Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

First

Nếu có lý do gì đấy ngăn cản Ryu Minseok làm rõ mối quan hệ giữa em và Kim Kwanghee thì là vì em thích thế, cái cảm giác có thể trêu đùa đối phương thoải mái, nhưng lại chẳng bị ràng buộc bởi hai chữ 'trách nhiệm'
  
Chuyện Kwanghee thích Minseok , khả năng cao em vốn biết từ lâu, nhưng chuyện em cũng thích Kwanghee, chỉ có mình em biết mà thôi. Thế nên mối quan hệ này vẫn được gọi tên 'bạn bè' , như một cái cớ để tìm gặp nhau mỗi ngày, nhưng có khi hơn cả thế . Cụ thể là trên tình bạn dưới tình yêu hay không thì vẫn chưa biết.
 
' sao mà dài thế nhỉ ...? Đáng ra hôm đó em nên tới sớm để được chọn nhóm'
Minseok than vãn thông qua màn hình laptop kê trên người , mí mắt cụp xuống hướng về phía những con chữ ngày một hiện lên theo từng phím được gõ xuống. Cách mục tiêu chẳng bao xa nữa, em hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài, chiến thắng gõ lên bàn phím như thể để trút giận . Kwanghee bật cười, dán mắt vào mái đầu hồng với tóc mái phủ lòa xòa trước trán đã thế còn trùm thêm nón hoodie cũng một sắc hồng khác ,

Một thói quen của Minseok khi tập trung vào thứ gì đấy là sẽ thoáng chu chu môi, trông dễ thương vô cùng, nhưng Kwanghee sẽ không nói thế ra. Gã dựa vào thành giường, sau khi hoàn thành hết công việc thì điện thoại trên tay chỉ còn lại video call từ thằng nhóc tóc hồng

Sau khi lên đại học, chẳng còn cùng lớp nữa nên việc gặp nhau mỗi ngày gần như là bất khả thi do lịch học rồi nhận việc bận rộn của cả hai. Mà, ít ra vẫn chung trường là được. Tuy vậy giải pháp là đến tối cứ hứng lên sẽ gọi video cho nhau, hệt như mấy đôi đang yêu, Kwanghee thầm nghĩ . Đâu cần phải có chuyện gì để nói, chỉ cần lẳng lặng nhìn nhau qua màn hình, thế là đủ.

Thỉnh thoảng có chuyện nói sẽ nói đến đêm rồi sáng, hoặc sẽ ngủ quên mất cùng điện thoại. Vẫn nhớ có một hôm Kwanghee thức giấc, đập vào mắt gã là màn hình cuộc gọi với Minseok, kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ.

Từ trên góc điện thoại hiện lên hơn mười một giờ, Kwanghee chớp chớp mắt, mí mắt gã dần trĩu xuống. Tiếng nhạc êm dịu từ phía Minseok chuyển qua dần ru ngủ gã, gã nằm trượt xuống, dự định sẽ đánh một giấc cùng giọng nói của em bên tai. Đến đây, sau một khoảng không tĩnh lặng chỉ có tiếng nhạc và tiếng đánh chữ, bỗng vang lên lời nói nhẹ nhàng của Minseok, làm Kwanghee mở mắt ra liếc vào màn hình.

"Cũng trễ rồi, để em đi thay sang đồ ngủ đã nhé?"— Kwanghee ừm ừ đáp lại. Minseok đặt máy xuống giường, vẫn giữ nguyên đó, từ góc camera quay đối diện với phần dưới tấm gương toàn thân trong phòng Minseok. Lựa một bộ nào đấy thoải mái, với sọc trắng trên nền vải xanh thủy thủ, em đặt nó ra phía sau máy. Từng mảnh quần áo trên người dần được cởi bỏ,từ hoodie đến quần dài,thậm chí là cả quần lót.Mỗi một món đều bị lơ đễnh ném đi,trước khi đáp xuống mặt đất lại vô tình sượt qua camera khiến Kwanghee chú ý.

Gã bật dậy, vội cầm điện thoại lên, như dán mắt lên màn hình, từ góc phải màn hình thu vào được cặp đùi trắng nõn của Minseok. chỉ có từ đùi xuống bàn chân, những thứ bên trên không lọt vào. Đầu Kwanghee nhảy số , thế là em đang khỏa thân ấy hả. Minseok nhận ra em tắt cam chưa? nhưng những câu hỏi đó đều bị cắt ngang khi tầm nhìn qua điện thoại rung lắc,vài giây sau đó hiện ra Minseok trong chiếc áo xanh đậm, mái tóc nâu hơi rối lên

Minseok với tay lên hết hết làm tóc, mắt chăm chú vào camera, làm Kwanghee có cảm giác như em đang nhìn thẳng vào mắt mình. Kwanghee bất giác nuốt khan , trong đầu chỉ toàn là viễn cảnh ban nãy, giờ đây lại phải đối mặt với em nên trông càng ngượng ngùng hơn.
' Cũng sắp xong deadline rồi nên chắc em phải thư giản xíu, hãy tự dưng nhớ ra vài chuyện hay ho ghê'
' Đây,anh nghe nè'
Minseok bắt đầu luyên thuyên, Cùng tiếng gõ phím và nên ngắt quãng chứ chẳng có liền mạch như trước nữa, trứng nhạc thì vẫn vang lên đều đều. Khung cảnh ban nãy cộng thêm âm nhạc du dương như quyến rũ Kwanghee , gã thầm chửi thề, là Minseok vô tình hay cố Ý làm khó gã đây?

Việc ngồi yên mà nghe Minseok càng trở nên khó khăn hơn dù thứ thật là từ nãy giờ gã chẳng  lọt tai chữ nào em nói cả chỉ là ậm ừ cho có lệ .Minseok chẳng để tâm lắm em chỉ muốn kể chuyện mà cho đối phương có nghe hay không vã lại em vẫn đang làm chăm chăm màn hình, ráng hoàn thành nốt bài tập.

Mẹ nó chứ, đâu đó giữ câu chuyện dang dở của Minseok bất chợt nhớ lời.- chưa đợi trả Minseok trả lời hẳn hoi gã nhanh tay bấm tắt cam, tắt mic rồi ném điện thoại lên giường, giọng nói nhẹ nhàng của em vẫn vang lên đều đều. Gã thở dài ngồi tựa lưng vào cạnh giường, bàn tay gần mò xuống men theo bụng dưới. Luồn tay vào quần, gã tự vỗ về thứ bán cương bên dưới lớp vải. Nhưng cảm thấy thế vẫn chưa chưa đủ gã cởi hẳn hai lớp quần ra một lượt ném cả thảy xuống sàn phòng.

Cố nén lại những âm thanh trầm đục trong cổ họng, Vậy ai đưa đồ ngon cái lên xoay tròn định vật mấy ngón tay còn lại bọc xung quanh, chầm chậm vuốt lên vuốt xuống. Thứ dịch trong veo bắt đầu tràn ra, tạo thành chất bôi trơn cho chuyển động tuốt lấy liên tục. Những tiếng thở dài dần chuyển chuyển thành thở dốc, gã cắn răng gằn nhẹ vài tiếng khàn khàn. Chúng đều lọt qua điện thoại và chuyền đến Minseok,nhưng âm lượng vẫn chưa đủ to để em nghe được.

Tốc độ sóc lọ của Kwanghee tăng dần lên. Tâm trí gã phân nữa là hình ảnh ban nãy phân nữa là sự tưởng tượng của bản thân. Tiếng nói của Minseok vẫn phát ra thật dịu dàng, sẽ thế nào nếu cặp đùi đấy nằm dưới thân gã, giọng nói này sẽ cất lên những tiếng rên rỉ vì khoái cảm gã mang lại.

Nghĩ đến đấy, gã sắp đạt đến cao trào. những tiếng rên khản đục và thở ra ngày càng to hơn, đến đây Minseok nhận ra có gì đó hơi lạ, em thắc mắc đang làm gì ở đầu phía bên kia thế nhỉ?

' Chết tiệt thật,Minseok...'-Minseok hoang mang vậy em im bặt, lắng nghe những động tĩnh gì tiếp theo. Gã cứ thế gọi tên em mấy lần giữa những tiếng thở gấp,quá nhập tâm để nhận ra em đã ngừng liến thoắng từ lúc nào.Minseok không nhịn được nữa, em lên tiếng xen ngang vào.

'Anh Kwanghee?' - nghe thấy giọng nói đó kêu tên mình, giật mình, xuất ra những vệt trắng đục lên tay, nhiễu xuống cơ bụng và một phần lớp áo được vén lên. Đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, liền nhận thấy từ nãy giờ đã quên tắt mic. Thôi rồi, giờ thì thiên thần của gã sẽ nghĩ gã là người thế nào đây chứ?

Đưa tay còn lại ôm lên mặt, trong lòng lôi hết đủ thứ của bản thân ra mà rủa ,môi gã mấp máy. -'anh...'

Nhưng trái với kỳ vọng của gã, khóe môi nhất lên thành một nụ cười mỉm , em hỏi. - ' anh cần sự giúp đỡ chứ? hay bây giờ em em sang nha?'

Để diễn tả Kwanghee lúc này thì bất ngờ thôi là chưa đủ, ấy vậy, gã vẫn nắm bắt cơ hội này trước đã. - ' mời em.'

-

Mật khẩu khóa cửa căn hộ thì Minseok biết từ đời cố tổ nào, em dự định bấm chuông để gã ra mở cho nó lịch thiệp nhưng Kwanghee lại dạo trước là em cứ vào đi cho nhanh.

Giờ này thì chắc gã đang trong phòng, ngủ lướt qua căn phòng khách hơi bừa bộn, em gõ cửa, nhận lại được lời đắp 'vào đi'.

đẩy cửa ra nhìn thấy Kwanghee muốn đỏ mặt, gã vuốt chầm chậm vật đã cương cứng lại trong tay, hướng về phía Minseok như lời mời. Lúc này em đã thay sang chiếc hoodie đi xám ,mà, em mặc gì cũng đâu quan trọng nữa đâu, sớm muộn lại phải cởi ra thôi.

Ngồi bên mép giường,chân mở ra kéo Minseok lại, em như hiểu ý ngay, nhanh chóng để hết đồ đạc sang một bên rồi quỳ xuống trước mặt gã. Bàn tay lành lạnh bọc xung quanh cự vật làm gã đã rùng mình, em vuốt vuốt mấy đường, bắt đầu đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên đầu khấc, rồi liền ngước lên nhìn gã. Ánh mắt trong veo đối diện với gã khi em hé môi ngậm lấy đỉnh đầu làm gã thắc mắc, làm thế nào một người đang khẩu giao lại đáng yêu đến vậy?

Minseok mở to miệng ra, cố đem nó vào trong, phần lưỡi mát xa những đường gân nổi lên, hai má hơi hóp vào mút lấy nó như một que kẹo, nhưng kẹo này có vị hơi mặn. Kwanghee đứng hẳn dậy, tay luồn vào tóc em ân cần hỏi han.—' anh chơi miệng em được không?'— Minseok đỏ mặt, cũng gật đầu ngay. Kwanghee bắt đầu đẩy vào chầm chậm cho em làm quen dần, rồi từ từ tăng dần tốc độ lên, ra vào trong miệng em như vũ bão khiến Minseok suýt sặc. Nhưng em phải cố nhịn lại kể cả khi đỉnh đầu đụng xuống cuống họng.

Trong căn phòng trống vang lên một loạt âm thanh ướt át, đôi mắt Minseok hơi hoe lên, miệng em mỏi tê cứng rồi nhưng Kwanghee vẫn chưa có vẻ gì là sắp ra lắm. Em liền cố gắng mút mạnh hơn, Kwanghee nhắm hờ mắt,ngửa cổ ra sau gằn lên thành từng
tiếng. - 'mẹ nó,Minseok ah...'

Em cảm nhận được vật của Kwanghee như giật giật giật lên trong khoang miệng ấm nóng, nhưng sau đó gã giữ đầu em lại, còn chưa kịp hoang mang thì gã đã lấy nó ra, kéo theo một đường chỉ bạc nối liền đỉnh vật gã kê ngay trước miệng và cánh môi em.

' Sao thế? '

'Chưa muốn ra.' -gã bảo, kéo em đứng dậy, áp môi gãmlên, tận hưởng hương vị của chính mình qua cánh môi em. Đôi bàn tay ấy lần xuống thắt lưng Minseok một tay bóp lấy cặp mông tròn trịa, tay còn lại kéo lưng quần em xuống. Đến khi tách rời ra, Kwanghee đã nằm lên giường, lưng tựa vào thành giường rồi ra hiệu cho Minseok . Em gật đầu, nắm lấy gấu áo định cởi ra liền bị gã giữ lại, gã bảo chỉ quần thôi. Em đành nghe lệnh.

Kéo lại gần, gã áp môi mình lên môi em, tự nếm hương vị của bản thân. Hmm Cũng không quá tệ. Em đáp lại, mở miệng để gã đưa giấy vào trong khám phá từng ngóc ngách, dây dưa một hồi lâu mới dứt ra. Cảm giác đê mê kèm theo thật khó tả, vậy đây hẳn là lý do người ta hay thích hôn nhỉ ?





Tbc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro