Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Nghe Hạo Thạc nói, Trí Mẫn cảm thấy khó chịu trong lòng càng tăng thêm, nhớ tới lời Điền Chính Quốc nói nếu mình thích nam nhân, có thể cùng Tần Hạo quen nhau, liền cảm thấy khổ sở.

Thấy Trí Mẫn không vui, Hạo Thạc cũng không dám tiếp tục hỏi.

Mấy ngày nay Trí Mẫn luôn cảm thấy có chút mệt, nhưng vẫn cố gắng tập trung tinh thần ôn tập để thi. Ngày đó sau khi ca ca nói những lời đó với mình, thật sự không còn đến tìm mình nữa. Vậy mà tinh thần của y lại càng ngày càng không tốt, nếu nhớ lại những lời của ca ca thì sẽ cảm thấy bị đả kích, đau lòng, nhưng hiện tại đã qua một tháng, không còn chuyển biến gì quan trọng nữa.

Trí Mẫn từng nhắn tin hỏi Điền Chính Quốc nghỉ đông có về nhà không, lại thấy hắn không nhắn lại. Bất đắc dĩ chỉ có thể đặt trước vé xe. Còn cố ý lấy 2 vé, sợ ca ca đến lúc đó cũng muốn về. Mà y lại không biết, Điền Chính Quốc đã sớm mua vé xe để về.

Sau đó trường học thông báo, nói thi xong phải ở lại học quân sự bù, Trí Mẫn bất đắc dĩ, sao lại học quân sự vào mùa đông chứ. Nhưng không có biện pháp, chỉ có thể đem ngày về nhà lùi lại.

Trí Mẫn đi tìm Chính Quốc, muốn đưa cặp vé xe cho hắn, kết quả bạn cùng phòng nói hôm qua hắn đã về nhà.

Trí Mẫn có chút mất mát.

Quân sự vào mùa đông, tuy rằng không giống mùa hè, nóng bức, lại vẫn khiến Trí Mẫn có chút phiền, vì sao lúc khai giảng không học quân sự cho xong mà lùi lại đến tận bây giờ, rất nhiều chuyện ngay từ đầu không làm xong thì sau đó sẽ không muốn làm nữa.

Ai ngờ ở lớp quân sự mấy ngày hôm sau, Trí Mẫn té xỉu, Hạo Thạc luống cuống tay chân đem y đến bệnh viện trực thuộc của trường học.

Mùa đông sau khi đổ mồ hôi lại bị gió lạnh thổi qua thì rất dễ bị cảm, Trí Mẫn gần đây sức chống cự lại rất kém. Đến bệnh viện, bác sĩ chỉ là lấy một ít thuốc cảm mạo đưa cho Trí Mẫn, không quan tâm lắm, gần đây sinh viên bị cảm mạo cũng không ít.

Hạo Thạc một bên rót nước cho Trí Mẫn một bên hỏi y còn có khó chịu không. Sắc mặt Trí Mẫn có chút tái nhợt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, choáng lợi hại. Lắc đầu không muốn nói chuyện. Vài ngày sau đó, tình trạng của Trí Mẫn không có chuyển biến tốt, thuốc uống vào lại nôn ra, cuối cùng không thể cầm cự được nữa, chỉ có thể vào bệnh viện xin giấy xác nhận sau đó đến đưa cho giáo viên dạy quân sự để xin phép.

Nghe nói thân thể Trí Mẫn không khỏe, Dư Tuệ bắt đầu sốt ruột, một bên mắng y sao không nói sớm, một bên bảo Điền Cảnh Minh đem xe đến đón y về nhà.

Nhìn thấy mẹ, Trí Mẫn không nghĩ tới ca ca cũng có ở trong xe, có chút kinh ngạc.

Lên xe, bình thường không để ý mùi trong xe làm cho mình khó chịu như vậy, Trí Mẫn lại muốn nôn ra nhưng vẫn liều mạng chịu đựng.

"Thực không khỏe sao?" Điền Chính Quốc không nghĩ tới mới hơn một tháng mà Trí Mẫn lại gầy như thế. Sắc mặt cũng rất tiều tụy. Ở nhà nghe được mẹ nói Trí Mẫn ở trường học té xỉu, nói muốn tới đón y, hắn cũng liền mạc danh kỳ diệu cùng đi.

Trí Mẫn ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, chỉ đối với Điền Chính Quốc lắc đầu. Lấy tay bịt kín mũi, cảm giác muốn nôn càng ngày càng mãnh liệt.

Điền Chính Quốc nhìn thấy y không ổn, vội vàng kêu Dư Tuệ đưa túi nilon rồi đưa cho Trí Mẫn.

"Nếu muốn nôn thì cứ nôn đi, nôn rồi sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút."

Trí Mẫn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lấy túi nilon trong tay Điền Chính Quốc, bắt đầu nôn ra. Dư Tuệ vẻ mặt lo lắng nhìn Trí Mẫn, cảm mạo bình thường sao lại như này? Dư Tuệ cũng là một bác sĩ, liền nghĩ trở về có nên cạo gió cho y hay không. Đứa nhỏ, ốm đau cũng không nói, mà mình bình thường cũng bận rộn nên không chú ý đến y nhiều hơn, chờ khi bị người khác phát hiện bệnh nghiêm trọng hơn mới biết được.

"Hay để mẹ ra ngồi ở đằng sau chăm sóc, Chính Quốc, con lên trước ngồi nhé." Dư Tuệ mở miệng nói..

"Không cần đâu mẹ, con có thể chăm sóc cho em ấy được." Điền Chính Quốc chờ Trí Mẫn nôn xong, cầm lấy túi nilon, rồi mới đem một chai nước khoáng đưa cho Trí Mẫn.

"Cảm ơn." Trí Mẫn thanh âm suy yếu nói. Y hiện tại đã không còn tâm tư để hưởng thụ sự ôn nhu của Điền Chính Quốc.

"Khó chịu quá thì dựa vào tôi mà ngủ. Rất nhanh về đến nhà rồi." Điền Chính Quốc kéo Trí Mẫn qua, để y gối lên trên đùi mình nghỉ ngơi.

Trí Mẫn ngửi thấy mùi hương trên người của ca ca, cảm thấy so với mùi ô tô dễ chịu hơn, hít sâu, rất nhanh cơn buồn ngủ ập đến, Trí Mẫn liền mơ mơ màng màng ngủ. Điền Chính Quốc vẫn lẳng lặng nhìn Trí Mẫn ngủ, cảm giác trong lòng một lời khó nói hết.

Trí Mẫn sau khi ngủ mới cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh, y vốn sợ lạnh, thời điểm này càng nghiêm trọng, mặc nhiều quần áo vẫn không ngừng run. Điền Chính Quốc rất nhanh cảm giác được người đang dựa vào mình run rẩy, vội vàng lấy áo khoác đắp lên, còn bảo Điền Cảnh Minh đem nhiệt độ bên trong xe cao lên một ít.

Dư Tuệ nhìn bộ dáng hai huynh đệ bọn họ không khỏi có chút kinh ngạc cùng vui sướng. Xem ra một học kỳ này tình cảm của hai huynh đệ hẳn là tốt hơn không ít. Thế là yên tâm quay đầu đi.

Đến nơi, Trí Mẫn còn chưa có tỉnh. Điền Chính Quốc không nói gì, trực tiếp bế y đi vào nhà, lên phòng.

Hai vợ chồng Điền Cảnh Minh một trận cảm khái. Chính Quốc, đứa nhỏ này cuối cùng đã hiểu chuyện, biết quan tâm đệ đệ. Nếu là trước đây, hắn liếc cũng không liếc Trí Mẫn một cái. Làm Dư Tuệ cảm động.

Đặt Trí Mẫn ở trên giường, Điền Chính Quốc sờ trán y vài cái, vẫn còn rất nóng. Nếu thật sự không tốt lên, có lẽ phải đưa đến bệnh viện. Dư Tuệ đi ra ngoài lấy nhiệt kế.

Cảm giác được có người đụng vào người mình, Trí Mẫn dần dần tỉnh, ánh mắt mịt mờ, mang theo chút ướt át, đầu vẫn còn choáng. Mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đã về nhà, liền nhắm hai mắt lại.

.

haizzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro