Chap 6
Bước xuống, hắn thấy mọi khung cảnh " tang thương ": Quản gia Dương đang nằm bất động dưới nền nhà, mắt mở trừng trừng. Đám con gái giúp việc nháo nhào cả lên. Hắn quan sát xung quanh thấy bình hoa trên bàn ăn hôm nay đẹp hơn mọi ngày, to hơn mọi ngày, còn vợ yêu của hắn đang đứng đó lăng xăng nhưng không giúp được gì. Như hiểu ra mức nghiêm trọng của sự việc, hắn đỡ quản gia Dương lên ghế, khuôn mặt ông già giờ đây đã khá hơn.
Hắn đưa tia nhìn về phía đương sự. Không khí bây giờ nhờ chủ nhà mà im ắng trở lại. Hắn túm cổ cậu kéo qua trước mặt quản gia Dương, nhấn đầu cậu cúi xuống:
- Hoa lan ở vườn là do quản gia Dương một tay chăm sóc, là tâm huyết của ông ấy.
Nghe đến đây, cậu mới nghệt mặt ra. Cậu cúi đầu xin lỗi nhưng quản gia Dương không nói gì. Cậu hiểu ông đang buồn dữ mà nguyên nhân là do cậu. Vậy là chỉ có hai hàng người hầu tiễn cặp vợ chồng trẻ đi học, không có quản gia. Trên xe, cậu ủ rủ như cọng hành héo. Hắn xoa đầu cậu, giọng ân cần:
- Chiều nay, chúng ta sẽ mua hoa khác đẹp hơn để đền.
Hôm nay, tới lớp cậu không có tâm trí để học bài, Ngọc Linh lại gần:
- Tòn Tòn, bạn sao vậy? Cãi nhau với anh Ngọc Hải sao?
- Không. - Cậu vẫn ủ ê.
Ánh mắt Ngọc Linh sáng lên:
- Hay bạn đã biết những việc anh ta làm?
Cậu ngỡ ngàng.
- Làm gì?
Ngọc Linh cười nửa miệng
- Cũng đúng bạn đâu có nhớ gì nữa, gia đình Ngọc Hải sở hữu tập đoàn Quế Thị công việc làm ăn rất lớn song cũng rất mạnh tay với đối thủ, vì vậy họ lập một băng xã hội đen trong thế giới ngầm.
- Xã hội đen sao?
- Đúng, băng nhóm này cũng một phần do Ngọc Hải chỉ huy đó, người ta nói họ rất độc ác, ai đắc tội đều phải chết không minh bạch.
- Chết sao? Giết người, Ngọc Hải giết người sao?
Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu, cậu không tin Ngọc Hải lại tàn nhẫn như vậy. " Thảo nào anh ấy sợ mình nguy hiểm, lúc nào cũng có vệ sĩ đi thôi ". Cậu nghĩ thầm.
Ngọc Linh mỉm cười sau khi thực hiện màn nói xấu Ngọc Hải. Cô ta nói tiếp:
- Cậu nên cần...
- Đủ rồi đó Ngọc Linh. - Tiếng Đình Trọng cắt đứt câu nói của Ngọc Linh. - Bạn không nên nói xấu người khác như vậy. Mọi việc đa phần là tin đồn. Bạn không nên mang những lời đồn đại ác ý đó nói với Tòn Tòn
- Không có sao người ta nói. Mình chỉ muốn tốt cho bạn ấy thôi. Mình không nói người khác cũng nói.
- Muốn tốt mà vậy sao? Bạn có ý đồ gì phải không?
Ngọc Linh cười khinh miệt rồi bước đi. Cậu ngồi đó với những ý nghĩ miên man về hắn. Đình Trọng an ủi:
- Bạn đừng tin những lời Ngọc Linh nói, cũng đừng tiếp xúc nhiều với nó, mình không tin nó.
- Mình biết rồi.
Cậu cười cho Đình Trọng yên tâm nhưng lòng cậu rối bời, không phải cậu sợ nguy hiểm, cũng không phải cậu sợ hắn, mà đúng hơn cậu lo cho an toàn của hắn. Ra chơi cậu muốn đi tìm hắn ngay, trên đường đi cậu mua một hộp sữa cho hắn vì sáng nay nhờ " tiết mục " của cậu mà cả hai đi học với cái bụng đói meo.
- Anh gì ơi, cho hỏi lớp của anh Ngọc Hải ở đâu?
Cậu hỏi một tên con trai nét mặt vui vẻ. Thấy nó xinh xắn, tên đó liền cười tươi như hoa, nói:
- Anh biết, nhưng em đừng tìm nó nữa, nó có vợ rồi, còn anh thì chưa.
Tên đó cười nhăn nhở, làm cậu choáng toàn tập.
- Ủa sữa... em cho anh nha.
Nói rồi tên đó tự nhiên giật lấy, tự nhiên cắm ống hút và tự nhiên uống.
- Hả?
- Tòn Tòn!
Giọng hắn làm tên kia đứng hình, lẩm bẩm:
- Tòn Tòn! Em là Văn Toàn, tên thường gọi là Tòn Tòn hả?
Cậu ngạc nhiên trước thái độ của tên này:
- Anh có vấn đề không vậy?
- Xuân Trường! Cậu dám giành sữa với vợ tôi sao?
Xuân Trường đơ lưỡi. Cậu mặt tỉnh bơ đáp lời Ngọc Hải, mà không ngờ lời nói của cậu càng đổ thêm dầu vào lửa:
- Không! Sữa đó tôi mua cho anh!
Hắn nhíu mày, nói:
- Vậy cậu dám giành sữa với tôi sao?
Tên kia quay sang cười khổ sở:
- Đâu có.
Hắn không nói gì, giật hộp sữa trên tay Xuân Trường rồi nắm tay cậu kéo đi. Tên kia cũng hớn hở theo sau dãn hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro