Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 60

- Anh ơi, anh Văn Toàn!

Cố mở mi mắt nặng trịch, lờ mờ cậu thấy Minh Vương đang ngồi bên giường mếu máo gọi tên cậu.

- Anh tỉnh rồi hả? May quá. - Minh Vương nhìn cậu mỉm cười, nét mặt giãn ra.

- Ngọc Hải? Ngọc Hải đâu?

Cậu vội ngồi dậy nắm chặt tay Minh Vương, Minh Vương mắt đỏ gay.

- Anh Ngọc Hải bị thương nặng lắm, đang trong phòng cấp cứu.

Cậu nghe như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoé mắt cay xè, đứng dậy, cậu kéo Minh Vương.

- Đi, đưa anh tới chỗ Ngọc Hải.

- Nhưng...

Minh Vương chưa kịp nói gì đã bị cậu lôi ra cửa.

Trước phòng phẫu thuật, ông Quế, Xuân Trường đều ở đó. Minh Vương lại ngồi chờ đợi. Không ai nói gì, mỗi người một suy nghĩ. Hai tay cậu đan vào nhau, cảm giác sợ hãi ùa vào phổi làm hơi thở cậu như nghẹn lại.

- Sao rồi? - Ông Quế hỏi bác sĩ.

- Đã qua nguy hiểm, nhưng do lúc trước phần đầu đã từng bị chấn thương, bây giờ lại bị thương nặng nên cần theo dỗi tiếp, đề phòng có những di chứng về sau.

- Cái gì? Di chứng sao?

- Đúng vậy, có lẽ phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi chúng tôi tiếp tục kiểm tra theo dõi.

Cả bốn người nhìn nhau lo lắng.

Hai tay cậu run run sờ lên khuôn mặt xanh xao của hắn, đã năm ngày sau phẫu thuật nhưng hắn vẫn cứ nằm im đó không chịu tỉnh dậy. Hàng ngày cậu đều túc trực bên giường nói chuyện với hắn, hy vọng hắn có thể nghe thấy.

- Văn Toàn.

Ông Quế mới vào, mới năm ngày nhưng nhìn ông tiều tuỵ hẳn đi, nhìn hắn đang nằm rồi ông Quế nhìn sang cậu, ánh mắt buồn rười rượi.

- Bác vừa ở chỗ bác sĩ.

- Sao rồi bác? - Cậu nôn nóng.

- Bác sĩ nói có thể...

Cậu nhìn ông Quế, tự trấn an nỗi lo sợ trong lòng. Ông Quế nói tiếp:

- Có thể Ngọc Hải không thể tỉnh lại nữa.

- Sao? không tỉnh? Nghĩa là sống thực vật sao?

Ông Quế chuyển tia nhìn về phía hắn đang nằm trên giường. Cậu thẫn thờ nói một mình:

- Di chứng là vậy sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao?

Sau một hồi im lặng, cả cậu và ông Quế không ai nói với ai lời nào, ông Quế mới lại gần vỗ nhẹ vai cậu.

- Chỉ là có thể thôi cháu ạ, chúng ta cứ hy vọng.

- Vâng!

Hôm sau

- Nè, Voi Con.

Xuân Trường ngồi xuống đưa cho cậu một túi giấy.

- Đây là?

- Đây là giấy tờ sở hữu công ty Nguyễn Thị. Vốn dĩ Ngọc Hải định sau lễ đính hôn sẽ tận tay tặng nó cho em nhưng...

Cậu nắm chặt xấp hồ sơ trong tay nhìn hắn, ánh mắt long lanh ngấn nước, bên ngoài cửa sổ những cánh bồ công anh được làn gió nhẹ đưa tới một vùng đất mới.

_____________________

Hai tháng sau

- Ngọc Hải, hôm nay anh khoẻ chứ? Em có mua hoa đây, hoa này rất thơm đó.

Cậu vui vẻ nhìn hắn cười thật tươi, tiến lại phía cửa sổ cậu vươn vai hít thật sâu rồi lại gần nắm tay hắn.

- Ngọc Hải, thời tiết hôm nay thật đẹp, anh có thấy vậy không?

- Sắp được nghỉ hè rồi, anh muốn đi đâu chơi không? Hay chúng ta ra biển nhé? Anh thích biển không?

Cạch...

- Voi Con!

- A, bác và anh mới tới!

Ông Quế và Xuân Trường vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.

- Ta có chuyện cần bàn với con. - Ông Quế nhìn cậu.

- Gì à? - Mắt cậu tròn xoe.

Ông Quế uống một ngụm nước rồi nói chậm rãi:

- Ta đã sắp xếp cho con và Minh Vương sang Mỹ du học.

- Sao? Du học?

- Ta đã nghĩ rồi, thời gian này con cứ sang Mỹ học, chỉ đi bốn năm thôi.

Cậu bật dậy khỏi ghế.

- Không được, còn Ngọc Hải? Con không muốn đi.

Ngọc Hải thở dài.

- Voi Con, đã hai tháng rồi. Ngọc Hải, cậu ta vẫn không có tiến triển gì.

- Thì sao? Em ở đây học, như vậy hàng ngày có thể chăm sóc anh ấy.

- Con không rời khỏi giường bệnh của Ngọc Hải nửa bước cũng không phải là cách.

- Nhưng...

- Ta đã sắp xếp mọi chuyện rồi, con cứ lo chuẩn bị đi.

Ông Quế nói bằng giọng nghiêm nghị rồi ra khỏi phòng, Xuân Trường nhìn cậu thông cảm rồi cũng đi mất, để cậu lại một mình với hắn. Cậu nhìn hắn đang nhắm nghiền mắt, bực tức cậu lay mạnh cả người hắn:

- Anh nghe thấy không? Em sắp phải đi rồi, sao anh còn lười biếng nằm đó? Ngọc Hải! Anh nghe thấy không? Làm ơn, anh làm ơn tỉnh lại đi, em không muốn đi, không muốn! Không muốn xa anh mà.

Cậu nghẹn lời trong tiếng nấc, úp mặt xuống giường, cậu khóc nức nở, khóc tới khi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó màn sương mỏng lùa vào cửa sổ, trong giấc ngủ mơ màng cậu cảm giác một bàn tay ấm áp luồn vào vuốt ve mái tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro