Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Mọi người vừa về chưa được bao lâu thì cậu và hắn phải tiếp hai vị khách không mời khác.

- Ngọc Hải! Anh có sao không? Anh làm em lo lắng quá.

Vừa đẩy cửa bước vào Ngọc Hương đã bổ nhào vào người hắn, theo sau không ai khác là Bạch Minh.

- Cậu ổn chứ? Sao bất cẩn vậy?

- Cảm ơn, nhưng thật xui xẻo, tôi còn nằm đây.

Hai người nói chuyện đầy ẩn ý, đa phần là mỉa mai nhau. Ngọc Hương cứ ríu rít:

- Anh nói gì vậy? Sao lại nói gở?

- Kệ tôi, làm ơn tránh ra giùm chút đi.

- Cậu sao vậy? Vừa nghe tin cậu bị tai nạn, Ngọc Hương lo lắng lắm cứ kêu tôi nhất định phải đưa tới đây gặp cậu đó.

- Cậu muốn tôi không thể hồi phục hay sao mà dẫn cô ta tới đây?

Bạch Minh mỉm cười, nhưng hình như tên này không biết cười, nụ cười ấy luôn mang phần giả tạo. Nhìn sang cậu, Bạch Minh ân cần hơn:

- Em ổn chứ? Chắc em lo lắng lắm!

Cậu bất ngờ trước kỹ năng diễn xuất của tên này. Hắn ta làm cậu nghi ngờ việc gặp hắn hôm qua là mơ hay là thật, lịch sự cậu đáp lại:

- Cảm ơn anh, tôi vẫn ổn.

Ngọc Hương, cô ta bám riết lấy hắn, dù hắn tỏ vẻ khó chịu hay nặng lời đều vô ích. Cậu thấy không khí ngột ngạt nên lấy cớ:

- Em ra ngoài mua tí đồ nhé!

Cậu đứng dậy, hắn không biết vô tình hay cố ý nắm lấy cổ tay cậu, nhưng như nhận ra hắn từ từ buông tay cậu:

- Cẩn thận đó.

- Vâng!

Một mình lang thang trong khuôn viên bệnh viện rộng lớn, cậu hơi rùng mình vì từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh về đêm, khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu muốn trở về phòng, ngồi bên cạnh hắn, nhưng nghĩ tới hình ảnh Ngọc Hương cứ bám riết lấy hắn, cậu lại rảo bước chán nản:

- Đáng ghét, làm gì cứ bám lấy người ta!

- Em nói tôi à?

Giật mình cậu quay lại, thấy Bạch Minh theo sau cậu từ lúc nào.

- Anh làm gì ở đây?

- Tôi đi dạo, đi dạo cũng phải xin phép em sao?

Trước câu tra lời "cũng có lý" đó, cậu không đáp, bước nhanh lên phía trước, cậu không muốn dính dáng tới con người này.

- Khoan đã!

Bất ngờ cậu bị kéo mạnh về phía sau. Bạch Minh nắm chặt tay cậu kéo lại, làm cậu mất thăng bằng ngã nhào vào hắn ta. Nhanh chóng dùng tay còn lại, cậu đẩy Bạch Minh ra:

- Anh làm gì vậy?

- Em muốn biết không?

Nhanh như cắt, Bạch Minh đẩy cậu vào gốc cây gần đó. Cậu lãnh đạm nhìn vào đôi mắt ranh mãnh kia:

- Thả tôi ra.

- Sao em không la lên? Trong tình cảnh này, cách đó có vẻ hiệu quả hơn là đàm phán đó.

Thấy cậu không kêu cứu cũng không phản kháng, Bạch Minh càng hứng thú muốn biết cậu sẽ làm gì. Cúi người xuống, Bạch Minh muốn hôn cậu. Nói đúng hơn là cưỡng hôn cậu.

Bộp... Quá nôn nóng và thích thú, Bạch Minh quên mất một tay còn lại của cậu vẫn đang được tự do, không ngần ngại tặng hắn một cái tát nóng mặt.

- Em dám đánh tôi?

- Sao lại không? Tôi cảnh cáo anh, đừng bao giờ chạm vào tôi một lần nào nữa.

Nhìn Bạch Minh bằng ánh mắt nghiêm khắc, cậu hất tay Bạch Minh ra rồi bỏ đi, để lại tên này từ tức giận sang ngạc nhiên rồi thích thú: "Tòn Tòn à? Em không thoát khỏi tôi đâu".

Một tuần sau

Hắn đã ở trong bệnh viện một tuần, ngày nào lũ bạn cũng vào quậy phá và ăn hết đồ ăn của hắn rồi lần lượt kéo nhau về với khẩu hiệu "Mai chúng mình lại tới". Nhưng điều làm cả hai phiền lòng nhất là ngày nào sau khi số đông về thì số ít lại tới. Số ít ở đây không ai khác là Ngọc Hương.

- Ngọc Hải ~~~!

Chưa mở cửa, giọng nói ngọt xớt của Ngọc Hương đã vào trước làm từng đợt da gà của hắn nổi lên chi chít, hắn lập tức nằm xuống kéo chăn lên ngực, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

- Ủa? Anh ấy ngủ rồi hả?

Ngọc Hương tiếc nuối nhìn sang cậu. Nhìn bộ dạng thật thà khác thường của cậu, Ngọc Hương biết ngay, cô ta nhào tới ngả vào người hắn, như phản xạ có điều kiện hắn bật dậy đẩy Ngọc Hương ra mặt nhăn nhó:

- Tránh ra đi! Sao ngày nào cô cũng tới vậy?

- Em tới thăm anh mà, xem anh khỏe hơn hôm qua không.

- Nếu muốn tôi khỏe cô đừng tới đây.

- Nhưng...

Như thường ngày, Ngọc Hương lại nói không ngơi nghỉ trước vẻ thờ ơ lạnh lùng của hắn. Thấy cậu ngồi ngẩn ngơ, hắn lên tiếng:

- Tòn Tòn!

- Vâng!

Cậu vừa tới bên cạnh hắn đã kéo cậu vào lòng, làm như Ngọc Hương là người vô hình khiến cậu đỏ mặt vì ngượng.

- Ngồi đó suy nghĩ gì vậy?

- Đâu có gì, bỏ em ra đi!

Cậu vùng ra khỏi tay hắn, không muốn cậu đi, hắn ra lệnh:

- Gọt đi!

Hắn đưa cho cậu quả táo và con dao nhỏ, ánh mắt đầy đe dọa nhưng xen lẫn âu yếm khiến Ngọc Hương không khỏi ghen tị.

- Để em gọt cho.

Ngọc Hương giằng con dao và quả táo trong tay cậu, nhưng cậu níu lại.

- Cô ngồi đi, tôi gọt cho hai người luôn nha.

- Không, cậu bỏ ra.

Cậu chưa kịp buông tay thì quả táo đỏ rơi xuống sàn nhà, con dao nằm giữa tay hai người đang nhỏ máu. Hắn nhanh chóng kéo cậu ra.

- Em có sao không?

- Không, không sao.

Thấy máu, cậu cũng hơi hoảng hốt:

- Ngọc Hải, giúp em.

Ngọc Hương mếu máo cầm chặt lấy bàn tay đang chảy máu, người bị đứt tay là cô ta, điều đó làm hắn nhẹ người.

- Đi băng lại đi, đừng để bẩn giường tôi.

- Anh...

Cậu cầm tay Ngọc Hương.

- Đứt sâu quá

- Không cần! - Ngọc Hương đã hất mạnh tay cậu ra, chạy mất.

- Ngọc Hương!

Không hiểu vì quan tâm hay thương hại, mà cậu lại chạy theo.

- Ngọc Hương!

Cậu đuổi theo Ngọc Hương ra tới sân bệnh viện, nhưng không như cậu nghĩ, cô ta không khóc hay đau đớn vì vết thương mà quay lại giận dữ nhìn cậu, ánh mắt đầy căm phẫn. Cậu ấp úng:

- Tay cô, để tôi đưa cô đi băng lại.

- Im đi, tao không cần mày thương hại.

Ngọc Hương hét lớn làm cậu giật mình, cô ta nhìn cậu như kẻ thù, lại còn đổi cách xưng hô.

- Sao? Muốn gì nữa? Mày có biết tao ghét mày như thế nào không? Mày đã cướp mất Ngọc Hải, mày là sao chổi, mày có biết vì mày mà anh ấy mới bị...

Như thấy đã lỡ lời, Ngọc Hương bất chợt im bặt.

- Bị sao?

- Không sao cả.

- Ngọc Hương, có phải cô biết gì không? Làm ơn nói cho tôi.

- Được, nếu mày muốn. Tao khuyên mày tốt nhất nên rời xa Ngọc Hải đi, mày chỉ cản đường anh ấy thôi.

- Tôi có làm gì đâu?

- Chính vì mày vô dụng không biết làm gì nên mới làm vướng chân anh ấy. Tao nghĩ mày tốt nhất nên chết trong vụ tai nạn đó cho rồi, chỉ bị mất trí thì nhẹ quá.

Trước lời lẽ của Ngọc Hương, ánh mắt cậu dần thay đổi:

- Tôi sẽ không rời xa Ngọc Hải và vị trí bên cạnh anh ấy nếu không là tôi thì sẽ không là ai khác, nhất là cô.

- Cái gì? Cái thằng đáng ghét này!

Bốp... Ngọc Hương tặng lên má cậu một cái tát đau điếng.

- Đau chưa? Nếu biết đau thì...

- Dù cô có giết tôi thì cô vẫn là người thua cuộc mà thôi.

Ánh mắt lãnh đạm cùng lời nói khiêu khích của cậu lại phát huy tác dụng, làm Ngọc Hương càng thêm tức tối.

- Mày...

Một lần nữa Ngọc Hương giơ cao tay nhưng không dễ dàng như lần trước, lần này cậu đưa một tay nắm chặt cổ tay Ngọc Hương, giọng nói đều đều:

- Đừng nghĩ tới việc đánh tôi nữa

- Hừ, mày sợ đau sao?

- Không, vì Ngọc Hải nhất định không thích thấy khuôn mặt tôi hằn dầu tay cô.

Sững người trước câu trả lời của cậu, Ngọc Hương tức giận nghiến răng, tay nắm chặt, nhìn bóng dáng cậu đang bỏ đi:

- Được, vậy tao sẽ thử giết mày để xem ai là người thua cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro