Chap 37
Rè... Tiếng điện thoại rung đưa cậu về với "thời đại văn minh". Lấp ló điện thoại trong ngăn bàn, cậy đọc tin nhắn. "Văn Toàn, em có thể ra vườn gặp anh bây giờ không? Anh chờ em nhé." - Tin nhắn từ Tiến Dũng.
Cậu băn khoăn không hiểu Tiến Dũng muốn gặp cậu trong lúc này làm gì. Bây giờ cậu chỉ cần nghĩ ra một lý do thích hợp để lỉnh ra ngoài (Hay nói trắng ra là cúp tiết đó). Cánh tay cậu từ từ giơ cao.
- Gì vậy Văn Toàn? - Cô giáo hỏi cậu.
- Cô ơi, em đau bụng quá.
- Vậy em xuống phòng y tế đi nhé.
- Vâng!
Chỉ đợi có vậy, cậu giả bộ mệt mỏi chuồn ra khỏi lớp.
- Văn Toàn, ở đây.
- Tiến Dũng!
- Có chuyện gì mà anh hẹn gặp em giờ này?
- Văn Toàn à! Em, em yêu Ngọc Hải nhiều chứ?
Cậu đứng hình với câu hỏi của Tiến Dũng, mặt hơi ửng hồng.
- Em trả lời anh đi?
- Nhất định phải trả lời sao?
- Ừ, nhất định. Hôm nay anh hỏi gì em cũng nhất định phải trả lời.
Cậu khẽ gật đầu.
- Em yêu Ngọc Hải nhiều lắm đúng không?
Cậu gật đầu.
-Bên cạnh cậu ta, em thấy hạnh phúc chứ?
Cậu gật đầu tiếp.
- Anh thật sự không có cơ hội nào sao?
Cậu lại gật đầu.
Sau nhiều câu hỏi, Tiến Dũng thở ra nhẹ nhõm, nhìn cậu mỉm cười:
- Vậy từ giờ anh sẽ để em hạnh phúc bên cạnh người em chọn.
- Tiến Dũng, em...
- Không cần nói gì cả. Anh hiểu mà. Anh có thể ôm em một lần không?
Nhìn Tiến Dũng như vậy, cậu thấy có lỗi khi không đáp lại tình cảm của Tiến Dũng.
- Vâng!
Tiến Dũng bước một bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng có cậu trong tay, Tiến Dũng muốn giữ kỹ hơi ấm cậu càng lâu càng tốt. Tiến Dũng ôm cậu trong tay mà lòng như vỡ vụn.
- Bỏ vợ tôi ra ngay.
Tiến Dũng buông cậu ra, cả hai nhìn về phía hắn.
- Ngọc Hải!
Hắn bước tới gần, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt chứa nhiều tia giận dữ.
- Em về lớp đi!
Nhìn cậu, hắn ra lệnh làm cậu lắp bắp.
- Ngọc Hải, không phải...
- Văn Toàn, em về lớp đi, để anh nói với cậu ta.
Tiến Dũng nhìn cậu trấn an, cậu mới miễn cưỡng quay bước về lớp. Cậu đi xa rồi, hắn nhìn Tiến Dũng đầy bực tức.
- Tôi đã cảnh cáo cậu không được động tới Văn Toàn chưa?
- Rồi.
- Cậu muốn ăn đòn đến thế sao?
- Có lẽ cậu hiểu lầm, tôi chỉ muốn ôm Văn Toàn một lần thôi.
Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tiến Dũng. Tiến Dũng nói tiếp:
- Tôi quyết định sẽ không tranh giành Văn Toàn với cậu nữa, nhưng cậu đừng nghĩ tôi không biết chuyện cậu đang giấu giếm Văn Toàn .
- Nói rõ luôn đi.
- Tôi biết cả rồi, chuyện ba mẹ em ấy, công ty nhà em ấy.
Hắn không tỏ vẻ bất ngờ trước câu nói của Tiến Dũng:
- Thì sao?
- Không sao cả. Vì tôi sẽ không nói cho Văn Toàn biết. Tôi không muốn em ấy đau khổ.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa.
Hắn dửng dưng quay người bỏ đi, giọng Tiến Dũng vẫn vang lên phía sau:
- Nhưng nếu một ngày Văn Toàn biết được sự thật, chắc cậu cũng biết chuyện gì xảy ra chứ?
Không trả lời, hắn mặc kệ lời cảnh báo của Tiến Dũng mà bước tiếp. Tiến Dũng cũng rời khỏi đó, đi về phía lớp học của mình.
Trong bụi cây gần đó, có một người đang nằm nhắm mắt, khi thấy mọi thứ im ắng cặp mắt tinh ranh đó mở to, miệng mủm cười ranh mãnh.
"Không ngờ trốn học ra đây ngủ cũng có phim coi. Có vẻ mọi việc thú vị hơn mình nghĩ."
Giờ giải lao
Từ khi về lớp cậu cứ lo lắng, không biết hắn và Tiến Dũng ra sau khi cậu đi.
- Văn Toàn ơi! - Tiếng kêu tha thiết của Xuân Trường làm cậu nổi da gà. Nhìn ra cửa thấy hắn và Xuân Trường đứng đó, có cả Tiến Dũng cậu thở ra khi thấy mọi chuyện vẫn ổn. Mấy phút sau cả đám đã có mặt ở căng tin.
Cậu chăm chú quan sát thái độ của hắn nhưng hắn nhanh mắt quay sang nhìn cậu.
- Nhìn cái gì vậy Chân Voi?
Cậu giật mình quay sang hướng khác.
- Sau vậy? Nào, lại đây với anh.
Cùng lời nói, hắn không ngại kéo cậu vào lòng làm cậu ngượng chín người.
- Anh làm gì vậy?
Mặc kệ cậu, hắn vẫn ôm chặt cậu trong tay.
Ngọc Linh lên tiếng cắt đứt sự "e thẹn" của cậu:
- Văn Toàn à, hôm nay cả nhà mình đều đi vắng, bạn qua ngủ chung với mình nhé.
- Không được.
Cậu chưa trả lời, hắn đã phản đối làm Ngọc Linh hơi ngượng ngùng. Cậu chữa cháy bằng một đề nghị:
- Vậy hôm nay bạn sang nhà mình đi nha.
- Thật không?
Buổi tối
- Văn Toàn, mình tới rồi.
- Bạn lên đây, tối nay ngủ với mình nha.
Cậu và Ngọc Linh dắt nhau lên phòng.
- Ủa, gì đây? - Ngọc Linh cầm "sản phẩm" mấy ngày nay của cậu lên.
- Sắp tới sinh nhật Ngọc Hải nên...
- Bạn tự làm tặng anh Ngọc Hải hả?
Cậu gãi đầu, cười gượng ngùng.
Tối đó cậu cố làm cho xong "sản phẩm" của cậu, Ngọc Linh cũng ngồi học hỏi.
Cậu cứ mải mê tới tận khuya. Nhìn qua phía giường thấy Ngọc Linh đã ngủ, cậu thu dọn mọi thứ cất vào ngăn tủ rồi gục xuống bàn nghỉ mệt, không biết ngủ quên từ lúc nào.
Cạch... Tiếng cửa phòng rất nhỏ nhưng vẫn rất rõ trong đêm khuya tĩnh lặng.
Bước chân nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngủ, hắn đang nằm đó, quyển sách úp trên ngực, mắt nhắm nghiền.
- Ngọc Hải!
Giọng nói rất nhỏ hầu như không thoát ra khỏi miệng. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng. Một bàn tay giơ ra trong không trung, chìa về hướng khuôn mặt hắn.
- Cô làm gì đó?
Ngọc Linh giật mình khi hắn đột nhiên mở mắt.
- Em...
Hắn ngồi dậy, thật ra hắn chưa ngủ.
- Văn Toàn đâu? Sao cô sang đây?
- Văn Toàn ngủ rồi, em... Sao giờ anh chưa ngủ?
Lúng túng Ngọc Linh đứng dậy bước ra khỏi phòng, hắn nói:
- Cô ở cùng Văn Toàn, sao tôi yên tâm ngủ!
- Sao?
Tay vừa đặt lên đẩy cửa thì một vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
- Tại sao vậy? Em không được sao? Sao phải là Văn Toàn chứ?
Không trả lời vội, cũng không có chút cảm xúc với lời tỏ tình của Ngọc Linh, hắn quay phắt người ấn mạnh cô ta vào tường, gằn từng chữ:
- Dám chạm vào người tôi? Nếu vợ tôi không xem cô là bạn thì cô... chết chắc!
Hắn thản nhiên bước đi trước ánh mắt hoảng sợ của Ngọc Linh. Hắn đi thẳng vào phòng cậu, cậu ngủ gục trên bàn vì quá mệt. Hắn bế cậu lên nhẹ nhàng hết mức có thể, không đặt cậy lên giường, hắn bế cậu thẳng sang phòng hắn.
- Anh... anh làm gì?
Hắn đặt cậu xuống giường, đưa ánh nhìn đầy ác cảm về Ngọc Linh.
- Biến!
Ngọc Linh cay cay nơi khóe mắt đi ra khỏi phòng. Hắn lên giường nằm cạnh cậu, khuôn mặt dần giãn ra, bàn tay chạm lên mặt cậu.
- Vợ à, em thật ngốc, không biết làm sao bảo vệ em đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro