Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hoàng Huyễn Thần gặp phải một chuyện làm cho cậu phát điên. Nam nhân trong lúc hôn mê nếu có thể ăn uống vậy đại biểu y cũng cần thiết phải bài tiết như bình thường. Chuyện này đối với Hoàng Huyễn Thần mà nói là khiêu chiến khó khăn nhất.

Buổi sáng ngày hôm đó Hoàng Huyễn Thần bị một mùi hôi thối hun tỉnh, ý thức được mùi hương này là từ đâu truyền đến sau đó mặt cậu hoàn toàn đen, chỉ có thể nhận mệnh xuống tay đi thu dọn, lại không có biện pháp bởi vì ghét bỏ mà ném nam nhân ra ngoài.

Vấn đề là phiền toái lớn này chính cậu nhặt về. Hoàng Huyễn Thần lại nhận mệnh thở dài cẩn thận nhớ lại một chút đời trước mình có phải làm chuyện gì xấu hay không, đời này xuyên việt qua còn phải hầu hạ đại nam nhân ăn uống tiêu tiểu. Thật không tình nguyện lại không có biện pháp, tự làm bậy không thể sống mà, cậu thật hối hận.

Bất quá loại chuyện này làm cho Hoàng Huyễn Thần phát điên rốt cuộc chấm dứt đến buổi sáng ngày thứ bảy từ khi nhặt nam nhân này về.

Trước một ngày Hoàng Huyễn Thần bận chút việc ở trong sân có chút mệt. Buổi tối ngủ cũng sâu nên không phát hiện nam nhân nằm ở bên cạnh mình lật người mặt đối mặt với cậu.

Buổi sáng lúc tỉnh lại cậu đầu tiên là theo thói quen đưa tay sờ mặt nam nhân. Bởi vì luôn lo lắng nam nhân sẽ phát sốt vào buổi tối cho nên vài ngày gần đây ngủ cùng giường Hoàng Huyễn Thần cuối cùng sẽ thỉnh thoảng sờ một chút.

Kết quả hôm nay sờ sờ phát hiện không thích hợp, mơ mơ màng màng mở to mắt thì thấy trước mặt mình có một khuôn mặt không khác gì chóp mũi dán chóp mũi, mà chủ nhân khuôn mặt này đang chớp mắt tò mò nhìn mình.

"Oa a ---!!!" Hoàng Huyễn Thần sợ hãi kêu lên một tiếng, buồn ngủ đã hoàn toàn tỉnh.

"Oa a ---!" Nam nhân cũng học cậu kêu một tiếng.

Hoàng Huyễn Thần nhíu mày chống thân thể ngồi dậy.

Nam nhân giật giật lại nhíu mày. Hắn có thể là bởi vì nằm lâu cho nên thân thể không phối hợp, không có biện pháp lập tức ngồi dậy.

Hoàng Huyễn Thần leo qua nam nhân xuống giường mặc y phục, sau khi quay đầu lại nhìn về phía nam nhân đang mở mắt nhìn mình thử hỏi: "Huynh tỉnh lại khi nào?"

Nam nhân chớp mắt mấy cái thật giống như không hiểu cậu nói gì mà ngáp một cái.

Hoàng Huyễn Thần cảm thấy có chút không thích hợp. Cậu lại gần đứng ở mép giường cúi đầu hỏi nam nhân: "Huynh tên gì?"

Nam nhân ngước mặt nằm ở trên giường nhìn thẳng cậu, học cậu nói chuyện: "Huynh tên gì?"

"...... Huynh không nhớ rõ?"

"Huynh không nhớ rõ?"

Cậu nói một câu, nam nhân học một câu. Hoàng Huyễn Thần đau đầu, cậu cảm thấy ngày khổ của mình hẳn là còn chưa chịu đựng đến cùng.

"Huynh ở nhà chờ, ta đi tìm Mạnh đại gia đến xem cho huynh." Hoàng Huyễn Thần xoay người chạy. Nếu thật giống như cậu đoán thì nam nhân này té ngã hỏng đầu, chỉ sợ mình thật sự là nhặt lên phiền toái lớn.

* * *

Mạnh đại gia vuốt râu bắt mạch cho nam nhân, bất quá nam nhân giống như có chút sợ hãi vẫn rúc vào trong giường, còn trừng mắt nhìn Hoàng Huyễn Thần đứng ở một bên, vẻ mặt giống như con sóc nhỏ rất sợ hãi làm cho người thương tiếc.

Hoàng Huyễn Thần xoa trán, sao cậu lại tưởng tượng người nam nhân trưởng thành cao to mày rậm mắt to này thành sóc con chứ, cậu nhất định là hoa mắt.

"Tiểu Huyễn." Mạnh đại gia quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy dáng vẻ cậu rối rắm nên khó hiểu hỏi: "Cháu không thoải mái hả?"

"Không có, không có, cháu vừa rồi chẳng qua là có chút choáng váng đầu, Mạnh đại gia không cần lo lắng." Hoàng Huyễn Thần nhanh chóng xua tay.

"Hắn có thể là lúc ở trong sông bị đụng hỏng đầu, trước kia ông cũng gặp qua tình trạng như vậy, cho nên," Ông lão thở dài tổng kết: "Ngã mất trí nhớ."

Sét đánh giữa trời quang.

Ngã mất trí nhớ......

Mất trí nhớ......

Cậu thật muốn khóc, mình nhặt về đây là một phiền toái lớn hay là tên ngốc bị ngã phiền toái lớn?

Tình huống hiện tại chính là: hoặc là đuổi tên ngốc này đi ngoài tùy ý y tự sinh tự diệt, hoặc là chờ người nhà tên ngốc này tìm đến y mang y đi thuận tiện có khả năng lương tâm phát hiện cho mình một chút tiền tài tạ lễ, hoặc là một tình huống cuối cùng tên ngốc này phải cần cậu nuôi.

Đuổi đi ngoài thì không có khả năng, Hoàng Huyễn Thần không phải người có ý chí sắt đá cho nên chỉ có thể nuôi. Mặc kệ người nhà nam nhân này có thể đi tìm y hay không, Hoàng Huyễn Thần biết mình trước mắt chỉ có thể có một con đường để đi chính là nuôi nam nhân ngốc này.

Hoàng Huyễn Thần thở dài rồi đa tạ Mạnh đại gia. Sau khi tiễn ông xong quay lại phòng chỉ thấy nam nhân đã ngồi ở trên giường đang vươn cổ nhìn ra bên ngoài. Hoàng Huyễn Thần thấy y trần trụi cái gì cũng chưa mặc thì khuôn mặt đỏ bừng vội vàng đi tìm một cái áo ngoài của mình khoác lên trên người nam nhân. Bất quá dáng người cậu nhỏ gầy, nam nhân này căn bản không có biện pháp mặc vừa y phục của cậu.

"Ngày mai ta sẽ mua bộ y phục khác cho huynh mặc, nếu tỉnh thì đi xuống đất một chút đi." Cậu lầm bầm lải nhải nhắc nhở, cậu biết nam nhân này nghe không hiểu.

Nam nhân chỉ ngẩng mặt nhìn cậu nhe răng cười ngây ngô.

Hoàng Huyễn Thần cười với y, nghĩ thầm tính toán: "mình cũng đã xem qua cả thân thể của y, lại đút cơm cho y ăn còn chùi đít cho y, còn có chuyện gì không làm nữa. Nuôi thì nuôi vậy, ngốc hay không ngốc không quan trọng, nghe lời là được."

* * *

Buổi trưa ăn cơm đang dạy cho nam nhân cầm đũa như thế nào thì nghe thấy có tiếng người vào cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy Lý đại gia và Lý đại thúc đến.

"Nghe nói người nọ đã tỉnh." Lý đại gia còn chưa vào cửa thì kêu lên, kêu xong người cũng vào cửa.

"Thật khờ?" Ông bước qua nhìn nhìn, gương mặt già nua giống như cánh hoa cúc uốn lại dọa cho nam nhân rụt lui vào một bên.

Hoàng Huyễn Thần cười khổ gật đầu một cái, khóe miệng cười mang theo bất đắc dĩ.

"Mạnh đại gia tới xem qua nói là có thể bị đụng vào đầu làm cho mất trí nhớ." Hoàng Huyễn Thần đứng lên đi rót nước trà cho hai người, sau khi ngồi xuống tiếp tục dạy cho nam nhân dùng đôi đũa như thế nào.

Lý đại thúc ngồi ở một bên quan sát nam nhân một lát, quay đầu nhìn về phía Hoàng Huyễn Thần nói: "Cháu tính nuôi hắn?"

"Không nuôi cũng không được, cũng không thể đuổi hắn ra ngoài." Hoàng Huyễn Thần nhún nhún vai bĩu môi gắp thức ăn cho nam nhân, thấy y vụng về dùng đôi đũa chọc chọc chọc trên đĩa rau xanh chính là gắp không được, cậu cũng cảm thấy có chút buồn cười đưa tay cầm cái muỗng đưa cho y dùng.

Nam nhân nghiêng đầu qua nhìn cậu nhếch miệng cười hì hì với hắn, sau đó cầm muỗng bưng chén cúi đầu lùa vào trong miệng.

Lý đại thúc gật đầu một cái, cảm giác từ chuyện này có thể nhìn ra Hoàng Huyễn Thần là đứa nhỏ tâm địa lương thiện có tình có nghĩa.

"Nuôi thì nuôi vậy, nếu thức ăn trong nhà không đủ thì cứ nói, đừng làm khổ chính mình."

"Làm sao không đủ chứ, bản thân cháu ăn không nhiều, lại nói người này nhìn ra rất có sức lực, kêu hắn giúp cháu làm nhiều việc một chút coi như là đổi lấy thức ăn." Hoàng Huyễn Thần cười tủm tỉm cảm thấy mình cũng coi như nhặt được sức lao động miễn phí, cũng không tệ lắm.

Lý đại gia cũng gật đầu một cái, cảm thấy Hoàng Huyễn Thần nói không sai.

Tên ngốc ăn một chén cơm lại uống một chén canh, sờ sờ bụng nghiêng đầu tội nghiệp nhìn Hoàng Huyễn Thần.

Hoàng Huyễn Thần nhíu mày nghi ngờ hỏi: "Ăn chưa no?"

Tên ngốc ừ ừ gật đầu, hai tay bưng lấy chén cơm nhích lại gần trước mặt Hoàng Huyễn Thần: "Ăn, ăn."

Hoàng Huyễn Thần đứng dậy đi bới cơm cho y, còn thuận tiện cầm một cái màn thầu thô cho y: "Nếu còn ăn không đủ no thì nói cho ta biết."

Tên ngốc vui tươi hớn hở gật đầu một cái cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Đây thật đúng là cái gì cũng đều không hiểu phải dạy từ đầu." Lý đại gia dùng cây thuốc gõ gõ đế giày hai tiếng bang bang.

"Dạy thì dạy vậy, coi như là tìm người nói chuyện với cháu." Hoàng Huyễn Thần nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân một cái, thấy y cũng quay đầu nhìn mình không khỏi cười cười với y. Nam nhân cười hai tiếng, tên ngốc cầm muỗng múc thêm thức ăn cho Hoàng Huyễn Thần: "Ăn, ăn, hì hì."

Hoàng Huyễn Thần cũng không biết nhớ tới cái gì thấy nam nhân như vậy mũi lại đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Đây giống như không phải tình cảm của hắn, lại làm cho cậu cảm thấy lo lắng.

Hai người Lý đại gia và Lý đại thúc ngồi một lát uống ly trà xong thì đi, bọn họ còn có việc nhà nông rất bận rộn.

Cơm nước xong Hoàng Huyễn Thần đi rửa bát, nam nhân bởi vì không có quần áo chỉ có thể làm tổ ở trên giường nghiêng đầu nhìn cậu bận rộn.

"Phải đặt cho huynh cái tên mới được." Hoàng Huyễn Thần lau tay xong đi đến ngồi trên băng ghế mép giường: "Ta tên là Hoàng Huyễn Thần, vậy huynh tên là... ưm... tên A Thành thế nào?"

A Thành là tên của em trai cậu, nam nhân này thoạt nhìn cũng hai mươi tuổi, cho nên làm cho cậu nghĩ tới em trai.

"A Thành......" Nam nhân nhếch miệng học cậu phát âm.

"Đúng, A Thành, huynh cứ kêu là A Thành đi." Hoàng Huyễn Thần đặc biệt cười thỏa mãn, đưa tay cầm ly nước đưa cho nam nhân: "Uống nước."

Nam nhân chớp chớp mắt nhìn Hoàng Huyễn Thần một lát, lại theo động tác tay của cậu nhìn về phía ly nước, chậm rãi vươn tay lấy qua giương mắt nhìn cậu.

"Uống." Hoàng Huyễn Thần cũng cầm ly nước làm động tác uống nước: "Khát nước phải uống nước, nhớ kỹ đó, uống nước."

A Thành gật đầu một cái, lặp lại lời cậu nói, sau đó uống một ngụm nước: "Uống nước."

"Ừ, ta tên là Hoàng Huyễn Thần, huynh cứ kêu ta là tiểu Huyễn là được." Cậu vươn tay xoa xoa tóc nam nhân, thấy trên đầu y quấn vải thưa có chút rối nên đưa tay quấn lại lần nữa.

A Thành cúi đầu lẩm bẩm vài câu, sau đó ngẩng mặt cho cậu thấy một nụ cười vô cùng xán lạn, xinh đẹp đến nói một câu: "Tiểu Thần!"

Hoàng Huyễn Thần sửng sốt, bất đắc dĩ cười: "Được, huynh thích kêu là Tiểu Thần thì cứ kêu Tiểu Thần, tùy huynh."

"Tiểu Thần, Tiểu Thần, A Thành, Tiểu Thần." Nam nhân giống như học rất nhanh, ít nhất hai tên này nhớ rất rõ ràng, kéo tay Hoàng Huyễn Thần lúc ẩn lúc hiện.

"Đó, chuyện vừa làm đó chính là ăn cơm" Chỉ chỉ chén để trên bàn: "Về sau nếu như huynh đói bụng thì nói cho ta biết."

"Đói?" Nam nhân nghiêng đầu không hiểu.

Hoàng Huyễn Thần thở dài vươn tay sờ sờ lên dạ dày và bụng nam nhân: "Nơi này nếu như không thoải mái chính là đói bụng, đau, từ từ huynh sẽ hiểu."

Cũng không biết nam nhân có hiểu hay không, bất quá y ngược lại là gật đầu.

Hoàng Huyễn Thần vừa lòng cười cười, thấy nam nhân ngáp cậu biết là bởi vì có vết thương nên cần phải nghỉ ngơi nhiều, vì vậy kêu y nằm xuống ngủ.

Nam nhân bắt lấy tay cậu không để cho cậu đi, cậu chỉ có thể nghiêng người ngồi ở bên giường nhìn khóe miệng nam nhân cười rồi nhắm mắt lại, trong lòng ngược lại là bình tĩnh khác thường.

Một mình cô đơn đi đến cổ đại xa lạ, cậu thật sự rất bàng hoàng bất lực. Bây giờ có người ở bên mình loại cảm giác này rất tốt.

Nam nhân ngủ rồi Hoàng Huyễn Thần nhẹ nhàng rút tay ra một lần nữa đắp chăn cho nam nhân. Cậu muốn đi ra ngoài mua mấy bộ y phục vừa cho nam nhân mặc, bằng không để thân thể trần đi qua lại thật sự không lịch sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro