Chap 56
Mãi mới về được tới nhà, hơi thở gấp gáp cậu chạy vào:
- Tôi về rồi.
- Voi Con?
- Thiếu phu nhân?
Bao nhiêu ánh mắt dưới phòng khách nhìn cậu.
- Gì vậy?
Xuân Trường nhanh chóng lấy bình tĩnh:
- May quá, Voi Con, em lên phòng xem Ngọc Hải đi, kẻo cậu ta phát điên mất.
- Sao?
Để phụ hoạ cho câu nói của Xuân Trường là tiếng vỡ của một vật gì đó có lẽ làm bằng thủy tinh. Cậu lo lắng chạy thẳng lên lầu, mở cửa xông vào.
- Biến! Cút đi cho tôi!
Cửa vừa bật mở, hắn vơ ngay cái gối trên giường ném thật mạnh về phía cửa, mà không ngờ người mở cửa là cậu.
Cậu la lên rồi hét to:
- Anh điên rồi hả?
- Sao? Em làm gì ở đây?
Hắn ngạc nhiên một thì cậu ngạc nhiên mười khi nhìn căn phòng bừa bộn mảnh vỡ, tất cả như vừa có một cơn bão ập tới cuốn phăng mọi thứ khỏi vị trí vậy. Cậu mắt chữ A mồm chữ O đảo mắt khắp phòng, cuối cùng tới đúng vị trí hắn ngồi, mắt cậu chuyển từ chữ A sang thành hình viên đạn.
- Anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?
Hắn nhìn cậu, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước sự có mặt của cậu. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì, hắn tỏ ra ương bướng, làm mặt như trẻ con đang giận dỗi:
- Kệ anh, em đi đi.
Hắn đứng dậy quay mặt ra phía cửa sổ, tránh nhìn ánh mắt cậu. Cậu như tức điên trước thái độ cứng đầu của hắn, nghĩ thầm: "Cái tên này, người giận là mình mới phải chứ."
Cậu tức tối nhặt cái gối khi nãy, thẳng tay ném vào đầu hắn.
- Nè, tên đáng ghét kia! Anh uống nhầm thuốc hả?
Mặc cho cậu hét lên phía sau, hắn cũng vẫn không có chút phản ứng. Bực mình cậu nhào tới phóng lên lưng hắn, hai tay vò đầu bức tóc đối phương cho hả giận.
- Bỏ ra nghe không? Em chết chắc rồi, Chân Voi!
Hắn lấy hết sức mạnh vật cậu xuống giường, khoá chặt hai tay đang vùng vẫy lung tung của cậu.
- Nằm im cho anh ngay, hôm nay em quá gan rồi!
- Á, bỏ ra, thả em ra. Anh là đồ xấu xa!
- Cái gì? Dám nói nữa?
Hắn dùng một tay khoá tay cậu lại, tay kia véo cái má cậu mà kéo ra kéo vào, làm cậu đau chảy nước mắt. Cậu sợ nhất là khi hắn dùng cực hình véo má này, dù trong lòng không phục nhưng cậu cũng xuống nước năn nỉ:
- Đau quá, làm ơn thả em ra đi mà.
- Đừng hòng, anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.
Hắn như quên hết mọi chuyện, chú tâm vào công cuộc hành hạ cậu không biết chán. Hắn thấy hài lòng trong dạ.
Xuân Trường cùng đám người làm đang ở phòng khách dỏng tai lên lầu cố nghe xem chuyện gì đang diễn ra trên đó, và quan trọng hơn họ muốn biết ai là người thắng cuộc thì một giọng nghiêm nghị cắt ngang sự tập trung của họ:
- Chuyện gì vậy?
- Hả? Ông chủ! - Quản gia Dương ấp úng.
- Chuyện gì vậy mọi người?
Xen vào giọng của ông Quế còn có Minh Vương, Minh Vương cùng ông Quế vừa về thì thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
- Dạ...
Đám người hầu ấp úng không dám trả lời. Ông Quế tự động đi thẳng lên lầu, và dĩ nhiên phía sau cả đám người cũng rồng rắn đi theo.
- Đau quá Ngọc Hải!
- Cho chừa nè.
- Ngọc Hải! Con đang làm gì vậy?
- Hả?
Quay sang, hắn thấy ông Quế đang nghiêm nghị đứng ngoài nhìn vào. Ông Quế nhìn hắn đang hành hung cậu rồi đảo mắt nhìn khắp căn phòng bừa bộn. Cậu biết mình đã gặp được quý nhân nên tỏ vẻ thê thảm:
- Bác ơi, hức...
Cậu gọi cha chồng một cách thắm thiết, không quên ánh mắt mè nheo đáng yêu của mình, làm ông Quế động lòng nghiêm giọng ra lệnh cho hắn:
- Bỏ vợ con ra ngay.
Hắn nhìn sang cậu vẻ bất mãn:
- Nè, bộ mặt gì vậy hả?
- Ngọc Hải! - Ông Quế chau mày nghiêm giọng nhìn hắn.
Thấy mình hôm nay yếu thế, hắn không nói nữa. Ông Quế có vẻ hài lòng trước sự ngoan ngoãn hiếm thấy nơi thằng con trai. Phía sau lưng, Xuân Trường cười đắc ý nhìn đám người hầu trong nhà:
- Thấy chưa, Voi Con thua rồi, chung tiền chung tiền đi.
- Hơ, thật xui quá, sao hôm nay thiếu phu nhân hiền quá? - Vừa móc tiền đám người hầu vừa thở dài.
- Các ngươi làm gì vậy? - Ông Quế "hết hồn" trước tình trạng này, có vẻ trong thời gian ông đi mọi thứ trong nhà đã có phần thay đổi, nhưng theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực thì chưa biết.
- Hai con đi theo ta, còn các người dọn dẹp chỗ này đi.
Tia nhìn cảnh cáo của ông Quế phát huy tác dụng ngay lập tức. Cậu thì mừng phải biết, nhanh chân chạy theo vị cứu tinh của mình, hắn cũng hậm hực đi sau. Vào phòng làm việc, ông Quế ngồi uy nghiêm nơi bàn giấy nhìn đôi trẻ với ánh mắt ân cần hơn.
- Hai con ngồi đi!
Đợi câu và hắn ngồi xuống ghế đối diện, ông Quế mới bắt đầu nói:
- Về lễ đính hôn của các con, ta đã chuẩn bị xong xuôi, cuối tuần này sẽ tổ chức luôn.
- Hả? Cuối tuần này? - Cậu tròn mắt nhấn mạnh từng chữ.
- Ừ, nhanh nhất rồi, các con muốn nhanh nữa thì hơi khó vì còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.
Ông Quế mỉm cười khi hiểu lầm vẻ mặt thảng thốt của cậu. Cậu muốn phân bua.
- Chúng con sẽ không đính hôn , thưa cha!
Không đợi cậu giải thích hắn đã lên tiếng, cậu hoàn toàn bất ngờ và bất động trước phát ngôn của hắn, ông Quế đang mặt nhìn hắn.
- Con có biết mình đang nói gì không? Đây không phải trò chơi mà là lời hứa, là hôn ước giữa hai gia đình.
- Đó là lời hứa giữa người lớn với nhau, không liên quan con.
- Ngọc Hải!
Ông Quế bực tức đập tay xuống bàn, cậu ngồi đó mà giật bắn mình, riêng hắn vẫn giữ vẻ cứng đầu.
- Nếu không còn gì nữa thì thôi, con đi đây.
- Lễ đính hôn vẫn diễn ra như dự định. Đừng cố cãi lời ta.
Ông Quế bực tức nói với theo, cậu sợ quá cũng cúi đầu chào lia lịa, rồi chạy theo hắn ta khỏi phòng.
- Nè, nè Ngọc Hải!
Cậu đuổi theo nhưng bước chân hắn gắp gáp phía trước, không hề quay lại nhìn cậu. Chạy nhanh hơn, cậu níu được tay hắn:
- Ngọc Hải, anh sao vậy? Cha anh đang giận.
Hắn hất mạnh tay, cậu giật mình lùi lại một bước, ánh mắt ngỡ ngàng. Hắn không quay mặt lại.
- Sẽ không có lễ đính hôn nào cả.
Nói xong hắn bỏ đi để mặc cậu đứng sững người, tiếng đóng cửa phòng vang dọc hành lang. Sau vài phút đứng sững tại chỗ, cậu tần ngần quay về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro