5.
Min Yoongi nhìn thấy cậu bật khóc thì bắt đầu hoảng loạn, vội chạy tới ôm người đặt trên đùi mà dỗ.
"Có chuyện gì?"
"Bé ngoan, không được khóc."
Ai ngờ hắn càng dỗ, cậu khóc càng lợi hại. Còn muốn giãy ra không cho hắn ôm. Min Yoongi thấy vậy thì lực tay siết lại càng chặt.
"Bỏ cháu ra. Cháu không muốn thấy chú nữa."
Park Jimin nói được một chút, lại tiếp tục khóc càng to, cả khuôn mặt mếu máo, mi mắt cũng sưng cả lên rồi. Min Yoongi nhìn cậu như vậy thì vô cùng đau lòng, lại không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên giận hắn, luống cuống không biết làm sao. Chỉ đành cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khắp mặt người nọ, lau hết những giọt nước mắt đang chảy khắp mặt Park Jimin.
"Chú đi ngủ với người khác. Bỏ cháu ở nhà." Park Jimin khóc nấc lên án hắn.
Min Yoongi không ngờ cậu lại để ý chuyện này. Nhưng đúng là hắn sai trước, nhất thời không biết phải giải thích làm sao.
Park Jimin thấy Min Yoongi im lặng không lên tiếng, nghĩ là hắn thừa nhận rồi, giận dỗi mà đánh lên ngực hắn.
"Venn quan trọng hơn cháu. Chú chẳng thương cháu gì cả."
"Không phải!"
Min Yoongi lập tức ngắt lời cậu. Cậu ta làm sao có thể so sánh với Park Jimin. Chẳng qua hôm nay...ôm cậu một chút...hắn liền rất muốn rất muốn làm cậu, nhưng vì đã tự hứa với bản thân khi nào Park Jimin đủ 20 tuổi, được cậu đồng ý, hắn mới dám làm.
Vậy nên phải "mượn tạm" kẻ rất giống Park Jimin kia để thay thế những mộng tưởng của hắn.
Min Yoongi ôm chặt cậu, áp mặt cậu vào ngực mình, ôn tồn dỗ dành cậu.
"Không phải. Cháu là quan trọng nhất."
"Chú sai rồi. Từ nay sẽ không bảo giờ gặp lại Venn nữa"
"Không được khóc nữa."
"Ngoan, đừng khóc nữa."
Chú yêu cháu. Park Jimin.
Câu cuối cùng, Min Yoongi không dám nói.
Dù hắn đã hết lời dỗ dành, cậu vẫn không ngừng nức nở, Min Yoongi sớm đã đau lòng muốn chết, Park Jimin của hắn, mèo con của hắn.
Cuối cùng, hắn chính là không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Mạnh mẽ ôm lấy mặt Park Jimin, hôn lên đôi môi đã khiến hắn khao khát đến ám ảnh kia.
Xúc cảm mềm mại nhanh chóng thiêu đốt lý trí Min Yoongi. Hai bàn tay cũng không tự chủ được mà trượt xuống ôm siết lấy eo cậu, không cho người kia có cơ hội chạy trốn.
Một dòng điện chạy khắp toàn thân Min Yoongi.
Hắn là đang thực sự, thực sự hôn Park Jimin! Cảm giác sung sướng hơn hắn từng tưởng tượng gấp hàng trăm ngàn lần.
Ngay lúc Min Yoongi đang trầm mê trong hưng phấn cái hôn này mang tới, thình lình bị người chính diện dùng sức đẩy ra. Park Jimin bị hành động của Min Yoongi làm cho vừa khó hiểu vừa bực tức. Đôi môi này vừa hôn người khác, còn dám trở về hôn cậu.
"Đừng động vào cháu nữa!"
Park Jimin giãy ra khỏi vòng tay của Min Yoongi, chạy vào phòng, đóng sập cửa lại.
Min Yoongi nhìn hai tay trống trơn, thậm chí còn đang run lên vì sợ hãi.
Hắn vừa làm gì thế này?
______
Suốt một tuần, Park Jimin không nói câu nào với Min Yoongi.
Cho dù hắn có lời ngon tiếng ngọt như thế nào, cậu cũng không tin nữa rồi.
Lướt báo mạng thấy tiêu đề toàn là ngôi sao cực hot Venn bỗng bị khui ra hàng loạt phốt, bị chửi không ngóc đầu lên được, dự án đã kí kết cũng bị nhãn hàng huỷ bỏ. Đến phim đóng rồi cũng bị cấm chiếu. Riêng công ti của Min Yoongi thậm chí còn xoá tất cả hình ảnh của Venn ra khỏi mọi dự án phim/mv ca nhạc/quảng cáo....của công ti sản xuất.
Nhưng mấy điều này chẳng đủ làm cậu hết tức giận.
Bây giờ hắn làm gì, cũng không liên quan đến cậu.
Nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, Park Jimin bỗng phấn chấn trở lại.
Hôm nay cậu sẽ làm điều mà Min Yoongi ghét nhất, trốn đi bar.
Park Jimin nhanh nhẹn mà đổi quần da đen, thắt lưng LV, một chiếc áo sơ mi đen rất mỏng, khi ánh sáng soi chiếu vào, có thể nhìn rõ ràng vòng eo của cậu.
Hài lòng nhìn bản thân trong gương, cậu ngay lập tức trốn đi, miễn cho Min Yoongi tan ca trở về bắt cậu ở nhà.
Trong tiếng nhạc ồn ã, Park Jimin chơi tới vui vẻ. Thậm chí vì hôm nay là sinh nhật mình, Park Jimin lại càng dung túng bản thân, những người tiến tới làm quen mời rượu, cậu đều uống hết.
Vài người đánh hơi thấy cậu say rồi, lại nhìn áo sơ mi xuyên thấu của cậu, nuốt nuốt nước bọt tiến tới.
Park Jimin đang mơ mơ hồ hồ, chợt thấy một hơi thở xa lạ từ phía sau, một cánh tay ôm lấy eo cậu.
____
Min Yoongi hôm nay bận rất nhiều việc, vốn tối cũng có lịch họp quan trọng, vẫn bị hắn huỷ đi vì muốn về đón sinh nhật cùng Park Jimin.
Tặng cậu chiếc xe cậu thích nhất, sẽ hết giận chứ?
Đối diện với Park Jimin, nếu hắn không đánh không mắng dỗ không được, Min Yoongi không biết nên làm thế nào. Vốn tình tính luôn lạnh lùng lãnh đạm, bây giờ lại rối tung rối mù, tay không kìm được run rẩy gõ cửa phòng cậu.
Thế nhưng, hắn gõ rất lâu cũng không nghe được tiếng cậu giận dỗi vang ra. Cảm thấy không ổn, Min Yoongi lục trong túi ra chìa khoá phòng cậu, mở cửa đi vào.
Cậu cũng không biết rằng hắn có khoá phòng cậu.
Min Yoongi ngạc nhiên khi thấy trong phòng không có ai. Hôm nay là sinh nhật cậu, mọi năm đều là ngoan ngoãn ở nhà, ngoan ngoãn lấy lòng hắn, đợi hắn tặng quà cho cậu. Hiện tại lại như vậy? Cậu có thể đi đâu được chứ?
Sắc mặt Min Yoongi ngay lập tức trầm xuống, lại rút điện thoại ra xem vị trí.
Đúng. Hắn đúng là cài theo dõi lên người cậu, nếu không làm sao hắn có thể an tâm được chứ. Chiếc đồng hồ hắn tặng cậu rất lâu rồi kia, chứa chip định vị.
"Quán bar Lux?"
Min Yoongi giận tới mức hít vào một ngụm khí, âm thanh cũng là bị kìm nén tới run rẩy.
"Park Jimin"
Hắn đối với cậu nhẹ nhàng, cậu lại không chịu. Nhất quyết phải khiến hắn mất hết kiên nhẫn. Giờ đây, cho dù cậu có như trước, muốn hắn tha thứ.
Đều không thể.
Hắn đã quyết định, dù cho có khiến cậu mãi mãi hận hắn cũng không sao.
"Lần này, cháu thực sự phải vào khuôn phép rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro