Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Sau nửa tiếng, cả hai có mặt tại khuôn viên một ngôi nhà rộng lớn, ánh đèn rọi sáng hết khuôn viên vô cùng lộng lẫy. Cậu khoác tay hắn bước vào, khung cảnh bên trong làm cậu hơi khựng lại.

- Đi nào!

Hắn choàng tay qua eo cậu giúp cậu trấn an tinh thần. Cậu còn đang ngỡ ngàng trước không khí sang trọng bên trong, rất nhiều người đang nhìn vào cậu và hắn. Chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn trên đầu phản chiếu mọi tia nhìn ác cảm dành cho cậu.

- Cậu tới rồi!

Một giọng nói đáng ghét quen thuộc làm cậu nổi da gà. Và cậu còn nổi da gà hơn khi thấy người đối diện là "kẻ thù thư viện".

- Xin lỗi tôi tới hơi trễ, chúc mừng sinh nhật cậu.

- Không sao, cậu tới là tôi rất vui rồi.

Sau một vài câu giả tạo, tên kia nhìn sang cậu đang nép sát hắn.

- Đây là Văn Toàn, vợ chưa cưới của tôi.

Chỉ sang tên kia, hắn nói tiếp:

- Tòn Tòn, đây là Vũ Bạch Minh.

Cậu nhìn tên kia không mấy vui vẻ, ngược lại Bạch Minh lại nhìn cậu đầy thích thú.

- Chào Tòn Tòn, chúng ta lại gặp nhau.

Cậu không đáp, bây giờ cậu đã hiểu câu nói lúc sáng của "kẻ thù", còn hắn nhìn cậu tỏ vẻ tò mò:

- Hai người gặp nhau rồi à?

Bạch Minh giả lả:

-Phải, lần trước trong thư viện, cậu ấy đã giúp tôi chọn sách.

Hắn không mấy tin vào lời Bạch Minh nói. Chưa kịp xác minh lại thì một giọng nữ ngọt lịm lại chen ngang:

- Ngọc Hải oppa~~~, cuối cùng cũng gặp anh.

Lại thêm một ngạc nhiên nữa dành cho cậu, trước mặt cậu không ai khác là Ngọc Linh, vẫn khuôn mặt đó nhưng phong cách khác đi rất nhiều, thay thế hình ảnh một cô gái nữ sinh dễ thương là một phụ nữ rất gợi cảm với chiếc váy khoét sâu phần ngực.

- Ngọc Linh, cậy cũng tới đây sao?

Người phía trước mỉm cười, nụ cười rất lạ:

- Xin lỗi, đây là cậu Nguyễn đúng không?

Cậu rất ngạc nhiên trước lời chào của đối phương. Bạch Minh thì đứng quan sát một cách thích thú rồi mới giới thiệu:

- Cậu Nguyễn, đây không phải Ngọc Linh đâu mà là...

- Tôi là Ngọc Hương, chị song sinh của Ngọc Linh. - Cô gái giống Ngọc Linh ngắt lời.

- Song sinh sao?

Bạch Minh giải thích cho cậu:

- Ngọc Hương là người mẫu ảnh, vì công việc nên không tới trường mà học ở nhà.

Thảo nào cậu không biết người này.

- Vậy, Ngọc Hương nhờ em tiếp Văn Toàn, anh và Ngọc Hải phải bàn vài việc.

Không còn cách nào khác, hắn đành miễn cưỡng để cậu lại với Ngọc Hương. Còn lại hai người, Ngọc Hương thẳng thắn:

- Cậu là vợ chưa cưới của Ngọc Hải thật sao?

- Ờ... ờ, đúng. - Cậu luống cuống.

Ở Ngọc Hương có nhiều điểm không giống Ngọc Linh nên cậu không thấy thoải mái lắm khi tiếp xúc.

- Nhưng biết làm sao đây, tôi lại rất thích Ngọc Hải.

Cậu đứng hình với câu nói táo bạo của Ngọc Hương, không biết phải đáp lại câu nói đó như thế nào. Nhưng cậu thấy trong lòng hơi khó chịu. Đạt được ý đồ, Ngọc Hương tiếp tục công kích:

- Nên từ giờ tôi sẽ làm mọi cách để có được anh ấy. Hy vọng cậu đừng cảm trở " chúng tôi ".

Không đợi cậu trả lời, Ngọc Hương mỉm cười rồi bỏ đi để lại một mình cậu đứng như trời trồng ở đó. Khi tỉnh ra, cậu mới bực tức bỏ đi ra ngoài vườn miệng lẩm bẩm: "Xí, thấy ghét, có gì hay ho đâu, chỉ gợi cảm hơn mình thôi chứ có gì đâu".

Nghĩ tới đó cậu nhụt chí liền. Thở ra, cậu ngồi ở trong vườn ngắm cảnh. Gần đó cậu nghe có tiếng người nói chuyện, cậu im lặng dỏng tai nghe:

- Thằng ranh đó có gì hơn tụi mình chứ, cái mặt xấu hoắc à!

- Ừa, đi với Ngọc Hải không xứng gì hết.

- Người nó chắc thấp lè tè nên mới mang đôi giày cao như vậy.

- Thấy nó mặc bộ vest đó mà thấy uổng dễ sợ.

Đứng ở bên này nghe mà cậu muốn tức lộn ruột. Một ý nghĩ "bác học" lóe sáng. Cậu đứng dậy chỉnh trang xiêm y. Cậu hùng hổ bước tới làm mấy nhỏ kia hết hồn.

- Mấy người thật quá đáng, chui vào nhà vệ sinh chỉ biết nói xấu người khác. Tôi có gì không được chứ, tháo giày ra tôi vẫn cao hơn các người, không mặc vest tôi vẫn đẹp chán. Còn cô nhìn mình đi, mắt lươn híp tít. Còn cô, chân lùn như chân lợn. Cô nữa, trang điểm như hát bội, bộ sợ người ta không biết mình xấu sao?

Cậu làm một trận hả hê rồi mới ung dung đi vào trong. Mấy nhỏ kia thì như bị thôi miên, khi cậu đi rồi mới giật mình nhìn nhau.

_____________________________

- Em làm gì mà mấy cô kia nhìn em ghê vậy?

Hắn đã quay lại với cậu tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu hất mắt:

- Tại ngưỡng mộ em thôi.

Hắn cốc đầu cậu một cái đau điếng  Đang nói chuyện với thì giọng của MC trên bục làm cậu sửng sốt.

- Thưa quý vị, sau đây cậu Nguyễn sẽ trình bày một ca khúc để thay lời chúc mừng sinh nhật của cậu Bạch Minh!

Cậu nghe mà muốn "die" tại chỗ, sét đánh ngang tai làm cậu đứng như tượng, trong khi bao cặp mắt nhìn sang cậu vỗ tay hưởng ứng. Nhìn qua đám con gái ở ngoài vườn khi nãy, cậu thấy tụi nó nhìn cậu đắc ý, trong đó có cả Ngọc Hương.

- Chết rồi, làm sao đây?

Cậu quay qua nhìn hắn cầu cứu, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ.

- Thì cứ hát thôi!

Hắn kéo tay cậu lên sân khấu,đầu óc cậu trống rỗng cậu không nghĩ ra được bài nào cả. Đưa cậu lên tới nơi, hắn dúi vào tay cậu cái micro rồi nói nhỏ vào tai:

- Chỉ cần nghe tiếng đàn rồi hát.

Cậu chưa kịp hỏi, hắn đã tới cây dương cầm gần đó, tay lướt trên phím đàn dạo đầu bài hát. Đứng đó cố gắng cảm nhận từng nối nhạc, cậu quay sang bắt gặp ánh mắt biết cười của hắn. Cố trấn tĩnh lại, cậu nhắm mắt im lặng, rất nhiều cặp mắt nhìn cậu chờ đợi.

Cậu nghe tiếng đàn cửa hắn vang hát theo, cậu cũng không hiểu tại sao cậu biết hát và nhớ lời bài hát này. Giai điệu du dương cùng giọng hát mượt mà làm chủ cả gian phòng.

Bài hát vừa dứt cậu tò mò nhìn xuống, bên dưới im lặng vài giây vì ngạc nhiên quá mức sau đó òa ra, hào phóng tặng cậu một tràng vỗ tay như pháo nổ.

Cậu quay sang hắn hớn hở:

- Thành công!

Phía dưới có hai ánh mắt đang nhìn cậu, Ngọc Hương với ánh nhìn "chết ruồi", còn Bạch Minh với ánh nhìn đầy hứng thú.

- Về thôi! - Hắn nắm tay cậu bước ra cửa, mặc kệ ánh nhìn tò mò của nhiều người.

Trên xe cậyy không ngừng kể công:

- Thật là thiên tài, không ngờ có người hát hay như em.

Hắn đưa tay qua bẹo má cậu một cái đau điếng.

- Thôi đừng có nổ đi cậu.

- Nổ hồi nào, có sao nói vậy. - Cậu xoa má giận dỗi.

Thấy không phải đường về nhà, cậu thắc mắc:

- Ủa? Đi đâu vậy?

- Về nhà.

- Nhưng đâu phải đường này.

- Biết đường sao?

- Biết.

- Tưởng em mù đường.

Biết bị hắn chơi xỏ, cậu tức tối:

-Đừng có mà coi thường em.

- Ai dám coi thường thiên tài?

Biết lại bị hắn mỉa mai, cậu nuốt cục tức, sử dụng tuyệt chiêu im lặng là vàng.

- Tới rồi.

Hắn đưa cậu tới một bãi cỏ trống, từ đây có thể thấy cây cầu to có rất nhiều đèn. Trước mắt, trên cầu từng dòng xe chạy qua nhìn cứ như một dải băng đủ màu sắc. Những tòa cao ốc với ánh đèn màu sắc nhìn như một món trang sức đắc tiền được trang trí bằng ánh đèn nhìn xa như đá quý.

- Đẹp quá!

Trí tò mò về ký ức lại bắt đầu ấp đến:

- Trước đây em tới đây chưa?

Hắn nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh như ánh sáng ngoài kia:

- Đâu là lần đầu.

Sự tò mò một lần nữa làm cậu nhớ tới những lời Ngọc Hương nói tại bữa tiệc.

- Anh thấy Ngọc Hương như thế nào?

Hắn ngạc nhiên:

- Sao lại nhắc tới cô ta?

- Thì anh cứ trả lời đi.

Bộ dạng lúng túng của cậu đã phản chủ, tố cáo những gì cậu nghĩ. Hắn nhìn cậu từ đầu tới chân rồi làm bộ động não dữ dội lắm, bộ mặt nghiêm túc hắn nói chậm rãi:

- Để coi, xét về chiều cao thì cao hơn em, gợi cảm hơn em, nóng bỏng hơn em, nói chung hơn em mọi mặt.

Mỗi lời nhận xét của hắn y như hắn lấy chân đạp cậu xuống một bậc, câu kết luận của hắn đồng nghĩ với việc cậu không ngốc đầu lên nổi. Cậu liếc hắn:

- Biết rồi, chỉ cần nói hơn em thôi, cần gì liệt kê nhiều thứ như vậy.

Nhìn cậu, hắn không thể không giải thoát nụ cười kìm nén trên môi nãy giờ. Lấy lại vẻ nghiêm nghị, hắn nói:

- Nhưng có một thứ em có mà cô ta thì không.

Cậu như bắt được vàng:

- Gì?

Hắn lấy tay nâng nhẹ cầm cậu lên, giọng ấm áp bay theo làn gió:

- Trái tim anh.

Không biết cảm giác bây giờ là gì, cậu chỉ  thấy lâng lâng trong người, cơn giớ nhẹ thoáng qua mái tóc đưa theo vài cánh bồ công anh tới để nói cho cậu biết cảm giác bây giờ cửa cậu người ta thường gọi là hạnh phúc. Thấy vẻ mặt cậu đáng yêu như vậy, hắn không nỡ bỏ qua.

- Sau này em nên thường xuyên mang giày đế cao.

- Làm gì?

Hắn hơi cúi xuống.

- Để khi hôn em, anh không phái cúi thấy quá, mỏi lắm.

Cậu tức điên lấy chân đá thật mạnh vào chân hắn, làm hắn lùi ra sau:

- Nè, làm gì mà bạo lực dữ vậy?

- Đáng đời anh.

Vậy là khung cảnh lãng mạn hắn cất công gây dựng bị cú đá của cậu biến thành lãng xẹt.

- Đi về! - Hắn khó chịu.

- Xí, khó ưa.

___________________________

Tại nhà Bạch Minh

- Thưa cậu.

Người đàn ông đưa cho Bạch Minh một cái máy mp3 nhỏ rồi cúi người bước ra. Bạch Minh đeo tai nghe vào, từ mp3 phát qua tai nghe truyền tới tai hắn giọng hát mượt mà.

- Hay thật! Tòn Tòn à! - Một nụ cười tham vọng nở trên môi.
___________________

Vote đyy💐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro