"

Yoona quay sang nhìn Seohyun, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Luôn sẵn sàng."

Seohyun mỉm cười: "Tôi tin chị sẽ làm tốt. Cả đoàn sẽ dựa vào chị, nên đừng để bản thân bị áp lực. Chúng ta làm việc cùng nhau."

Yoona gật đầu, lời động viên của Seohyun khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi ánh đèn trên sân khấu bắt đầu rực sáng, tiếng nhạc vang lên, cả khán phòng như nín thở. Yoona bước ra sân khấu, hóa thân hoàn toàn vào nhân vật của mình. Từng bước đi, từng cử chỉ của cô đều toát lên sự tự tin và chuyên nghiệp.

Ở phía sau, Seohyun đứng cạnh dàn nhân viên, mắt không rời khỏi sân khấu. Cô biết Yoona đang mang lại sức sống cho nhân vật, làm khán giả chìm đắm vào câu chuyện.

Suốt buổi diễn, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi đến cảnh cao trào, nơi Yoona phải quỳ xuống sân khấu và gào khóc, Seohyun khẽ nín thở.

Yoona nhập vai đến mức cô quên mất chấn thương của mình. Đầu gối cô chạm mạnh xuống sàn gỗ, khiến cô thoáng nhíu mày. Nhưng cô vẫn tiếp tục diễn, không để lộ bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào.

Seohyun nhìn thấy điều đó. Bàn tay cô siết chặt lại, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi chú vào kịch bản.

Khi ánh đèn sân khấu dần tắt, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Các diễn viên cúi chào khán giả, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Yoona trở lại hậu trường, đôi chân hơi run rẩy. Seohyun tiến lại gần, đặt tay lên vai cô:
"Chị đã làm rất tốt, Yoona-ssi. Nhưng đừng quên chăm sóc bản thân."

Yoona cười, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn:
"Cảm ơn em, Seohyun-ssi. Tôi sẽ nhớ lời em."

Seohyun không nói thêm gì, nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng. Có lẽ, sự lo lắng dành cho Yoona đã vượt qua trách nhiệm của một đạo diễn.

Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, báo hiệu buổi diễn chuẩn bị bắt đầu. Không khí trong nhà hát trở nên im lặng một cách kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng xì xào khe khẽ từ hàng ghế khán giả. Ở cánh gà, các diễn viên đã sẵn sàng, ánh mắt họ ánh lên vẻ hồi hộp và kỳ vọng.

Yoona đứng ở vị trí đầu tiên, chuẩn bị bước ra sân khấu. Bộ trang phục lộng lẫy ôm trọn dáng người cao ráo của cô, mái tóc được cột gọn nhưng vẫn tôn lên đường nét thanh tú. Tay cô vẫn giữ lấy chiếc vòng cổ quen thuộc, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.

Seohyun đứng ở cánh gà đối diện, tay cầm chiếc bộ đàm nhỏ để liên lạc với đội ngũ hậu trường. Mắt cô dán chặt vào Yoona. Dù đã chứng kiến khả năng diễn xuất của Yoona trong những buổi tập trước đó, lần đầu tiên đứng trên sân khấu trước khán giả vẫn là một thử thách không nhỏ.

Ánh đèn sân khấu từ từ rọi sáng, từng tia sáng len lỏi qua tấm rèm đỏ. Yoona bước ra, mỗi bước đi đều toát lên sự tự tin và quyền uy của nhân vật. Khán giả như bị cuốn vào khí chất ấy ngay từ giây phút đầu tiên.

Cô mở lời thoại đầu tiên, giọng nói mạnh mẽ nhưng đầy cảm xúc vang vọng trong không gian. Mọi ánh mắt đều dồn vào cô, không ai muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

Seohyun đứng bên dưới, chăm chú quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của Yoona. Cô nhận thấy Yoona không chỉ diễn mà còn sống cùng nhân vật, một điều mà không phải diễn viên nào cũng làm được.

Sau màn mở đầu, Yoona lui vào cánh gà để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Vừa bước vào, một nhân viên nhanh chóng đưa cho cô chai nước, nhưng Yoona chỉ lắc đầu:
"Không sao, tôi ổn."

Seohyun tiến lại gần, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Chị làm tốt lắm. Nhưng đừng quên uống nước, cổ họng chị sẽ cần nó cho những phân đoạn tiếp theo."

Yoona mỉm cười, cuối cùng cũng cầm lấy chai nước từ tay nhân viên.
"Cảm ơn em. Nhưng đừng lo, tôi biết giới hạn của mình."

Seohyun định nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại im lặng. Ánh mắt của Yoona đầy quyết tâm, khiến Seohyun khó lòng thuyết phục thêm.

Khi suất diễn bước vào phân đoạn cao trào, toàn bộ khán phòng như bị hút vào từng chi tiết trên sân khấu. Yoona đứng giữa sân khấu, hóa thân hoàn toàn vào nhân vật. Cảnh này yêu cầu cô phải quỳ xuống và bật khóc trong sự tuyệt vọng.

Yoona quỳ xuống, đầu gối chạm mạnh vào sàn gỗ. Một cơn đau bất chợt truyền đến, nhưng cô không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Thay vào đó, cô để nỗi đau ấy trở thành cảm xúc của nhân vật, khiến khán giả cảm nhận rõ sự bi thương trong từng giọt nước mắt.

Seohyun đứng bên dưới, bàn tay siết chặt bộ đàm. Cô nhìn thấy nét mặt thoáng nhăn lại của Yoona khi chấn thương cũ bị kích động, nhưng Yoona vẫn tiếp tục diễn như thể không có gì xảy ra.

Khi cảnh cao trào kết thúc, Yoona lui vào cánh gà. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi chân lại hơi loạng choạng. Seohyun nhanh chóng tiến đến, ánh mắt đầy lo lắng.

"Yoona-ssi, chị ổn không?" Seohyun hỏi, giọng cô thấp nhưng đầy nghiêm túc.

Yoona gật đầu, nhưng vẻ mặt nhợt nhạt của cô không qua được mắt Seohyun. Một nhân viên hậu trường nhanh chóng mang ghế đến, để Yoona ngồi xuống nghỉ.

"Em không cần lo lắng. Đây chỉ là một phần của diễn xuất" Yoona nói, cố gắng nở một nụ cười trấn an.

Seohyun không đáp, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Yoona. Sau vài giây im lặng, cô quay sang nhân viên y tế:
"Hãy chuẩn bị đá lạnh và thuốc giảm đau. Chúng ta không thể để cô ấy tiếp tục như vậy."

Yoona muốn phản đối, nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Seohyun, cô đành im lặng.

Suất diễn kết thúc với tiếng vỗ tay không ngớt từ khán giả. Các diễn viên cúi chào trên sân khấu, nụ cười rạng rỡ trên môi. Yoona đứng giữa, hơi thở có phần gấp gáp nhưng ánh mắt vẫn đầy sự hài lòng.

Khi trở lại hậu trường, mọi người nhanh chóng vây quanh cô, hỏi han về tình hình sức khỏe. Yoona chỉ lắc đầu, trấn an mọi người rằng mình ổn.

Seohyun đứng ở một góc, nhìn Yoona từ xa. Cô không thể phủ nhận sự khâm phục dành cho Yoona, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Có lẽ, trách nhiệm của cô không chỉ dừng lại ở vai trò một đạo diễn.

"Yoona-ssi" Seohyun gọi khi đám đông dần tản ra.

Yoona quay lại, ánh mắt vẫn ánh lên sự mệt mỏi nhưng kiên cường:
"Seohyun-ssi, em muốn nói gì sao?"

"Chị cần phải cẩn thận hơn. Tôi không muốn thấy chị tự ép bản thân như vậy thêm lần nào nữa" Seohyun nói, giọng cô chắc chắn nhưng không kém phần quan tâm.

Yoona nhìn thẳng vào mắt Seohyun, rồi khẽ mỉm cười:
"Tôi hiểu. Cảm ơn em đã lo lắng."

Trong giây phút ấy, Seohyun cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ giữa cả hai. Có lẽ, đây chỉ là khởi đầu cho mối quan hệ của họ, một mối quan hệ mà Seohyun không thể ngờ đến.

Sau khi suất diễn kết thúc, mọi người tập trung lại ở phòng nghỉ phía sau hậu trường. Tiếng cười nói vang lên khắp căn phòng khi các diễn viên và nhân viên chia sẻ niềm vui vì buổi biểu diễn thành công.

Yoona ngồi ở một góc, được nhân viên y tế chăm sóc đầu gối. Cô gạt đi nỗi đau nhẹ nhưng không thể giấu nổi sự mệt mỏi. Vết thương cũ không nghiêm trọng, nhưng việc đứng diễn liên tục trong thời gian dài đã khiến nó nhức mỏi hơn bình thường.

Seohyun bước vào, ánh mắt quét qua căn phòng trước khi dừng lại ở Yoona. Cô tiến đến gần, trong tay cầm một cốc trà ấm.

"Chị nên uống cái này" Seohyun nói, đặt cốc trà xuống bàn cạnh Yoona.

Yoona ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy cốc trà.
"Cảm ơn em, Seohyun-ssi. Nhưng tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi. Trông em có vẻ cũng mệt mỏi."

Seohyun lắc đầu, khoanh tay lại, ánh mắt đầy nghiêm túc:
"Tôi ổn. Nhưng chị thì không. Lần sau, nếu cảm thấy không ổn, hãy báo cho tôi hoặc nhân viên y tế. Tôi không muốn điều gì tệ hơn xảy ra với chị."

Yoona im lặng vài giây, sau đó khẽ cười:
"Em lo lắng nhiều quá. Tôi vẫn còn đủ sức để diễn tốt mà."

"Không phải chỉ diễn tốt là đủ. Làm việc với cơ thể bị tổn thương lâu dài sẽ gây hại cho chị, Yoona-ssi." Giọng Seohyun trầm nhưng kiên quyết.

Yoona nhấp một ngụm trà, nhìn Seohyun với ánh mắt đầy ẩn ý:
"Em là đạo diễn hay bác sĩ vậy? Tôi không ngờ em lại quan tâm đến diễn viên của mình như thế."

Seohyun không đáp, nhưng gương mặt cô thoáng đỏ lên. Để che giấu, cô quay đi, giả vờ bận rộn với bộ đàm trong tay.

Kể từ sau suất diễn đầu tiên, Seohyun bắt đầu chú ý hơn đến cách Yoona di chuyển trên sân khấu. Những cảnh cần sự va chạm mạnh hoặc di chuyển phức tạp, cô luôn tìm cách điều chỉnh sao cho phù hợp với tình trạng của Yoona mà vẫn giữ được hiệu quả nghệ thuật.

Trong một buổi tập, khi Yoona nhập tâm đến mức suýt ngã khỏi sân khấu trong một phân đoạn chạy, Seohyun lập tức ngắt buổi tập, tiến đến gần và yêu cầu cô nghỉ ngơi.

"Yoona-ssi, chị không thể tiếp tục như vậy. Tôi đã nói rồi, đừng ép bản thân quá sức," Seohyun nghiêm giọng.

"Seohyun-ssi, đây chỉ là tập luyện. Tôi cần làm quen với cảm giác thật trước khi bước vào biểu diễn" Yoona phản bác, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự mệt mỏi.

"Làm quen không có nghĩa là tự hủy hoại cơ thể mình. Nếu chị không dừng lại, tôi sẽ buộc phải tạm dừng vai của chị" Seohyun đáp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.

Yoona nhìn Seohyun một lúc lâu, rồi khẽ thở dài:
"Em đúng là khó tính thật đấy, Seohyun-ssi. Nhưng tôi sẽ nghe lời em lần này."

Dù vậy, trong thâm tâm, Yoona không khỏi cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của Seohyun.

Dần dần, khoảng cách giữa Seohyun và Yoona ngày càng thu hẹp. Trong những buổi tập, Seohyun không chỉ là một đạo diễn chỉ đạo mọi thứ từ xa, mà còn trực tiếp tham gia, giúp Yoona hiểu rõ hơn về cách thể hiện nhân vật mà không làm tổn thương cơ thể.

Có những lúc, khi Yoona ngồi nghỉ ở cánh gà, ánh mắt Seohyun vô tình lướt qua và dừng lại ở cô lâu hơn cần thiết. Cô không hiểu vì sao mình lại để ý đến từng biểu cảm của Yoona, từng nụ cười hay cái nhíu mày.

Còn Yoona, dù luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô không thể che giấu sự cảm kích trong lòng.

Trước đêm diễn thứ hai, cả đoàn tổ chức một buổi tổng duyệt với đầy đủ ánh sáng, âm thanh và trang phục. Đây là cơ hội để tất cả làm quen với không gian biểu diễn thực tế và điều chỉnh lại những sai sót nhỏ.

Yoona bước ra sân khấu, lần này trong bộ trang phục lộng lẫy hơn so với lần đầu tiên. Cô không giấu được niềm vui khi được sống trọn vẹn trong nhân vật của mình, nhưng đôi chân vẫn hơi nhói mỗi khi phải di chuyển quá nhanh.

Seohyun đứng bên dưới, tay cầm bộ đàm, mắt không rời khỏi Yoona. Cô nhận thấy từng biểu cảm, từng động tác của Yoona, và lòng không khỏi cảm thấy một sự nể phục lẫn lo lắng.

Khi buổi tập kết thúc, mọi người vỗ tay cho nhau, không khí đầy phấn khởi. Seohyun tiến đến gần Yoona, đưa cho cô một chai nước như mọi khi.

"Chị làm tốt lắm" Seohyun nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn thường lệ.

"Cảm ơn em. Nhưng em không cần lúc nào cũng để ý đến tôi như vậy đâu. Tôi không dễ gục ngã như cô nghĩ đâu" Yoona đáp, nụ cười thoáng nghịch ngợm.

"Tôi không nghĩ chị dễ gục ngã. Nhưng tôi muốn chắc rằng chị không tự làm mình đau thêm" Seohyun trả lời, ánh mắt chân thành.

Yoona thoáng khựng lại, nhưng rồi khẽ mỉm cười:
"Em đúng là một đạo diễn khó tính, nhưng tôi nghĩ tôi thích điều đó."

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được một sự kết nối khó gọi tên. Những bức tường ngăn cách dường như đang dần biến mất, để lại một sự thân thuộc kỳ lạ giữa họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro