Chap 30
Hôm sau
Là ngày nghỉ nhưng Xuân Trường và Minh Vương đi đâu từ sớm, ở nhà nhờ vậy cũng đỡ náo loạn.
- Thưa thiếu gia, có khách.
Nhìn ra cậu vui mừng:
- Tiến Dũng, Ngọc Linh, hai người qua chơi à? Đình Trọng đâu?
- Anh qua thăm em nên đi một mình, còn...
Tiến Dũng nhìn sang người kế bên tỏ vẻ khó hiểu.
- Văn Toàn, cậu lại nhầm lẫn rồi.
- Ngọc Hương.
- Cậu nên nhanh nhẹn hơn đi, sau này đừng nhầm lẫn giữa chúng tôi nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn Ngọc Hương:
- Cô làm gì ở đây?
- Em tới thăm anh mà. - Ngọc Hương sà tới níu tay hắn.
- Tôi khỏe, cô về được rồi.
- Anh sao vậy? Ai lại đuổi khách chứ!
Cậu biết rõ ý đồ của Ngọc Hương. Nhìn qua thiếu phu nhân, Ngọc Hương tỏ vẻ khó chịu:
- Sao cậu không đi tiếp "bạn trai" của cậu đi? Tôi có chuyện muốn nói riêng với Ngọc Hải.
- Nhưng...
- Tòn Tòn, mình đi.
Cậu bị Tiến Dũng lôi ra vườn sau, nhường phòng khách lại cho hắn và Ngọc Hương. Hắn nhìn theo thấy khó chịu vô cùng.
- Người đó giống Ngọc Linh quá.
- Ừ, chị song sinh của Ngọc Linh là Ngọc Hương đó.
Vậy là hắn phải ngồi nghe Ngọc Hương lảm nhảm suốt trong nhà, còn cậu và Tiến Dũng ở vườn sau chơi với cặp đôi quái vật.
- Cái gì nè Tiến Dũng?
Cậu vạch vạch trong đám lông của Bé Nhỏ thấy một cái gì u lên rất lạ.
- Đâu, anh coi!
Cả hai chui đầu vào Bé Nhỏ, sau vài giây xác định vị trí và vạch được đám lông rậm rạp ra thì một vật nhỏ như đầu ngón tay út màu xam xám đập vào mắt cậu.
- Cái gì lạ vậy?
- Cái này nhìn quen lắm.
Cậu dùng tay gỡ cái thứ đó ra khỏi người Bé Nhỏ. Tiến Dũng như nhớ ra điều gì hốt hoảng:
- Anh nhớ rồi, là...
Không đợi Tiến Dũng kịp nói, trí tò mò đã sai khiến cậu dùng tay xem xét vật đó, cậu bóp bóp vài cái thì... bẹp!
Thứ đó vỡ ra, một chất màu đỏ cũng theo đó chảy ra ngón tay cậu. Cả người cậu từng đợt da gà thi nhau nổi lên. Đưa mắt cậu nhìn Tiến Dũng.
- Là gì?
- Là... là ve chó đó.
- Á! Ghê quá đi!
Cậu đứng đó giãy nảy, tay vung tứ phía nhưng máu của Bé Nhỏ như chất dính làm cái xác ve cứ bám chặt tay cậu không tha.
- Em bình tĩnh đi, đứng im.
- Ghê quá! Tiến Dũng giúp em.
Tiếng thét kinh hãi của cậu chấn động tới phòng khách, hắn bật dậy chạy vội ra vườn. Trong khi đó cậu mếu máo, Tiến Dũng cầm tay cậu lại chỗ vòi nước:
- Để im anh rửa cho em. Ai bảo em nghịch quá làm gì!
- Tiến Dũng! - Cậu gọi.
- Gì?
- Chết nè... nè... nè...
Sau mỗi chữ "nè", cậu dùng ống nước khác xịt xối xả nước vào mặt Tiến Dũng.
- Tòn Tòn, dừng lại ngay.
- Không ai kêu dám cười em.
- Đã vậy anh sẽ cho em biết tay.
Vậy là cuộc thủy chiến nổ ra, Tiến Dũng và cậu không ai nhường ai đều chiến hết mình, mục tiêu là dùng nước xịt như thác đổ vào mặt tiền của đối phương.
Từ xa hắn đưa tia nhìn không mấy thiện cảm về phía chiến trường nước, Ngọc Hương thích thú:
- Xứng đôi thật. Xem ra cậu ta không cần anh giúp nữa thì phải.
Mặc kệ Ngọc Hương, hắn quay vào trong, không một lần nhìn lại.
- Thôi anh về nhé. - Tiến Dũng nói.
Sau cuộc thủy chiến, cả hai đều ướt như chuột lột, Tiến Dũng dù không muốn cũng đành ra về. Thay quần áo xong, cậu nhận ra Ngọc Hương đã về rồi và hắn cũng không có nhà.
- Quản gia Dương, Ngọc Hải đâu rồi?
- Thưa, cậu ấy đi với cô Ngọc Hương, dặn là nếu về trễ thì thiếu phu nhân ăn tối trước.
Cậu lên phòng, ngã người xuống cái giường yêu quý, chợt nhớ tới những lời Ngọc Hương nói.
- Đáng ghét, đi chơi bỏ mình ở nhà, làm như hay lắm!
_____________________________
Tối
Cộc... Cộc...
- Vào đi.
Hôm nay khác với thường ngày, hắn không vào phòng cậu mà đứng ở cửa phòng , nét mặt lạnh băng.
- Anh về rồi.
- Ừ.
Cuộc đối thoại chấm dứt, hắn đóng cửa về phòng. Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại cư xử với cậu như thế, hình ảnh cậu vui cười cùng Tiến Dũng cứ hiện mãi trong đầu. Cậu cũng không khác gì, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo bới thái độ của hắn, đêm đó có hai người cứ trằn trọc mãi.
Buổi sáng
Bữa sáng hôm nay diễn ra trong im lặng, cậu ngoan ngoãn ăn hết phần của mình. Hắn cũng vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lại trở về, làm không khí ở nhà im ắng hẳn.
- Sao vậy? Cãi nhau à? - Xuân Trường nhìn cả hai.
Cạch... Hắn đứng dậy đi ra xe không nói câu nào.
____________________________
Học viện Quế Thị
Cả trường hôm nay được dịp xôn xao bởi thái độ của hai nhân vật chính. Cậu cũng không hiểu sao người ta lại nhìn cậu với hắn như vậy. Nhưng cậu ghét ánh mắt soi mói đó.
Cậu thả ba lô xuống bàn một cách chán nản. Thái độ đó làm Đình Trọng không khỏi lo lắng:
- Tòn Tòn à? Cậu sao vậy?
- Tòn Tòn, chuyện này là sao? - Ngọc Linh đã từ cửa chạy xộc vào bàn cậu, trải tờ báo ra trước mắt cậu, vẻ ngạc nhiên tột độ.
Cậu lười biếng nhìn xuống, tiêu đề lập tức thu hút ánh mắt cậu: "Người yêu bí mật của người mẫu Ngọc Hương". Cạnh đó còn có hình minh họa nữa, trong ảnh Ngọc Hương ôm một người con trai rất giống chồng cậu nhưng thật ra chính là chồng cậu. Bây giờ cậu đã hiểu ánh mắt soi mói từ sáng tới giờ của mọi người. Cậu tức tối:
- Cái tên háo sắc này!
Bên lớp hắn khung cảnh diễn ra cũng tương tự. Tay nắm chặt tờ báo, hắn nhìn Xuân Trường:
- Chặn tin này!
Reng... Xuân Trường ra khỏi lớp cũng là lúc chuông vào học vang lên.
Đã được nửa tiết học rồi mà đầu óc hắn không thể tập trung. Trong đầu chỉ nghĩ tới cậu, hắn sợ cậu đọc tờ báo, sợ cậu hiểu lầm, sợ cậu buồn, nói chung hắn thấy sợ vợ.
Cạch... Tiếng động phát ra cuối lớp làm giáo viên và cả lớp hướng ánh nhìn về phía hắn. Kéo ghế đứng dậy, hắn ra khỏi lớp.
- Này, em đi đâu đó?
- Tôi mệt!
Cậu cũng có tâm trạng phức tạp không kém, ngồi học mà đầu óc cứ lơ lửng nơi nào. Bỗng thấy thầy giáo ngưng giảng, cậu ngước lên thì thấy hắn đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào.
- Anh làm gì vậy?
Vẫn như bình thường, hắn thích dùng hành động để trả lời cậu hơn. Hắn thu dọn mọi thứ trên bàn. Vẫn thái độ ngạo mạn, nắm tay kéo cậu ra phía cửa lớp, không quên mang theo ba lô của cậu, bỏ lại thầy giáo đang tức tối nói với theo:
- Em kia, quay lại đây ngay.
Ra gần tới cổng trường thì cậu không thể chịu nổi nữa.
- Anh làm cái gì vậy hả?
- Có nghe em nói không? Dừng lại đi.
Sau một hồi cố gắng vô ích, cậu đành im lặng để hắn dẫn ra xe. Trong trường, một ánh mắt chứng kiến tất cả, tay cầm điện thoại:
- "Chăm sóc" hắn đi. Chỉ hắn thôi.
Ngồi trên xe không ai nói lời nào. Cậu thấy ghét hắn ghê gớm. Cậu không hiểu hắn định làm gì mà dẫn cậu tới một cửa hàng trang sức lớn và sang trọng.
- Đừng hòng mua chuộc em!
- Ai thèm mua em mà chuộc!
Hắn mở cửa xe mà cậu cứ ngồi lì ở đó, tay nắm chặt dây an toàn.
- Xuống xe.
- Không, đừng mong hối lộ em.
Hắn muốn nổi khùng với cái tính hay nghĩ vẩn vơ của cậu. Hắn chồm người vào xe lôi lôi kéo kéo một hồi, cậu mới rời khỏi cái ghế.
- Anh thật đáng ghét! Bỏ em ra.
Cậu vừa la hét vừa ôm chặt cánh cửa xe, mặc hắn lôi thế nào cũng không buông .
- Người ta nhìn kìa,bỏ ra.
- Không bao giờ. Em ghét anh!
- Tòn Tòn, bỏ tay ra ngay, bộ muốn đem cánh cửa vô luôn mới vừa lòng hả?
Hắn dùng hết lực kéo bật cậu ra, vác lên vai mặc cậu la hét. Hắc vác cậu vào dưới sự ngạc nhiên tột độ của nhân viên ở đây.
- Chào quý khách!
Hắn cho cậu tiếp đất, ra lệnh:
- Chọn đi!
- Không thèm.
Hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cậu:
- Em mà không nghe lời, anh sẽ đánh đòn em tại đây đó.
- Xin hỏi quý khách mua nhẫn để tặng hay để...
- Chúng tôi sắp kết hôn!
Cô bán hàng hơi ngạc nhiên nhìn lên bộ đồng phục. Nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười:
- Vâng, chúc mừng, hai bạn rất đẹp đôi.
Hắn nhìn qua cậu đang mở tròn mắt.
- Em yêu, em thích cái nào?
Nhìn vào tủ kính đầy nhẫn, một ý nghĩ chợt chạy qua rồi đóng đinh trong đầu cậu luôn
- Lấy cho em cái đắt nhất.
Nhìn sơ qua, hắn cũng đủ hiểu cái mưu đồ đen tối của cậu. Nhìn người bán hàng, hắn khẽ liếc về phía cặp nhẫn to nhất trong tủ, hiểu ý người bán hàng đưa cho cậu.
- Đây ạ!
- Đây sao?
Cậu mở to mắt nhìn cặp nhẫn đắt tiền nhưng khó mà đắt khách trước mặt. Nhẫn được thiết kế bản to, điểm phía trên là một hột đá bự chảng, hắn cố nhịn cười cầm tay cậu.
- Em yêu, em thích cái này à? Để anh đeo cho em.
- Thôi, thôi khỏi.
Cậu rụt tay lại, cười trừ, trong đầu thầm nghĩ: "Đeo cái này chắc xụi ngón tay".
- Chị cho em xem cái đắt thứ nhì đi.
Một lần nữa hắn lại làm cậu tròn mắt, cậu bắt đầu thấy ngán hàng đắt tiền. Nhìn cậu ủ rủ, hắn mỉm cười nhìn sang người bán hàng.
- Tôi là Quế Ngọc Hải, tôi có đặt trước rồi.
- Cậu Ngọc Hải? Sao nãy giờ cậu không nói sớm, hai cậu đợi chút nhé!
- Nãy giờ em phá đủ chưa?
Cậu không thèm trả lời, hắn kéo cậu ngồi vào lòng.
- Vẫn giận anh?
Người bán hàng lại gần đưa cho hắn một cái hộp nhung.
- Của cậu đây.
Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của cậu, cô bán hàng không khỏi mỉm cười, ghé sát tai cậu cô ta thì thầm:
- Đó là cái đắt nhất rồi ạ!
Cậu hơi đỏ mặt vì ngượng, may mà hắn nhanh chóng kéo cậu ra xe. Chiếc xe lại lăn bánh trên đường.
- Xuống thôi.
Lần này đích đến là bờ hồ, ngồi xuống cái ghế quen thuộc, hắn nhìn cậu.
- Giận anh sao?
- Ừ.
- Sao giận?
- Thích!
Trước câu nói ngang như cua của cậu, hắn bỗng nghĩ ra một kế sách, hắn tiến tới sát cậu.
- Vậy anh hôn em nhé!
- Không, anh đi mà hôn Ngọc Hương. - Nói tới đây cậu mới biết mình bị hố, còn hắn thì đắc ý ghê lắm, cười gian nhìn cậu.
- Em ghen à?
- Ai thèm ghen.
Nghĩ lại hắn thấy mình thật ngốc, hôm qua tự nhiên nhận lời đưa Ngọc Hương về để rồi cô ta vội vàng ôm lấy hắn, bỏ lại Ngọc Hương hắn không về mà ra đây ngồi.
- Thật ra hôm qua...
- Không cần giải thích!
Quay sang, hắn bắt gặp ánh mắt tin tưởng pha lẫn lém lỉnh của cậu.
- Vì em biết anh không thể "cưỡng lại" sức hấp dẫn của em mà đi theo Ngọc Hương.
- Tự tin quá đi cậu. - Hắn tặng cho cậu một cái cốc đầu.
- Nhưng em cũng không thích anh đi cùng Ngọc Hương.
- Ừ.
Hắn đã xích lại gần, trên tay cầm cái hộp nhung khi nãy, nhẹ nhàng hắn cầm tay cậu.
- Cho em!
Một vật tròn lấp lánh ôm trọn ngón tay cậu. Hắn đeo vào tay cậu một chiếc nhẫn xinh đẹp, rồi đưa cho cậu một chiếc khác, ra lệnh:
- Đeo cho anh.
Cậu ngoan ngoãn làm theo, mặt vẫn không dám ngước lên vì mắc cỡ. Giọng nói hắn ấm áp phá tan không gian yên lặng:
- Yên tâm chưa? Từ nay về sau chúng ta đã có sự ràng buộc.
Không cần trả lời,không cần nói gì nữa, hắn đan năm ngón tay vào tay cậu, cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim hai con người.
- Anh mua kem cho em ha!
- Vâng!
Cậu trả lời nhưng không ngước lên, nếu nhìn cậu đã có cơ hội thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia ửng hồng, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Hắn đi rồi, cậu mới quay ra nhìn bóng hắn bên kia đường, bên cạnh xe kem đầy màu sắc.
Rè... Đang mải suy nghĩ, điện thoại báo có tin nhắn làm cậu giật mình. "Vợ à, khi mua kem về anh hôn em nhé!"
Tin nhắn từ bên kia đường làm cậu mỉm cười, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc. Cậu nhìn sang thấy hắn đang nhìn cậu. Tinh nghịch cậu le lưỡi lêu lêu hắn. Nhìn cậu trái tim hắn như được ủ ấm, cảm giác cô độc biến mất khi ở cạnh cậu.
Tay cầm kem hắn rảo nhanh bước chân, tiến về phía người con trai đang đợi hắn bên kia đường.
Rầm....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro