
Chương 4
-Mở to cặp mắt của anh mà nhìn xem, sao lại ngu ngốc phạm một sai lầm căn bản như vậy!-Đăng Dương chỉ vào một điểm trên bản báo cáo tài chính.
Nhìn thấy lỗi cậu chỉ ra trên bản báo cáo, mồ hôi của tên trưởng phòng lập tức tuôn ra. Bản báo cáo này là do hắn làm, bởi vì mỗi tháng đều phải làm, mỗi lần đều cố định giống nhau, hắn khẳng định không có vấn đề nên không để tâm, sau khi làm xong không thèm duyệt lại mà trực tiếp nộp cho Đăng Dương, kết quả thực sự có lỗi.
Nếu là bình thường, có lẽ sẽ bị anh mắng một chút rồi trừ tiền lương. Nhưng mà hiện tại, đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa cho cơn thịnh nộ của Đăng Dương, bị cắt chức trưởng phòng tài chính là chuyện nhỏ, chỉ sợ Trần tổng sẽ nổi trận lôi đình mà sa thải hắn.
Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt của Đăng Dương, mặt cậu đen như đít nồi làm hắn sợ đến mức rụt cổ, quay đầu nhìn nhìn các nhân viên tài chính khác, một đám đều rụt cổ ghé vào trên bàn, có người thậm chí hận không thể chui xuống gầm bàn, để đỡ bị lửa giận của Trần tổng cháy lan đến người mình.
-Quang Hùng, cậu lại đây cho tôi! Sao cái báo cáo đơn giản như vậy cũng làm sai?uyên trưởng phòng cắn chặt răng, dù sao việc này mình tuyệt đối không thể chủ động nhận sai, đây không phải tự tìm đường chết sao, phải tìm người chịu tội thay mới được
Ánh mắt quét qua một vòng tất cả các nhân viên, hắn liền kêu tên Quang Hùng, cái này vì Quang Hùng ở bộ phận tài chính là người hiền lành ,rất dễ bị bắt nạt, tìm anh làm người chịu tội thay là thích hợp nhất.
Từ sau khi Đăng Dương bước vào phòng tài chính, Quang Hùng liền cúi đầu cắm mặt vào máy tính, nghĩ thầm Đăng Dương giận dữ như vậy, khẳng định sẽ không chú ý tới mình. Nhưng hiện tại quản lý lại kêu tên anh, không lên tiếng sẽ làm người khác càng chú ý, anh đành đứng lên và cứng rắn đi qua.
-Tổng giám đốc,trưởng phòng!
Bởi vì Đăng Dương đưa lưng về hướng Quang Hùng, mà anh vừa bước đến phía sau cậu thì cũng dừng lại, cho nên ngay từ cậu vẫn chưa nhìn thấy mặt anh. Buổi sáng sau khi hoan ái, Quang Hùng không hề mở miệng nói chuyện, nên Đăng Dương cũng không có khả năng từ giọng nói mà nhận biết được.
-Quang Hùng! Anh làm sao vậy, chúng ta làm công tác tài chính quan trọng nhất là cẩn thận,anh cũng biết chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng mang lại cho công ty nhiều tổn thất rất lớn!-Trưởng phòng tài chính một bên giáo huấn Quang Hùng, một bên nháy mắt ra hiệu với anh, ý là anh thay tôi gánh nợ một lần, sau này sẽ ưu ái anh
-Xin...xin lỗi!-Quang Hùng cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, thừa nhận sai lầm này là do mình phạm phải. Anh không quan tâm đến ưu ái gì đó của trưởng phòng tài chính, chỉ là nghĩ dù sao mình cũng đang muốn từ chức, chịu giúp người khác một tiếng xấu cũng không sao cả.
-Một câu xin lỗi thì đã xong chuyện, anh nói nghe thật dễ dàng, công ty không dư tiền nuôi những kẻ khi phạm sai lầm chỉ biết nói một câu ngu ngốc thật xin lỗi! Lập tức đi sửa cho tôi! Anh...-Đăng Dương đầy một bụng tức giận không chỗ phát tiết, lời xin lỗi của Quang Hùng lại làm cho cậu nổi trận lôi đình, cầm lấy bản báo cáo tài chính trên bàn, nổi giận đùng đùng quay người định ném vào mặt kẻ đang đứng phía sau. Nhưng khi nhìn thấy mặt Quang Hùng, cậu ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm lấy bản báo cáo cũng dừng lại giữa không trung.
Quang Hùng không nghĩ Đăng Dương sẽ đột nhiên xoay người lại, lập tức cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cậu
-Anh theo tôi vào văn phòng!
Dù sao cả phòng tài chính đang nhìn bọn họ, Đăng Dương rất nhanh phản ứng lại, thu hồi bản báo cáo trên tay, xoay người bước đi.
Quang Hùng không có cách nào, đành phải theo Đăng Dương đi ra ngoài. Anh đi theo phía sau Đăng Dương, hai người một trước một sau nhanh chóng vào thang máy.
Đèn thang máy báo hiệu đang đi lên, một bầu không khí vô cùng áp lực bịt kín cả không gian. Đăng Dương nghiêm mặt mím môi không nói một lời, Quang Hùng đứng bên cạnh cậu lòng cũng đang vô cùng bất an.
Âm thanh “Leng keng” nhắc nhở đã tới nơi, đánh vỡ bầu không khí tẻ nhạt giữa hai người, Đăng Dương bước khỏi thang máy đầu tiên, Quang Hùng cũng nhanh chóng chạy theo sau.
-
Đóng cửa lại!-Đăng Dương đi vào văn phòng ngồi lên ghế, ra lệnh cho Quang Hùng đang đi theo phía sau
Quang Hùng đóng cửa kĩ càng, sau đó xoay người thấp đầu đứng đối diện với Đăng Dương
-
Tiền lương và phúc lợi của công ty kém đến mức nhân viên phải đi làm thêm công việc của một trai bao? Thanh âm châm chọc của Đăng Dương vang lên trên đỉnh đầu Quang Hùng
-Tổng giám đốc! Tôi...-Quang Hùng ngẩng đầu, lại nhìn thấy biểu tình đùa cợt cùng khinh thường của Đăng Dương, anh há miệng thở dốc không biết nên giải thích như thế nào.
-Đương nhiên, tôi tin rằng anh để đàn ông làm một đêm so với một tháng tiền lương không chừng còn nhiều hơn, hơn nữa làm thêm là tự do của anh, nhưng là xin anh trước khi nâng mông lên cho người khác làm thì hãy đem công việc của mình làm tốt trước đã, bằng không thì nghỉ việc đi!-Đăng Dương đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm bản báo cáo ném thẳng về phía Quang Hùng , những trang giấy rơi trước mặt anhtrước khi rải rác trên sàn nhà. Dưới cơn thịnh nộ, Đăng Dương đã sớm quên buổi sáng hôm đó Quang Hùng chưa từng cầm tiền của cậu
-Tôi..-Quang Hùng mở miệng định nói cái gì, nhưng lại nghĩ mình dù sao cũng sắp từ chức, dù sao sau này hai người sẽ không còn gặp mặt, thôi thì để Đăng Dương nghĩ sao cũng được. Anh ngậm miệng cắn chặt khớp hàm, chậm rãi ngồi xổm người xuống đem bản báo cáo trên đất nhặt lên.
-Hừ!-Đăng Dương hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn Quang Hùng, di động lại đột nhiên vang lên.
-Nam!
Nhìn đến số điện thoại, sắc mặt Đăng Dương lập tức chuyển biến, vui vẻ nghe điện thoại, thanh âm cũng trở nên sung sướng hơn nhiều.
Nghe được Đăng Dương hô lên tiếng này, khuôn mặt vốn đã không tốt của Quang Hùng lại càng thêm tái nhợt .
-Cậu đi ra ngoài trước đi!-Đăng Dương che điện thoại, vẫy tay với Quang Hùng, hiển nhiên cuộc gọi này của Hoàng Nam làm cho cậu không còn tâm tình mà bận tâm đến anh nữa
-Nam! Chuyện đứa nhỏ đã được giải quyết, chúng ta sẽ không chia tay đúng không?
Quang Hùng mới bước ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe giọng nói đầy mong chờ của Đăng Dương. Anh căng thẳng trong lòng, động tác đóng cửa cũng chậm một chút, anh muốn biết Đăng Dương và Hoàng Nam có chia tay hay không, nhưng rồi lại liều mạng nhắc nhở việc này không liên quan đến mình, yên lặng thở dài, yên lặng đóng cửa, sau đó quay người đón thang máy xuống tầng dưới.
-Đăng Dương! Anh buổi tối mấy giờ thì về nhà?
Trái ngược với thanh âm vội vàng của Đăng Dương, giọng nói của Hoàng Nam lại có vẻ rất bình tĩnh.
-Em muốn tối nay về nhà ăn cơm phải không? Anh sẽ về trước để nấu cho em!
Từ khi mẹ của Hoàng Nam bị chuẩn đoán ung thư, nó cũng ít khi về lại căn nhà chung của hai người, hiện tại lại đột nhiên hỏi làm Đăng Dương trong lòng đặc biệt cao hứng.
-A, không cần. Em định về lấy đồ, thuận tiện trả lại anh chìa khóa nhà!
N
ụ cười trên mặt Đăng Dương lập tức đông cứng, không đợi cho Hoàng Nam nói xong, di động trong tay đã rơi xuống mặt đất
Phòng tài chính
-Quang Hùng! Quang Hùng! Tổng giám đốc nói cái gì? Không có làm khó dễ anh chứ?
Quang Hùng mới vừa trở lại phòng tài chính, trưởng phòng tài chính vẻ mặt đầy khẩn trương đã tiến lại hỏi.
-Không sao, cậu ấy chỉ là bảo tôi đem báo cáo sửa lại một chút!-Quang Hùng một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, hướng quản lý tài chính giơ giơ bản báo cáo trong tay.
-
Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Quang Hùng! Hôm nay thật sự cảm ơn anh, anh yên tâm, sau này có cơ hội tăng lương hay thăng chức, tôi sẽ dành cho anh đầu tiên!-Trưởng phòng tài chính lau lau cái trán đầy mồ hôi, cuối cùng cũng yên lòng, bày ra vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Quang Hùng
-Cám ơn trưởng phòng!Nhưng mà… Tôi có chút chuyện cá nhân, dự định sẽ từ chức, còn phải phiền cậu sắp sếp nhân viên thay thế tôi!
Quang Hùng đã định sẽ từ chức, thừa dịp này nói ra luôn. Anh ở trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình, mặc kệ Đăng Dương có hiểu lầm anh là trai bao, mặc kệ Đăng Dương có chia tay với Hoàng Nam hay không, anh cũng không quan tâm nữa
-Hả? Từ chức!? À! Cũng tốt, tôi sẽ mau chóng sắp xếp nhân viên thay thế anh! Nhưng Quang Hùng à! Mất đi một nhân tài ưu tú như anh, công ty chắc chắn sẽ phải tổn thất lớn!
Trưởng phòng tài chính chưa kịp phản ứng nên hơi sửng sốt một chút. Nhưng nghĩ lại nếu việc Quang Hùng thay hắn chịu tội lọt vào tai Đăng Dương thì nhất định là phiền phức lớn, vừa lúc hiện tại Quang Hùng từ chức đi rồi, mình có thể an tâm. Nghĩ đến đây trưởng phòng lập tức trở nên cao hứng, lại nhanh nhẹn mở miệng khen Quang Hùng vài lời khách sáo.
-Trưởng phòng, tôi đi làm báo cáo, tổng giám đốc nói cậu ấy cần gấp!
Quang Hùng ngăn lại mấy lời thảo mai của trưởng phòng tài chính, nói một câu liền quay về chỗ ngồi của mình
Nhà Đăng Dương
Đăng Dương dựa vào cửa phòng ngủ nhìn Hoàng Nam lấy quần áo từ trong tủ nhét vào vali, bản thân lại không thể ngăn cản. Những kỷ niệm năm năm qua ở cùng Hoàng Nam liên tục tràn vào đầu cậu, có phải hay không tất cả cứ như vậy mà kết thúc!?
Hoàng Nam nhỏ hơn Đăng Dương 6 tuổi, lúc cậu gặp Hoàng Nam, nó vẫn là một đứa nhỏ chưa đến 20. Hoàng Nam có bộ dáng xinh đẹp, các phương diện khác cũng đặc biệt xuất sắc.
Đăng Dương đối với Hoàng Nam cũng giống như Quang Hùng đối với cậu, là nhất kiến chung tình – vừa gặp đã yêu, nhưng do điều kiện gia đình khá giả nên tính tình Hoàng Nam có chút khó chiều bướng bỉnh, Đăng Dương phải mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được Hoàng Nam. Sau đó mới đặt nó ở trong lòng bàn tay mà nâng niu, chiều chuộng.
Nhưng không ngờ chính là, cho dù Đăng Dương đối xử tốt với Hoàng Nam cỡ nào, thì cha mẹ nó cũng không đồng ý cho con trai của mình sống cùng với một người đàn ông. Tranh cãi 5 năm, ly rồi lại hợp, Đăng Dương vẫn kiên trì với đoạn tình cảm này. Vậy mà đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi chuyện phải chia tay. Hoàng Nam không thể thờ ơ với bệnh ung thư của mẹ mà tiếp tục qua lại với Đăng Dương
-Đăng Dương! Cảm ơn anh 5 năm qua đã chăm sóc em!
Hoàng Nam thu dọn xong đồ đạc của mình, kéo vali đi đến trước cửa phòng ngủ.
-Nam...-Đăng Dương chăm chú nhìn Hoàng Nam, giơ tay lên định vuốt ve gương mặt nó, lại bị nó nghiêng đầu né tránh.
-Đây là chìa khóa nhà, em sau này sẽ không dùng đến nữa, vẫn là trả lại cho anh!-Hoàng Nam từ trong túi lấy ra chìa khóa chuẩn bị đưa cho Đăng Dương
-Nam...-Cậu căn bản không định nhận lấy chìa khóa, chỉ một lần rồi lại một lần gọi tên Hoàng Nam, không chớp mắt nhìn gương mặt của nó, trong mắt dâng lên sợ hãi.
-Em để chìa khóa để trên bàn!
Hoàng Nam bị Đăng Dương nhìn chăm chú, có chút không được tự nhiên, liền quay mặt muốn thoát khỏi tầm mắt của cậu
Đăng Dương đột nhiên đem Hoàng Nam ép lên vách tường, mạnh bạo mà hôn
Nụ hôn của Đăng Dương vội vàng mà bối rối, đầu lưỡi dùng sức chạm vào răng nanh Hoàng Nam, ý muốn cạy mở miệng của nó
Hoàng Lâm há miệng, hung hăng cắn vào đầu lưỡi cậu một cái.
Đăng Dương bị đau lui về sau vài bước, biểu tình không thể tin nhìn Hoàng Nam
-Đăng Dương! Xin anh tự trọng một chút, tôi tháng sau sẽ kết hôn! Đúng rồi, hoan nghênh anh đến lúc đó tới tham gia tiệc cưới của tôi!
Hoàng Nam giơ tay lên lau đi nước bọt trên môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đăng Dương mà nói.
-Hoàng Nam! Sao em có thể đối xử với anh tàn nhẫn như vậy?-Đăng Dương thì thào nói nhỏ, trong mắt toàn bộ đều là thương tâm tuyệt vọng.
-Không phải tôi tàn nhẫn! Đăng Dương! Anh cũng biết chúng ta không thể sống cùng nhau, để anh hoàn toàn hết hi vọng cũng là tốt cho anh thôi! Tôi phải chuẩn bị cho ngày cưới, tôi đi trước, tạm biệt!-Hoàng Nam nói xong liền xách hành lý lên đi thẳng ra khỏi nhà.
Đăng Dương trơ mắt nhìn Hoàng Nam rời đi, giơ tay lên nhưng rốt cuộc không bắt lại được gì. Anh cô đơn bước ra phòng khách, ngẩng đầu liền nhìn thấy bức ảnh hai người chụp chung trên vách tường.
Năm đó tình cảm hai người còn mặn nồng, Đăng Dương dỗ ngọt Hoàng Nam để cả hai cùng mặc đồ cưới chụp một bức ảnh kết hôn, rửa ra thật lớn rồi đặt trong phòng khách, phòng ngủ và rất nhiều nơi dễ nhìn thấy khác.
Đăng Dương nhìn bức ảnh hai người cùng nhau cười rất hạnh phúc, vậy mà bây giờ Hoàng Nam nói tháng sau sẽ cùng người khác kết hôn. Phẫn nộ, thương tâm, tuyệt vọng, không cam lòng… Trong nháy mắt toàn bộ đều nảy lên trong lòng.
Đăng Dương đột nhiên như người điên đem bức ảnh trên tường ném xuống đất, lại vào phòng ngủ đem tất cả ảnh chụp ném đi, kế tiếp, chỉ cần là đồ vật có liên quan đến hai người đều bị cậu đập bể.
Toàn bộ căn nhà giờ là một mảnh hỗn độn, Đăng Dương há miệng thở mạnh, thế nhưng sự giận dữ kia vẫn không thể nguôi bớt
Hoàng Nam sẽ cùng người khác kết hôn,vậy mà trước khi rời đi thậm chí một cái hôn cũng không muốn dành cho anh, hiện tại dùng cách gì anh cũng phải phát tiết cơn giận này, dù sao chuyện này chẳng phải cũng đã làm một lần rồi sao. Đăng Dương nhớ tới công ty của mình còn có một nhân viên kiêm chức trai bao
Đăng Dương không có số điện thoại của Quang Hùng, nhưng mà tổng giám đốc muốn biết số điện thoại của một nhân viên bình thường thì quá dễ dàng, chỉ trong một lúc, anh liền từ trưởng phòng tài chính tra ra số của Quang Hùng
-Quang Hùng phải không!? Tôi là Trần Đăng Dương! Anh lập tức đến nhà của tôi ngay!-Đối phương vừa bắt điện thoại, Đăng Dương liền biểu lộ rõ ràng mục đích của mình. Chủ yếu là vì cậu cảm thấy, đối với loại trai bao này không cần phải … quanh co lòng vòng.
-
Tổng...tổng giám đốc!-Thanh âm Quang Hùng ở bên kia đầu dây nghe rất bối rối, nói chuyện đều lắp bắp.
-Sao vậy, sợ tôi sau khi bao cậu không trả tiền sao!? Nhanh lên đến đây!-Đăng Dương cười mỉa, mệnh lệnh vừa mới nói xong, không đợi Quang Hùng trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đến khi đi đến trước cửa nhà Đăng Dương, Quang Hùng mới kịp nhận ra bản thân có bao nhiêu đê tiện!
Lúc ăn cơm đột nhiên nhận được điện thoại của Đăng Dương, còn chưa bình tĩnh lại liền nghe được những lời không thể chịu nổi của cậu, cộng với những sỉ nhục lúc ban ngày, chỉ cần là một người bình thường sẽ không bao giờ cư xử giống anh, cơm cũng không ăn, nói dối mẹ công ty có việc lập tức vội vàng chạy đi.
Biết rất rõ bản thân bị Đăng Dương xem thành cái gì, biết rất rõ đến nhà cậu sẽ phải chịu sỉ nhục như thế nào, cho dù lần nữa khuyên bảo bản thân và Đăng Dương sau đêm đó đã không còn quan hệ, cậu và Hoàng Nam có chia tay hay không không liên quan đến mình, Quang Hùng rõ hơn ai hết, nhưng lại không cách nào khống chế được hành động của mình, đơn giản vì người kia là Trần Đăng Dương! Người anh thầm yêu 7 năm xảy ra chuyện, hết thảy mọi thứ đều trở nên rối loạn.
Quang Hùng còn ở trước cửa do dự, cửa nhà đột nhiên lại mở ra từ bên trong, ánh mắt anh và Đăng Dương chạm nhau, cả hai đều có chút sửng sốt. Đăng Dương phản ứng trước, kéo Quang Hùng vào trong nhà, sau đó đóng cửa thật mạnh, đặt anh ở trên vách cửa,mạnh bạo hôn
Quang Hùng còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi Đăng Dương đã chui vào trong miệng anh, khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng, sau đó cuốn lấy chiếc lưỡi mềm nhuyễn mà dùng sức hút. Đầu lưỡi Quang Hùng bị cậu hút đến phát đau, đưa tay định đẩy cậu ra, lại bị Đăng Dương nắm chặt hai tay đặt lên vách tường.
Quang Hùng chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn của Đăng Dương, đến khi lồng ngực vì thiếu dưỡng khí mà sinh ra cảm giác khó chịu, thân thể bắt đầu theo bản năng giãy dụa, Đăng Dương mới buông lỏng đôi môi anh ra.
-Anh là trai bao sao kỹ năng hôn lại tệ như vậy?-Đăng Dương liếm liếm nước bọt bị chảy ra khóe miệng trong lúc hôn, đối với kỹ thuật hôn của Quang Hùng rất không vừa lòng.
Quang Hùng thân thể cứng đờ, chăm chăm nhìn người trước mặt
-Khuôn mặt cũng không đặc biệt! Anh vào công ty lúc nào? Sao tôi trước giờ đều chưa gặp qua anh?
Đăng Dương đưa tay nắm lấy cằm Quang Hùng, ánh mắt ở trên mặt anh quét qua quét lại.
-Tổng....tổng giám đốc...
Đăng Dương nhắc đến chuyện này làm trong lòng Quang Hùng đau xót, quả nhiên trong lòng cậu, anh chỉ là kẻ xa lạ chưa hề tồn tại.
-Không cần trả lời, dù sao gọi anh đến cũng không phải để nói chuyện phiếm!
-Đăng Dương nở nụ cười trêu chọc, buông cằm Quang Hùng ra, tay chậm rãi cởi bỏ từng cái nút áo của bản thân.
Quang Hùng hai mắt nhắm nghiền, nếu đã đến đây, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, huống chi chính anh cũng không có cách nào cự tuyệt.
Nút áo sơmi của Quang Hùng rất nhanh đã bị Đăng Dương cởi bỏ đến thắt lưng, vạt áo còn bị mắc kẹt trong quần, cậu cũng không vội vàng đem áo sơmi hoàn toàn cởi bỏ, bàn tay thuận theo vạt áo mở rộng sờ soạng đi vào.
-Làn da coi như bóng loáng nhẵn nhụi, sờ cũng sướng tay!
Bàn tay Đăng Dươnh ở trước ngực Quang Hùng tùy ý vuốt ve, lòng bàn tay còn cố ý cọ qua cọ lại đầu ti.
-A…- Đầu ti bị bàn tay cậu cọ đến ngứa ngáy,Quang Hùng nhắm mắt thở nhẹ một tiếng.
-Làm thế nào vừa chạm vào ngực đã mẫn cảm như vậy, tôi còn tưởng anh đã bị đàn ông chơi đến tê liệt!
Đăng Dương có chút khinh thường cười nhạo một tiếng, cơn giận trong lòng cũng chỉ có thể mượn việc đùa giỡn cùng sỉ nhục người trước mặt này để phát tiết. Cậu dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu ti của Quang Hùng , bắt đầu chà xát.
-A a…-Tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu vì lời nói châm chọc của Đăng Dương, nhưng lại chống cự không được khoái cảm từ trước ngực truyền đến, Quang Hùng không thể khống chế thoát ra tiếng rên rỉ, dù sao tính ra thì đây cũng chỉ là lần thứ hai anh tiếp xúc với tình dục, thân thể ngây ngô hết sức mẫn cảm, chống không nổi nửa điểm khiêu khích.
-Vừa rồi thấy anh mẫn cảm như vậy còn tưởng là tay mới, nhưng mà âm thanh cũng thật dâm đãng đi, mới kêu hai tiếng đã làm tôi cứng lên!
Chết tiệt! Đăng Dương ngoài miệng nói khó nghe, nhưng trong lòng lại thầm mắng chính mình, chỉ là nhìn thấy tên trai bao này hai má ửng đỏ, bộ dáng há miệng rên rỉ không ngừng đã làm phía dưới có phản ứng, cho dù lúc trước ở cùng Hoàng Nam cũng không đến như vậy.
Lần đầu cùng Quang Hùng, Đăng Dương chỉ biết bản thân say rượu lầm tưởng anh là Hoàng Nam, còn tỉ mỉ quá trình làm tình ra sao, cậu không có chút ấn tượng nào
-Ưm...- Lời nói của Đăng Dương làm cho Quang Hùng vội vàng ngậm miệng lại, rồi lại theo bản năng mở mắt liếc nhìn về bên dưới của Đăng Dương, đũng quần cạu thật sự phồng lên một khối to, mặt anh bất giác đỏ bừng, lập tức di dời tầm mắt.
-Vật này đêm đó có làm anh hài lòng không!? Đối với kích thước của mình tôi thực sự tự tin. So với những người đàn ông khác của anh cũng coi là xuất sắc đi! Trước hết lấy tay giúp tôi thoải mái một chút!-Đăng Dương vừa cười nói vừa kéo tay Quang Hùng đặt vào đũng quần của mình.
Quang Hùng cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của thứ kia , trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó mình giúp Đăng Dương an ủi, thân màu tím cùng gân xanh dữ tợn, quy đầu cực đại,dựng đứng thẳng tắp ở trước mắt mình… Trong đầu Quang Hùng “Oanh” một tiếng nổ tung, trên tay cũng quên động tác, ngơ ngác nhìn nơi kia của Đăng Dương
-Xem ra anh đối với thứ này có một kỷ niệm rất đáng nhớ!-Đăng Dương thấy Quang Hùng ngây người,tình cờ lại nói đúng những gì anh đang suy nghĩ.
Bị Đăng Dương giễu cợt làm cho tinh thần Quang Hùng lập tức phục hồi, vội vàng cách lớp quần cao thấp khẽ vuốt "cây hàng" của cậu. Thật ra trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn, một bên bị những câu trào phúng của Đăng Dương làm cho đau đớn khổ sở, một bên lại không thể cự tuyệt cùng Thế Huân lần thứ hai tiếp xúc.
Nói bản thân đê tiện cũng được, không có nguyên tắc cũng được, bị Đăng Dương xem là trai bao, cũng từng khuyên nhủ bản thân sau đêm đó cùng cậu sẽ không còn quan hệ, thậm chí đã xin từ chức ở công ty. Nhưng khi lần thứ hai có cơ hội được ở cùng Đăng Dương, anh căn bản là không thể cự tuyệt, thậm chí còn mang vài phần chờ mong.
-Cởi bỏ thắt lưng, đưa tay vào trong! Hiển nhiên Quang Hùng chỉ cách lớp quần an ủi làm Đăng Dương không hề vừa lòng, thanh âm dửng dưng ra lệnh cho Quang Hùng đưa tay vào trong giúp cậu giải quyết, đồng thời bàn tay đang đặt ở ngước ngực Quang Hùng cũng tiếp tục đùa bỡn với đầu ti của cậu
Hai tay Quang Hùng run rẩy cởi bỏ dây lưng của Đăng Dương, sau khi quần được kéo xuống, bên trong lộ ra quần lót màu đen ôm lấy thứ to lớn kia, càng làm nổi bật thêm hình dáng thô dài. Quang Hùng do dự một chút rồi kéo quần lót xuống, côn thịt sắc tím lập tức nhảy ra, cứng rắn đứng thẳng trước mắt anh. Quang Hùng lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, nóng quá!
-Nhanh lên cầm nó!-Đăng Dương bất mãn với động tác thong thả của Quang Hùngu, hung hăng nhéo đầu ti anh một cái.
-Hức....-Đầu ti truyền đến đau đớn làm Quang Hùng kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy tay chạm vào thứ kia,trụ thịt nóng bỏng đến mức lòng bàn tay của anh cũng hầm hập nóng theo. Tuy rằng lần đầu tiên Đăng Dương không có ấn tượng, nhưng Quang Hùng thì nhớ rất rõ, anh biết như thế nào mới có thể làm cho Đăng Dương càng thêm thoải mái. Dù nói đây mới là lần thứ hai anh làm tình, nhưng trước kia anh đã từng tự an ủi, hành động này coi như khá thuần thục. Tay Quang Hùng nhanh chóng vuốt ve cho cậu
-Kỹ thuật tốt đấy! Xem ra anh thường xuyên giúp khách hàng an ủi!
Được Quang Hùng an ủi làm Đăng Dương cảm thấy rất thoải mái, đỉnh thẳng thắt lưng làm cho côn thịt cọ xát mạnh hơn vào trong tay anh
Ở cùng Hoàng Nam 5 năm, Đăng Dương thật sự là cưng nó đến mức tận cùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng bắt Hoàng Nam giúp mình thủ dâm hay khẩu giao, mỗi một lần làm tình đều luôn quan tâm đến cảm xúc của Hoàng Nam trước, sợ nó có tí xíu đau đớn hoặc là khó chịu. Nhưng bởi đối tượng hôm nay là Quang Hùng, trong mắt cậu, cậu cùng lắm chỉ là một tên trai bao, không cần chăm sóc che chở, hơn nữa Đăng Dương hôm nay vốn chính là muốn phát tiết, hành vi so với khi cùng Hoàng Nam càng thêm phóng túng tùy tiện
Quang Hùng không có nói gì, tiếp tục giúp Đăng Dương vuốt ve trụ thịt, cảm giác thứ kia nóng bỏng lại thô lớn lên rất nhiều, lỗ nhỏ nơi quy đầu thậm chí đã tràn ra chất lỏng, dính nháp đầy tay anh, nhưng thứ keo trắng mịn này làm Quang Hùng càng thêm thông thuận để giúp Đăng Dương an ủi.
-Sao không kêu nữa, lúc nãy kêu rất dâm đãng mà!-Đăng Dương đưa tay nâng cằm Quang Hùng lên, ánh mắt lộ ra nụ cười khiêu khích, đồng thời lực xoa bóp đầu ti cũng tăng
-Hức...Tổng....giám đốc....-Đầu ti vẫn luôn bị Đăng Dương nắm trong tay đùa bỡn, bản thân lại đang an ủi cậu, lúc nãy bởi vì những lời khinh rẻ của Đăng Dương nên cậu mới cố đè ép tiếng rên rỉ, vậy mà hiện tại lại bị nụ cười khiêu khích của cậu làm cho nhịn không được rên thành tiếng.
-Rất dễ nghe!
Đăng Dương trước sau đều không có nghe Quang Hùng nói gì nhiều, nhiều nhất cũng chỉ lắp bắp ba chữ tổng giám đốc . Nhưng giọng của anh quả thật dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu, nhất là dưới kích thích của tình dục, tiếng than nhẹ nhàng ngọt lịm làm trái tim cậu trở nên ngứa ngáy. Đăng Dương đem tiếng rên của Quang Hùng nuốt vào miệng,ngậm lấy đôi môi mềm mại mà tham lam mút vào.
Bàn tay Đăng Dương mò đến lưng quần của Quang Hùng, linh hoạt rút ra dây lưng, cởi bỏ quần, cởi luôn quần nhỏ, luồn vào phía sau bắt lấy một bên mông của anh vuốt ve.
-Hức...ưm...
Miệng bị Đăng Dương chiếm cứ, Quang Hùng chỉ có thể thoát ra thanh âm mơ hồ. Giúp Đăng Dương an ủi đã được một lúc làm cho tay anh có chút mỏi, liền buông tay tạm nghỉ ngơi, nhưng ngay lâp tức Đăng Dương lại kề sát lại, trụ thịt nóng bỏng ma xát với phía trước đã sớm không có gì che đậy của anh
Hai trụ thịt nóng bỏng kề sát cùng một chỗ, làm cho hơi thở hai người nháy mắt trở nên nặng nề, thân thể bốc lửa dựa vào nhau điên cuồng hôn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro