Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Một giọng nhỏ nhẹ vang lên bên tai cậu, quay qua cậu thấy một gương mặt xinh xắn đang ngồi kế bên cười hiền khô. Có người bắt chuyện cậu mừng quýnh:

- A... chào bạn!

- Mình là Trần Đình Trọng.

- Mình là Văn Toàn, bạn gọi mình là Tòn Tòn được rồi.

- Bạn là vợ chưa cưới của anh Ngọc Hải thiệt sao? - Là một giọng nữ từ phía sau cậu.

- À...ừ theo mình biết là vậy.

- Ý bạn là sao? - Cả hai trố mắt nhìn cậu.

- Mình mất trí nhớ trong một tai nạn. Cả ba im lặng, giọng nói phía dưới lại lên tiếng:

- Mình là Mai Ngọc Linh, tụi mình làm bạn thân nha?

Cậu mỉm cười gật đầu với hai người bạn mới.
Giờ giải lao, hắn cùng hai tên vệ sĩ đứng trước cửa lớp đón cậu thu hút nhiều sự chú ý của mọi người, thấy vậy cậu chỉ muốn trốn lun trong lớp cho rồi.

- Tòn Tòn!

Cậu giật mình, giọng của hắn thật ớn lạnh. Cậu đứng dậy bước ra. Đi cùng hắn, hai tên vệ sĩ mặt vest đen theo sau.

- Nè, sao lúc nào hai người đó cũng đi theo hai chúng ta vậy?

- Vì anh bị nhiều người ghét nên cần được bảo vệ.

Hắn cố tình nhắc tới chuyện lúc sáng, để làm cậu quê và hắn đã thành công,
cậu đỏ mặt:

- Nè, anh đừng quá đáng nha, sao lấy chuyện đó ra nói hoài vậy?

- Anh thích vậy, có sao không?

Hắn nhìn cậu chọc ghẹo

- Có sao không? Anh có biết là tôi...?

- Tôi... tôi sao?

Hắn hỏi dồn làm cậu thêm bối rối. Cậu nói luôn:

- Tôi quê chứ sao!

Mặt cậu đỏ lên làm hắn phải nhịn cười, thấy việc chọc ghẹo cậu đã đủ nên hắn không nói nữa, nghiêm nghị đưa cho cậu một xấp hồ sơ và một cái hộp.

- Gì đây?

- Đó là danh sách những người em nên tránh xa trong trường này.

- Tại sao? - Cậu chớp mắt khó hiểu.

- Vì đó là những người sẽ dùng em để đối phó với anh.

Cậu lặng im, sao lại như vậy? Hắn làm gì mà có nhiều kẻ thù vậy? Thấy cậu trầm tư, hắn nói nhỏ, giọng lạnh lùng xen lẫn quan tâm:

- Ngoài những người em phải chú ý đó, không được để bản thân gặp nguy hiểm biết không?

- Em biết rồi. - Cậu đổi cách xưng hô và thái độ với hắn, cậu thấy cảm động, thấy lo cho hắn nhiều hơn.
Reng... tiếng chuông vào học cắt đứt suy nghĩ của cậu. Đưa cậu về lớp xong hắn bước đi, còn cậu mãi nhìn theo dáng hình quen thuộc.
Rè...Đang học thấy trong ngăn bàn rung rung, cậu xám mặt.

- Gì vậy, động đất sao? Sao không ai phản ứng vậy?

- Điện thoại kìa Tòn Tòn!

Giọng của Đình Trọng khẽ nhắc.

- Điện thoại sao? Đâu ra? Mình có đâu. Chợt nhớ ra, cậu lôi cái hộp hắn đưa khi nãy mở ra xem thì thấy một cái điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn, chỗ hộp thư đến là: Chồng yêu.
" Chồng yêu sao ?"
Cậu trợn tròn mắt nhìn dòng tin nhắn đầy " yêu thương ": " Lo mà học đi, dám quậy phá làm loạn là về nhà biết tay anh".
Cậu tức tối trả lời lại bằng một câu muôn thuở: " Biết rồi ". Cậu định đổi cái tên mà hắn lưu sẵn, nhưng rồi lại cất điện thoại và mỉm cười.
Sáng hôm sau cậu dậy sớm hơn mọi ngày, phóng xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Xong xuôi mở cửa xông thẳng qua phòng đối diện, tất nhiên cũng như mọi ngày cậu không hề gõ cửa mà ào vô như một cơn gió độc.
Đứng trước giường cậu định sẽ đánh thức hắn bằng chất giọng " mượt mà " của cậu. Nhưng dường như đã " thủ thế sẵn " khi cậu há miệng ra hắn đã kịp đưa tay lên bịt miệng cậu lại. Cậu bị bất ngờ, hất tay hắn ra, giọng bất mãn:

- Nè, anh có phải con người không vậy?

Vẫn nhắm mắt, hắn từ tốn:

- Ý em là sao?

- Anh còn giả bộ?

- Chân voi của em vừa xông vào phòng là anh biết rồi, cần gì đợi em lên tiếng.

Hắn châm chọc, từ từ mở mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp tức giận của cậu.

- Cái gì? Chân voi hả?

- Chứ chân gì? Em đi đến đâu người ta cũng biết đó.

Giận chín người, nhưng cậu chỉ đành lẩm bẩm: " Phải nhịn, phải nhịn ".

- Đang rủa gì anh nữa đó? - Hắn cất tiếng. Cậu chỉ biết đình chiến bằng cách cười trừ:

- Không, không có gì, vậy Chân Voi xuống nhà đợi anh nha. - Cậu nhấn mạnh hai chữ " chân voi " nhằm dằn mặt hắn rồi nện bước bình bịch xuống nhà, để lại hắn ngồi đó cười một mình. Dạo này hắn hay cười, hay chọc ghẹo cậu như một sở thích, hắn biết hắn thích cậu, nhưng có lẽ hắn không nhận ra hắn thay đổi vì cậu nhiều đến thế. Còn cậu, sau khi tức tối đi xuống nhà và đã vô tình chứng minh cho nhận định chân voi của hắn vừa nói. Khi cậu chưa xuống hết nửa cầu thang, mấy người làm đã ngước lên nhìn cậu cười tươi:

- Chúc buổi sáng cậu chủ.

Câu nói đó làm cậu dằn vặt rất nhiều. Cậu buồn xo.
Mười lăm phút sau.
Đang đứng trước gương, hắn nghe dưới nhà đang nhao nhao, tay lấy cặp xách, miệng lẩm bẩm: " Lại đến nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro