Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vấn đề số 10: Mùa hạ mang nỗi nhớ.

"Đau!"

Phuwin khẽ rên lên, vết thương va đập khi nãy ở trên trán bây giờ đã ngấm vào sâu trong tế bào. Các dây thần kinh theo đó truyền dẫn đến một cảm giác đau đớn khi chạm vào nó.

"Em chịu đau một chút."

Pond nhăn mặt nhìn gương mặt kia cau có vì cơn đau dội lên sau những lần anh chạm vào vết thương để xử lý nó, Phuwin Tangsakyuen đôi mắt đã ngấn một tầng nước mỏng nhưng vẫn cố cắn chặt môi để không bật khóc.

"Đừng cắn môi, đau thì cứ khóc đi."

"Em không sao."

"Em có sao, bỏ cái thói nói dối đi. Bây giờ anh xử lý vết thương tiếp, em cắn môi lần nữa anh sẽ trực tiếp hôn em. Hiểu chưa?"

"Anh không có gan."

Phuwin cười rồi cố tình quay ra cửa sổ, Pond vẫn tiếp tục công việc của một bác sĩ, anh vẫn nhẹ nhàng lau nhẹ vết máu còn vương trên vài cọng tóc lỏm chỏm trước chán em. Mọi hành động đều diễn ra dịu dàng hơn ban nãy.

Tu Totawan đứng ngoài cửa nhìn những vết máu vẫn chưa được dọn dẹp vương vấn dưới sàn nhà, rồi lại nhìn loạt hành động nhẹ nhàng của Pond đối với Phuwin mà cô chưa bao giờ nhận được từ anh. Một chút ganh tị nổi lên trong lòng Tu, cô chỉ ho nhẹ làm mọi công việc của Pond bị gián đoạn.

"Em mang cà phê cho anh, hôm nay Prim bị cảm không đi làm được."

"Cảm ơn, để đó giúp anh nhé."

Pond chỉ vào chiếc bàn làm việc, Tu để ly cà phê ở đó nhưng vẫn không rời đi. cô vẫn đứng đó đợi Pond xong việc. Phuwin nhận ra cô có điều cần nói nên vội gạt tay anh ra, bản thân tự lấy một chút bông rồi lại thêm chai thuốc tự đổ vào bông. Thuốc từ từ ngấm vào làm lớp bông mềm trắng tinh đổi thành màu nâu vàng của thuốc.

"Em tự làm được, anh đi nói chuyện với cô ấy đi."

"Để đó anh làm cho."

Pond giật lại miếng tăm bông tẩm thuốc trên tay Phuwin, nhưng lần này em lại nhất quyết giữ chặt trong tay mình khiến anh có phần bất ngờ. Gió thổi qua nhẹ bay mái tóc em lệch sang một phân trán, vết thương trên trán cũng vì thế mà bị che lắp lại bởi mái tóc đen.

"Em nói em tự làm được, anh đừng có như vậy nữa!"

Một màn quát tháo của Phuwin làm Pond bất ngờ, anh buông tay mình ra khỏi tay Phuwin. Gương mặt vẫn thoáng lên nét bất ngờ trước sự tức giận của Phuwin Tangsakyuen, có lẽ là vì từ trước đến giờ chỉ toàn là Pond la mắng Phuwin vì những chuyện linh tinh.

- Phuwin Tangsakyuen! Em biết ngoài trời mấy độ chưa? Mang áo khoác vào.

- Phuwin Tangsakyuen! Dạ dày em rốt cuộc được làm bằng gì mà có thể hốc được hết một mâm bánh bao thế này?

- Phuwin Tangsakyuen! Anh dặn em rồi mà, mới ngấm nước mưa phải đi thay đồ ngay không nghe sao?

- Phuwin Tangsakyuen!

- Phuwin Tangsakyuen!

--

Ly cà phê được uống sạch chỉ còn đọng lại vài giọt nâu đen đọng dưới đáy ly, Pond lắc nhẹ chiếc ly trong tay mặc dù biết đó là điều vô vị. Tu Totawon nhận ra những biểu hiện thất thường của Pond, cô đứng dậy lấy ra trong túi áo một viên kẹo ngậm đưa đến trước mặt Pond.

"Cho anh, ăn đi tâm trạng sẽ tốt hơn."

Một ngày nắng mùa hạ, Pond Naravit đứng dưới tán cây anh đào gật gù vì cơn buồn ngủ ập đến sau năm tiết lý thuyết của giáo sư Down, cả một đêm không ngủ cộng thêm phải cầm cự bằng vị đắng của cà phê khiến dạ dày anh nóng rát cả một vùng. Pond khó chịu ôm bụng, cả người thật sự chỉ muốn đặt lưng xuống chiếc giường êm ái ngủ một giấc cho đã đời nhưng lại bị căn bệnh dạ dày hành hạ.

Ngay lúc anh đang khổ tâm với căn bệnh của mình, một bàn tay nhỏ bé xoè ra trước mặt anh với một chiếc kẹo ngậm màu xanh có vị chanh bạc hà. Đôi mắt chứa những mộng mị của cơn buồn ngủ ngước lên nhìn người tốt bụng trước mặt, thế nào thứ đầu tiên nhìn được lại là đỉnh đầu nhỏ mang một chiếc mũ lưới trai.

Phuwin Tangsakyuen ngay sau đó cũng ngước lên nhìn anh, nụ cười toả nắng ngày ấy khiến Pond nhận ra rằng mùa hạ đã về. Một chàng trai suốt ngày chỉ có cắm đầu vào tài liệu y khoa lần đầu tiên để ý đến một thứ đặc biệt khác không liên quan đến ngành nghề mà mình học, Phuwin Tangsakyuen - người đầu tiên mang đến một đặc biệt đầy bất ngờ cho Pond Naravit.

"Cảm ơn em, anh không thích ăn kẹo."

Pond cười rổi xua tay tỏ ý không cần, Tu Totawon lại dúi thẳng nó vào tay Pond. Thoáng chốc, hình bóng của cậu con trai năm 25 tuổi hiện về mắt anh qua một cô bác sĩ. Pond là không thích ăn kẹo, nhưng vì ngày ấy có một người mang cho mình hương vị chanh bạc hà mà say mê ngày nào cũng phải có một cây trong túi áo.

"Ngày mai có buổi lễ thăng chức của bệnh viện, cũng là lễ tưởng niệm những người đã khuất, anh có tham gia không?"

"Lễ tưởng niệm?"

Hàng năm ở bệnh viện PPW đều tổ chức lễ tưởng niệm cho những bệnh nhân xấu số không may qua đời ở bệnh viện, riêng Pond vì tính chất công việc phải đi công tác nhiều đợt nên chưa lần nào được tham gia buổi lễ. Mỗi bác sĩ có quyền được tham gia hoặc không tham gia nếu không muốn, đối với anh thì một bác sĩ luôn mang nặng trọng trách nên không thể từ chối tham gia vào buổi tưởng niệm.

Nhưng còn Phuwin Tangsakyuen, vấn đề đáng lo ngại nhất của anh hiện tại. Một con người ngoài mặt luôn mang vẻ thanh thuần, luôn tươi cười với mọi người xung quanh, dễ dàng mặc kệ nhưng âu lo muộn phiền ngoài xã hội. Nhưng sâu bên trong con người đó, lại là một trái tim bé nhỏ chứa nặng những muộn phiền không thể nói ra.

Pond biết chắc chắn cái chết của bác Spal vẫn còn rất ám ảnh Phuwin, bằng chứng là bộ cờ vây ngày ấy cả hai thường chơi cùng nhau vẫn luôn được em ngắm rất lâu trước khi đi ngủ. Pond không muốn Phuwin vì buổi lễ mà buồn phiền thêm, anh nhìn Tu rất lâu. Có lẽ cô cũng sẽ tham gia.

"Chắc anh không dự được đâu, anh bị yếu vía."

Một lý do hết sức vô lý mà từ trước nay cho đến bây giờ Tu Totawon nghe được từ một người làm trong ngành dao mổ hơn năm năm trời, cô bật cười, nụ cười thoải mái nhất từ lúc bước vào mối quan hệ khác với Pond.

"Anh đùa vui thật đấy."

"Anh không đùa đâu, anh nói thật."

"Thế chiều nay anh không định tham gia sao?"

"Ừ, có lẽ là vậy."

"Tại Phuwin Tangsakyuen đúng không?"

Pond hơi ngập ngừng nhìn Tu, cô vẫn cứ cười vì câu nói khi nãy của anh. Nhưng sâu trong đôi mắt, đã có một tia nước long lanh trào ra bên ngoài lăn nhẹ trên gò má tròn trịa,Pond biết mình có lỗi với cô khi vẫn còn qua lại với người mà mình gọi là cũ.

"Anh xin lỗi."

"Vì em được không? Một hôm thôi."

"..."

"Hôm nay cùng em dự buổi lễ đi, chỉ một hôm thôi."

"Chuyện này..."

"Hai người cứ đi cùng nhau đi, tôi không liên quan đến hai người đâu mà lo. Đừng có lúc nào cũng làm như tôi là vật chắn của anh và cô ấy như vậy."

Phuwin Tangsakyuen bất bình thay Tu Totawon, em đi tới nắm lấy tay cô rồi điều chỉnh cho nó chỉ thẳng vào mặt anh. Pond nhìn Phuwin, trên người đã mang một chiếc ba lô to tướng, anh không quan tâm đến những lời nói của em chỉ ân cần hỏi.

"Em định đi đâu?"

"Xuất viện."

"Còn chưa khoẻ hẳn sao lại xuất viện?"

"Tôi có bạn trai ở nhà chăm sóc mình, anh khỏi lo."

"Bạn trai?"

"Ừ, cái người mà anh gặp khi sáng là bạn trai tôi. Được chưa? Giờ thì cứ thoải mái gạt tôi qua một bên mà đi hẹn hò với cô ấy, đồ tồi tệ!"

Phuwin Tangsakyuen nói rồi rời đi để Pond Naravit đứng chết chân tại chỗ, Tu nhìn ra được vẻ mặt của anh. Cô nắm lấy bàn tay cứng đờ đang bất động tại một điểm, trong mắt ngập tràn tia hy vọng nhìn Pond.

"Cậu ấy rời bỏ anh rồi, để em... dù chỉ là người thay thế, có thể cho em được bên cạnh chăm sóc anh không?"

--

Trời hôm nay không nắng cũng không mưa, chỉ có một áng mây đen dày đặc trôi trên bầu trời. Phuwin Tangsakyuen trở về lại căn trọ cũ kĩ ở vùng ngoại ô Basto, hai tháng rời khỏi đây mà người dân xung quanh đã quên mất tiếng cười đùa của chàng thiếu niên tuổi hai mươi sáu.

Vùng ngoại ô Basto có một điểm mà Phuwin rất thích, đó là không có quá nhiều tiếng ồn ào. Em không thích nghe tiếng xe cộ tấp nập, không thích nghe tiếng những người du lịch đi đến tham quan rồi cười đùa vui vẻ. Chỉ đơn giản thích một nơi có tiếng biển lặng sóng vỗ, nhưng ở bệnh viện PPW thì ngoại lệ.

Căn phòng trọ sau hai tháng không chủ đã khiến Phuwin không còn nhận dạng ra được nơi mà mình từng thoải mái ngủ nghỉ, ngoại trừ đồ đạc không bị mất gì thì vị trí được bố trí trong căn nhà đã bị thay đổi. Phuwin mệt mỏi đi quanh một vòng mới tìm ra được chỗ ngủ của mình, em mệt mỏi quăng chiếc ba lô xuống đất rồi nhảy lên trên giường.

Dường như chỉ muốn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ thật sâu, Phuwin nhìn vào bức tường đối diện. Tròn mắt khi nhận ra bức tranh hoa tulip của em đã bị đổi thành một bức tranh khác, Phuwin đứng bật dậy chạy xuống dưới nhà miệng luôn lẩm bẩm hai chữ.

"Tulip!"

"Hoa Tulip!"

...

Mệt mỏi ngồi xuống dưới nền nhà lạnh lẽo, Phuwin Tangsakyuen bất lực ôm lấy hai đầu gối đỏ âu của mình vào người như cố gắng kiềm nén cảm xúc. Mỗi lần như vậy nếu như còn Pond bên cạnh, Phuwin đã có thể ôm chầm lấy anh mà khóc nức lên chỉ để thể hiện ra sự bất lực của mình.

Nhưng hiện tại, Phuwin Tangsakyuen - người không còn chàng bác sĩ Pond Naravit bên cạnh chỉ biết đánh vào đầu gối của mình để ngăn tiếng khóc, một chút bất lực cộng với tủi thân như xé nát trái tim nhỏ. Phuwin khóc rất lâu, khóc cũng rất nhiều. Đến nổi khi em tỉnh dậy, đã là ba giờ sáng ở Basto.

--

"Hoan hô! Chúc mừng ngài ... đã lên chức viện trưởng!"

Tiếng vỗ tay náo nhiệt vào chín giờ tối ở khuôn viên bệnh viện PPW vang lên làm náo động cả một toà nhà lớn, giữa bầu không khí sôi nổi như vậy lại có một chàng trai nép mình trong một góc nhỏ nơi bệnh viện.

Pond Naravit  cầm ly rượu vang không buồn uống một ngụm, giọt rượu đỏ thẫm càng nhìn lại càng ra một loại màu khác. Những câu nói khi sáng của Phuwin Tangsakyuen t vẫn ám ảnh tâm trí Pond, lần đầu tiên anh mất bình tĩnh khi nghe tin vui của một người nhưng lại là tin buồn cho mình.

Tu Totawon - chính thức trở thành bạn gái của Pond Naravit ngay sau khi Phuwin Tangsakyuen rời khỏi bệnh viện, anh nhìn về phía người con gái mang chiếc váy màu trắng gạo. Nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất khác so với lúc nhìn em, người ta có thể nhận biết ra ngay khi Pond nhìn Phuwin có một bí mật gì đó của cả hai. Nhưng nhìn Tu Totawon, người ta chỉ nghĩ đơn thuần nó là một cái nhìn, thậm chí anh chỉ nhìn vào chiếc váy chứ không hề nhìn lên khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ.

Giữa cả hai đã chính thức có một mối quan hệ tình cảm, nhưng chỉ là một mối tình có thời hạn hai tháng. Tu Totawon khi sáng đã chịu hạ mình cầu xin Pond Naravit hẹn hò với mình, cô xin anh cho phép có hai tháng để làm anh thay đổi suy nghĩ của anh đối với cô. Pond cũng không phải người hẹp hòi, anh thương xót cô gái bé nhỏ đang quỳ trước mặt mình nên chấp nhận lời đề nghị.

Không chỉ riêng gì Pond đang buồn phiền ngồi ở một góc, cô trợ lý của anh - Prim cũng đang uống hết ly rượu được rót đầy. Cô không nhớ nổi mình đã uống đến ly thứ bao nhiêu của buổi lễ, chỉ biết mình uống để giải bày những muộn phiền trong lòng. Khác với Pond Naravit, Prim nhìn Tu với một đôi mắt chứa đầy một thứ tình cảm kì lạ. Đôi mắt chỉ hướng vào nụ cười và gương mặt thanh thuần của cô, nhưng trái tim dường như bị bóp nghẹn khi nhìn Tu hướng đến phía Pond.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro