Chương 1
Nửa đêm
Sunoo bật hết đèn trong tất cả các phòng lên, sau đó đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, một mình ngẩn người ở đó.
Cậu cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là cảm thấy cả căn nhà ngập trong bóng tối có chút tịch mịch, muốn thắp sáng nó lên, như thế mới ấm áp một chút.
Đồng hồ trên tường trôi qua từng nhịp từng nhịp. Kim giờ điểm đúng 01 giờ sáng, Sunghoon vẫn chưa trở về, cả một căn phòng lớn vì vậy chỉ có mỗi mình cậu.
Sunoo đã sớm quen rồi, cậu cũng không oán trách gì anh.
Cuối năm luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ty . Sunghoon là giám đốc, đương nhiên cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có thể trốn về sớm với cậu được.
Sunoo biết rõ hết thảy, cũng hiểu hết cả. Nhưng trong lòng vẫn khó nén một cơn hờn giận vu vơ. Trước kia rõ ràng dù bận đến mấy anh cũng sẽ để lại một tin nhắn cho cậu. Vậy mà hiện tại cả ngày không có lấy một cái thông báo nào.
Sunoo đã đợi thật lâu thật lâu. Cậu cũng không phải kẻ không hiểu chuyện nhất quyết đòi anh trở về bồi mình. Sunoo chỉ là đợi anh gửi cho cậu một tin nhắn mà thôi. Vậy mà cứ đợi mãi, đợi từ lúc ngập tràn hi vọng đến lúc tia hi vọng cuối cùng đã lụi tàn, dòng tin nhắn kia vẫn là không thấy xuất hiện.
Kim đồng hồ chỉ đến 02 giờ 03 phút. Sunoo không ngẩn người nữa, cậu đứng dậy tắt hết đèn, chỉ chừa ở lối đi ngoài cửa chính. Cậu sợ nơi đó nếu quá tối Sunghoon khi mệt mỏi trở về sẽ không cẩn thận vấp ngã, như vậy cậu sẽ rất đau lòng.
Sunoo nằm xuống giường, tắt luôn đèn ngủ, cả căn phòng trong nháy mắt bị màn đêm bao phủ. Ở trong bóng tối, Sunoo lại mở mắt ra nhìn xa xăm ngoài ô cửa sổ, cậu không ngủ được, đã nhiều đêm như vậy rồi.
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, tiếp theo là tiếng tắt đèn. Sunoo biết, chồng cậu đã trở về.
Sunghoon nhẹ nhàng mở ra cánh cửa phòng ngủ. Nhìn thấy tấm lưng nhỏ nằm ở trên giường quay về phía mình, đoán rằng Sunoo đã ngủ, anh liền nhỏ nhẹ hết sức không gây tiếng động ảnh hưởng đến cậu.
Sunghoon là người rất ưa sạch sẽ, anh mồ hôi nhớp nháp đầy người, vốn dĩ đã muốn đi tắm. Nhưng lại nhớ tới Sunoo không cho anh tắm đêm thế là bĩu môi, tuỳ tiện lấy một bộ đồ ngủ thay vội rồi trèo lên giường đi ngủ
Sunoo đã nhắm mắt, nhưng cậu không có ngủ. Cậu thông qua tiếng động có thể nhận biết Sunghoon đang làm gì. Vị trí bên cạnh lún xuống một chút, chăn bị kéo căng ra, Sunghoon đã nằm xuống bên cạnh cậu, sau đó không hề có động tác gì tiếp theo. Anh chỉ đơn giản nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ luôn, không có lấy một nụ hôn hay một cái ôm nào, hơn nữa còn nằm cách cậu một khoảng.
Trong lòng cảm thấy thất vọng, cậu lặng lẽ bấu chặt tay mình, nén xuống uất ức của bản thân, một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
Đã 5 ngày rồi...
Giữa hai người bọn họ đã duy trì như thế này 5 ngày rồi.
Sáng nào Sunghoon cũng sẽ rời giường khi Sunoo vẫn còn ngủ. Cả ngày không một tin nhắn hay một cuộc gọi. Buổi tối rất muộn mới trở về. Trở về cũng không ôm hôn cậu cái nào. Anh cứ như dựng lên một bức tường với cậu vậy, né cậu chừng nào hay chừng đó, kéo ra khoảng cách giữa hai người, không muốn liên quan gì đến nhau nữa
Trước khi lên mạng tìm hiểu, Sunoo cũng đã lờ mờ đoán ra được. Cậu biết tình trạng hiện tại của mình là thế nào, chỉ là cậu không cam tâm, không muốn tiếp nhận. Sunoo cứng đầu như vậy, có lẽ là đang đợi, đợi một câu nói từ Sunghoon. Anh nói gì cũng tốt, cậu cái gì cũng sẽ làm theo.
"Em sẽ ở bên anh thật lâu thật lâu, đến khi anh già rồi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh"
Đó là lời hứa của cậu vào ngày kết hôn, Sunoo không muốn nuốt lời.
Đồng hồ tích tắc vang lên, đã 05 giờ rưỡi sáng. Sunghoon rất đúng giờ thức giấc, anh theo thường lệ xuống giường chuẩn bị rời đi.
Sunoo ở bên cạnh cũng dậy theo, cậu muốn cùng anh nói rõ ràng mọi chuyện. Chỉ là Sunghoon không cho cậu cơ hội
"Sunghoon, em có chuyện muốn nói với..."
Sunghoon cúi xuống hôn lên trán cậu thật nhanh
"Sunoo, anh đang rất vội, cuộc họp sắp diễn ra rồi, có chuyện gì để sau nhé"
Anh xoa xoa đầu cậu rồi vội vã rời đi.
Sunoo chưa kịp ngây ngô vài giây thì anh đã đi mất. Chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại gấp gáp, tiếng bước chân vội vàng, sau đó là một khoảng không im lặng.
Nhìn vào chiếc đồng hồ bên giường, 05 giờ 51 phút sáng, vội vã đến vậy ư?
Tích tắc tích tắc
Đồng hồ vô cảm kêu lên từng tiếng. Sunoo đã nằm xuống giường, cố gắng nhắm chặt đôi mắt tìm kiếm đường vào giấc ngủ lần nữa. Nửa tiếng trôi qua, đầu óc của cậu ngày càng tỉnh táo, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ
Sunoo ngồi dậy, kéo chăn xuống giường, cậu không muốn ép bản thân ngủ tiếp nữa.
Hôm nay cũng như mọi ngày, mọi thứ thật tẻ nhạt. Chỉ còn vài ngày nữa là kì nghỉ sẽ đến, sau đó sẽ là mùa xuân tươi mới. Vào thời điểm này của năm ngoái, chính cậu cũng đang bận đến tối mắt tối mũi. Năm nay ngoài ý muốn, bản thân nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Thật ra Sunoo đã bị đuổi việc.
Lý do vì sao thì cũng rất rẻ mạt.
Chuyện phải lùi lại một tuần trước, lúc đó cậu vẫn là nhân viên của công ty, vẫn mang trạng thái luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao và nỗ lực không làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người.
Vậy mà giám đốc vẫn không ưa cậu, gã cháu trai của giám đốc cũng chướng mắt cậu, hắn luôn kiếm chuyện gây khó dễ cho cậu đủ đường. Chuyện này Sunoo vẫn luôn nhẫn nhịn, cậu không muốn vì chút việc nhỏ ảnh hưởng đến sự nghiệp cho nên bao nhiêu uất ức điều nén hết vào lòng, không oán than một lời.
Vậy mà tên kia lại nhất quyết không để cậu yên. Hắn đánh sai bản hợp động của cấp trên giao, sau đó đổ lỗi cho Sunoo. Với bản tính yêu chiều cháu trai và coi thường cấp dưới, lão giám đốc kia liền lập tức định tội rồi cho cậu thôi việc mà không thèm nghe thêm bất kỳ lời giải thích hay biện hộ nào.
Lão giám đốc có quan hệ mật thiết với các vị lão tổng, muốn gửi đơn khiếu nại cũng không có khả năng được phản hồi, thế là Sunoo mang một bụng ấm ức dọn đồ rời khỏi công ty.
Hôm đó trời lạnh dưới 10 độ, một mình cậu ôm thùng giấy thẩn thờ đi về nhà. Vốn dĩ muốn gọi khóc với Sunghoon một trận, nào ngờ anh vừa bắt máy liền nói:
"Anh đang bận, lát nữa sẽ gọi lại cho em"
Sunoo chưa kịp phản ứng thì bên kia đã cúp máy. Cậu ấm ức lại thêm ủy khuất, một mình tiếp tục đi về nhà. Sunoo sợ sẽ phiền công tác của Sunghoon, cho nên sau khi về nhà cũng không dám gọi cho anh. Cậu ngồi trên sô pha, chờ anh gọi lại cho cậu.
Sunoo chờ cả một buổi tối, sau đó ngủ quên ở phòng khách, sáng hôm sau tỉnh lại mới phát hiện cả đêm Sunghoon không về, hơn nữa cũng đã quên gọi lại cho cậu rồi.
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, cảm giác bị bỏ rơi lại dâng lên, vậy là cậu dỗi anh, quyết định không thèm chủ động gọi điện cho anh nữa. Nhưng chuyện Sunoo không ngờ là, cậu không chủ động gọi cho anh thì anh cũng không thèm chủ động gọi cho cậu, cả hai trong một khoảnh khắc đã bày ra cuộc chiến tranh lạnh vô hình.
Đợi đến trưa, Sunoo buồn bã nhìn điện thoại của mình, không hiển thị thông báo nào cả, Sunghoon có phải quên mất cậu rồi không?
Cậu suy nghĩ một chút, suy đó cầm điện thoại lên gọi cho mẹ, muốn cùng bà kể khổ một chút, cậu cần được ai đó an ủi lúc này.
Đầu dây bên kia tiếp máy
"Con lại có chuyện gì đó?"
Sunoo mím môi, u sầu nói:
"Mẹ, con bị đuổi việc rồi..."
lời an ủi trong mong đợi không nghe thấy, chỉ nghe giọng mẹ cách một cái màn hình khinh thường
"Con cái thằng nhóc không có tiền đồ này đúng là làm ba mẹ mất mặt. Có một công việc tốt như vậy cũng không biết giữ. Sao không biểu hiện tốt một chút chứ, còn muốn mẹ dạy con sao? Vẫn là Sunghoon tốt, người ta làm việc chưa đầy 2 năm đã thăng chức giám đốc, con làm đã hơn 2 năm còn bị đuổi việc, thật đúng là vô dụng. Sau này ra đường đừng nhận con là con của mẹ, mẹ không muốn nhận con. Mẹ đang rất bận, không có việc gì đừng làm phiền mẹ!"
Mẹ nói xong liền cúp máy. Sunoo khựng người một chút, sau đó cúi đầu cười khổ. Cậu cũng rất cố gắng mà? Hai năm qua rõ ràng luôn hoàn thành tốt việc được giao, những lỗi nhỏ người mới bắt đầu hay phạm phải cậu cũng chưa từng phạm qua, biểu hiện của cậu ở công ty cũng được đánh giá cao, chỉ là không vừa mắt giám đốc cùng cháu trai của ông ta. Rõ ràng cậu bị đổ oan, rõ ràng người bị hại là cậu mà. Tại sao không có ai an ủi cậu hết vậy?
Tại sao ai cũng bận rộn mỗi khi cậu tìm kiếm sự chia sẻ?
Sunoo tự hỏi có phải bản thân đã làm phiền đến nhịp sống của mọi người không?
Những ngày tiếp theo, cũng là bắt đầu chuỗi ngày lạnh nhạt của Sunghoon, cho nên đến bây giờ cậu vẫn chưa nói cho anh biết việc mình đang thất nghiệp. Sunoo đã viết xong vài đơn xin việc, cũng tự mình đi nộp thành công. Nhưng thời điểm cuối năm là lúc nhiều tập thể cùng chạy đua với thời gian và công việc. Công ty nào cũng bận bịu cho kịp hoàn thành dự án cuối cùng của năm nay để kịp nghỉ tết, nào có ai rảnh đi kiểm duyệt đơn xin việc của Sunoo chứ.
Sunoo không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ như cậu đang dần bị sự tịch mịch nuốt chửng. Sự tịch mịch ấy tồn tại trong chính ngôi nhà của cậu.
"Alo? Sunoo có chuyện gì không?"
____________________________
Đừng có quên vote cho tui nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro