8.
Joong và Dunk có một phi vụ ở cảng biển phía Nam, đây là nơi họ đã thực hiện không biết bao nhiêu cuộc trao đổi hàng hóa. Những lần thực hiện giao dịch ở đây, Phuwin luôn là người chỉ dẫn đàn em lấy hàng và hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Phuwin! Mọi chuyện thế nào rồi?
Dunk vừa chuẩn bị tiền vào vali, vừa hỏi em.
- Mọi thứ đều ổn ạ!
Em đeo bên eo mình một túi đạn nhỏ, một vài con dao. Joong kiểm tra cây súng trên tay, rồi đưa nó cho Phuwin.
-Của em, Phuwin ! Loại em thích nhất.
Phuwin nhận lấy từ tay anh lớn, đem cất vào trong. Cả ba nhanh chân lên đường đến bến cảng. Dù đã thực hiện rất nhiều cuộc trao đổi nhưng họ vẫn không ngừng nhắc nhở Phuwin,
- Nếu phát hiện ra có chuyện gì không ổn em nhớ ra ám hiệu đấy.
Joong biết em làm việc này rất nhiều lần, nhưng không có nghĩa sẽ không có nguy hiểm rình rập. Tổ chức của họ đứng đầu không tránh khỏi việc sẽ có người khác dòm ngó . Chỉ cần lơ là một chút là sẽ có sơ hỏ ngay. Dunk nhớ ra, vẫn còn có người tham gia vào phi vụ giao dịch lần này nên quay lại hỏi Phuwin.
- Phuwin! Em đã gọi cho Satang và Boom chưa?
- Em gọi rồi ạ! Hai anh ấy đang trên đường đến đó.
Dunk gật đầu rồi nhìn vào điện thoại. Satang và Boom cũng được hai người anh của Phuwin đào tạo, có thể nói họ là cánh tay đắc lực của hai người.
Khoảng mười lăm phút sau, cả ba đã đến bến cảng. Cùng lúc đó xe của Satang và Boom cũng đã đến. Xe được đậu ở xa chỗ giao hàng hóa mười mét. Chỉ có Phuwin, Satang và Boom cùng thuộc hạ vào trong.
Nhìn thấy người quen, em liền chào hỏi.
- Chào ngài! Ngài vẫn khỏe chứ?
- Tôi khỏe! Nhìn thấy những xinh đẹp đang ở đây, khiến tôi không khỏe cũng đột nhiên thấy rất khỏe.
Satang chúa ghét những người nói chuyện như lão ta. Anh định mắng lão, thì Boom nhanh hơn lắc đầu ngăn lại.
- Thật cảm ơn lời khen của ông, nhưng thứ chúng tôi quan tâm bây giờ là số hàng chúng tôi đã đặt.
Phuwin không thể kiên nhẫn chờ đợi ông ta, bởi chính em cũng ngán lão già này lắm rồi.
- Từ từ đã người đẹp. Hàng đã được chuẩn bị nhưng em cũng phải cho tôi xem một chút " lòng thành" của em nữa chú.
Hiểu ý của ông ta đang nói gì, em ra hiệu cho người lên mở vali ra. Nhìn thấy số tiền trong đó, ông ta hài lòng.
Cả hai giao dịch, kẻ trao tiền người giao hàng. Khi hàng tới được tay thuộc hạ của em, Phuwin quan sát ông ta. Em đột nhiên nhìn thấy có tia sáng đỏ hướng về phía người của mình, em nhận ra đó là laser ngắm nên Phuwin nhanh chóng ra hiệu.
Tiếng súng nổ ra, viên đạn trúng ngay đầu người bên cạnh Phuwin. Cả hai bên ngay lập tức nổ súng, Joong và Dunk cũng đã xuống xe để ứng cứu. Em nhìn thấy tia laser đang hướng về phía của Boom, bạn nhỏ chạy tới đỡ cho anh. Rất may viên đạn chỉ sượt qua cánh tay, chỉ khiến em chảy máu một chút.
Phuwin nhân thời cơ hỗn loạn, nhân chân tìm tơi nơi ẩn nấp của tên bắn súng kia. Hắn bị em vật xuống. Hắn cũng không chịu thua mà vùng dậy trống trả. Bến cảng bây giờ rất hỗn loạn, không còn phân biệt nổi bên nào đang nắm phần hơn, chỉ còn nghe loáng thoáng vang lên tiếng súng nổ. Người này hình như cũng không phải tay mơ, Phuwin mất một lúc lâu cũng không đánh thắng nổi. Phuwin không thể nhận ra hắn, vì trời lúc này tối đen, thêm việc hắn có đeo khăn che mặt. Em bỗng nhận ra mùi hương quen thuộc, nó làm em ngơ ra vài giây.
- Phuwin!
Em nghe anh Joong gọi, giật mình phân tâm khiến tên kia nhân cơ hội vùng ra chạy đi. Joong lại gần kéo em và Dunk lên xe. Satang và Boom cũng nhanh chóng lên xe của mình.
Tất cả nhanh chóng lái xe đi. Trên xe Joong tức giận đấm vào vô lăng.
- Mẹ kiếp! Lão già đó dám chơi xấu mình, để lấy tiền không giao hàng.
Dunk ngồi ở ghế phụ xoa vai chồng mình bớt giận.
- Bình tĩnh lại đi anh! Phuwin, em gọi thử hai đứa kia xem có lấy được hàng không?
Phuwin nhanh lấy điện thoại gọi cho Boom.
" Anh nghe đây!"
- Mình lấy có lấy được hàng không anh?
" Mình lấy được một nửa."
- Vâng! Hai anh nghỉ ngơi ạ.
" Mọi người cũng vậy."
Cuộc trò chuyện kết thúc, thật may vì chúng ta vẫn lấy lại được một nửa số hàng.
- Lúc nãy em có bị trúng đạn không?
Dunk quay xuống hỏi em.
- Không ạ! Nó chỉ sượt qua cánh tay em thôi, không quá nghiêm trọng.
Em trả lời xong rồi nhìn ra bên ngoài. Phuwin đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu, bạn nhỏ không thể nào ngừng suy nghĩ được. Em mở điện thoại lên, nhìn người trong điện thoại.
'Mùi hương rất quen... Không lẽ... Không! Mình suy nghĩ quá nhiều rồi."
----
:))) truyện này tôi cũng cần beta lại ko chỉ chuyển ver xuông nữa được rồi :))))))). Muốn droppp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro