Chap 3: Khun Nara phải bớt đẹp trai thôi!
Bước chân xuống em một lần được mở mang tầm mắt bởi căn biệtthự to lớn bậc nhất Thái Lan. Mắt nâu đại náo đảo liên hồi, em muốnchạy đi chơi quá nhưng ở đây đông người em sợ người ta bắt em đinên chỉ biết chạy đến cạnh hẳn, nắm lấy cái tay lớn mà nép mình sautưng của Pond.
Hắn như hiểu rõ em nghĩ gì liền cúi xuống xoa đầu, nụ cười hiền xuấthiện. Giọng điệu ôn nhu như xoa dịu nỗi sợ trong lòng em.
- Đây là nhà của chú, sau này em sẽ ở đây, đây đều là người làm củachú, ai bắt nạt em cứ nói với chú.
- Chú ở đây ạ. To thật đấy.
Nghe hẳn nói em mới mạnh dạn bước lên nhưng tay vẫn nắm chặt taytớn của hẳn. Tại tay hẳn ấm nên em không muốn buông đó.
Chỉ với đoạn hội thoại ngắn đã nhanh chóng khiến người làm phải ghi nhớ gương mặt khả ái của cậu. Chẳng cần hẳn nói nhiều ai cũng,biết đây chính là bé con của Nara Tổng rồi. Cơ mà cậu cũng đáng yêu,xinh xắn nên đã có vị trí nhất định trong lòng mỗi người. Quản gia lâu năm hiểu rõ công việc liền tiến lại, đứng trước mặt cậu cúi cung kính.
Kính chào cậu chủ, tôi là Chanagun Arpornsutinan . Tôi đảm nhiệm là quản giachính của nhà này.
- Cháu chào bác ạ.Em lơ ngơ khoanh tay ngoan ngoãn cúi chào như một đứa trẻ nhỏ.Hẳn ưng muốn ẩm con mèo này giấu đi nhưng không thế, xoa cái đầu tròn rồi kéo tay em vào trong. Tính cách của em rất thích khám phá cho nên chỉ vừa vào trong được ba mươi phút em lại muốn chạy loạn tên để tìm hiếu căn biệt thự to này.
- Chú ơi.
Em kéo tay áo hắn, mắt long lanh, giọng điệu nững nịu đến tan chảy cả tim. Pond đương nhiên không từ chối, nhà này của hắn và tương lai còn là của em nữa, từng ngõ ngách hắn nắm trong lòng bàn tay, em có chuyện ở đâu Pond ngay lập tức chạy đến.
- Nhớ cấn thận.
-Dạ.
Em được chạy đi chơi nên vui lẩm, đầu tiên là lòng vòng ở phòng khách. Chỗ này nhiều chai lọ to ơi là to làm em tò mò không thôi. Thú vui mới em tìm ra là hét vào cái bình to rỗng, âm thanh vang lại nghe vui tai vô cùng. Biệt thự bình thường chỉ có tiếng thở dài, tiếng quét dọn nhàm chán nay lại xuất hiện cả tiếng cười tỉnh nghịch của . Có chút khác biệt đấy.
Chơi chán với mấy cái bình em liền chạy lên trên, mắt xinh đảo láo láo liên, cái chỗ này to quá à. Pond ngồi dưới phòng khách chăm chú làm việc cũng không quên nhắc em cẩn thận. Phuwin ham chơi chỉ "Dạ" một tiếng rồi chạy mất hút. Quản gia một bên cũng phải bật cười trước độ đáng yêu vô đối của em. Lại có người tò mò về lai lịch của em rồi.
Hắn ngồi dưới nối máy gọi, tiếng chuông ngân dài trong căn biệt thự đến khi thời gian đợi gần hết mới có người bắt máy. Đặt iPad trên bàn, gương mặt điển trai đầy tính hình sự của hắn hiện lên, bên kia cũng chẳng phải người xấu xí. Gã ta có nước da ngăm, gương mặt hàihoà, tống thế vừa nhìn đã khiến người ta mê đẳm, mái tóc cắt mulletngắn mang màu xanh mint càng tôn lên vẻ đẹp cùng nước da hắn.
- Lão đại đây cũng biết lựa giờ gọi nhỉ?
Gã nhếch một bên mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật làm người nghechỉ muốn đánh cho một cái.
- Bây giờ gọi thì sao?
Hắn chẳng quan tâm, mở két sắt nhỏ lấy một quyển sổ tay màu đen,lật mở từng trang một. Bên trong toàn là hình vẽ phác thảo súng ống,dao găm, kiếm, phi tiêu... và có cả ghi chép thuốc độc nữa.
- Đang tronglàm tại công ty.
Gã giơ cái đồng hồ giờ Thái lên cho hẳn thấy. Pond chỉ đơngiản một câu rồi cho qua. Hẳn không muốn để gã biết hẳn bỏ làm vìbận đưa em về nhà mình.
- Sang Mỹ lâu như vậy đã giải quyết được lô hàng chưa?
Hắn gạt truyện kia sang một bên, trực tiếp hỏi đến vấn đề quan trọng,mà mình muốn. Người kia chỉ biết gãi đầu gãi tai hoàn toàn không.biết nói gì hơn, âm ừ như mắc thóc.
- Ừ thì, chưa. Gì nhỉ, cũng cấn nhiều thứ.
- Joong Archen, chắc mày biết thời gian mày ở Mỹ là bao lâu rồi chứ?
Hắn nghiêng đầu, số cầm trên tay cũng đặt xuống.
- Nữa tháng.
Người kia cũng chẳng ngần ngại đưa ra thời gian mình đặt chân trên cái đất Mỹ này.
-Và?
- Cớm bên này cũng đang nhầm đến lô hàng ấy, tao không tuỳ tiệnđược.
- Tiếp đi.
- Xác định được hàng nắm ở đâu nhưng không thể lấy được, kẻ ăn cắp.hàng báo cảnh sát nên giờ tao không thế manh động.
- Được, coi như có lý do chính đáng, trong vòng nửa tháng tới, tốtnhất là đem được lô súng về cho tao. Chắc mày biết trị giá của nó?
- Ừ biết rồi.
Gã gật đầu nhận lệnh. Gã là Joong Archen, nếu Pond Naravit đứng đầu vềđộ giàu có thì gã đứng thứ hai. Tài năng chính của gã là bẳn súng vàđồ công nghệ, điểm yếu lớn nhất chính là cận chiến nhưng đó lại làđiểm mạnh của Pond nên hai người này bù trừ cho nhau.
Gãđã đi theo Naravit từ khi hai người còn cởi chưồng tắm mưa, ngoàiquan hệ làm ăn trên dưới thì gã chính là bạn thân độc nhất vô nhị của hắn. Hai người này chỉ cần một ánh mắt đã hiếu nhau cầngì.
Đang định tắt mày thì tiếng Phuwin đã thu hút gã và cả hẳn. Pond Naravit ngấng đầu lên đã thấy em với tay đầy máu bước xuống. Đôimắt hẳn đột nhiên như xám xịt, không quan tâm đến cái máy đangbật mà chạy vội đến cạnh em. Nhấc bổng người nhỏ lên mà xuýt xoa.
-Sao lại nhiều máu thế này, em nghịch ở đâu?
- Phuwinie , Phuwinie bị ngã, tay, tay cứa..
Em thút thít khóc trong lòng hẳn, máu chảy ròng kế lại hình ảnh ấy lạihiện lên khiến em khóc lớn hơn. Naravit đen cả mặt, hẳn đãnhắc em cẩn thận rồi mà em không nghe hẳn, giờ thì hay rthương rồi. Nâng tay em bị khứa một vết sâu mà cau mày. Không muốn nhưngnhanh chóng mang hộp cứu thương chuyên dụng xuất hiện.vẫn phải thông báo cho hẳn biết.
- Vết thương này sâu quá, có lẽ là phải khâu hai mũi.
- Khâu á, bác khâu tay Phuwinie á. Không đâu, đau lắm.
Em muốn rút tay về nhưng không được, miệng gào khóc, gương mặtthấm đẫm nước mắt, ngôn ngữ lạ xuất hiện. Pond nhìn tayem mắu chảy thấm đẳm đỏ cả sàn nhà mà lo lắng không thôi, lão đạinhư hắn lần đầu cuống cuồng như vậy. Khẽ gật đầu ra lệnh cho quảngia còn mình thì ngậm lấy môi xinh của em. Phuwin bị cưỡng hôn.tiền trợn mắt giật mình, đầu lưỡi hẳn quấn lấy đầu lưỡi em. Tay emthả lỏng quản gia lợi dụng lúc này khâu sống cho em.
Mũi kim đầu tiên đâm qua em không phản ứng, mũi thứ hai em vẫnchìm đắm trong mộng mị với hẳn. Dưỡng đi đã được một nửa nhưng,vẫn còn hai mũi nữa mới xong. Quản gia thầm cầu trời em ngồi lâuthêm một chút nữa vì em mà quậy nữa thì ông rất khó để làm việc. _
Naravit liếc mắt thấy tay em máu vẫn chảy nhưng vết thươngkhép vào nửa liền thở phào. Nhịp thở của em đã dồn dập lắm rồinhưng hẳn vẫn không tha, bắt em vào nụ hôn càng sâu thêm. Quản gia tiếp tục khâu sống cho em, làm nhanh cũng xong. Chỉ vừa cắtcũng là lúc hắn buông em ra, cũng may hắn hay bị thương nên quảngia làm việc cũng chuyên nghiệp rồi.
Ngồi trong lòng hẳn đợi cho cánh tay được băng xong, em hơi đauthôi, lúc nấy hẳn hôn em mà em tưởng như hẳn cho em uống thuốcgiảm đau vậy. Giờ em chỉ để tâm đến cái cảm giác kì lạ lúc nấy, mỗi làlúc nãy em khó thở lắm.
Máu được sát khuẩn sạch sẽ, bằng trẳng dán kín cả cánh tay em. Phuwin được tặng thêm cái vòng đeo cổ bằng băng trắng, tay emphải cố định ở đó mới không bị đau. Bế em trong tay mà Pond đau xót vô cùng.
Trước đây hẳn sống tại biệt phủ cùng người làm, ai cũng có nhận thứcmà kế cả có bị thương hẳn cũng chẳng bận quan tâm. Để dành chút tiền liền khiến đám người đó im miệng rời đi. Chính vì vậy Pond có sở thích trưng bày những vũ khí tối tân của mình trongnhà. Hẳn coi đó giống như những bằng khen dành cho riêng hẳn.Nhưng có lẽ giờ hẳn phải dọn hết sang một góc thôi, tiểu thỏ nàyngây thơ lại thích chạy nhảy, lần này tay đã bị rạch đường lớn nhưvậy.
Joong Archen sau màn hình có cố nhướn người thế nào cũng không thếtheo dõi được nhân vật mít ướt đột nhiên xuất hiện kia. Gã chỉ đànhngồi đợi đến khi chỉ còn tiếng thút thít mới ho khan mấy tiếng. Naravit, hắn cũng không vội, mang theo cục bông trong lòng đến trướccamera của iPad.
Joong Archen nheo mắt cố nhìn gương mặt người kia, gã khẽ gật đầu ưng ý, người này nhìn qua có vẻ đáng yêu nhưng nhìn kỹ một chụt lại thấy trong đó sự sắc sảo. Tóm lại là cũng mê hồn nhưng đây không phải gu của gã. Cơ mà người này là ai , lão đại sao lại để một kẻ lạ mặt lại gần mà không hề có một chút phòng bị như vậy?
_ Nhìn vừa phải thôi.
Hắn cau màu, tay nhích xuống cái eo nhỏ mà kéo sát vào lòng mình. Phuwin còn đang nhìn vết thương trên tay lại thu hút bởi cái iPad trước mặt liền len lén ngó ra. Đôi mắt to tròn ngậm nước đỏ ửng của cậu ngay lập tức thu hút Joong Archen. Hóa ra sở thích của Nara Tổng là con mèo đáng yêu này à. Cái nét sắc sảo mà gã nhìn ra ban nãy có lẽ là từ cái body chuẩn từng vòng kia rồi.
- Ghen à?
-Ừ.
- Ai đây?
- Phuwin, bé con mới nhặt về.
Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của em. Pond hắn ta là xót em quá đi thôi.
- Em ấy bị ngốc.
Hắn khẳng định chắc nịch bệnh tình của cậu, đồng thời nêu lên suy nghĩ của mình rằng hắn không hề đề phòng cậu. Nhìn tay cậu xem, nếu như có hại đã không để mình bị thương tới mức phải chịu đau như vậy.
- Chú ơi, đây là ai vậy a?
Nãy giờ em vẫn còn đau gi em đỡ đã lại tò mò về cái mới mẻ.
- Bạn thân của chú, Joong Archen. Em chào đi.
- Dạ, Phuwinie chào chú ạ.
Em không khoanh tay được nên chỉ cúi đầu được thôi. Joong Archen caumày, chú sao? Gã chỉ mới 27 tuối, đã đến mức già khắm khú đầu nhỉ .
- Mới 18 tuổi.
Hắn thay em giiệu độ tuổi. Làm quen thế là đủ, hẳn sợ em thích Joong Archen hơn hẳn, sợ thẳng bạn kia của hẳn cũng thích em. Gã biếtthừa Pond Naravit có tính chiếm hữu cao, làm quen đủ nhưng làmtên kia tức điên thì gã chưa làm gì.
- Phuwinie đáng yêu nhỉ, em thấy chú đẹp trai không?
Gã hỏi một câu làm em phải xoa cầm nhỏ suy nghĩ rồihồi. Joong Arche theo dõi mặt bạn mình đang chuyến sang màu xámnhạt liền cao hứng. Hiếm khi mới có dịp gã được trêu bạn mà không sợ bị đánh
- Thế giữa chú với chú Pond, ai đẹp trai hơn.
Hỏi đến đây em còn chẳng thèm nghĩ mà trả lời luôn.
- Khun Nara ạ. Chú hỏi câu này từ đầu là dễ rồi, em định chê chú xấunhưng mà tại chú là bạn của Khun Nara nên em mới gật đầu á.
Lần này đến lượt Joong Archen tức muốn trào máu. Gã luôn tự hào rằnggã đẹp hơn Pond Naravit thế mà lại bị nhãi ranh mới 18 tuổi chê gịxấu. Còn hẳn thì khỏi phải nói, trong lòng sướng vô cùng, hoá ra em lại có mắt nhìn người như vậy. Chẳng cần hắn thì em cũng làm tên Joong Archen kia tức điên lên rồi. Thế là cuộc gọi cứ thế tiếp tục.
- Nhà chú có nhiều kẹo lắm, em có muốn sang nhà chú chơi không?
Lại là trò dụ con nít, nghe đến đây em nhích người gần hẳn một chútđế tìm cảm giác an toàn. Đầu nhỏ lắc nguây nguậy.
- Không, Khun Nara có tiền mua kẹo cho em rồi. Chú định bán Phuwinie ranước ngoài đúng không? Khun Nara của em sẽ đánh chú đấy.
Hắn không nhịn được liền hôn chụt một cái vào má bánh bao của em. Phuwin quá nghe lời rồi, lại còn biết lấy hắn ra để làm tẩm lá chẩnbảo vệ cho em nữa chứ.
- Khun Nara không nhiều tiền bằng chú đâu. Chú đây nhiều tiền nhiều.kẹo nữa.
Gã vẫn chưa từ bỏ việc trêu chọc hắn và cả em nữa. Mặc dù nãy giờ gã chỉ thành công mỗi câu hỏi đầu tiên.
- Không, chú đừng có dụ Phuwinie. Phuwinie là cục cưng của Khun Nara rồi.
Em nói xong liền dúi đầu vào lồng ngực hắn. Naravit khôngnhịn được cười lớn, màn vừa rồi của em làm hẳn hài lòng lắm đấy.Người gì đâu mà vừa nghe lời lại vừa đáng yêu. Dương nhiên ngườilàm quanh đấy cũng phải ôm tim trước sự đáng yêu của em, Pond Lão Đại đúng là có phước đấy.
- Joong Archen ơi là Joong Archen, không dụ dỗ được người của tao đâu.
-Coi như mày biết dạy người. Tắt đây.
Gã đỏ cả mặt mày, phần vì quê phần vì tức em không giúp gã chọc tức Pond Naravit. Gập màn hình iPad, hẳn mở két trước mắt em rồi cấtsố của mình vào. Phuwin đợi hẳn xong việc mới lí nhí kêu đói.
- Em đối quá, Khun Nara ơi.
-Chúng ta đi ăn nhé.
- Dạ.Hắn bế em lên mang vào phòng bếp. Trong lúc đợi quản gia làm đồăn hắn nhẹ nâng tay em lên xem xét vết thương được băng bó cẩnthận. Phuwin cầm củ cà rốt đã rửa sạch mà cắn một miếng. Trướcem không thích ăn cà rốt thế này đâu nhưng vì phải ăn nhiều nênthành ra quen, riết rồi em cũng yêu thích cái món ăn này.
Trong lúc hẳn đang nâng tay em nhẹ nhàng thì bên ngoài có khoảng,hai ba người mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân bước vào. Nhìn thấy Pond Naravit liền quỳ gối cúi đầu như chào một vị vua. Hắn khôngthèm nhìn phất tay một cái hai người kia liền cúi đầu chia thành haingả. Lát sau hàng đống vũ khí như dao, kiếm, súng đều được mangxuống chất lên cái xe đãy hàng mang ra ngoài, trong đó có cả cái kiếmlàm em đau nữa. ạ
- Từ giờ em không căn lo trong nhà có đồ nguy hiếm nữa đâu.
- Các chú ấy đem đồ của chú đi rồi. Tại Phuwinie ạ?
Đôi mắt em cụp xuống thế hiện nỗi buồn, môi xinh cũng bĩu ra. Hắn cười nhẹ, hôn lên cái trần cao cao đãy yêu thương.
- Không, chú để ở nơi khác. Do chú thích chứ không phải do Phuwinie.
- Đồ ăn ra rồi đây.
Quản gia chặn ngang tiếng cậu, bát canh cà rốt nóng hối, khoai tâynghiền, thịt cửu hảo hạng nướng. Em bảo em thích ăn cơm nên hômnay có cả cơm trên bàn nữa.
Phuwin mới giây trước còn buồn giây sau đã sáng cả mắt nhìn đồăn. Tay em đau nên được Pond đút từ đầu đến cuối. Nhìn em ănngon hắn cũng vui lây, em gầy quá rồi, ăn nhiều mới có sức chạy nhảy chứ.
Ăn no xong trời vẫn chưa tối nên hắn đưa em ra ngoài mua quần áo. Vì em quá đối xinh đẹp nên rất nhanh hắn đã ngắm được hàng ngàn.bộ quần áo phù hợp với em. Phuwin nhìn quần áo chất đống màchoáng ngợp, tay em đau thế này thì làm sao mà thay cả lố này được. Pond hắn như đọc vị được em nghĩ gì, thẻ đen tung ra, một nướctoàn bộ đều được đóng gói đem về nhà của hắn.
- Em làm sao mặc hết được chỗ đó hả chú.
- Không sao, mỗi ngày mặc một bộ, xong em vứt đi cũng được.
Em bu môi chê hắn nhiều tiền mà ngông cuồng. Pond xoađầu em, nắm cái tay không bị thương của em cùng em đi dạo phố. Phuwin vừa đi vừa ngó đã dừng lại trước một store quần áo. Emngắm được một bộ quần áo rất đẹp và em muốn hẳn mặc nó.
- Chú mặc cái này đi.
-Em muốn chú mặc sao?
- Dạ, Kookie nghĩ chú sẽ rất đẹp trai trong bộ này đó.
- Chiều em.
Hắn cầm bộ quần áo vào trong, một lúc sau bước ra với dáng vẻ hoàn.toàn mới. Em vừa nhìn mắt đã long lanh như có cả dải ngân hà bêntrong, hắn rực rỡ y hệt một ông mặt trời nhỏ. Phuwin nhìn đến đơ cả người, hẳn gọi mấy lần cũng vẫn há miệng ngắm hắn. Naravit hắn là cũng đến chịu với con mèo bông này.
- Chú ơi, chắc chắn Phuwine không bỏ chú đi đâu.
.Em chợt nói khiến hắn phì cười. Con mèo nhỏ này cũng biết mê trai cơ đấy. Nụ cười hình hộp xuất hiện lại làm em đứng hình, Phuwin thiếu điều muốn chảy nước dãi với nhan sắc mê người này.
- Mèo con, em sắp chảy nước miếng rồi kìa.
Hắn nói xong em cứ đơ đơ, đến khi hẳn cởi đồ tính tiền xong em vẫnngồi đấy, trong đầu toàn hình ảnh hẳn cười với em. Pond Naravit đương nhiên phải ẵm em về, ngồi trên xe ôm túi quần.áo của hẳn trong tay Phuwin cứ cười khúc khích. Lái xe trên đườnghắn không khỏi tò mò, thấy em cứ ôm khư khư bộ quần áo kia màthầm uỷ khuất
- Sao em vui vậy?
- Tại vì chú đẹp trai á.
Em tròn mắt nhìn hẳn, gương mặt của hắn lần nữa làm em đứng hình,hai má phiếm hồng em vội ngoảnh mặt nhìn đường. Em không thèm nhìn nữa đâu, nhìn nhiều em ngại lắm.
- Chú phải bớt đẹp trai đi thôi.
- Hửm, em không thích ngắm chú sao?
- Không có, chú đẹp quá làm em ngại.
Cầm túi quần áo, hình ảnh chói mắt nấy của hắn làm em cứ nhớ mãi.
- Vậy chú bớt đẹp em có đi theo người khác không?
Hắn vẫn có chấp niệm lớn rắng mèo con ngốc này sẽ đi theo ngườikhác ngay khi hẳn lơ là. Pond Naravit dường như đã quên mất rắnghắn chỉ mới gặp em trong ngày hôm nay.
- Không ạ, khun Nara bảo vệ em, em không đi đâu hết á.
- Ngoan lắm, nhưng chú làm sao bớt đẹp đi được đây.
- Ữmmmm, vậy Phuwinie không nhìn chú nữa.
Em vuốt cầm nhỏ rồi búng tay một cái như nảy ra ý tưởng hay.Mỗi cái là em không biết búng tay, ý tưởng của em cũng tồi luôn. Pond Naravit xong chẳng biết nên khóc hay cười, vì ngại mà em cònkhông cả nhìn mặt hắn. Dường như em cũng nhận ra kế hoạch của.mình có chút sai lệch liền ngây ngốc sửa lời.
- Không được, chú đẹp như vậy không ngắm thì phí lẩm. Vậy Phuwinievẫn sẽ nhìn chú nhưng nhìn ít đi một chút nhỉ.
- Nhưng mà làm sao ngắm một chút được, Phuwinie thích ngắm nhiềucơ. Chú mặc bộ này đẹp lẩm luôn, hào quang của chú cứ thu hút Phuwinie.
-À, Phuwinie không ở với chú nữa, chú Joong rủ Phuwinie hay Phuwinie sang,đó nhỉ.
Hắn thiếu điều muốn đem não em ra ngoài đế khắc lên bốn chữ:"Không bỏ Pond Naravit". Hẳn định là ngồi nghe xem em định tìmgiải quyết việc này thế nào cuối cùng lại đồi bỏ hẳn đi. Chẳng biết từ.bao giờ mà cảm xúc của Nara Lão Đại lại theo từng lời nói của nhóc.con 18 tuổi.
- Thế cũng không được, chú Joong sẽ bán Phuwinie đi, chú cũng sẽ buồn nên Phuwin không bỏ Khun Nara đi được. Aaaaa, Phuwinie không nghĩ nữa đâu, Khun Nara của em thì em cứ ngắm.
Em vò đầu bứt tai rồi đưa ra quyết định nhanh chóng. Hẳn bật cườilớn trước sự đáng yêu của em, Phuwin ngơ ngác dính ngay nụ cườihiếm hoi của hắn, Pond, hắn giỏi nhất là làm em mê mẩn hắn đấynhé.
- Chú là của em, cho em ngắm thoải mái, như vậy em hài lòng chưa.
Hắn xoa đầu tròn, một ngày thôi hẳn đã nhận ra hẳn thích vuốt vemái tóc của em rồi. Sau khi về nhà, tắm rửa xong Phuwin ôm hắn ngủ ngon lành. Hôm nay em chạy nhảy quá nhiều nên rất nhanh đãchìm vào giấc ngủ.
Ban đêm chính là lúc hắn thức đế làm việc ngoàira còn là thời gian hắn sử dụng căn hầm của mình.
Đang ngồi kiếm trasúng của mình thì điện thoại nối từ trên gọi xuống, quản gia thông báo cậu chủ nhỏ đã tỉnh giấc và hiện tại đang khóc rất lớn. Tay bị thương.cũng đã chảy máu nhưng không chịu cho ông xử lý hộ.
Pond Naravit nghe được đầu lông mày nhăn nhó dữ dội, khôngnhiều lời lập tức chạy vội lên, mở cửa phòng là hình ảnh Phuwin ngồi bó gối trong góc phòng, tay thắm máu đỏ cả băng gạc, em đang gục đầu khóc thút thít. Hắn đau lòng, chầm chậm tiến đến ôm em, Phuwin như cá gặp nước vội ôm chặt hắn, em đang ngủ ngon tự nhiên hắn điđâu mất làm em tỉnh giấc.
Em tưởng hắn bỏ em nên mới khóc lớn đến như vậy. Nằm trong lònghắn mãi rồi em cũng ngủ tiếp, quản gia lại tháo bằng, kiếm tra vếtkhâu rồi băng bó cẩn thận cho em. Pond nhìn em khóc đến màthương, chắc giờ hẳn phải sắp xếp lại lịch trình chứ đêm nào em cũngkhóc như vậy hắn sẽ đau lòng chết mất.
----
Đáng ew quạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro