
Chương 51
Phác Thành Huấn yên lặng so đo điều kiện trong lòng, việc nhà - khẽ cắn môi: có thể làm. Hừ, làm việc nhà không phải là trách nhiệm của đàn ông hay sao? Tay nghề nấu cơm tốt: hắn biết nấu cháo ngao, còn đồ ăn khác...không sao, Phác Thành Huấn nhìn tay mình, có thể đi tìm nữ sĩ Đường Mạn Hương học!
Chăm sóc người khác: nhìn Gia Bối béo tốt mà xem, đừng có nói một con mèo, thêm một người nữa hắn cũng chăm sóc đâu vào đấy!
Hừ, chưa nói hắn còn có thể dạy Kim Thiện Vũ học bài, dạy Kim Thiện Vũ viết chữ.
Hơn nữa, Kim Thiện Vũ thích hắn, thằng em trai thối này lấy cái gì làm vốn mà dám so với hắn. Thắng tuyệt đối.
Kim Thiện Vũ có điên đâu mà lại đi mời một thằng nhóc phiền toái khác về nhà, Phác Thành Huấn nhìn em trai thối không biết lượng sức trước mặt, trong đầu nghĩ Kim Thiện Vũ có quỷ mới mời cậu ta ở chung.
Kết quả Phác Thành Huấn còn chưa kịp nở một nụ cười châm biếm tiêu chuẩn thì đã thấy hai mắt Kim Thiện Vũ tỏa sáng, có vẻ như rất xiêu lòng.
Phác Thành Huấn: !!!
"Phải không?" Kim Thiện Vũ cảm thán sao tự nhiên ông trời lại rớt xuống miếng bánh to quá thể, thực sự rất đáng tiền, điều kiện của Diệp Nhiên tốt ghê người, rõ ràng không khác gì Kim Thiện Vũ đi tìm một siêu cấp bảo mẫu không cần lương, tiện nghi này không mua bán thì quả là trời tru đất diệt!
Trong lòng Kim Thiện Vũ tung tăng nhảy mua nở hoa, cậu khụ hai tiếng, tận lực không chế biểu cảm gương mặt sao cho thật dụt dè khách sáo: "Sao lại không biết xấu hổ thế được? Con người anh có một chút tật xấu, sợ cậu không chịu nổi."
Ai dám mở mồm ra nói bản thân hoàn hảo? Kim Thiện Vũ cảm thấy mình có thể nói như vậy.
Quả nhiên, Diệp Nhiên cười khẽ, sau đó duỗi tay ra sờ đầu cậu: "Học trưởng anh thật vui tính."
Kim Thiện Vũ không để trong lòng, nhưng Phác Thành Huấn lại nhìn rõ ràng, ban ngày ban măt còn dám động tay động chân, ai biết được về sau nếu cậu ta đến ở có tìm cách khác ăn đậu hũ của Kim Thiện Vũ không?
Đồ háo sắc thối!
AAAAA!
Nếu ánh mắt có thể cụ thể hóa thành thực thể, chắc chắn Diệp Nhiên đã bị cắt ra làm mấy trăm khúc.
"Cậu ta không lừa cậu đâu." Phác Thành Huấn chen vào đánh gãy hai người:
"Tật xấu của cậu ta thực sự rất nhiều." Kim Thiện Vũ: ?!
Diệp Nhiên: "............"
Phác Thành Huấn đưa ra một vài ví dụ cụ thể để chứng minh cho luận điểm của mình: "Uống say phun loạn, cởi quần áo không cần nhìn chỗ, còn muốn người khác hát ru mình ngủ."
Mỗi câu nói xong Phác Thành Huấn còn cố ý liếc qua Kim Thiện Vũ một cái khiến cậu hơi sợ hãi, cậu chọc vị Đại Phật này khi nào vậy trời má!
Khi ánh mắt Phác Thành Huấn tuần tra đến bả vai Kim Thiện Vũ, cậu hơi giật mình mà nhớ lại dấu hôn trên xương quai xanh trước đây, đệt?!
"Vậy ạ?" Diệp Nhiên xoay người, đưa lưng về phía Kim Thiện Vũ, giọng nói tràn đầy dịu dàng nhưng gương mặt nhìn Phác Thành Huấn tràn đầy khiêu khích: "Sao anh biết vậy ạ?"
Phác Thành Huấn cũng không cam lòng rơi vào thế yếu: "Nếu không cậu nghĩ xem, cậu ta uống say, ai sẽ là người chăm sóc, đưa cậu ta về nhà?"
Mắt thấy quần lót cũng bị Phác Thành Huấn lột ra bằng sạch, Kim Thiện Vũ sợ nam thần chút nữa sẽ phát ngôn thêm vài câu long trời lở đất nữa, vội vàng ngăn hắn lại, để đau thương xảy ra ở mức thấp nhất: "Haiz, thôi đừng nhắc lại nữa, Diệp Nhiên, cậu xem, anh không thích hợp làm bạn cùng phòng với người khác đâu, nếu cậu có chuyện muốn hỏi anh thì có thể nhắn tin, nếu anh biết chắc chắn sẽ trả lời lại không giấu diếm."
Diệp Nhiên nhíu mày: "Học trưởng, em không..."
"Vậy à?" Giọng nói của Phác Thành Huấn tràn đầy phong thái của người chiến thắng: "Cũng chẳng biết ngoài tôi ra ai còn chịu được cậu."
Kim Thiện Vũ: ".........."
"À, nếu cậu muốn tìm bạn cùng phòng, tôi có thể giới thiệu chỗ làm quảng cáo cho cậu." Phác Thành Huấn nói: "Cậu muốn tìm trên diễn đàn hay đánh tờ rơi?"
"Không cần phiền Phác học trưởng." Diệp Nhiên giận tím mặt, ngoài cười nhưng lòng không cười: "Em sẽ tự nghĩ cách."
Thẳng đến khi Diệp Nhiên đi xa rồi, Kim Thiện Vũ mới chú ý đến trọng điểm trước đó.
'Muốn người khác hát ru?' Ừ?!
Cậu còn có cả cái tính tình này cơ à???????
Trong lòng Kim Thiện Vũ tò mò lắm, nhưng cũng không dám mở mồm ra hỏi Phác Thành Huấn, đùa, cậu chắc chắn nam thần không nhàm chán đến mức lừa mình, bây giờ mà hỏi chắc chắn ném mặt mũi cho chó ăn.
Nhưng hình như nam thần cũng không để ý cho lắm, buổi chiều còn cho cậu kẹo mút vị quýt nữa.
Kim Thiện Vũ nghĩ rồi bóc kẹo cho vào miệng, ngọt quá.
Lớp mười hai chính là lớp kiểm tra, ba ngày một bài kiểm tra ngắn năm ngày một bài kiểm tra dài, các bạn học sinh còn chưa lấy lại tinh thần sau bài kiểm tra trước thì nhà trường đã lên lịch cho bài kiểm tra tiếp theo.
Trong phòng học toàn là tiếng than trời trách đất.
"Muốn chết, muốn chết quá." Mặt Dương Triết chuyển từ đau khổ qua oán hận: "Tớ nhớ kỳ thi lần trước môn Vật Lý được 40 điểm, để tránh bị ăn đòn nên vỗ ngực bảo đảm với mẹ lần sau nhất định thi được 60 điểm, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ đến lần sau lại nhanh đến thế."
"Anh Dương, cùng là những đứa con thân mang gánh nặng!" Nam sinh bên cạnh cũng ngồi than: "Mấy cậu xem lần này tớ đổi việc ném xúc sắc thành quay bút chì thì có thể kéo môn tiếng Anh lên mười điểm nữa không?"
Xếp sau là một nam sinh cục súc, căm hận đập bàn một cái: "Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra! Hôm qué nào cũng kiểm tra! Còn là trường học không????"
"Còn tốt mà." Trong lòng Kim Thiện Vũ thầm than, ở thể giới của cậu còn khủng hơn thế này nữa, hôm nào cũng chỉ làm đề và chữa đề.
"Học thần câm miệng." Dương Triết vô cùng đau đớn: "Anh Hạ, trước đây khi anh còn ở nhân thế, em không sợ đâu, nhưng giờ anh phi thăng rồi, không cùng phàm nhân như em làm bạn nữa..."
"Tin tức lớn! Tin tức lớn!!!!!!!!!!" Cao Siêu hì hục chạy vào lớp, lớn giọng gào: "Tin tốt đeyyyyy!!!!!"
Nhưng đợi ba giây, chỉ thấy thằng Cao Siêu thở phì phò như trâu.
"Cao Siêu úp úp mở mở cái gì nữa!" Bạn học phía trước ngồi không yên: "Tin tức tốt gì?"
"Tin tốt đặc biệt" Cao Siêu ngồi trên bục giảng, vỗ ngực cho thuận hơi: "Anh em đợi tớ chút."
"Mệt chết!"
Học sinh bàn một đồng loạt giơ chai nước lên, trăm miệng một lời: "Ba, hai, một..."
"Thôi, đừng đừng." Cao Siêu vội vàng xin tha: "Các anh chị em bạn dì ơi em sai rồi."
"Là vầy," Cao Siêu nói: "Mỗi năm đều có tiệc Tất Niên mừng Tết Nguyên Đán không phải sao?"
Kim Thiện Vũ nhớ lớp mười hai ở thế giới của cậu không có mấy hoạt động kiểu như thế này, học sinh ở đây có đời sống tinh thần phong phú quá thể.
Rất nhanh có người lên tiếng đặt câu hỏi: "Cậu cũng biết là còn tiệc Tất Niên à? Liên quan gì đến lớp 12 nhà cậu?"
"Không, không không!!!" Cao Siêu xua tay: "Chúng ta không thể tham gia biểu diễn, nhưng có thể đi xem." Có thể đi xem.
Tuy rằng đó chỉ là một bữa tiệc nhỏ của trường, nhưng đối với nhưng học sinh lớp 12 áp lực cực lớn thì quả thực là một niềm vui nho nhỏ, khiến cho tất cả những gương mặt đang khẩn trương đều có biến hóa.
"Cao Siêu, tin tức chính xác không đó?" Tuy rất vui mừng nhưng những học sinh vẫn lý trí hỏi lại: "Tớ thực sự không ôm hi vọng với cậu."
"Đúng! Tuyệt đối đúng!" Cao Siêu ghét nhất là bị người khác nghi ngờ: "Tớ chính tai nghe được Giai Giai cùng một giáo viên khác nói, lần này thi xong rồi lần sau không thi nữa, sau Tết mới thi để học sinh còn có cơ hội thở, nếu tin lần này không chính xác á hả, tớ chặt đầu xuống cho mấy cậu làm bóng đá!"
"Hahaha, Cao Siêu, thôi đi má, cậu có mấy cái đầu chặt mãi chưa hết à?"
"Các cậu bớt xàm đi!!!"
Tin tức này khiến cho lớp học đang trong tình trạng quỷ khóc sói gào có thêm một chút hơi ấm, Kim Thiện Vũ cũng bị lây, nở nụ cười ngây ngốc.
Phác Thành Huấn nhìn cậu buồn cười hỏi: "Vui thế cơ à?"
"Có chỗ chơi đương nhiên là vui rồi!" Kim Thiện Vũ thu sách vở vào trong cặp, còn vỗ vỗ ngực mình hai cái: "Đến lúc đó, em nhất định sẽ tranh một chỗ trên hàng đầu." Ngốc chết đi được.
Phác Thành Huấn nhịn mãi mới không xoa đầu cậu theo thói quen.
Thói quen đến từ Gia Bối.
Gió tháng 12 lạnh ghê người, Kim Thiện Vũ vừa từ lớp học ấm áp bước ra ngoài bị quật cho run như cầy sấy.
"Em mà có một bộ lông thì tốt quá." Kim Thiện Vũ chui đầu vào trong áo, kéo khóa lên trên cùng, thuận miệng cảm thán.
Phác Thành Huấn nhìn bộ dáng của cậu, bắt lấy món đồ trong túi có chút khẩn trương.
Hắn muốn đưa cho Kim Thiện Vũ, nhưng lại không kiếm được lý do, hôm nay là ngày bao nhiêu? Hình như là ngày bình thường thì phải, nói là Giáng Sinh....cũng chưa đến đâu....
Phác Thành Huấn vắt hết óc, mắt thấy sắp phải cùng Kim Thiện Vũ chia đôi hai ngả mà đồ trong túi vẫn nằm yên.
Quên đi! Không phải chỉ là một món quà thông thường, có cái mẹ gì mà phải xấu hổ?
"Nam thần, em đi về trước nha." Kim Thiện Vũ nói xong không thấy Phác Thành Huấn đáp lại mình, cậu kêu thêm vài câu: "Nam thần, nam thần?"
"Hở?"
"Em nói, em đi trước nha!" Kim Thiện Vũ duỗi tay trước mặt hắn quơ quơ: "Anh đi đường cẩn thận, đừng thất thần nữa." Không đưa nhanh thì muộn mất.
"Cậu đợi một chút." Phác Thành Huấn cố gắng thật ngầu đưa chiếc túi đến trước mặt Kim Thiện Vũ, đẩy đẩy một cách anh dũng: "Cho cậu cái này!"
Kim Thiện Vũ ngạc nhiên: "Cho em?"
Phác Thành Huấn đỏ mặt, đầu ngón tay cũng hơi cuộn lên: "Ở đây còn có người khác sao?"
Kim Thiện Vũ tò mò mở quà ra, theo ánh đèn nhìn vào chỉ thấy một hình tam giác màu đỏ.
Không phải đỏ thẫm, cũng không phải đỏ hồng, mà là một màu đỏ tươi.
Kim Thiện Vũ nhìn thoáng qua gương mặt như cà chua chín của Phác Thành Huấn, đột nhiên khép túi lại, chắc chắn không phải đâu, sao có thể là...
!!!
Kim Thiện Vũ cân nhắc cậu dạo này đâu có làm chuyện gì mất mặt, nam thần ơi, sao anh tự nhiên lại đưa quần lót cho em làm gì!
Phác Thành Huấn nhìn động tác của cậu thì càng khẩn trương hơn nữa, hắn hỏi dò: "Cậu, không thử à?"
Kim Thiện Vũ không thể tin nổi vào mở to hai mắt ra nhìn? Thử, thử làm sao? Trên đường thử hay về nhà thử?
"Không nên đâu anh." Kim Thiện Vũ tận lực dùng giọng nói dịu dàng nhất để an ủi nam thần.
"Không phải cậu đang lạnh sao? Tại sao lại không nên?" Hở? Gì dạ?
Kim Thiện Vũ nhạy bén nắm bắt trọng điểm trong câu nói của Phác Thành Huấn, vội vàng đem đồ vật trong túi lấy ra.
Là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.
"Thì ra là một chiếc khăn ha..." Kim Thiện Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thuận tiện đem mấy ý nghĩ bẩn thỉu ra lấy bàn chải cọ cho sạch.
Cơ mà, sao lại tặng cái màu này?
Không phải mấy cái khăn quàng cổ bên ngoài đều là màu vàng hoặc là màu nâu nhạt hay sao?
"Cậu vừa kêu lạnh còn gì?" Phác Thành Huấn nói: "Giờ tốt rồi."
"Vậy thì cảm ơn nam thần." Dù sao cũng là một phần tâm ý của người ta, tuy rằng hơi xấu thì Kim Thiện Vũ cũng không thể trước mặt chính chủ phun tào.
Tâm trạng thấp thỏm nãy giờ trong lòng Phác Thành Huấn được câu nói này của cậu làm dịu xuống, thầm nói: Thích là tốt rồi.
Hắn vừa định quay đầu về nhà thì nghe được Kim Thiện Vũ lên tiếng hỏi: "Nam thần, anh mua riêng cho em hả?" Nghĩ rồi lại nghĩ, Kim Thiện Vũ vẫn hơi tò mò về thẩm mỹ của Phác Thành Huấn một chút.
Mua cái gì, là anh đây đan cho cậu đấy!
Trong lòng Phác Thành Huấn nghĩ chắc chắn là Kim Thiện Vũ cảm động vô cùng, dựa theo tình cảm mà Kim Thiện Vũ dành cho hắn, Phác Thành Huấn nghĩ mình không nên nói thì hơn, nhỡ đâu tối nay cậu ta vui quá không ngủ nổi ảnh hưởng đến ngày mai đi thi thì sao giờ?
"Không phải." Phác Thành Huấn thông cảm nói: "Đồ tặng kèm."
Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Tặng bốn năm cái, ném cho Hạ Tinh Dã hết rồi."
Bằng không, chỉ đưa cậu một cái thì cũng quá rêu rao, người trẻ ấy mà, không nên não bổ nhiều chuyện quá.
Phác Thành Huấn cảm thấy tâm tư mình thật tỉ mỉ.
"Thật sự?"
"Tôi thèm lừa cậu à?"
"Hahahahahaaaaa, vậy em hiểu rồi." Kim Thiện Vũ vừa nghe là đồ tặng kèm liền cười mắc nẻ: "Em đang nghĩ sao thẩm mỹ của nam thần lại chán đời thế."
Phác Thành Huấn: "............."
"Ái dồ ôi, nam thần, nãy em nhịn cười muốn chết, màu đỏ rực, haha, ai mua cái khăn này ra đường đây ha haha, người ta không biết còn tưởng đi chúc tết á!!!!!" Kim Thiện Vũ cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng: "Không phải, mấy chương trình du xuân cũng không tinh tế được như cái màu này."
Cậu giơ khăn quàng cổ lên cho Phác Thành Huấn coi: "Đường may không đều còn chưa nói, anh xem chỗ này còn nhô lên một chút, hahaha, em buồn cười quá!"
Bị công khai phán xét khiến cho mặt mũi Phác Thành Huấn mất sạch, nháy mắt da mặt hắn đen đi tám tone, tức giận duỗi tay đoạt lấy khăn quàng trong tay Kim Thiện Vũ: "Thôi, quên đi."
"Không muốn, không muốn." Kim Thiện Vũ túm chặt tay hắn không chịu buông: "Nam thần, anh có bốn, năm cái rồi còn gì, cho em đi, Tết em lôi ra quàng!"
Phác Thành Huấn: "........."
"Đỏ rực cho một năm an khang thịnh vượng!"
Phác Thành Huấn: ".........."
Kim Thiện Vũ: "Hahahahahahahahahaha."
.
"Ồ, con trai về đấy à?" Nữ sĩ Đường Mạn Hương đang cho heo con Gia Bối ăn, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Phác Thành Huấn toàn thân tỏa ra áp suất thấp: "Có chuyện gì vậy?"
Bà thử thăm dò, hỏi: "Cãi nhau với Tiểu Vũ à?"
"Không ạ!" Giọng nói đông cứng của Phác Thành Huấn vang lên: "Thằng khốn nạn kia không xứng!" Đường Mạn Hương: ".........." Xì, người trẻ tuổi.
"Mẹ, con không sao, mẹ không cần phải lo lắng cho con." Mặt Phác Thành Huấn âm trầm trở về phòng như kiểu chuẩn bị hắc hóa, để lại Đường Mạn Hương cùng Gia Bối ngơ ngác nhìn nhau.
Nữ sĩ Đường cảm thán một lúc lâu, cuối cùng rút điện thoại ra nhắn cho baba Phác Thành Huấn một tin: "Con trai ông yêu đương với người ta, nhưng mà khó khăn quá..."
Phác Thành Huấn nghẹn một cục tức trở về phòng, không có chỗ xả.
Hắn khổ tâm cố gắng một thời gian dài như vậy, mặt dày đi hỏi han hết chỗ này đến chỗ nọ, từ đi mua len đến từng bước từng bước một hoàn chỉnh, cuối cùng lại bị Kim Thiện Vũ coi không đáng một đồng.
Vui vậy cơ à? Buồn cười vậy cơ à?
Sói mắt trắng khốn nạn!!!!
Còn có cái màu đó, rõ ràng mấy cửa tiệm quần áo nói màu đỏ là màu của tình yêu nồng nàn, tượng trưng cho tâm ý!
Không được, phải hỏi lại cho rõ ràng.
Phác Thành Huấn mở lại đơn đặt hàng, nhắn cho tiệm quần áo một tin:
[Màu đỏ ý là gì?]
[Dạy cậu bao nhiêu lần rồi, khách hỏi thì cứ nói đây là màu thể hiện tình yêu nồng nàn cháy bỏng, màu đen chính là bảo về tình yêu cả đời, mong muốn những điều tốt đẹp. Mấy cái đấy cậu muốn nói thể nào chả được từ miệng cậu mà ra cơ mà, mấy cái người hỏi màu sắc toàn là mấy người coi tiền như rác, cậu nói ngọt vài câu, dỗ họ vài cậu không phải đơn đặt hàng sẽ đi lên à? Ngu.]
Phác Thành Huấn nhìn tin nhắn tự động kia, não bắt đầu đau:
[Tôi coi tiền như rác?]
Hệ thống: [Đối phương đã thu hồi tin tức.]
[Xin chào honey, tiệm chúng tôi có thể giúp gì cho ngài nào?]
Phác Thành Huấn: [Mấy người gửi lại tin nhắn kia cho tôi xem.]
Tiệm trang phục: [Không nên đâu nha honey.]
Phác Thành Huấn phát điên: [Mấy người cứ như vậy lừa tôi mua đồ?]
Tiệm trang phục: [Đúng nha honey.]
Phác Thành Huấn: [........]
Phác Thành Huấn: [Mấy người hiểu tôi nói gì không?]
Tiệm trang phục: [Có nha honey, hoan nghênh ngài lần sau lại mua.]
Phác Thành Huấn: [.........]
Tiệm trang phục: [Honey ngày mới tốt lành nha.] Cút cút cút!
Phác Thành Huấn tức giận đánh giá một sao ở đơn hàng: Tiệm trang phục rác rưởi, phá sản đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro