Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Chung quy là một giấc mộng

Canh năm, màn đêm dần biến mất, ánh bình minh ló dạng.

Trong tẩm cung của đế vương, ngọn đèn dầu cháy sáng rực. Bên ngoài, đám nữ quan nội giám đi lại trong cung điện to lớn, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vui mừng. Hôm nay là ngày bệ hạ đăng cơ. Bốn ti, tám cục, mười hai giám trong cung đã chuẩn bị gần một tháng cho ngày hôm nay. Từ canh ba, mọi người bắt đầu bận bịu công việc, cung điện thường ngày luôn yên tĩnh quạnh quẽ cũng nhiễm chút khói lửa nhân gian.

Ân Thừa Ngọc đứng trước gương đồng. Bên trong gương phản chiếu một bóng người gầy yếu mặc áo trong màu vàng. Thanh niên vai rộng eo hẹp, tóc đen da trắng, đôi mắt phượng hàm chứa quý khí từ khi mới sinh ra.

Chăm chú nhìn bóng dáng trong gương một lúc lâu, khóe miệng Ân Thừa Ngọc hơi cong lên. Cho đến khi sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, bên trong gương đồng xuất hiện thêm một bóng người đỏ rực thì y mới thu lại ý cười.

Tiết Thứ bước tới, hắn mặc một bộ mãng bào màu đỏ, trên tay cầm mũ miện. Áo trong vàng óng quấn quýt với mãng bào đỏ rực trong gương, không khí dần trở nên mờ ám: 

- Thần giúp bệ hạ thay y phục.

Ân Thừa Ngọc xuyên qua gương đồng nhìn hắn. Sau đó y nhắm mắt, giơ tay ra thuận theo động tác của hắn.

Cổn y, hạ thường, tế tất... Tiết Thứ giúp y mặc xong xuôi, cuối cùng mới cầm lấy đai lưng bằng bạch ngọc trên mâm, đi ra sau lưng Ân Thừa Ngọc. Hai tay hắn luồn qua thắt lưng giống như ôm y, ngón tay thon dài nhanh nhẹn cài đai lưng lại.

Mắc cài phát ra tiếng cùm cụp nho nhỏ, hắn không vội lùi lại mà nắm lấy eo, ôm y vào lòng.

- Chúc mừng bệ hạ, rốt cuộc người cũng được như ước nguyện.

Tiết Thứ đặt cằm lên hõm vai Ân Thừa Ngọc, hơi thở nóng rực phà lên nơi yếu ớt mẫn cảm sau gáy khiến y nổi da gà: 

- Hôm nay là ngày vui, có phải bệ hạ nên thỏa mãn một tâm nguyện của thần hay không?

Hoạn quan cố ý gằn giọng nói chói tai đặc thù của mình. Trong ánh nến ấm nóng lay động, dường như bóng dáng sau lưng càng thêm dịu dàng lưu luyến.

Ân Thừa Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Thứ bên trong gương đồng: 

- Xưởng thần dưới một người trên vạn người, còn có tâm nguyện nào chưa được thỏa mãn?

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, cánh tay trên eo cũng siết chặt hơn. Chóp mũi Tiết Thứ khẽ chạm vành tai y, như tình nhân thầm thì: 

- Bệ hạ biết rõ thần muốn cái gì.

Nói xong, cái mũi cao thẳng của hắn dần dần theo vành tai trượt xuống gáy y, quyến luyến không rời.

Đây là động tác vô cùng quen thuộc giữa Tiết Thứ và Ân Thừa Ngọc, sau đó bọn họ sẽ hôn nhau.

Ân Thừa Ngọc nhắm mắt xua đi hình ảnh kiều diễm xuất hiện trong đầu, đoạn nhếch môi: 

- Mong muốn của Xưởng thần, e là trẫm không đáp ứng được.

- Không đáp ứng được, hay là không muốn?

Người phía sau đang ôm y bỗng như bị chạm phải vảy ngược. Tiết Thứ nắm lấy cằm Ân Thừa Ngọc, buộc y quay sang nhìn hắn, trong mắt đầy sóng ngầm: 

- Hay nói cách khác...bệ hạ cũng ghét bỏ hoạn quan ta đây, không muốn làm bạn cùng ta?

Mỗi khi tức giận, hắn sẽ không xưng "thần" mà lại bóng gió xưng "ta đây".

Ân Thừa Ngọc không thèm quan tâm đến tật xấu cứ mỗi lần tức giận lại phạm thượng của hắn.

Cằm bị bóp đau, y khó thở, giãy giụa ngồi dậy, mắng một tiếng: 

- Vô liêm sỉ.

Thái giám gác đêm bên ngoài nghe thấy tiếng động, cẩn thận tiến vào, cách màn hỏi nhỏ: 

- Điện hạ tỉnh rồi ạ? Mới vừa tới canh bốn thôi.

Ân Thừa Ngọc hoảng hốt tỉnh lại, bây giờ mới nhận ra mình vừa nằm mơ. Y day trán, uể oải đáp: 

- Không việc gì, lui ra đi.

Nghe vậy, thái giám nhẹ chân lại, rón rén lui ra ngoài.

Ân Thừa Ngọc lại không ngủ được.

Đã ba đêm y mơ thấy việc kiếp trước, mơ thấy Tiết Thứ.

Theo đời trước, ba ngày nữa là ngày Tiết Thứ tịnh thân vào cung. Trong năm, sáu năm kế tiếp, một tên thái giám quèn không được chú ý dần dần leo lên cao. Cuối cùng, ngồi lên vị trí đốc chủ Tây Xưởng. Được hoàng đế mù quáng tin tưởng,  hắn trở thành người đức trọng quyền cao, đến cả ngôi vị quân vương cũng bị hắn thao túng trong tay. Người đời xưng hắn là Cửu Thiên Tuế.

Mà ba tháng nữa, Long Phong đế cùng phe cánh của nhị hoàng tử sẽ ra tay với y. Đầu tiên là nhà ngoại họ Ngu dính dáng đến án tham ô, cả nhà bị chém đầu. Tiếp sau đó là mẫu hậu kinh hãi sinh non, một xác hai mạng. Cuối cùng, vị trí Thái Tử của y cũng sẽ bị phế đi. Thái tử tôn quý vô song của một nước biến thành đồ bỏ, từ đó bị giam cầm trong hoàng lăng, tứ cố vô thân.

Cho đến khi Tiết Thứ đến cung nghênh y về cung.

Ban đầu, giữa bọn họ vốn chỉ là giao dịch trao đổi, không hề có tình cảm. Mấy năm sau, trải qua những tháng ngày dây dưa, sống chết cùng nhau, tình cảm dần trở nên sâu đậm.

May mắn được trọng sinh, y không muốn mâu thuẫn với Tiết Thứ nữa. Thế nhưng, mỗi khi đêm xuống, luôn có một đôi mắt âm u cố chấp xuất hiện trước mặt y, bên tai là âm thanh châm chọc chất vấn: 

- Bệ hạ cũng ghét bỏ hoạn quan ta đây, không muốn làm bạn cùng ta sao?

Bệ hạ cũng ghét bỏ hoạn quan ta đây, không muốn làm bạn cùng ta sao?

Lời nói tự khinh bỉ thế này, Tiết Thư chỉ từng nói một lần với y. Dường như hắn không bao giờ tự ti vì thân phận hoạn quan của mình, khi trên giường vẫn luôn nắm quyền chủ động, cho dù không có thứ kia cũng có nhiều cách khiến y nhận thua xin tha.

Nhưng hắn chưa lần nào cởi thắt lưng trước mặt y.

Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ vẫn sẽ để ý.

Mà hiện giờ, cơ hội thay đổi vận mệnh của Tiết Thứ đang ở trước mắt.

Trong lòng tràn đầy phiền muộn, Ân Thừa Ngọc đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ. Y hứng gió lạnh một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Tìm, hay là không tìm?

Hôm nay là tháng chạp đầu năm Long Phong thứ mười bảy. Tiết Thứ từng nói với y, hắn tịnh thân ở tàm thất vào một ngày trong tháng này. Sau đó, hắn cầm bạc bái một thái giám già ở Trực Điện Giám làm sư phụ, rồi được đưa vào cung.

Ngày tám tháng chạp tám đúng ngày Lạp Bát*, là ngày đặc biệt. Khi ấy, Ân Thừa Ngọc nghe một lần đã nhớ thật kĩ. Chỉ có điều, cả kinh thành có đến mấy cái tàm thất, y lại không biết rõ trước đây Tiết Thứ đi cái nào.

*Ngày Lạp Bát: ngày lễ truyền thống của Trung Quốc.

Nếu muốn tìm, sợ rằng phải mất nhiều thời gian. Nhưng mỗi khi nghĩ đến người nọ từng dùng thủ đoạn ác độc với mình, trong lòng y lại bồn chồn, không thể quyết định được.

Đứng trước cửa sổ một lúc lâu, Ân Thừa Ngọc mới quay lại phòng ngủ.

Giấc ngủ vẫn không yên ổn như cũ, việc kiếp trước chập chờn xuất hiện trong mộng. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Ân Thừa Ngọc cảm thấy hoa mắt chóng mặt, dưới vành mắt xuất hiện quầng thâm.

Thân thể vốn chưa khỏi bệnh hẳn càng thêm gầy yếu. Y che miệng ho khan vài tiếng, gọi thái giám tâm phúc Trịnh Đa Bảo vào.

- Điện hạ sao lại ho nhiều hơn thế? 

Trịnh Đa Bảo bước vào, chợt nghe được âm thanh ho khan bị kìm nén. Ông ta tái mặt, cầm chắc chén thuốc, vội vàng thúc giục một thái giám khác đi mời thái y đến.

- Không sao, tối hôm qua trúng phải gió lạnh.

Ân Thừa Ngọc nhận lấy chén thuốc, uống cạn. Đoạn, y lấy khăn lau miệng, ngoắc tay gọi Trịnh Đa Bảo: 

- Cô có chuyện khác cần ông đi làm.

Trịnh Đa Bảo đưa tai qua. Sau khi nghe xong, ông ta rất kinh ngạc, muốn hỏi rõ nhưng lại không dám.

Ân Thừa Ngọc phiền lòng, không muốn giải thích nữa, chỉ phất tay: 

- Nhanh đi.

Thấy thế, Trịnh Đa Bảo đành phải chôn thắc mắc trong lòng xuống, vội vàng ra ngoài.

Muốn hỏi thăm tàm thất khắp cả kinh thành, e là không ai rõ hơn so với thái giám từng tịnh thân.

Đại Yến lập quốc được hơn 200 năm. Ban đầu, hoạn quan vốn có địa vị thấp, bọn họ không được học hành, càng không được tham gia triều chính. Trải qua một thời gian rất dài, bè phái quan lại trên triều đình ngày càng bành trướng. Để áp chế đám quan lại, hoàng đế chuyển sang xem trọng thái giám. Ông cho mở thêm Nội thư đường trong cung để dạy học cho thái giám, thậm chí còn cho phép bọn họ tham gia việc triều đình. Dần dà, quyền lực của hoạn quan ngày càng được nâng lên.

Đến bây giờ, thái giám đứng đầu hai mươi bốn nha môn Tư Lễ Giám trong cung vua có thể phê công vụ, ngay cả thủ phụ Nội các cũng phải nể mặt. Việc gì thái giám đã phê chuẩn thì Đề đốc Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ cũng phải tuân theo.

Quyền lực của hoạn quan tổ lớn thế nào, ai cũng đều thấy rõ.

Con người thường sống vì lợi ích, mặc dù thanh danh hoạn quan không tốt nhưng nào có ai lại bỏ qua cái lợi gần ngay trước mắt. Chính vì thế, càng ngày càng có nhiều dân thường tự nguyện đưa con trai trong nhà đi tịnh thân để tìm một cái tiền đồ phú quý.

Trong hoàng cung Đại Yến vẫn chưa có tàm thất chính thức. Do vậy, tất cả thái giám trong cung đều do các thái giám có thâm niên tự tuyển chọn ở ngoài. Việc này cũng khiến cho kinh thành mở không ít Tàm Thất. Nếu nhà nào vẫn còn lương tâm thì sẽ đưa đứa nhỏ đến Tàm Thất chuyên nghiệp để tịnh thân. Nhưng cũng có nhiều nhà độc ác tiếc tiền thì đi tìm người thiến lợn, tịnh thân giống như thiến súc vật, sống chết do trời.

Dựa theo mệnh lệnh của Ân Thừa Ngọc, Trịnh Đa Bảo phái mấy người âm thầm đi tra hai ngày. Bọn họ tìm hết các tàm thất lớn nhỏ nhưng vẫn không tìm được người điện hạ đã nói.

Mồng tám tháng chạp sắp đến song vẫn chưa thấy dấu vết nào, Trịnh Đa Bảo đành sai người mở rộng phạm vi, ngay cả người thiến lợn liên quan đến việc này cũng đi hỏi thăm một lần.

*

Chẳng mấy chốc đã đến thời hạn ba ngày.

Đại Yến khôi phục cổ lễ tuân theo chế độ cũ, ngày Lập Xuân, Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trùng Dương, Lạp Bát hằng năm đều phải biếu quà gia quyến, mở tiệc chiêu đãi quần thần bên ngoài Ngọ Môn.

Theo thông lệ, hoàng đế sẽ tham dự yến tiệc cùng quần thần, lấy cớ muốn gần gũi. Nhưng Long Phong Đế vốn không muốn ứng phó với đám triều thần nên đã giao nhiệm vụ này lại cho Ân Thừa Ngọc đã tham gia chính sự.

Ân Thừa Ngọc là con trai trưởng, ông ngoại Ngu Hoài An lại là Nội các thủ phụ. Năm vừa tròn bảy tuổi, y được hoàng đế chọn làm thái tử. Đến năm mười bốn tuổi, y đã vào triều tham chính. Từ nhỏ được dạy dỗ như thái tử nên sớm hiểu được trọng trách trên vai của mình, y nghiêm khắc với bản thân, không dám lười biếng, cố gắng làm một thái tử hoàn mỹ trong mắt mọi người. 

Những việc Long Phong Đế giao phó, y cũng không màng lợi ích trước mắt mà dốc sức hoàn thành cho dù lớn hay nhỏ. Sau đó, y kiệt sức, mắc phong hàn. Bệnh tình hay tái phát, y triền miên trên giường bệnh chừng mười ngày. Thế nhưng, lúc còn chưa khỏi bệnh hẳn, Ân Thừa Ngọc lại nhận được ý chỉ của Long Phong Đế muốn y phụ trách yến tiệc Lạp Bát.

Là thái tử, y có trách nhiệm vì quân phân ưu, vì phụ giải sầu. Do không có lý do kháng chỉ, y đành phải vác thân thể bệnh tật nhận lệnh.

Kết quả là sau yến tiệc, y bệnh nặng thêm, sốt cao hôn mê suốt hai ngày. Dù rằng sau này đã khỏi bệnh, song sức khỏe cũng bị ảnh hưởng, xuất hiện thêm bệnh đau đầu.

Khi ấy, y trẻ tuổi quật cường, rõ ràng không khỏe lại không chịu thể hiện ra mà còn cảm tạ phụ hoàng tín trọng, phối hợp với Long Phong Đế diễn tiết mục tình cha con cảm động.

Nhưng thực tế thì sao?

Y nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, tất cả mọi việc đều thập toàn thập mỹ. Chính vì thế, thanh danh của y đã sớm lan rộng khắp các quan lại và bá tánh. Y lại có nhà ngoại cường thế ủng hộ, danh vọng gần như vượt qua cả hoàng đế. Điều này vô tình trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, ông ta chỉ hận không thể mau chóng phế truất y.

Cho nên sau đó, cậu hai Ngu Sâm bị người vu khống dính dáng đến án muối lậu, ông ngoại – thậm chí cả nhà họ Ngu cũng bị liên lụy.  Nhiều lần y cầu xin phụ hoàng tra rõ, nhưng Long Phong đế lại không chịu tra, vội vàng phán tội xử trảm.

Nói cho cùng, chẳng qua là nhà họ Ngu bị y liên lụy mà thôi. Mối đe dọa mà Long Phong Đế muốn diệt trừ, là y.

Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử.

Trước là quân thần, sau mới là phụ tử.

Chỉ tiếc rằng, cho đến tận lúc bị tước danh hào thái tử, Ân Thừa Ngọc mới hiểu rõ đạo lý này.

Sống lại một đời, y không muốn làm hiếu tử vì phụ hoàng phân ưu nữa.

Vì đang suy tư, Ân Thừa Ngọc cười từ chối rượu thượng thư bộ Binh mời. Y che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch từ từ đỏ bừng, càng hiện rõ vẻ ốm yếu.

Ân Thừa Ngọc cầm chén trà ở trước mặt lên, cười nói: 

- Gần đây sức khỏe Cô không tốt, không thể uống rượu, lấy trà thay rượu kính ngài Lư một ly.

Lư Tĩnh vội nói không dám. Kính rượu xong, ông quay lại ghế ngồi, cảm khái với thị lang bộ Binh ngồi bên cạnh: 

- Thái tử điện hạ chăm chỉ quá, sinh bệnh còn không quên thần tử. Về phần vị kia, thật là... 

Ông quay đầu về phía Đông, thì thầm trào phúng: 

- Không có chút cường thế nào.

Ngày Lạp Bát ban thưởng tiệc cho quần thần, vốn có ý quân vương thân cận quần thần. Nhưng Long Phong Đế sủng tín (sủng ái và tin tưởng) hoạn quan, lại thêm hoang dâm quá độ, chiếm đoạt vợ quan vào thời Hiếu Tông còn tại vị. Sau này, khi phát sinh sự kiện bề tôi ám sát hoàng đế trong yến tiệc, ông ta quay sang phòng bị quan triều đình.

Ngoại trừ hai năm sau khi đăng cơ, Long Phong đế chưa từng lộ diện ở tiệc rượu. Cho đến khi thái tử đã trưởng thành, ông ta lập tức bảo y ra mặt.

Dường như sợ quân vương nghi kỵ, đám triều thần không dám mở miệng, tự vướng mắc trong lòng. Hơn nữa, tuy Long Phong Đế kém hoang dâm hơn Hiếu Tông nhưng cũng không phải là một minh quân. Ông ta không có năng lực lại thêm háo sắc, ham mê hưởng lạc, bỏ bê triều chính. Nếu không phải đã sớm lập thái tử cùng với thủ phụ Ngu trấn giữ Nội các thì không biết triều đình này sẽ loạn thành thế nào nữa.

Hai người nhìn nhau, ăn ý không nói tiếp. Chỉ có điều, trong lòng bọn họ thấy nhẹ nhõm, may mà còn thái tử.

Ân Thừa Ngọc cố ý để lộ bệnh ở bữa tiệc, đám triều thần tha thiết quan tâm. Sau khi khuyên y giữ gìn sức khỏe thì không có ai đến kính rượu nữa. Ân Thừa Ngọc được yên tĩnh, ôm lò sưởi ngồi uống trà, trò chuyện câu được câu không.

Trà nóng làm dạ dày dễ chịu, y thích ý híp mắt.

Như thế này tốt hơn so với đời trước y cố gắng chống đỡ, giấu giếm bệnh tình uống một chén rồi một chén rượu.

Giữa yến tiệc, Trịnh Đa Bảo vội vàng tiến vào, nói nhỏ bên tai y: 

- Điện hạ, đã tìm được người.

Ân Thừa Ngọc hoảng hốt, nhìn đám triều thần đang tò mò phía dưới. Y vốn định nói "Sau tiệc nói tiếp" theo bản năng, song sau đó, y nghĩ mình không cần phải sống giống như đời trước nữa. Cho nên, y dứt khoát ôm lò sưởi đứng lên, gật đầu với các quần thần :

- Cô hơi khó chịu, xin phép đi trước, chư vị đại nhân cứ việc tận hưởng.

Chào hỏi quần thần xong, Ân Thừa Ngọc nhanh chóng chuẩn bị quay về Đông Cung. Khi đã ngồi yên trên xe ngựa, y mới giục Trịnh Đa Bảo: 

- Nói rõ ràng.

Trịnh Đa Bảo ngồi phía dưới, hơi nghiêng người, vẻ mặt một lời khó nói hết: 

- Nô tài dựa theo phân phó của điện hạ, tìm hết các tàm thất trong kinh thành, nhưng không tìm được cậu Tiết. Sau đó, nô tài bất đắc dĩ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm đến những nhà chuyên làm nghề thiến lợn...

Kết quả không nghĩ tới đã tìm được người rồi.

Chỉ là tình cảnh này...Trịnh Đa Bảo nhíu mày, nói tiếp: 

- Nhà của tịnh sư* Lưu này khá dơ bẩn, nô tài vốn không muốn kinh động điện hạ. Nhưng người của chúng ta không mời được cậu Tiết,  nếu làm quá căng, cậu ta sẽ tấn công...

*Tịnh sư: người làm nghề tịnh thân cho thái giám.

Trịnh Đa Bảo là người của hoàng hậu đưa cho Ân Thừa Ngọc, gần như nuôi Ân Thừa Ngọc từ nhỏ đến lớn. Ông ta không biết tại sao thái tử điện hạ quen biết được người này nên cũng không hiểu rõ tính toán của y, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khi còn đang nói chuyện thì xe ngựa đã đi đến trước cửa Tàm Thất.

Trịnh Đa Bảo vén mành xe ngựa lên, cẩn thận đỡ Ân Thừa Ngọc xuống.

Ân Thừa Ngọc bước vào viện, tức thời cau mày.

Lúc Trịnh Đa Bảo nhắc đến quá trình tịnh thân, vì e sợ bẩn lỗ tai y nên không nói tỉ mỉ, nhưng thật ra y biết hết tất cả.

Đời trước, khi vừa được đưa trở về cung, y còn cần Tiết Thứ nâng đỡ. Vì để không chạm đến điều kiêng kị của hắn, y cố ý tìm hiểu hết mọi chuyện về tên thái giám này.

Y biết thái giám cần phải tịnh thân, cũng biết tịnh thân ở tàm thất, nhưng không biết tàm thất mà Tiết Thứ  bâng quơ nhắc tới lại thô sơ dơ bẩn như vậy.

Nơi ở của tịnh sư Lưu chỉ có tổng cộng một dãy. Trước và sau có hai gian, chính giữa sân nhỏ còn phơi mấy cái đệm ố vàng, loáng thoáng tản ra mùi khó ngửi. Lúc này, thiếu niên Tiết Thứ đứng trong sân, phía sau hắn là một gian nhĩ phòng*, cửa phòng mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy bố trí bên trong.

*Nhĩ phòng: Ở đầu phía Đông căn phòng phía bắc làm thêm một phòng xép thì gọi là nhĩ phòng.

Trong phòng tối om, không có cửa sổ, chỉ có một cái giường gỗ nhỏ. Bên trên giường trải một tấm đệm ố vàng , đầu giường và thành giường đều có dây thừng rủ xuống.

Đó là một gian tàm thất cực kỳ sơ sài.

Tim Ân Thừa Ngọc như thể bị ai đó siết một cái không nặng không nhẹ. Nhưng khi nhìn thấy Tiết Thứ mặc bố y đơn sơ cùng vẻ mặt tràn đầy đề phòng cùng sự hưng ác thì lửa giận càng nhiều hơn.

- Trói về cho Cô.

Nói xong, Ân Thừa Ngọc phất tay áo ra khỏi sân, quay lại trên xe ngựa.

Bọn thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức nhanh chóng hành động, chuẩn bị đối phó với Tiết Thứ. Thiếu niên này nhìn vô hại nhưng lại rất tàn nhẫn, khi bọn họ vừa tiến đến bắt hắn thì hắn đã tấn công một người.

Song, bất ngờ là bây giờ đối phương lại không hề phản kháng.

Thị vệ trưởng dùng dây thừng trói hắn lại, buộc một cái kết rắn chắc, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro