Chap 53
Người đàn ông đang ngồi một cách thoải mái trên đầu bàn họp có ánh nhìn uy nghiêm. Mái tóc màu muối tiêu như bằng chứng cho những thành tựu thời tuổi trẻ của ông.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, cả văn phòng im lặng như tờ, không ai giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt.
- Chủ tịch! - Một người buột miệng lắp bắp rồi những người khác cũng mắt tròn mắt dẹt.
- Chủ tịch?
- Chủ tịch? Chủ tịch về khi nào?
Những lời bàn tán bắt đầu xôn xao, người này nhìn người kia rồi nhìn Chủ tịch Quế chờ đợi câu trả lời. Xuân Trường mỉm cười.
- Chủ tịch vừa về tới thì biết có buổi họp quan trọng nên nhất quyết không thể vắng mặt.
Bạch Minh lấy lại bình tĩnh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười khác hẳn lúc đầu.
- Đúng vậy,cuộc họp này rất quan trọng nên nếu có mặt của Chủ tịch thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Ông Quế nhìn Bạch Minh, rồi đan hai tay vào nhau để tên bàn, ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú như sợ sẽ bỏ sót điều gì khi Bạch Minh nói.
- Vậy chúng ta đang nói tới vấn đề phát triển của công ty thời gian gần đây, và...
- Chủ tịch biết những nội dung đó rồi, cậu cứ tiếp tục vấn đề chúng ta đang nói đi!
Xuân Trường ngắt lời Bạch Minh. Bạch Minh hắng giọng:
- Thưa Chủ tịch, chúng tôi đang thắc mắc tại sao Ngọc Hải mua lại công ty Nguyễn Thị mà không mở cuộc họp thông báo cho các cổ đông cũng như chưa ai nghe nói tới quyết định sát nhập công ty Nguyễn Thị vào tập đoàn của ta?
Chủ tịch Quế nhìn khắp lượt mọi người ngồi đó.
- Ý Chủ tịch là?
- Vậy Chủ tịch không biết chuyện cậu Ngọc Hải mua lại công ty Nguyễn Thị rồi giấu nhẹm không sáp nhập vào tập đoàn sao? - Một người tròn mắt nhìn ông Quế.
- Sao lại không? Tôi bảo nó mua lại mà!
Tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao.
- Vậy là sao? Chủ tịch biết mà không nói gì?
- Không, Chủ tịch bảo Ngọc Hải làm vậy.
Bạch Minh cau mày:
- Chủ tịch giải thích rõ hơn được chứ?
Ông Quế từ tốn trả lời:
- Như mọi người đã biết, ông Nguyễn là bạn thân của tôi, chúng tôi đã hứa hôn với nhau. Trong lúc làm ăn thua lỗ, ông Nguyễn và gia đình gặp tai nạn đã qua đời, chỉ còn lại cậu con trai là Văn Toàn.
- Vậy thì sao? - Bạch Minh nóng ruột.
- Thì vì hôn ước bấy lâu, xem như Văn Toàn cũng là "con dâu" tôi, sắp tới Ngọc Hải và Văn Toàn đính hôn nên tôi và Ngọc Hải đã mua lại và vực dậy công ty của cha Văn Toàn. Đây là món quà nhân dịp lễ đính hôn gia đình tôi muốn tặng thằng bé.
- À, ra là vậy.
- Mua lại để tặng à?
Bạch Minh không chịu thua:
- Vậy sao trên giấy tờ người đứng tên lại là Ngọc Hải? Trong hợp đồng Ngọc Hải lại ký tên dưới danh nghĩa là người của tập đoàn Quế Thị?
- Không biết từ đâu cậu nhìn thấy giấy tờ đó, nhưng theo những gì tôi biết thì hình như cậu đang nhầm lẫn điều gì đó?
- Là chính xác thưa Chủ tịch, các chủ nợ của công ty Nguyễn Thị đã nói như vậy.
Ông Quế nhìn sang Xuân Trường.
- Đây là bản gốc hợp đồng chuyển quyền sở hữu công ty Nguyễn Thị sang cho Voi, à, cho cậu Nguyễn. Mua và sở hữu đều đứng tên cậu Nguyễn Văn Toàn, chứ không phải cậu Ngọc Hải.
Mọi người tò mò chuyền tay nhau xem, tới chỗ Bạch Minh hắn ta nhìn đăm đăm vào tờ giấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu:
- Không thể nào?
- Mọi người còn gì thắc mắc nữa không?
Ông Quế lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía Bạch Minh.
- Còn một vấn đề nữa, thưa Chủ tịch. Về số cổ phần, hiện tại nhiều cổ đông đã bán lại số cổ phần đó cho tôi. Vì vậy có lẽ nên công bố lại ai mới là người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, từ đó sắp xếp lại ban quản trị công ty.
- Thưa Chủ tịch, trước đó tôi nghĩ mọi người nên xem một thứ.
Xuân Trường lấy trong túi quần ra một USB, rồ cắm vào laptop mở chiếu trên màn hình chính. Khi đoạn phim được chiếu len, căn phòng lại xôn xao, xen vào là những cặp mắt hốt hoảng.
Bạch Minh không cử động được, ngồi im như tượng, mắt mở to.
- Không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro