Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Sáng hôm sau

Thức dậy thấy người ê ẩm, cậu cố gượng dậy và hắn đang ngồi phía bàn học chống tay lên trán, mắt nhắm nghiền. Nhìn nét mặt bình thản nhưng có phần hơi tiều tụy của hắn khi ngủ làm cậu thấy thương hắn quá. Cậu nhìn tên con trai đó mà lòng thấy ấm lạ. Hắn chợt mở mắt, thấy cậu đã tỉnh đang ngồi dựa vào giường, trong lòng hắn an tâm hơn nhưng nét mặt vẫn thờ ơ.

- Em tỉnh rồi à?

Cậu lấy một cái gối trên giường ném thẳng vào mặt hắn:

- Nè, anh sao vậy? Canh chừng người ốm mà ngủ gật như vậy đó hả?

- Ốm cái gì mà ốm, em mê ngủ thì có, đã ngủ một ngày một đêm rồi, ai mà rảnh thức suốt thời gian đó coi một con voi ngủ chứ.

- Sao? Đã một ngày rồi sao?

Hắn không đáp, tiến lại giường làm cậu bối rối. Hắn đưa mặt vào sát mặt cậu chỉ còn cách vài milimet, cậu ửng hồng hai má, mắt mở trân trân nhìn mặt hắn ngày một gần. Hắn đưa tay đặt lên hai má của cậu, áp trán vào trán cậu. Tim cậu giờ đang múa ba lê trong lồng ngực.

- Hết sốt rồi! - Hắn ngồi dậy vẻ mặt tỉnh bơ.

- Nè, đồ ngốc, bộ anh không biết dùng nhiệt kế sao? Đo nhiệt độ kiểu... (bên trên)

Không đợi cậu nói hết câu nhưng nhìn bộ mặt đỏ lựng của cậu hắn đã thấu hiểu, hắn khẽ nhếch môi:

- Cách đó chính xác hơn, vừa đo nhiệt độ vừa đo nhịp tim! - Hắn tỏ vẻ kênh kiệu, đứng dậy tiến tới phía cửa, không quên quay lại " khuyến mãi " cậu thêm một câu - Ngoan ngoãn đợi anh mang thức ăn vào và đừng mơ tưởng tới việc hôn anh nữa!
Cậu đứng hình, nhìn hắn cười gian xảo đi ra.
_________________________

Chiều hôm sau
Trong nhà nhộn nhịp hẳn lên khi cậu tỉnh dậy. Đình Trọng và Ngọc Linh biết chuyện cũng ghé qua thăm cậu, chỉ có hắn là không biết từ hôm qua tới giờ này cứ đi đâu mất biệt, tối mới về.

- Tòn Tòn nè, bạn có muốn đi du lịch không?

- Du lịch hả? Ở đâu vậy?

- Ở một vùng núi, phong cảnh đẹp lắm, lại vắng nên không ồn ào, rất tốt cho bạn nghỉ ngơi.

Nghe tới được đi chơi mắt nó sáng rực rỡ, cậu réo lên:

- Thích quá vậy, mình rất muốn đi!

- Mình, mình cũng muốn đi nữa! - Minh Vương và Xuân Trường cũng phấn khích.

- Ừ, vậy khi nào bạn khỏi hẳn chúng mình đi nha, nhà mình có một biệt thự nhỏ ở đó đủ chỗ cho tất cả chúng ta.

- Còn mình? - Ngọc Linh chen ngang.

- Ừm, nếu bạn thích. - Đình Trọng miễn cưỡng. Không hiểu sao Đình Trọng không thích Ngọc Linh và luôn thấy ở cô bạn kia có thứ gì đó rất gian xảo.

- Ừ, Ngọc Linh à, bạn cũng đi luôn cho vui! - Cậu nhìn Ngọc Linh, nói giọng thân thiện.
Ngồi chơi một hồi, mọi người để cậu nghỉ ngơi nên Đình Trọng nhanh chóng được Minh Vương dẫn sang phòng nó ba hoa tám chín đủ thứ.
_______

- Anh đang làm gì vậy?

Xuân Trường quay qua thấy Ngọc Linh đã tiến lại ngồi gần mình, vẫn bộ mặt háo sắc mọi ngày, Xuân Trường nói:

- Hi! Người đẹp, tưởng em đang ở phòng Minh Vương.

Ngọc Linh cười giả lả:

- Ở trên đó cũng không có gì để nói nên em định về. Ai ngờ xuống đây lại gặp anh.

- Vậy chúng ta có duyên tiền định rồi.
Nghe Xuân Trường ví von hơi quá, Ngọc Linh hơi ngượng liền đổi chủ đề:

- Tội nghiệp Tòn Tòn quá, khi không bị người ta hại.

- Ừ, làm tụi anh lo quá trời.

- Mà Tòn Tòn cũng tệ, dễ tin người quá, vì một tin nhắn đã như vậy. Là hôn thê nhưng mọi việc của Ngọc Hải đều không biết nên mới xảy ra chuyện này. - Nói một hơi rồi quay qua thấy Xuân Trường vẫn tươi cười, Ngọc Linh được nước làm tới: - Nhìn họ em thấy không hợp!

- Không hợp?

- Vâng! Tòn Tòn không hợp với anh Ngọc Hải gì hết á

Xuân Trường cũng chỉ ngồi nghe rồi cười, không phản bác cũng không đồng tình, làm Ngọc Linh hơi ngượng nghịu, nói:

- Thôi trễ rồi, em vẻ nhé

- Ừ, chào nhé người đẹp, hẹn gặp lại.

Ngọc Linh vừa quay đi Xuân Trường liền đổi thái độ, thay vào khuôn mặt cười đùa là vẻ nghiêm nghị, ánh mắt tinh ranh xen phần khinh bỉ nhìn Ngọc Linh khuất bóng.
Trên lầu, một ánh mắt nãy giờ nhìn xuống cũng đưa tia nhìn ranh mãnh về phía Ngọc Linh. Xuân Trường ngước lên, nhìn vào cặp mắt ấy khuôn mặt bỗng giãn ra, môi nở nụ cười dịu dàng, nụ cười không phải cô gái hay chàng trai nào cũng nhận được. Minh Vương gật đầu rồi quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro