Chap 38
Buổi sáng
- Á!!!!
Dưới phòng khách, cả hắn, Minh Vương và Xuân Trường không hiểu chuyện gì lại làm cậu kích động như vậy. Trên phòng cậu luống cuống:
- Đâu mất rồi, chết rồi, không thể mất được!
- Em làm cái gì vậy?
Hắn đứng khoanh tay trước cửa phòng, nhìn cậu như "người điên" đang loay hoay lục tung phòng ốc để tìm thứ gì đó.
- Không có gì.
Trả lời ngắn gọn, cậu đóng sầm cửa lại trước mặt hắn.
- Không, không thể mất được. Mình nhớ mình để đây mà.
Cậu cứ loay hoay mãi cuối cùng dừng ngay cửa sổ phòng, cậu như chết lặng khi thấy cặp đôi quái vậy đang cấu xé một thứ rất giống với "sản phẩm" của cậu.
- Á! Mấy bé giết anh rồi!
Sau tiếng la hãi hùng, cậu phóng như bay ra nhà cặp đôi quái vật.
- Trả đây cho anh.
Con chó to như vậy cứ ngậm chặt mõm không chịu thả ra, cậu kéo hết sức giằng lấy "sản phẩm" từ con chó.
- Không biết đâu, trả đây ngay!
Cuối cùng, cậu cũng lấy lại được vật phẩm nhưng có điều bây giờ nó đã trở thành đống bùi nhùi.
- Em làm gì mà giành giật cái nùi giẻ với tụi nó vậy?
- Không biết đâu... huhu.
Hắn không ngờ một câu nói làm cậu tức nước vỡ bờ như vậy nên cũng hơi rối.
-Nè, em sao vậy? Nín đi. Anh mua cho em cái nùi giẻ khác.
Nhưng sự bồi thường của hắn càng làm cậy khóc to hơn. Hắn cuống cuồng lau nước mắt cho cậu.
- Sao? Không chịu hả? Em muốn sao?
- Hức, cặp đôi....
Hắn nhìn hai con chó ra lệnh:
- Bé Bỏng và Bé Nhỏ bị phạt vì làm Tòn Tòn khóc. Phạt không được ăn cơm và chải lông một ngày.
Hai con chó như hiểu hình phạt khủng khiếp dành cho mình nên buồn thiu.
- Vào thôi!
Hắn dắt cậu vào nhà. Thấy cậu mít ướt, Xuân Trường ghẹo:
- Ủa? Ngoài anh ra ai lại dám chọc Voi Con của chúng ta vậy?
Thấy cậu cứ "hic" mãi và có nguy cơ "làm mưa" tiếp, hắn nhìn Xuân Trường đe dọa:
- Cậu làm ơn đừng có chọc vợ tôi nữa giùm đi.
Mặc kệ mọi người, cậu buồn bã lên phòng. Không đợi hắn vào, cậu đóng chặt cửa ở trong đó cả ngày không thèm đi học. Nhưng không phải cậu nằm trong phòng "làm mưa", mà hì hục làm lại quà cho hắn.
Buổi tối
Tại một ngôi nhà khác, không gian lạnh lẽo rất nhiều. Một người đeo tai nghe, tay nhịp nhẹ trên mặt bàn.
- Tới rồi à?
Đối diện là một người nam, dáng người cao ráo nhưng quần áo không được gọn gàng.
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Ngồi đi, chúng ta bàn vài việc có lợi cho cậu.
Người thanh niên kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Giọng nói có pha chút ma mãnh tiếp tục:
- Thẩm Hồng Quân, nhìn cậu bây giờ khác quá.
- Vào vấn đề chính đi.
- Được. Tôi muốn thuê cậu bắt cóc người.
- Tại sao lại là tôi? Với cậu, mấy chuyện này quá dễ dàng mà.
- Vì chuyện này có liên quan tới người cậu hận tận xương tủy.
- Ngọc Hải? - Hồng Quân thay đổi sắc mặt.
- Sao?
- Được, nhưng tôi không muốn bắt hắn, tôi muốn...
- Tôi biết cậy muốn gì. Nhưng chỉ cần cậu bắt được người này thì cậu làm gì, hắn cũng không phản kháng.
Một tấm ảnh chụp một người con trai mặc đồng phục được đặt lên bàn, kèm theo một tai nghe nhỏ.
- Gì đây? - Hồng Quân cau mày.
- Cậu là do tôi thuê, cậu phải đeo cái này khi làm việc, tên kia tùy cậu nhưng người con trai này cậu phải hành động theo lệnh tôi.
Hồng Quân nhếch môi lấy hai thứ trên bàn đứng dậy đi ra, không quên tặng người còn lại một câu:
- Người như cậu không nên có điểm yếu. Nếu không sẽ có kết cục như tên kia thôi.
Cánh cửa lạnh lùng khép lại, đeo tai nghe, giọng nói rất nhỏ mấp máy trên môi:
- Nếu là điểm yếu của tôi thì ai động vào đều phải chết.
Hôm nay là sinh nhật hắn, vì món quà có trục trặc vào thời điểm cuối mà cậu đã phải làm việc cật lực. Hôm nay là hạn cuối rồi nhưng cậu vẫn đang lúi húi làm cho xong phần cuối.
Cộc... Cộc...
- Ai đó?
- Voi Con? Em làm gì vậy? Biết hôm nay là ngày gì không còn nằm trong đó? - Xuân Trường gọi cậu.
- Biết rồi, em xuống ngay.
Xuân Trường đi được một lúc thì cậu hoàn thành tác phẩm, nhìn tổng quát lại cậu chịu không nổi:
- Trời ơi, sao thấy ghê quá vậy nè trời?
Xuống nhà cậu thấy mọi người đều có mặt đông đủ.
- Em làm sao vậy? - Hắn nhìn cậu không khỏi tò mò.
- Không, không sao.
Minh Vương hí hửng lôi hộp quà giấu sau lưng chìa ra trước mặt hắn.
- Hải! Em tặng cho anh nè.
- Ngày gì tự nhiên tặng quà?
- Trời ơi, sinh nhật anh cũng không nhớ hả?
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Đúng rồi.
Xuân Trường cũng tặng cho hắn một hộp quà được gói cẩn thận. Cậu ngồi đó, nhìn hắn thấy trong lòng xót xa. Những năm trước sinh nhật hắn đều như vầy thôi sao? Tại sao tới ngày sinh của mình mà hắn cũng không nhớ nổi? Cậu thấy sự cô độc bao quanh con người hắn, điều đó luôn khiến cậu muốn dành cho hắn một sự ấm áp đặc biệt.
- Làm gì ngẩn người ra vậy, biết hôm nay sinh nhật anh không?
Thấy cậu ngồi thẫn thơ, hắn bẹo má cậu. Tay giơ giơ hai món quà.
- Biết, sao không.
- Tốt.
Hắn bỏ hộp quà xuống, chìa tay ra trước mặt cậu. Cậu gãi đầu cười trừ.
- Biết nhưng không có chuẩn bị quà.
- Cái gì? Em làm vợ như vậy đó hả?
Xuân Trường đổ thêm dầu vào lửa.
- Voi Con à, em tệ quá đi hà. Như vậy sao có thể làm vợ người ta chớ!
Minh Vương tặng cho Xuân Trường cái nhéo đau điếng.
- Anh làm ơn bớt nói giùm em. Ai nói Văn Toàn không có quà chứ! Anh ấy chuẩn bị cả tuần rồi đó.
- Mau lên, đưa cho anh.
Cậu đang ấp úng thì hắn cứ hối, cậu đành ủ rủ lê bước lên phòng lôi cái hộp cậu định giấu suốt đời ra.
- Có rồi kìa.
Xuân Trường hào hứng xen lẫn tò mò nhìn cậu từ trên lầu đi xuống, tay cầm cái hộp.
- Đưa anh coi!
- Cái gì đây?
Hắn chau mày nhìn một cái khăn len tơi tả.
- Cái... cái đó...
- Trời ơi, Voi Con em có bỏ nhầm quà vào không vậy?
- Em dám lấy nùi giẻ tặng anh hả?
Minh Vương rất muốn bênh vực cậu nhưng nhìn cái khăn len lỉa chỉa những sợi len, Minh Vương không nói được câu nào.
- Cái này không phải nùi giẻ, là... khăn em tự đan đó. Đáng lẽ rất đẹp nhưng cặp đôi quái vật nhai mất rồi.
Phải ngồi giải thích một hồi mọi người mới nhận ra tấm chân tình của cậu.
- Cũng không đến nỗi nào.
Hắn không trách cứ cậu nữa mà lấy cái "nùi giẻ" choàng lên cổ. Tuy không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng thấy ấm áp lắm, món quà tự tay người hắn yêu cất công làm tặng. Cái khăn đột nhiên đẹp hơn bao giờ hết, cảm giác hạnh phúc dâng trào.
- Sao không có bánh kem? - Cậu hỏi.
- Trước giờ Ngọc Hải không tổ chức sinh nhật.
- Sao? Kỳ vậy?
Hắn ngồi đó không trả lời làm cậu càng cảm nhận rõ hơn sự cô độc trong cuộc sống của hắn. Cậy hớn hở.
- Vậy giờ em đi mua bánh nha.
- Không thích, em ở nhà đi.
- Nhưng em thích, phải thổi nến mới là ngày sinh nhật.
Cậu không đợi hắn nói tiếp, chạy ù lên phòng lấy áo khoác rồi hớn hở chạy xuống.
- Thưa thiếu phu nhân, xe chuẩn bị xong rồi.
- Dạ, cảm ơn bác.
Hắn cũng đứng dậy.
- Anh đi với em.
- Không, nhìn thấy trước bánh sinh nhật của mình khi ước, điều ước không thành hiện thực đâu.
Cậu cười rạng rỡ chạy ra xe. Trên xe cậu thấy rất vui và háo hức, cậu muốn xem khuôn mặt hắn khi thấy cái bánh sinh nhật đầu tiên trong đời, thấy hắn ước và tò mò không biết điều ước của hắn có cậu hay không.
Mải mê với nhưngc ý nghĩ tới khi vệ sĩ mở cửa xe, cậu mới biết đã tới tiệm bánh, cậu chọn một cái bánh bắt kem tỉ mỉ nhất, chiếc bánh dùng hai màu chủ đạo là xanh lá làm nổi bật màu kem trắng. Tính tiền xong, cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng.
- Cho hỏi ở đây có bán pháo hoa không?
- Không, nếu muốn cháu qua cửa hàng kế bên kia đường nhé.
Cảm ơn xong cậu chạy thẳng sang phía bên kia đường.
Két... Đúng lúc chiếc xe không biết ở đâu thắng gấp trước mặt cậu, một người thanh niên xuống xe lại gần cậu.
- Cậu là Văn Toàn?
Cậy chưa kịp trả lời thì một cái khăn đã bịt kín mũi và miệng cậu, thấy đầu óc bắt đầu mụ mị chỉ cảm giác người cậu đang bị nhấc lên khỏi mặt đất.
- Thiếu phu nhân!
Khi vệ sĩ của cậu phát hiện thì chiếc xe lạ đã chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro