Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

Cộc... Cộc...

- Ơ, em mà anh.

Nghe tiếng Minh Vương, cậu đau khổ ra mở cửa đón khách. Cửa vừa đóng, cậu ôm Minh Vương khóc như mưa.

- Chắc anh sống không nổi nữa, Vương béo ơi.

Minh Vương nhịn cười trước hành động thái quá của cậu, liền an ủi:

- Có sao đâu, anh đừng nghĩ tới nữa mà.

- Nhưng nhất định Xuân Trường và mọi người trong nhà sẽ chọc anh. Nhất là Xuân Trường đó.

- Anh yên tâm, em sẽ kêu anh Xuân Trường không được chọc anh nữa.

- Thật nha!

- Thật, em sẽ "bảo kê" cho anh.

- Minh Vương! - Cậu làm mặt mèo con được sữa khiếm Minh Vương rùng mình.

- Không cần dùng bộ mặt đó với em đâu.

Nhờ câu "bảo kê" của Minh Vương, cậu thấy an tâm đôi chút. Minh Vương nhìn cậu hớn hở:

- Anh biết sắp tới ngày gì không?

- Ngày gì?

- Một tuần nữa sinh nhật anh Ngọc Hải.

- Hả? Vậy mà anh quên.

- Anh có nhớ gì đâu mà quên.

Cậu gãi đầu cuòi trừ.

-Ờ hen.

- Em cũng nghĩ anh không biết nên báo trước để anh chuẩn bị quà.

- Minh Vương. - Cậu lại làm bộ mặt cảm động.

- Đã nói đừng nhìn em như vậy mà, em về đó.
Minh Vương đi rồi, cậu lăn ra giường nằm đè lên con voi bằng bông, suy nghĩ: "Tặng gì đây? Cái gì hắn cũng có hết."

Sau một hồi "nghiên cứu, phân tích", cuối cùng một ý tưởng cũng vô tình đi ngang não cậu. Nghĩ là làm, cậu thay vội quần áo chạy bình bịch xuống nhà.

- Đi đâu đó Voi Con?

Cùng với tiếng Xuân Trường là cái nhìn thắc mắc của hắn.

-  Em đi mua đồ.

- Anh đi cùng em. - Hắn đứng dậy.

- Không cần, em muốn đi một mình thôi.

Trước ánh mắt ngờ vực của hắn và cái nhìn săm soi của Xuân Trường, cậu tìm cách chuồn lẹ.

- Thôi, em đi nhé!

- Thưa thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị.

- Thôi, không cần đâu ạ.

Cậu chạy một mạch ra cổng bỏ lại sự chu đáo của quản gia Dương. Xuân Trường "ngứa miệng" nhìn hắn châm chọc:

- Trong vài tiếng tới, cậu nên giữ điện thoại thật kỹ bên mình đi, mù đường như Voi Con thế nào chẳng bị lạc rồi gọi về nhà cầu cứu.

Xuân Trường tuy nói hơi quá nhưng cũng không xa sự thật là mấy, hiện giờ cậu đang lang thang ngoài phố.

- Hơ, sao không thấy cửa hàng hay trung tâm thương mại đâu vậy ta? Chắc phải hỏi đường.

- Tòn Tòn?

- Tiến Dũng!

- Tòn Tòn, em làm gì một mình ngoài phố vậy?

- Em đi mua vài thứ nhưng không biết chỗ bán.

- Thành phố này lớn lắm, đi lung tung lạc đó. Để anh dẫn em nha.

Vị cứu tinh dẫn cậu đi mua những thứ mà cậu cần rồi còn dẫn cậu đi chơi, tham quan rất nhiều nơi. Còn cho cậu đi ăn, cậu vui lắm. Cậu đâu biết ở nhà có một tên cứ bất an, không rời mắt khỏi điện thoại chờ một cuộc gọi cầu cứu từ cậu.

Tới khi cậu nhớ ra thì mặt trời đã lặn, Tiến Dũng đưa cậu về tận nhà.

- Tạm biệt. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.

- Không có gì, hôm nay anh vui lắm. Em vào nhà đi.

Tạm biệt cậu, Tiến Dũng thấy trong lòng vui lắm. Không hiểu sao nhất định phải lấy điện thoại ra chia sẻ với một người.

- Cậu rảnh không? Chúng ta đi cà phê đi, tôi có chuyện này vui lắm.

Cậu hí hứng vào nhà, không biết từ nãy giờ có một ánh mắt tức tối từ trong nhà nhìn ra. Là hắn. Hắn thấy trong lòng tức tối một cách khó hiểu, không muốn nhìn thấy nữa hắn vào phòng đóng sầm cửa lại, khóa chặt cửa.

- Thiếu phu nhân đã về.

- Vâng, chào mọi người, tôi về rồi đây.

Cậu vui vẻ chào hỏi mọi người trong nhà rồi lên lầu, vào phòng đóng cửa không bận tâm tới hắn ở phòng bên. Nằm trong phòng, hắn nghe tiếng cậu bình bịch chạy lên nhưng không như hắn nghĩ, cậu không xông vào phòng hắn mà về thẳng phòng mình, điều đó càng làm hắn điện tiếc.

- Đáng ghét, em nhớ đó Chân Voi.

Tối đó, hắn bực dọc trong người tới mức không ngủ được.

Sáng hôm sau

Sáng nay cũng khác hẳn mọi ngày, cậu không xông qua phòng hắn mà đổi lịch trình chạy thẳng xuống nhà.

- Chào buổi sáng, thiếu phu nhân.

- Chào mọi người.

- Voi Con, chồng em đâu?

- Ơ, em đâu biết.

- Thưa, thiếu gia nói hôm nay không đi học.

Quản gia Dương "truyền chỉ" của hắn nhưng cậu vẫn thản nhiên, chỉ có Xuân Trường tò mò:

- Vậy em cũng nghỉ à?

- Không!

- Hả?

- Đi học thôi.

Cộc... Cộc...

- Sao?

- Thưa, thiếu phu nhân đi học rồi ạ.

Cứ như vậy cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó cậu như bế quan tu hành vậy, ngoài giờ học về nhà là chui vào phòng ở lì trong đó và không gặp ai kể cả chồng cậu. Điều đó càng làm hắn cau có, như một trận chiến, hắn cũng ở lì trong phòng không đi học cũng không tìm cậu.

Buổi chiều

Sau nhiều ngày vất vả thì tác phẩm cũng  gần hoàn thành, cậy nằm dài ra giường nghủ ngơi, lúc nayg cậu mới nhớ tới người bệnh.

- Sao mấy hôm nay không thấy tên Ngọc Hải đâu vậy ta?

Như lệ cũ cậu xông thẳng qua phòng hắn.

Rầm... Khác với mọi lần, lần này cửa không mở được, cậu tròn mắt.

- Ngọc Hải! - Cậu gọi.

Bên trong vẫn im lìm. Cậu chạy nhanh xuống nhà, nhưng không thấy hắn, chỉ thấy Xuân Trường và quản gia Dương.

- Mọi người thấy Ngọc Hải đâu không?

- Trên phòng chứ đâu.

- Ủa? Sao khóa cửa?

- Tại giận em đó.

- Sao giận?

- Ăn vụng không biết chùi mép, đi chơi với "trai" còn để "trai" đưa về tận nhà.

- À, Tiến Dũng sao?

- Ai trồng khoai đất này nữa!

Nhanh chân, cậu lại phóng lên lầu.

Cộc... Cộc...

Cộc... Cộc... Cộc...

Rầm... Rầm... Rầm...

- Làm cái gì vậy? Muốn phá cửa luôn hả?

- Mở cửa cho em.

- Đi chỗ khác chơi.

- Xí, không mở cửa thì thôi. Không thèm.

- Vậy thì đi giùm cái.

- Khỏi đuổi.

Rầm...

Cửa phòng cậu đóng mạnh như muốn rung rinh cái nhà.

- Cái tên đáng ghét, nhỏ mọn, mỏ nhọn.

Cậu nằm "rủa xả" hắn một hồi lâu, trong khi hắn ở phòng đối diện hắt xì không mệt mỏi.

Tối

Cộc... cộc...

Đang ngồi trên giường đọc sách, tiếng gõ cửa làm hắn hơi khó chịu.

- Chuyện gì?

Không có tiếng trả lời, ngược lại tiếng gõ càng dồn dập.

- Ai đó?

Một lần nữa, chỉ có tiếng gõ cửa lặp lại khô khốc. Lắng tai nghe, hắn giật mình vì tiếng động không phát ra từ cửa ra vào, mà là ở cửa sổ. "Đây là tầng ba mà."

Lại âm thanh đó, tình hình bây giờ làm hắn nhớ tới những bộ phim kinh dị của Xuân Trường. Nam chính là người có chút nhan sắc ngồi đọc sách trong phòng, có tiếng gõ cửa, người nam thật hồi hộp bước từ từ ra phía cửa sổ, mở cửa ra một hình hài trắng toát cùng mái tóc dài, khuôn mặt trắng bệch khiến người này la lên và tháo chạy.

Nghĩ tới đây, từng đợt da gà nổi lên liên tục trên người, bây giờ hắn là nam chính.

Theo kịch bản, hắn bước xuống giường nhẹ nhàng tới bên cửa sổ, vén tấm rèm cửa hắn hồi hộp chờ đợi. "Không có ai."

Cạch...

Mở toang cửa sổ, cái cây to gần đó choán hết ánh đèn làm tầm nhìn của hắn bị giới hạn.

- Ai đó?

Sau câu hỏi, một bàn tay nắm chặt tay hắn, thì thào giọng mệt mỏi:

- Ngọc Hải.

Trán bắt đầu đổ mồ hôi nhưng hắn cố giữ sự bình tĩnh trên mặt. Cúi xuống, hắn thấy bàn tay nắm chặt tay hắn rất bẩn. Nhìn theo hướng đó, hắn muốn thét lên nhưng may mắn vì tinh thần thép không cho phép hắn làm vậy.
Trước mặt hắn bây giờ là một "ma nam" mái tóc rũ rượi, hơi thở gấp gáp đang ngồi trên nhánh cây. Bất giác hắn lùi lại một bước, nhưng bàn tay kia nắm chặt không buông.

- Cậu là ai?

-Em đây.

- Em nào?

Hắn hơi mất bình tĩnh.

- Bỏ ra!

-Không được. Em, Tòn Tòn đây.

Phát ngôn đó làm hắn choáng. Vợ hắn đây sao? Lấy tay vén mái tóc rũ rượi thì đúng là cậu thật, cậu thở phì phò, người ngợm lấm lem làm hắn không nhận ra.

- Em làm cái gì ở đây vậy?

- Mau giúp em vào với.

Hắn nhoài người ra đỡ cậu vào phòng, vào tới nơi cậu ngồi phịch xuống ghế thở như trâu.

- Đêm hôm khuya khoắt làm gì ngoài đó vậy "anh hai"?

- Tìm anh chứ làm gì!

- Bộ hết cách rồi hả?

- Ai kêu khóa cửa.

- Sao không bắt thang?

- Thang gì được, cái cây vướng rồi.

Thấy cái gì cậu cũng nói được, hắn đành đuối lý lảng sang chuyện khác.

-Đi vào rửa mặt rửa tay giùm đi, nhìn như con ma lem vậy.

Ngồi ngoài đọc sách đợi cậu, nhưng hắn không thể tập trung được. Không hiểu sao mỗi lần gặp cậu là hắn không thể giận được.

- Á...

- Chuyện gì vậy?

- Em bị ướt hết rồi.

- Nè, em cố tình đó hả Voi Con? Sao cứ gây rắc rồi hoài vậy?

- Ai rảnh như anh nói chứ!

- Vậy anh qua phòng lấy đồ cho em ha.

- Ừ.

Nhưng chợt nhớ ra phòng cậu bây giờ đang chứ "hàng cấm" không cho hắn thấy được, cậu đổi ý ngay:

- Không cần, em về phòng thay đồ được rồi.

- Sao được? Ướt mem đòi đi lung tung?

- Nhưng anh nhất định không được sang phòng em.

- Hừ, biết rồi anh. Đợi tí.

Cạch....

- Á, dê xòm anh định lợi dụng cơ hội hả?

- Ai mà thèm dê em!

Hắn hé cửa đưa vào cho cậu một cái áo sơ mi. Mặc dù áo hắn đưa tương đối dài nhưng cậu vẫn thấy hơi ngượng. Vậy mà không như mọi hôm, hắn không thèm chọc cậu mà nằm trên giường đọc sách.

- Nè, Ngọc Hải?

Thấy hắn không trả lời cậu lon ton chạy tới trước mặt hắn, nhưng cậu chạy qua đây hắn lại quay sang hướng khác làm cậu tức điên.

- Ê, Ngọc Hải đáng ghét!

- Em về phòng đi, ồn quá.

- Không.

Cậu giật quyển sách trên tay hắn, không chịu nhường cậu, hắn chồm người giành lại:

- Trả đây ngay.

- Không.

- Lì hả?

Hắn vật cậu xuống giật lấy quyển sách nhưng không đọc nữa mà vất sang một bên, một tay béo má một tay bóp mũi, mặc cậu vùng vẫy.

- Ngọc Hải, đau quá.

- Chừa chưa?

- Chừa, chừa mà, đau quá.

Bao nhiêu nỗi bực tức mấy ngày nay của hắn sau khi được xả hết thì má và mũi của cậu như trái cà chua. Ứa nước mắt, cậu cằn nhằn:

- Đau quá đi, anh đối xử với vợ mình như vậy đó hả?

- Chứ muốn sao? Quậy như em phải có biện pháp mạnh.

- Muốn anh đừng giận nữa.

Hắn không ngờ hôm nay cậu cũng sáng dạ biết hắn giận cậu. Nhìn hắn, cậu nói tiếp:

- Hôm bữa ra khỏi nhà em mới...

- Anh biết!

- Hả?

Nhìn khuôn mặt ngu ngơ kinh điển của cậu, hắn luồn tay vuốt mái tóc cậu.

- Em không có gan làm mấy chuyện động trời như ngoại tình đâu ha?

Cậu phì cười, hắn cũng mỉm cười. Nụ cười sau mấy ngày căng thẳng.

- Anh hôn em nhé?

Lần này cậu không nói gì hay hỏi những câu vô ích như mọi khi, chỉ nằm im, hắn kề sát mặt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro