cuudinhky24-27
Chương 24: Bạch Mã bang Hồng Tứ
Dịch: Tiền Như Mạng+Vbi
Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T
Bấm vào đây để xem nội dung.
Trang thứ nhất của Địa Bảng.
"Trên toàn cửu Châu có vô số anh hùng hào kiệt."
"Như hai châu U, Yến ở phía bắc là vùng đất lạnh khủng khiếp. Trong lịch sử, tám vạn U Yến Thiết Kỵ của Đông Bắc Vương ' Hồng Thiên ' đã chinh phục hơn phân nửa Cửu Châu. Như bên trong Tần Lĩnh ba nghìn dặm phía tây bắc Ung châu đã đản sanh ra ' Tần Lĩnh thiên đế ' Doanh Chính, một bực phong hoa tuyệt thế đại nhân vật.Tần Lĩnh thiên đế năm đó một chưởng đã khiến cho nước sông Nhạn Giang cả trăm trượng ngừng chảy, đã được vô số hậu nhân truyền tụng, cùng với Vũ Hoàng, đã trở thành người thứ hai trong lịch sử, một đại anh hùng hào kiệt thống nhất được cả Cửu Châu ! Vị trí ở tại trung tâm của cả Cửu Châu,' Vũ Châu ' chính là nơi đản sanh ra vị đệ nhất anh hùng từ thủa khai thiên lập địa đế nay - Vũ Hoàng.Vũ Hoàng năm đó năm búa khai sơn, thống nhất thiên hạ, phân chia thành Cửu Châu, lập ra cửu đỉnh, là thiên cổ đệ nhất hoàng đế, định đô tại Vũ Châu. Vũ Châu đã trở thành vùng đất vương giả, anh hùng hào kiệt nhiều vô kể ."
"Tuy nhiên, trải qua mấy ngàn năm, các anh hùng đều đã thành xương trắng, thậm chí cho đến mấy trăm năm về sau thì đều bị đám Cửu Châu tử tôn hậu bối lãng quên, tổ sư ' Giang Tuấn ' của Vạn Tượng Môn ta, mỗi khi nghĩ đến điều này, đều thổn thức không thôi. Sau đó, đã nảy sinh ra ý tưởng đi khắp cả Cửu Châu, sưu tập biên soạn nên hai bảng là Thiên bảng và Địa Bảng, hơn nữa còn huy động toàn lực của Vạn Tượng Môn, hành tẩu khắp thiên hạ ghi chép các truyền kỳ về anh hùng hào kiệt khắp nơi. Sau khi được lớp hậu bối của Vạn Tượng Môn hoàn thiện, mới có được Cửu Châu tứ bảng ngày nay :Thiên bảng, Địa Bảng, Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng "
"Cửu Châu tứ bảng, cứ nửa năm được biên soạn lại một lần! Ghi lại các bậc anh hùng hào kiệt trong cả Cửu Châu."
"Vạn Tượng Môn ta quyết chí làm cho các đại hào kiệt của Cửu Châu đều được lưu danh trên tứ bảng. Để ngay cả đến ngàn vạn năm về sau thì các hậu bối đệ tử cũng có thể biết được truyền kỳ về các bậc anh hùng tiền bối."
Đằng Thanh Sơn đọc qua trang này thì không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Đối với rất nhiều hào kiệt mà nói thì kim tiền phú quý có lẽ là không có sức hấp dẫn, ước nguyện tha thiết của bọn họ chính là danh lưu muôn đời, tên truyền ngàn năm.
Đằng Thanh Sơn đọc đến trang thứ hai.
"Tiềm Long Bảng trong Cửu Châu tứ bảng ghi chép lại một trăm lẻ tám vị anh hùng thiếu niên ưu tú nhất trong vòng 30 tuổi của cả Cửu Châu. Còn Phượng Sồ Bảng thì ghi chép lại một trăm lẻ tám vị anh thư trong vòng ba mươi tuổi ưu tú nhất của cả Cửu Châu."
Đằng Thanh Sơn đọc đến đây thì ánh mắt toả sáng.
Nam nữ của cả Cửu Châu, lần lượt chọn ra một trăm lẻ tám vị. Mỗi người trong họ tuyệt đối đều là thiên kiêu chi tử.
"Còn Thiên bảng, Địa Bảng chính là hạch tâm của cả Cửu Châu tứ bảng. Cảnh giới tu luyện, chủ yếu chia thành Hậu thiên và Tiên thiên! Về Tiên thiên cường giả thì trong cả ngàn vạn người mới có một. Cho nên hào kiệt các nơi cơ hồ đều chỉ là Hậu thiên cường giả. Địa Bảng chính là ghi lại hơn bảy mươi hai vị hậu thiên đỉnh phong cường giả lợi hại nhất!"
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. Thầm nghĩ: " Ở Địa Bảng không có hạn chế về tuổi. Có thể trong hàng tỷ người của cả Cửu Châu mà bài danh trong bảy mươi hai vị. Đây mới là chân chính thực lực.Phân lượng so với Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng thì còn cao hơn rất nhiều. Mỗi người trên Địa Bảng này đều không thể khinh thường được."
Đằng Thanh Sơn tiếp tục xem.
"Thiên bảng còn lại chính là ghi chép về ba mươi sáu vị siêu cấp cường giả đạt tới tiên thiên cảnh giới. Bởi vì số lượng tiên thiên cường giả rất thưa thớt. Thậm chí là trong cả một hai chục năm thì cũng chỉ có rất ít sự thay đổi trên danh sách Thiên bảng. Ngược lại,vị trí trên Địa Bảng cạnh tranh kịch liệt nhất. Nội kình cường giả,trong thiên hạ đạt tới hậu thiên đỉnh phong có tới cả ngàn vạn. Nhưng để bài danh trên Địa Bảng thì chỉ có bảy mươi hai người! So với danh sách trên Địa Bảng cách đây chừng nửa năm, trong bảy mươi hai người lúc ấy thì đã có mười một người bị hạ bảng. Bị mười một hào kiệt khác thế chỗ."
Ở phần đầu thì Đằng Thanh Sơn đại khái xem qua những miêu tả về các danh tự trên tứ đại bảng .
Hiển nhiên. . . . . .
Cái gọi là Tiềm Long Bảng, Phượng Sồ Bảng ghi chép lại các trang tuấn kiệt tuổi trẻ, các bậc thiên kiêu chi tử, mặc dù được rất nhiều người xem trọng, nhưng nếu để so sánh mà nói thì người trong thiên hạ vẫn trọng thị Thiên Địa nhị bảng hơn, chỉ là tiên thiên cường giả lại quá quá ít, Thiên Bảng cơ hồ là không có thay đổi, cho nên, Địa Bảng ngược lại,danh sách trên bảng đã trở thành cạnh tranh khốc liệt nhất.
Nhiều anh hùng hào kiệt đã không tiếc sanh tử chỉ vì muốn được lưu danh trên Địa Bảng.
"Có người mê mẩn kim tiền, có người si mê mỹ nhân, tuy nhiên thì phần lớn hào kiệt coi trọng nhất là chữ ' danh '." Đằng Thanh Sơn đáy lòng cảm thán, liền liếc nhìn một lượt danh tự của bảy mươi hai vị hào kiệt có thể lưu danh trên Địa Bảng.
"Thanh Sơn." Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.
"Ân? Cha!" Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.
"Xem cái gì mà mê mẩn như vậy." Đằng Vĩnh Phàm cười nói.
Ở bên cạnh, Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc nói: "Thanh Sơn hắn tiêu hết mười lượng bạc để mua bộ sách Địa Bảng này."
"Ngươi thật đúng là tiêu hoang."
Đằng Vĩnh Phàm cũng không trách mắng Đằng Thanh Sơn thêm, "Đã mua đủ đồ rồi, chúng ta đi thôi. Đến chỗ ngõ hẻm đợi những người khác." Lúc này, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ ba người rời khỏi Vạn Tượng Lâu đi vào trong ngõ hẻm bên cạnh Vạn Tượng Lâu.
******
Bên trong ngõ hẻm, lượng người rõ ràng là vắng hơn rất nhiều. Các tộc nhân khác còn chưa tới, Đằng Thanh Sơn liền dựa vào vách tường, tiếp tục đọc cuốn Địa Bảng.
Trên Địa Bảng miêu tả bảy mươi hai vị hào kiệt, hơn nữa còn miêu tả cả một số những sự tích nổi danh của những hào kiệt này.
"Chỉ cần có thể tu luyện nội kình công pháp, hao tổn mất mấy chục năm thời gian, cơ hồ đều có thể tu luyện tới hậu thiên đỉnh phong. Nhưng mặc dù là nội kình giống nhau, thực lực lại khác nhau một trời một vực."
Đọc quyển sách này, Đằng Thanh Sơn thổn thức không thôi, dựa theo miêu tả của Địa Bảng thì người đạt tới hậu thiên đỉnh phong là rất nhiều.
Nhưng là do tu luyện bí tịch khác nhau, hoặc là ngộ tính khác nhau, cho nên thực lực cũng khác nhau rất nhiều.
Tỷ như Đằng Thanh Sơn.
Cũng giống như một Đằng Thanh Sơn tu luyện Thiên Nhai Hành và một Đằng Thanh Sơn không tu luyện Thiên Nhai Hành thì thực lực ở hai tầng thứ hoàn toàn khác biệt. Lúc này, nội kình bí tịch sẽ có tác dụng rất lớn.
Còn có ngộ tính riêng của mỗi người.
Đằng Thanh Sơn ngộ ra Như Ảnh Tuỳ Hình và Hỗn Nguyên Nhất Khí hai thức đại thương thuật, cho dù chỉ có ngàn cân khí lực, thế nhưng chỉ cần nắm trong tay một cây thương, là có thể đơn giản giết chết hơn trăm đầu dã lang.Mà cũng như vậy,Đằng Thanh Hổ cũng có ngàn cân khí lực,nhưng khi đối mặt với công kích của bầy sói,vẫn phải cần Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Thanh Sơn giúp sức.
Nội kình nhiều hay ít, chỉ là một cơ sở.Phương pháp vận dụng cùng ngộ tính của từng người, cũng phi thường trọng yếu.Đó cũng là duyên cớ vì sao, các loại bí tịch gây lên những tràng giết chóc.
"Di?"Ánh mắt Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên sáng lên, nhìn vào sự việc ghi lại về người bài danh thứ 58 trên Địa Bảng.
"Dương Phàm năm bốn mươi tám tuổi, truy sát Hồng gia tứ huynh đệ hung danh cực thịnh,ba ngày ba đêm,truy sát đến hơn ngàn dặm, Hồng gia tứ huynh đệ đã chết ba,chỉ còn lại có một người - Hồng Tứ . Hồng Tứ chạy trốn về Nghi thành, thành lập Bạch Mã bang.Hai mươi năm qua, Hồng Tứ thủy chung không dám đi tìm Dương Phàm báo thù.
Dương Phàm năm 52 tuổi...............
..............."
Đây là kể về cố sự của Dương Phàm, trong đó chỉ thoáng nhắc tới người tên Hồng Tứ.
Thế nhưng Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc.
"Hồng tứ gia của Bạch Mã bang,không nghĩ còn có đoạn lịch sử này." Đằng Thanh Sơn kinh ngạc,Bạch Mã bang có thể nói là hoàng cung của đất Nghi thành,đại đương gia Bạch Mã bang Hồng Tứ gia tại nghi thành tuyệt đối chính là nhân vật nói một không hai, ai có thể nghĩ đến, vị đại nhân vật này cũng có đoạn thời gian chật vật như thế.
"Phụ thân, ngươi xem."
Đằng Thanh Sơn cười,đưa cuốn sách cho phụ thân.
"Phụ thân xem đoạn này này."
Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc tiếp nhận, xem qua một đoạn liền kinh ngạc nói:
"Hồng Tứ gia còn có ba vị ca ca! Thảo nào gọi là Hồng Tứ! Bất quá nhân vật tên Dương Phàm này, quá lợi hại." Vừa nói Đằng Vĩnh Phàm cũng lật lại xem từ đầu quyển sách.
Đằng Thanh Sơn cười khổ
Không nghĩ tới phụ thân cũng xem đến mê say như vậy, bất quá thì cả quyển sách hắn cũng đã xem đến hơn phân nửa.
"Vị Hồng Tứ gia kia, thực lực hẳn là cũng rất mạnh." Đằng Thanh Sơn căn cứ vào sự tình vừa xem suy đoán: "Có thể danh liệt trên Địa Bảng,đều có thể nói là đã đạt đến trung đỉnh Hậu thiên,bài danh trên đó đều là những nhân vật thượng hào của cả Cửu Châu.Dương Phàm kía truy sát Hồng gia tứ huynh đệ đến ba ngày ba đêm,sau vẫn để Hồng tứ gia trốn thoát,thực lực của Hồng tứ gia thật không thể khinh thường. Hơn nữa. . . . . . Hồng gia tứ huynh đệ có thể được xưng là "hung danh cực thịnh",nếu không có thủ đoạn nhất định, không có khả năng được đánh giá như vậy."
Chỉ cần là những người tại Địa Bảng đơn giản được nhắc đến vài câu, đều đại biểu là có thực lực phi phàm. Dù sao Hồng gia tứ huynh đệ nếu như không lợi hại,sự việc về họ chắc chắn sẽ không được ghi chép lại.
Cùng thời gian ba người bọn Đằng Thanh Sơn chờ đợi những tộc nhân khác . Ngay ngã tư đường,cách chỗ bọn Đằng Thanh Sơn đại khái hơn mười trượng.
"Thấy được chưa? Kia...,ba gã thợ săn đó." Một gã hắc y hán tử chỉ hướng bọn Đằng Thanh Sơn, hạ giọng nói.
"Thấy được. Lãng ca, ngươi nói, bọn họ có ngân phiếu vạn lượng?" Một hán tử gầy gò mắt tam giác kinh ngạc nói.
Hắc y hán tử cười lạnh nói: "Ta lừa ngươi sao? Nếu như không phải coi ngươi là người đồng hương cùng thôn,tưởng ta sẽ đem tin tức này nói cho ngươi hả? Lúc vừa đây,đại nhân của chúng ta nhận binh khí của bọn họ giao đến,đã trả cho bọn họ ngân phiếu một vạn lượng."
"Một vạn lượng. . . . . ."
Hán tử hai mắt tam giác tỏa sáng, sau đó hắc hắc cười nói: "Lãng ca, ngươi yên tâm, chờ chúng ta giết sạch cả đám người bọn chúng, cướp ngân phiếu, chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu phần của ngươi. Bất quá ta không rõ ,đại nhân các ngươi,giao trả bạc cho bọn họ,sao rồi lại tiết lộ tin tức cho chúng ta,lại để cho chúng ta làm?"
Hắc y hán tử cười nhạo nói: "Ngươi không hiểu đâu,vị đại nhân của chúng ta đã bị chủ nhân cảnh cáo! Lần này vốn không muốn trả bạc cho đám sơn dã này, ai ngờ, đám sơn dã làm ầm ĩ kinh động đến lão gia. Đại nhân của chúng ta cũng không có biện pháp mới trả lại bạc cho bọn chúng. Thế nhưng với tính cách của đại nhân chúng ta,như thế nào nuốt nổi một hơi này, hắn không dám tức giận với đại lão gia, không dám cùng Đại sư huynh của hắn, còn không dám tìm đám sơn dân này gây phiền phức."
Hán tử mắt tam giác cũng hắc hắc cười nói: "Vị đại nhân của các ngươi, thật đúng là ngoan độc ,nhưng mà..... chúng ta thích, ha ha."
"Đi theo vị đại nhân như vậy, đám tiểu nhân như chúng ta, cũng có thể có được không ít chỗ tốt. Nếu như không phải có đại lão gia, giá một vạn lượng bạc, ta tối thiểu cũng được chia cho một trăm lượng." Hắc y hán tử nói.
"Yên tâm đi, Lãng ca, nếu như chúng ta thực sự lấy được một vạn lượng, huynh đệ ta hiếu kính ngươi, tuyệt đối không ngừng ở cái số một trăm lượng này." Hán tử mắt tam giác nói.
Hắc y hán tử nở nụ cười
"Di,nhìn kìa,đám thợ săn đều tới đủ rồi, xem ra bọn họ sắp đi, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi." Hắc y hán tử liền nói.
"Yên tâm,địa giới của Nghi thành này, chúng ta rất quen thuộc, bọn họ trốn không thoát đâu." Hán tử mắt tam giác chắp tay nói: "Lãng ca, huynh đệ ta đi trước. Buổi tối sẽ đến tìm ngươi."
"Đi thôi." Hắc y hán tử nói.
Lúc này,đám người Đằng gia trang đã tụ tập cùng một chỗ.
"Mọi người đã đông đủ cả rồi, đi, chúng ta trở về."
Đằng Vĩnh Phàm cười đem cuốn sách đưa cho Đằng Thanh Sơn "Quyển sách này quả không tồi,trở về, phải đưa cho cha xem tiếp." Vừa đi vừa nói,đám thợ săn nhóm người Đằng gia trang cởi mở vui cười bước trên đường trở về.
Chương 25: Phỉ đồ
Dịch: Tiền Như Mạng
Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T
Bấm vào đây để xem nội dung.
Thái dương treo tại trời cao, trời đông giá rét, ánh mặt trời cũng không gay gắt, trái ngươc lại,chiếu lên trên người còn mang đến cảm giác thư thản.Đám thợ săn Đằng gia trang một đường sang sảng đùa chạy.
" Vĩnh Giang, da thú bán được bao nhiêu bạc?" Đằng Vĩnh Phàm dò hỏi.
" Lão Vương đã để cho chúng ta rất nhiều sinh ý, giá cả đưa ra cũng không tệ lắm, giá da thú bán ra cũng lên đến 350 lượng bạc!" Trung niên hán tử thân hình cao lớn,mặt say sưa cười nói:" Chẳng qua, còn chưa qua nổi con tuyết điêu lúc trước Thanh Sơn bắt được."
" Tại Vạn Tượng lâu hôm nay ta có hỏi một chút,da tuyết điêu hoàn hảo, bọn họ nguyện ý xuất ra bốn ngàn lượng bạc." Đằng Thanh Hổ tán thưởng.
" Tuyết điêu,có giá nhưng không bán, tộc trưởng không muốn vội bán.Có điều,Thanh Sơn lập được công lớn,tộc trưởng nên thưởng cho hắn mới đúng."
Đằng Vĩnh Phàm cười liếc nhìn con trai mình.Con mạnh,người làm cha cũng tự hào, Đằng Vĩnh Phàm cười a a nói:" Cứ đủ dùng là được, mọi người không phải tất cả là vì tông tộc sao? Chẳng qua da tuyết điêu thật đúng là quý. Lần này ta cùng sư phó liều mạng chế luyện ra nhiều Bích Hàn đao như vậy,nhưng mà tiền lời cũng không bằng nổi một con tuyết điêu."
Nhóm tộc nhân chung quanh không khỏi cười rộ lên.
" Đúng rồi, Vĩnh Giang, buổi sáng chúng ta có mang theo bánh mỳ cùng bánh vừng, lấy ra đi, chúng ta ăn một chút,đi còn đến gần hai canh giờ nữa cơ mà." Đằng Vĩnh Phàm liền nhắc nhở nói.
" Đến đây, một người hai cái bánh mỳ,hai cái bánh vừng."
Cởi bỏ xuống một túi lớn.Trong túi đầy bánh mỳ và bánh vừng được gói lại cẩn thận. Bắt đầu phân phát cho mọi người. Đằng Thanh Sơn cũng tiếp nhận bánh mỳ và bánh vừng.
Há mồm hung hăng cắn mạnh. Sau đó lấy ra ống trúc đựng nước,nhấp một ngụm.
" Bánh mỳ này hương vị thật không tệ." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ.
Ăn bánh mỳ,bánh vừng. Uống nước lạnh. Cùng một đám hán tử thuần phác cởi mở vui cười. Đằng Thanh Sơn không hiểu sao cảm thấy một cổ cảm giác ấm áp :" Ta thích cuộc sống như vậy!" Nhìn ánh dương chiếu rọi. Đằng Thanh Sơn trong lòng yên lặng nhủ.
Đây là một đám hán tử chất phác, chân thành.
" Mọi người cũng biết.Vị Hồng Tứ gia của Bạch Mã Bang kia. Vì sao gọi là Hồng Tứ ?" Vui vẻ ăn uống. Đằng Vĩnh Phàm cười nói.
" Tên gọi thôi mà,mà sao lại gọi thế ?" Cả đám tộc nhân đều không rõ ràng lắm.
Đằng Vĩnh Phàm ha ha cười, cũng bắt đầu kể cho đám tộc nhân,cố sự vị cao thủ Dương Phàm kia đuổi giết Hồng gia tứ huynh đệ.
Trong lúc đám người bọn Đằng Thanh Sơn đang trên đường đi, tại nơi cách bọn họ năm, sáu lối rẽ.
Bên đường có một gò đất,trên gò đất đầy cỏ dại đã khô úa, phía sau gò đất,một đám thổ phỉ đang ẩn náu.
" Nhị cẩu tử, ngươi vội vã bảo ta mang người mai phục ở đây như vậy,Lãng ca của ngươi, không truyền đến tin tức giả cố ý đùa giỡn ta chứ?" Một tráng hán làn da đen sậm, hai mắt to như mắt trâu, lưng hùm vai gấu ,khoác áo bào đen,cầm một thanh Đại Khảm Đao, lông ngực màu đen trong ngực lộ ra, người này chính là đầu lĩnh đám thổ phỉ.
Hán tử mắt tam giác liền thấp giọng nói:" Yên tâm đi, lão Đại, tuyệt đối đúng vậy.Vị huynh đệ của ta, chính là đang làm việc trong một Đại diêm thương, hắn gạt ta để làm chi? Không mười phần nắm chắc, ta lại phi ngựa tới đây bảo ngươi ra tay sao?"
" Thách ngươi cũng không dám." Đầu lĩnh thổ phỉ cười lạnh nói:" Ngươi đến phía trước nhìn một chút,có người tới, lập tức báo một tiếng."
" Được."Hán tử mắt tam giác thân hình linh hoạt, trực tiếp chạy ra ngoài trượng, giương mắt nhìn con đường.
" Ca,người của chúng ta có đủ không?" Bên cạnh đầu lĩnh thổ phỉ ,một gã thanh niên tuấn tú hỏi.
" Yên tâm đi, lão Tam. Dựa theo Nhị cẩu tử nói, đối phương tổng cộng có ba mươi mốt người! Trong đó còn có một thằng nhóc. Trên thực tế, chỉ có thể xem như ba mươi người! Chúng ta 103 huynh đệ,nương theo địa hình,trước tiên cho bọn chúng nếm thử vài mũi tên, phỏng chừng chúng sẽ ngã xuống hơn phân nửa, còn lại mười một,mười hai tên, chúng ta xông cả lên, còn không thoải mái giết sạch sẽ? Hừ, nếu không phải dê béo có vạn lượng ngân phiếu, ta cũng không cần đem theo nhiều huynh đệ đến như vậy."Gã đầu lĩnh thổ phỉ cầm Đại Khảm Đao sau lưng cắm xuống đất,cười nhạt nói.
" Ca,cẩn thận một chút vẫn hơn, đối phương dù sao cũng là thợ săn." Thanh niên tuấn tú nhắc nhở.
" Sợ cái gì? Ca của ngươi đây, một thanh đao, có thể chém bọn chúng khóc cha kêu mẹ!"Đầu lĩnh thổ phỉ hung hăng phun một bãi nước miếng, miệng mắng hùng hổ.
Quá hồi lâu.
" Lão Đại." Tại cách đó không xa, hán tử mắt tam giác khom người chạy tới, trên mặt tràn đầy tia vui mừng,"Dê béo đã đến, đại khái còn cách khoảng trăm trượng, đám người mặc da thú,từ xa, ta đã nhận ra ngay."
Gã đầu lĩnh thổ phỉ ánh mắt sáng ngời,nhóm phỉ đồ chung quanh cũng đều hưng phấn nhưng không dám lên tiếng.Bọn phỉ đồ này đều rất rõ ràng...... Lúc này đây, ngàn vạn lần không thể bại lộ hành tung.
" Các huynh đệ."Đầu lĩnh thổ phỉ hạ thấp giọng, sắc mặt dữ tợn nói:" Đợi lát nữa, đám thợ săn kia tới gần, chờ ta hạ lệnh, các huynh đệ tất cả hãy cùng nhau ra sức xạ tiễn. Tốt nhất, ngay từ đầu phải giết hơn phân nửa.Chờ cướp bạc xong, chúng ta đến Xuân Hương viện hưởng thụ khoái hoạt!"
Cả đám phỉ đồ đều hưng phấn,trong mắt lộ tràn tia hung tàn, tựa như một đầu mãnh thú chuẩn bị công kích.
......
Đám người Đằng Thanh Sơn căn bản không biết phía trước có người mai phục.
Lúc này nhóm cường đạo phỉ đồ đã bắt đầu lắp tên, chuẩn bị công kích.
Nhóm phỉ đồ động tác rất nhẹ nhàng, theo đạo lý, người bình thường căn bản không thể nghe được gì.
" Ân?"
Đằng Thanh Sơn lổ tai giật giật, liếc mắt nhìn gò đất phía xa.
Thân là nội gia quyền cường giả, hơn nữa đã huấn luyện từ nhỏ,lục giác Đằng Thanh Sơn cực kỳ linh mẫn, người bình thường còn chưa tới gần hắn đều đã phát hiện.Lúc tại Nghi thành,hán tử mắt tam giác từng ở xa theo dõi bọn Đằng Thanh Sơn vài lần,nhưng dù sao trong Nghi thành quá nhiều người, Đằng Thanh Sơn căn bản không chú ý tới.
Nhưng đây là hoang sơn ngoại thành !
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, mà xa xa sau gò đất ẩn nấp hơn trăm người,cùng bắt đầu chuẩn bị công kích, cho dù che dấu có tốt hơn , Đằng Thanh Sơn vẫn dễ dàng phát hiện.
" Cha."
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên mở miệng .
" Làm sao vậy?" Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc.
" Mọi người dừng lại."
Đằng thanh sơn nhướng mày,đám tộc nhân lập tức nhìn về phía hắn, Đằng Thanh Sơn hạ thấp giọng:" Mọi người thấy gì không? Cái gò đất phía trước, ta cảm giác được...... Phía sau gò đất có người ẩn núp. Hơn nữa, số lượng người còn không ít!"
Cả đám tộc nhân không khỏi sắc mặt đại biến.
Đằng Thanh Sơn lại nhìn thoáng qua gò đất, trong đầu cực nhanh suy tính.
Lúc ở tiền thế , những đặc công chuyên nghiệp đều mơ tưởng tới gần Đằng Thanh Sơn mà không muốn để Đằng Thanh Sơn phát hiện.Nhóm cường đạo này tuy là khá thuần thục, nhưng dù sao so sánh với đặc công ở kiếp trước,những sát thủ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp,về phương diện tiềm ẩn vẫn còn kém xa. Hơn nữa hơn trăm người cùng một chỗ,để không gây ra một chút thanh âm là không có thể.
" Phàm ca, làm sao bây giờ?" Chung quanh không ít tộc nhân nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm.
Đằng vĩnh phàm hơi liếc nhìn về phía gò đất,thấp giọng nói:" Không có biện pháp nào khác, chúng ta phải trở về! Như vậy đi, chúng ta vòng men theo bờ cánh đồng bên cạnh,tránh xa chỗ gò đất, nếu đối tượng của bọn họ là chúng ta,bọn chúng sẽ không nhịn được xông ra.Nới rộng thêm chút khoảng cách, cũng phòng ngừa được tập kích của bọn chúng."
" Được, cứ làm như vậy đi."
Nhóm tộc nhân cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể làm như vậy.
Đám người Đằng Thanh Sơn vòng xuống đường,men theo cánh đồng, duy trì khoảng cách với gò đất khoảng ba bốn mươi trượng , tầm xa như vậy, cung tiễn bình thường cho dù có thể bắn tới, uy lực cũng giảm đáng kể.
......
" Mẹ kiếp!" Đầu lĩnh thổ phỉ phát hiện một màn này, sắc mặt thay đổi:"Đám thợ săn này sao có thể phát hiện ra chúng ta."
" Lão Đại, chúng ta làm sao bây giờ?" Hán tử mắt tam giác vội la lên.
" Còn có thể làm sao bây giờ?"
Đầu lĩnh thổ phỉ biểu tình dữ tợn, đôi mắt xẹt ra một tia điên cuồng:" Lão tử hơn trăm người, tại sao phải sợ chúng? Các huynh đệ, nghe đây! Đợi lát nữa , cùng lão tử xông ra,đám cung tiễn tiến gần đến bắn hết sức cho lão tử, toàn bộ giết sạch bọn chúng."
Nhóm phỉ đồ bừng bừng sát khí, bọn chúng,trên tay ai mà không có vài cái mạng ?
......
Đằng Thanh Sơn cố ý đi ngoài cùng bên trái, bởi vì gò đất chính là ở bên trái.
" Đám cường đạo thổ phỉ này,không phải đến đánh cướp chúng ta chứ." Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói.
"Nói không nghĩa lý gì,không cần là có phải đối phó với chúng ta hay không,cứ chuẩn bị được." Đằng Vĩnh Phàm vẻ mặt nghiêm túc, đám tộc nhân tinh thần tập trung cao độ,hoặc là nắm chặt trường thương, hoặc là nắm trường cung. Loại chuyện này không phải là lần đầu tiên, tại thế giới này, muốn sống tốt là phải ngoan cường.
Cả đám nín thở.
" Sát!"
Một tiếng tiếng hô bạo lệ từ sau gò đất vang lên, chỉ thấy một gã tráng hán lưng hùm vai gấu,làn da trám đen,cầm một thanh Đại Khảm Đao đi đầu vọt tới.Phía sau hắn là một đám người, nhóm người này ào ạt như quần lang, từ trên gò đất lao xuống.
" Công!" Đằng Vĩnh Phàm hét lớn.
" Hưu! Hưu! Hưu!"......
Bên phía Đằng gia trang bắn tên trước, chỉ là khoảng cách quá xa, hơn nữa Đằng gia trang số người quá ít,mang theo cung tiễn chỉ có mười hai người,đợt tên bắn đầu tiên, chỉ làm thương cánh tay một tên phỉ đồ.
" Phàm ca, bọn họ đông quá, làm sao bây giờ?" Không ít tộc nhân vội vàng nói.
" Phàm ca, ngươi mang theo ngân phiếu, chạy về trước đi,chúng ta ở lại ngăn trở." Cũng có tộc nhân đối mặt với cái chết lại trở lên điên cuồng .
......
Đầu lĩnh thổ phỉ cầm Đại Khảm Đao, nhìn thấy nhóm thợ săn nhóm bắt đầu bối rối, không khỏi đắc ý cười lên:" Khoảng cách như vậy mà vẫn còn bắn? Một đám ngu xuẩn, hừ, có điều lực cánh tay cũng không nhỏ, có thể bắn xa đến như vậy."Đúng lúc này,tên đầu lĩnh thổ phỉ giật mình phát hiện,một thiếu niên nhỏ tuổi bên đối phương,tay đang nắm Tấn thiết thương cực nhanh vọt tới.
Tốc độ cực nhanh!
" Muốn chết." Đầu lĩnh thổ phỉ cười lạnh," Cung tiễn thủ,bắn!"
Khoảng cách bây giờ đã ở trong tầm bắn,trong hơn trăm tên cường đạo ,có hơn bốn mươi tên mang theo cung tiễn. Bởi Đằng Thanh Sơn là người đầu tiên hướng bọn họ vọt tới,đương nhiên, không ít mũi tên hướng Đằng Thanh Sơn bắn tới.
" Tiểu tử kia, có dũng khí,nhưng cũng vô cùng ngu xuẩn." Đầu lĩnh thổ phỉ cười nhạt nói.
" Hô hô!"
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cực nhanh lao tới, Tấn thiết thương trong tay đột nhiên vũ động, phảng phất như bánh xe xoay tròn, phàm là tên bắn tới gần toàn bộ bị đẩy ra. Một làn tên đi qua, Đằng Thanh Sơn trên người căn bản không có một tia vết thương, ánh mắt hắn gắt gao tập trung vào tên Đầu lĩnh thổ phỉ.
Gã đầu lĩnh chợt rùng mình.
Làn tên nhiều như vậy, thế nhưng không gây thương tổn nổi một người?
Lúc này nhóm cường đạo phía sau điên cuồng xông về phía nhóm thợ săn Đằng Thị nhất tộc . Còn có không ít phỉ đồ lại một lần nữa rút tên .
" Tiểu tử kia, chết đi." Đám phỉ đồ hỗn loạn xông lên, có kẻ nhằm phía Đằng Thanh Sơn,cả đám trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn. Nhóm phỉ đồ còn lại đều hướng nhóm người Đằng thị nhất tộc xông tới, hiển nhiên, trong mắt chúng,ba mươi tên người lớn này , mới là uy hiếp lớn nhất.
Đối mặt với khảm đao của đám phỉ đồ, Đằng Thanh Sơn tốc độ không một chút giảm.
" Phốc! Phốc! Phốc!"
Tấn thiết thương trong tay tựa như độc xà xuất động,liên tục chớp động ba lượt, lưu lại ảo ảnh mơ hồ.
"Xoẹt~~"
Ba gã cường đạo phỉ đồ gần sát Đằng Thanh Sơn trừng lớn ánh mắt ôm lấy yết hầu, thanh âm ú ớ phát ra cố muốn hít một hơi không khí, nhưng trên yết hầu,từ trong một lỗ thủng lớn máu tươi đã trào ra.
Ba gã cường đạo phỉ đồ,ầm ầm đồng thời ngã xuống.
" Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"......
Thương ảnh chớp động,tua hồng bay múa, vài giọt máu tươi vương bay trên trường không.
Trong nháy mắt công phu, Đằng Thanh Sơn xông qua năm trượng khoảng cách, cường đạo phỉ đồ cũng mười ba tên ngã xuống, đều là yết hầu bị xuyên thủng, không có một người ngoại lệ.
" Cái gì." Đầu lĩnh thổ phỉ sắc mặt đại biến, hắn đã nhìn lầm, thiếu niên này, mới là đáng sợ nhất trong đám thợ săn.
Chương 26: Bắt giữ thủ lĩnh giặc
Dịch: Tiền Như Mạng+Vbi
Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T
Bấm vào đây để xem nội dung.
Đám cung thủ cường đạo thổ phỉ chạy ở phía sau cùng, bọn họ thấy Đằng Thanh Sơn giống như mãnh hổ hạ sơn, thế như chẻ tre, liên tục giết hết mười sáu người rồi lại nhằm phía đầu lĩnh của bọn họ thì không khỏi sợ đến ngây người.
"Bắn chết hắn!" Gã thanh niên tuấn tú vội hô.
"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!" "Hưu!" . . . . . .
Làn tên giống như châu chấu bắn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn lôi kéo sự chú ý của đối phương, đã khiến áp lực của các tộc nhân khác giảm xuống, đám người Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Hổ thấy thế liền hết sức khẩn trương, Đằng Thanh Hổ thét lớn: "Bọn chúng vây công Thanh Sơn rồi, mọi người xông hết lên đi."
"Sát!"
Các nam nhân Đằng thị nhất tộc ai nấy con mắt đều đỏ ngầu.
Sự huấn luyện từ nhỏ đã bắt đầu có tác dụng, mọi người tự nhiên hình thành một thế trận, trường thương như rừng, đâm về phía đám phỉ đồ đang lao tới.
. . . . . .
"Hừ."
Đằng Thanh Sơn căn bản không thèm nhìn những mũi tên đang phóng tới, Tấn thiết thương trong tay chỉ đảo một vòng theo một đường kỳ dị, tất cả những mũi tên tới gần Đằng Thanh Sơn đều bị cuốn sang một bên.
Thương pháp -- Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Tên đầu lĩnh thổ phỉ nhe răng cười một tiếng: "Tiểu tử, tìm chết!"
Không tránh né, ngược lại, nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay Hậu Bối Đại Khảm Đao xẹt lên một đường cong, mang theo âm thanh xé gió , hướng vào đầu Đằng Thanh Sơn mãnh liệt bổ tới.
Tấn thiết thương trong tay Đằng Thanh Sơn tựa như là có tánh mạng, mũi thương liền điểm vào mặt trên của thanh Hậu Bối Đại Khảm Đao.
"Lực lượng thật mạnh."
Đầu lĩnh thổ phỉ sắc mặt đột nhiên đại biến: "Đao của ta . . . . . ."
Hắn chỉ cảm thấy sau khi Hậu Bối Đại Khảm Đao trong tay va chạm với mũi thương của đối phương thì phảng phất như bị cuốn vào vòng nước xoáy, không tự chủ được bị văng lệch sang một bên.
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn cảm nhận được hướng văng Đại Khảm Đao của đối phương, trường thương liền thoáng biến thế.Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn chuyển thế, nhưng tốc độ vẫn không giảm, nhắm thẳng vào yết hầu của tên đầu lĩnh thổ phỉ đâm tới.
Tốc độ nhanh như tia chớp!
"Hô!"
Trơ mắt nhìn mủi thương đã đâm đến nơi, tên đầu lĩnh tội phạm trong lòng cuống lên: "Làm sao lại có thể như vậy?"
Tên đầu lĩnh nguyên bổn rất tự tin vào lực lượng của chính mình. Hắn cho rằng một đao của hắn, cho dù là trường thương của đối phương có thể ngăn cản đượcthì trường thương cũng phải bị hất sang một bên, làm sao mà đầu thương lại chuyển thế đâm đến, tốc độ gần như là không suy giảm chút nào? Hắn vĩnh viễn không thể hiểu nổi sự ảo diệu của chiêu thức ẩn chứa trong mũi tấn thiết thương.
Như Ảnh Tùy Hình thương pháp,sự ảo diệu thực sự chính là ở chữ "chuyển" này .
Cái gọi là "chuyển" này, nói một cách chính xác thì là một cổ kình lực xoắn ốc.
Như Ảnh Tùy Hình thương pháp vốn diễn hoá ra từ Băng Quyền trong Ngũ Hành quyền, thân là Hình Ý tông sư nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn phải hao tổn mất mấy năm công phu thì mới có thể thành công từ Băng Quyền sáng chế thành ' Như Ảnh Tùy Hình ' thương pháp.
Băng quyền như mũi tên, điểm đặc thù nhất của Như Ảnh Tùy Hình thương pháp chính là nhanh! Nhanh như mũi tên, nhanh tựa ảo ảnh!
Điểm thứ hai chính là trên thân của trường thương có ẩn chứa một cổ kình lực xoắn ốc.
Địch nhân cho dù là đao kiếm bổ tới, hoặc là trường thương đâm tới thì trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn có thể dễ dàng ngăn cản lại, hơn nữa mượn đạo kình xoắn trôn ốc sẽ làm cho vũ khí của địch nhân bị cuốn theo kình đạo xoay tròn gạt sang một bên, còn binh khí của mình thì lại cơ hồ không bị ảnh hưởng gì sẽ đâm thẳng tới chỗ hiểm của đối phương, giết chết đối phương.
Giết địch, chỉ cần một chiêu!
Một chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng chính là khảo nghiệm trên rất nhiều phương diện, tỷ như "Thính Kình", phải hoàn toàn nhận biết được kình đạo của đối phương, hơn nữa thì lại phải có thể mượn lực dụng lực, khiến cho kình đạo của đối phương bị xoay tròn cuốn văng sang một bên, vũ khí của mình lại thuận thế đâm tới giết chết đối thủ. Chỉ riêng một chiêu này thì đã phải đạt tới cảnh giới "Nhân Thương hợp nhất" .
Thứ hai, chính là tại phương diện sử dụng kình lực xoắn trôn ốc,phải đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể gạt văng vũ khí của đối phương sang một bên.
Phải là Băng Quyền tông sư, đạt tới trạng thái Nhân Thương hợp nhất thì mới có thể thi triển chiêu này một cách hoàn hảo .
Lúc chân chánh chiến đấu thì giết người cũng chỉ cần một chiêu. Một chiêu này nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế thì phải trải qua nhiều năm nghiên cứu tìm tòi.
"A! ! !" Tên đầu lĩnh thổ phỉ lâm vào cảnh sinh tử, liền gào một tiếng, chưởng trảo của tay trái chưởng chụp thẳng vào đầu thương của Đằng Thanh Sơn.
"Xoẹt!"
Mũi của thanh Tấn thiết thương xuyên qua lòng bàn tay của tên đầu lĩnh thổ phỉ,bị bàn tay cản lại,nhưng đầu mũi thương vẫn trực tiếp đâm vào cơ thể, gân cốt, xuyên qua vai trái của tên đầu lĩnh thổ phỉ.
Máu tươi trào ra."Hừ!" Đằng Thanh Sơn đầu thương vừa dụng một chút lực liền đẩy tên đầu lĩnh cả người té xuống mặt đất, vết thương trên vai đã trở nên lớn hơn.
Thương vừa rút ra, đầu thương liền chĩa thẳng vào mắt tên thổ phỉ đầu lĩnh.
"Dừng tay!" Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng.
Giữa cánh đồng trống trải,máu tràn lênh láng, bọn cường đạo khiếp sợ nhìn một màn này, tính mệnh của lão đại đã rơi trong tay một thiếu niên. Không tự chủ được, bọn cường đạo đều dừng tay lui về phía sau.
Tên đầu lĩnh thổ phỉ bị thương trên vai, lộ ra vẻ đau đớn co quắp, đột nhiên, tên đầu lĩnh ánh mắt loé lên một tia hung tàn điên cuồng, đang nằm trên mặt đất, Đại Khảm Đao trong tay phải mãnh liệt vung lên.
"Hô!" Hậu Bối Đại Khảm Đao bổ về phía bắp đùi của Đằng Thanh Sơn.
"Tìm chết!"
Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng , đùi phải như tia chớp đá vào cổ tay tên đầu lĩnh, nội kình ào ra.
"Rắc..rắc"! Đầu khớp xương vỡ vụn,thanh âm phát ra !
Đại Khảm Đao bay tung lên, rơi xuống trên mặt đất phía xa.
Cánh tay phải tên đầu lĩnh thổ phỉ gập xuống, đầu khớp xương bên trong đã hoàn toàn vỡ vụn thành phấn mạt.
"Ngươi còn động một cái, ta róc sống xương của ngươi!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm tên đầu lĩnh.
Đầu lĩnh thổ phỉ trong lòng hung hãn,nhưng lúc này, bị ánh mắt của Đằng Thanh Sơn sợ đến tim đập thình thịch, hắn rõ ràng cảm giác được. . . . . . Nếu như hắn động một cái, thiếu niên này tuyệt đối sẽ một thương xuyên thủng đầu hắn. Trong thoáng chốc, đầu lĩnh thổ phỉ như có cảm giác. . . . . . Thiếu niên dùng thương này,chính là Hồng Tứ gia của Bạch Mã bang.
Hồng Tứ gia,khi còn trẻ cùng ba vị huynh đệ tung hoành thiên hạ,tạo nên hung danh của ' Hồng gia Tứ huynh đệ ' , trong tay tánh mạng vô số, các loại thổ phỉ bình thường,chỉ một cái ánh mắt của Hồng Tứ gia liền sợ đến nhũn người.
Mà giờ phút này,Đằng Thanh Sơn,khí thế, ánh mắt, đồng dạng làm gã đầu lĩnh sợ hãi.
"Cha, không có việc gì chứ." Đằng Thanh Sơn liền nói.
Đám người Đằng Vĩnh Phàm cũng chạy tới, đồng thời đỡ các tộc nhân bị thương, Đằng Vĩnh Phàm thật xa liền hô:
"Những người khác không sao, chỉ là. . . . . ."
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, liền thấy, một tộc nhân cả đùi phải bị chặt đứt một đoạn,đã được băng bó lại, ngoài ra một vị tộc nhân trên mặt toe toét,một con mắt bị mất,miệng vết thương trông rất dữ tợn.
Cơ hồ các tộc nhân trên người đều đẫm máu.
May là, mọi người trợ giúp lẫn nhau, tạo thành thương trận, không có người chết. Nếu như không phải Đằng Thanh Sơn bắt thủ được gã thủ lĩnh, một hồi nữa thôi,nhiều người chết là việc không tránh khỏi.
"Hừ, Thanh Sơn, chúng ta cũng giết được mấy người bọn chúng." Đằng Thanh Hổ nói.
Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi, mới vừa rồi kỳ thật, giao chiến thời gian quá ngắn, may mắn hắn tại ngay từ đầu đã chế trụ gã thủ lĩnh,nếu không ,không thể tưởng tượng ra chuyện gì.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, nhìn về phía tên đầu lĩnh thổ phỉ ngã trên mặt đất, quát: "Nói, tại sao hạ thủ chúng ta? Nếu như nói láo, ta sẽ đâm ngươi liền."
"Chúng ta là cường đạo, đương nhiên phải cướp bóc." Tên đầu lĩnh vẫn ngang nhiên ngẩng đầu quát.
"Vèo!"
Trường thương huyễn động,gã đầu lĩnh thổ phỉ lập tức rên to một tiếng,trường thương của Đằng Thanh Sơn đã xuyên thủng vai phải hắn, máu tươi chảy ra, trường thương rút một cái, máu tươi phun thành vòi.
"Mẹ nó, coi chúng ta là kẻ ngu hả."
Bên cạnh Đằng Thanh Hổ rít lên: "Lão tử vào thành nhiều lần như vậy,cũng chưa thấy phổ phỉ cường đạo nào đi cướp đám thợ săn của chúng ta,con mẹ nó! Nếu không khai ra, huynh đệ của ta không giết ngươi, ta cũng đâm chết ngươi." Đằng Thanh Hổ tay cầm trường thương quơ lên.
Đám người Đằng thị tộc nhân rất rõ ràng,các thợ săn tương đối cũng rất cường hãn, bọn cường đạo không mấy khi động thủ.
Mà hôm nay,nhóm Đằng thị tộc nhân đã cố ý đi vòng cánh đồng, đám cường đạo vẫn cứ động thủ, hiển nhiên, bọn cường đạo ẩn núp ở đó, chính là vì bọn họ.
Rốt cuộc là cái gì, để cho đám cường đạo động thủ với thợ săn chứ?
Các Đằng thị tộc nhân tự nhiên nghĩ tới một vạn lượng ngân phiếu! Một vạn lượng ngân phiếu, đáng giá để bọn cường đạo này động thủ.
"Thả lão Đại chúng ta ra." Bọn phỉ đồ cũng nóng nảy.
"Câm."
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo một vòng.
Vừa rồi Đằng Thanh Sơn giết bọn chúng, tốc độ giống như cắt cỏ, hoàn toàn đã gây kinh sợ cho cả đám cường đạo. Ngay cả lão đại bọn chúng cũng bị nằm trong tay Đằng Thanh Sơn, bọn chúng nào còn dám gây cùng Đằng Thanh Sơn ? Ai nấy chỉ là sốt ruột, cũng không dám lên tiếng. Không ít phỉ đồ hung hăng trợn mắt nhìn tên hán tử mắt tam giác.
Hán tử mắt tam giác cũng có chút sợ hãi.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới,trong ba mươi mốt tên thợ săn,thằng nhóc mà hắn xem thường nhất, lại là một sát thần đáng sợ nhất.
"Ta nói."
Gã thủ lĩnh thổ phỉ rốt cục cũng khuất phục, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào tên hán tử mắt tam giác đứng ở xa. "Chính là hắn, Nhị cẩu tử! Con mẹ nó, hắn có tên huynh đệ hỗn đản nào đó, hình như là thủ hạ của một Diêm thương gì đó, hắn cho ta biết, các ngươi có một vạn lượng ngân phiếu! Lão tử hai tay đều bị phế đi, chính là được cái tên Nhị cẩu tử này ban tặng!"
Tên thủ lĩnh thổ phỉ đương nhiên hận hán tử mắt tam giác kia.
Các trợ thủ đắc lực đều bị phế bỏ , tả hữu hai vai đều bị đâm thủng, hắn cả đời này coi như xong.
"Biết là thế mà."Không ngoài suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn .
Biết bọn họ có một vạn lượng ngân phiếu, ngoại trừ đám người trong tộc, chỉ có người của diêm thương kia.
"Gã đó , chắc là gã tên Tần Tam !" Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhớ kỹ,một màn tại hội quán của Dương Châu thương hội,vẫn nhớ rõ tên của gã kỵ binh thủ lĩnh, "Hẳn chính là hắn."
"Nhị cẩu tử, là ai?"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt quét về phía đám cường đạo.
"A"
Hán tử mắt tam giác sợ đến sắc mặt đại biến,liền xoay người muốn trốn.Nhưng ngay bên cạnh hắn, một tên cường đạo, hung hăng lập tức sút ra một cước đá vào mông làm hắn ngã sập xuống.
"Còn muốn trốn?"
Chỉ thấy trong đám phỉ đồ, thanh niên tuấn tú đi ra, túm lấy gã hán tử mắt tam giác trực tiếp kéo dài về hướng đám người Đằng Thanh Sơn,ném thẳng tới trước mặt mọi người.
Thanh niên tuấn tú chắp tay,hướng Đằng Thanh Sơn nói:
"Vị huynh đệ kia, chúng ta nhận được tin từ Nhị cẩu tử là..., có dê béo, mới xuất động các huynh đệ.Nếu đã đụng tới huynh đệ ngươi, các huynh đệ Hổ sơn chúng ta xin chịu nhận! Xin huynh đệ ngươi thả anh của ta, tất cả đâu có đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro