Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【Bạch Lý Thiêu Dực/ Cửu Dực】Ánh trăng nghiêng chiếu qua cửa sổ

【Bạch Lý Thiêu Dực/ Cửu Dực】Ánh trăng nghiêng chiếu qua cửa sổ

Miễn phí, có thể có một chút yếu tố tất cả, không đảm bảo sẽ có phần tiếp theo, xin đừng chờ đợi vì rất có khả năng tôi sẽ không viết tiếp. Cảm ơn đã hợp tác.

Một chút duyên phận ngoài mạch truyện chính.

Toàn văn khoảng 2000 chữ.

Tôi tự viết thể loại nhất kiến chung tình cứu chuộc.

OOC xin lỗi trước.

Link: https://liantong06745.lofter.com/post/7f6f57b4_2bd427957?incantation=rzxBmQrAXDO7

---

"Tiểu Trác ca."

Bạch Cửu tự nhiên ôm lấy eo Trác Dực Thần, nhờ lợi thế chiều cao khẽ cọ mặt vào lưng và eo của Trác đại nhân. Cậu khẽ gọi một tiếng "Tiểu Trác ca". Chữ "ca" rất nhẹ, tan vào không khí, khiến người nghe trong khoảnh khắc thoáng nghi ngờ liệu có phải cậu đang gọi một cách quá đỗi thân mật hay không. Tóm lại, tiếng gọi ấy dường như không nên xuất phát từ một đứa trẻ khiến người khác không chút phòng bị như cậu kêu, Tiểu Trác.

Bạch Cửu thực ra đã ngưỡng mộ Trác đại nhân trong truyền thuyết từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nói đùa chứ, ở Thiên Đô Thành, ai mà không thường xuyên nhắc đến Trác đại nhân? Tuấn mỹ vô song, võ nghệ cao cường, một khi kiếm Vân Quang xuất hiện liền khiến người ta kính sợ, khiến yêu ma không có chỗ trốn.

Nhưng Bạch Cửu lại cảm thấy giữa cậu và Tiểu Trác đại nhân chắc chắn có chút duyên phận đặc biệt nào đó, dù sao cũng không giống như người dân bình thường chỉ coi y như một vị thần hộ mệnh xa vời.

Năm Bạch Cửu mất đi sự chăm sóc của mẹ, cũng chính là năm Tiểu Trác đại nhân bất ngờ nổi danh khắp nơi.

Bạch Cửu vĩnh viễn không quên được quãng thời gian năm đó.

Sa sút, bất lực, hoàn toàn không biết sự thật, hoảng sợ lo âu. Một Bạch Cửu thấp thỏm như thế, sau vô số lần bị từ chối ngoài cánh cửa ấy, không biết còn có thể bám víu vào điều gì, luôn trốn trong chiếc tủ mà cậu nhặt về, hoặc là khóc, hoặc là ngủ thiếp đi.

Rồi vào một ngày, cậu nghe được danh tiếng của vị Trác đại nhân này.

Lúc đó, cậu ngày càng sa sút, chìm trong những tháng ngày xám xịt và u mê. Vậy mà lại nghe được tiếng bàn luận của đám người hầu.

Họ nói Tiểu Trác đại nhân thật đáng thương, một đêm mất hết tất cả người thân. Lại nói vị công tử kiêu ngạo này, người trước đây chưa từng xuất hiện trước mắt thế nhân, làm sao đột nhiên có thể đạt được thành tựu kinh ngạc như vậy, dường như từ trên trời rơi xuống, gánh vác trách nhiệm bảo vệ bách tính.

Họ nói, có việc gì đều có thể nhờ Trác đại nhân giúp đỡ, tính tình rất tốt, mà bản lĩnh cũng thực sự lợi hại.

Y không sợ sao?

Bạch Cửu khi đó còn nhỏ tuổi, rất bất ngờ lại nảy sinh tò mò, giống như...

-giống như mặt trăng.

Sau này, Bạch Cửu nghĩ kỹ lại, liền chắc chắn như vậy.

Cho nên, thực ra cậu đã từng nằm bò trên tường của Tập Yêu Ti để nhìn lén. Trong một vùng tuyết trắng mịt mù, yên tĩnh, có người mặc áo màu vàng nhạt, nằm sấp ôm lấy một gốc cây, dáng người gầy yếu.

Bạch Cửu dù đứng cách xa không nhìn rõ, nhưng ngực bỗng dưng thấy nhói đau, một cơn đau âm ỉ mà cậu không biết là gì.

Nhưng cậu nghĩ, chắc chỉ như vậy thôi.

Khi Bạch Cửu vẫn chưa hiểu được làm thế nào mà vị Trác đại nhân này có thể khiến cả thành thay đổi cái nhìn, cậu đã quyết định đi xem thêm lần nữa.

Rồi lần tiếp theo.

Không còn là chiếc áo choàng trắng ngoan ngoãn làm người ta thương xót, cũng không còn sự lưu luyến. Cậu nhìn thấy từ xa một bóng dáng đen đang luyện kiếm, động tác dứt khoát gọn gàng. Ánh sáng xanh lạnh lẽo của thanh kiếm Vân Quang chiếu lên áo giáp đen tuyền, phản chiếu dưới ánh tuyết một loại quyết tâm mà khi đó Bạch Cửu không thể hiểu được.

Thế nên cậu trở về và nói: "Ta muốn học y."

Cần phải làm điều gì đó.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đó, Bạch Cửu trong lòng đã chuẩn bị vẹn toàn.

Khi biết mình được Trác đại nhân chọn, cậu thậm chí không thèm để ý đến Văn Tiêu đang nói chuyện, phấn khích xách hòm thuốc chạy thẳng đến Tập Yêu Ti.

Thế nhưng, đến trước cửa, Bạch Cửu lại cẩn thận chỉnh tóc, đảm bảo sẽ để lại một ấn tượng hoàn hảo, vì vậy mà cân nhắc từng sợi tóc.

Sau đó, cậu hít thở sâu liên tục.

Nào ngờ khi nhìn thấy Tiểu Trác đại nhân mà cậu coi như thần linh, cậu lập tức cứng đờ.

Một dải mảnh buộc ngang trán, mái tóc đen toàn bộ được buộc lên, eo thon hơn người bình thường rất nhiều, dáng người cao ráo thẳng tắp, từ ngoài cửa bước tới.

Không đúng, không phải bước về phía cậu, nhưng dù sao thì càng lúc càng gần.

Bạch Cửu trong tiếng chuông khẽ khàng, ngây người, ánh mắt gần như không thể rời khỏi Trác Dực Thần, giống như bị mê hoặc, chăm chú nhìn y.

Không ngờ, Trác đại nhân ngồi xuống đối diện cậu.

Bạch Cửu lập tức nắm chặt lấy vạt áo và quần.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn gần Trác đại nhân, lần đầu tiên thấy rõ gương mặt y.

Lông mày thẳng, tựa như khói mang theo khí chất thanh cao; ánh mắt tựa như chứa tình cảm dịu dàng, dường như ẩn hiện chút hơi nước, khi ánh mắt chuyển động như mưa bụi Giang Nam mơ hồ thấm đẫm và vuốt ve lòng người. Một cách khó tả, ánh mắt đó khiến người ta không thể dời đi, và khoảnh khắc đôi mắt trong veo ánh lên sắc xanh ấy nhìn về phía Bạch Cửu, cậu chỉ cảm thấy bị một cảm giác chưa từng có trước đây tràn ngập, quên luôn lời định nói ban đầu.

"...Chào đệ."

.....

"Chào ngài."

Về sau nhớ lại, Bạch Cửu luôn cảm thấy Trác đại nhân lúc đó hẳn là hơi thẹn thùng, nói chung rất đáng yêu. Chỉ đối mắt với cậu một lần liền cúi thấp ánh nhìn, hàng mi dài buông xuống che khuất đôi mắt, đôi tai dường như cũng ẩn hiện chút đỏ hồng.

Tất nhiên, sau này khi Bạch Cửu thân thiết với Trác Dực Thần, y cũng luôn có dáng vẻ như vậy, tựa như dung túng, khiến cậu ngày càng đắm chìm.

Bạch Cửu vốn nghĩ rằng diện mạo của Trác đại nhân hẳn phải mang vẻ chính khí nghiêm nghị, không thể xâm phạm, đây là thần tượng của cậu từ năm đó đến bây giờ.

Không ngờ... lại như vậy...

Bạch Cửu nhất thời không nghĩ ra từ gì để hình dung. Là đẹp ư? Nhưng cậu lại cảm thấy từ này không nên dùng cho nam nhân. Dù sao đi nữa, Trác đại nhân trong lòng cậu lúc này đã có một ấn tượng mới, không còn là hình bóng xa vời kia nữa, mà là một Tiểu Trác ca gần ngay trước mắt, có thể chạm tới, có thể nắm lấy chiếc chuông.

Thần tượng là thứ rất dễ sụp đổ, bởi thực tế và tưởng tượng luôn có khoảng cách.

Nhưng Tiểu Trác ca thì không.

Y đúng như lời đồn, ngạo cốt kiên cường. Những chi tiết khi ở chung với y chỉ khiến Bạch Cửu lén lút mỉm cười, nảy sinh một chút mong muốn để lại gì đó trong lòng Tiểu Trác ca và niềm vui thầm kín mà chỉ mình cậu nhìn thấy.

Vì vậy, cậu bắt đầu quấn lấy Tiểu Trác ca.

Ban đầu cậu không dám, nhưng ánh mắt của cậu quá rõ ràng, khi gặp phải điều bất ngờ lại chẳng che giấu nổi suy nghĩ. Phản ứng lại thì đã ôm lấy eo của Trác đại nhân.

Cậu chưa từng biết có người eo có thể nhỏ như vậy, hai tay vòng qua còn thừa rất nhiều khoảng trống. Đồng thời, một mùi hương không rõ từ đâu tràn ngập khiến cậu bị cuốn vào.

Cậu đắm chìm trong cảm giác an tâm khiến người ta choáng váng đó, thuận theo mà quấn lấy Tiểu Trác ca, người luôn dung túng vô hạn với cậu.

Ngày qua ngày, Bạch Cửu trong bóng tối sinh ra những suy nghĩ khó nói, điều này khiến cậu trở nên sợ hãi, không dám lại gần nữa.

Nhưng khi Bạch Cửu thấy Triệu Viễn Châu nhiều lần dùng ánh mắt quá mức xâm lược trêu chọc Tiểu Trác ca, cậu thực sự cảm thấy hoảng loạn và phiền muộn, một lần nữa gọi Trác đại nhân đi xa.

Rốt cuộc là sao với mình vậy?

Bạch Cửu ôm lấy chính mình, lặng lẽ chịu đựng, tay nắm chặt chiếc chuông nhỏ mà Tiểu Trác ca tháo ra.

Thời gian này thật sự khó chịu, cậu vừa không muốn lại gần Tiểu Trác ca, muốn tự bình tĩnh lại, vừa không thể kiểm soát khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Viễn Châu, lại kéo Tiểu Trác ca đi.

Cho đến một ngày, Văn Tiêu gọi cậu lại.

Sương mù lượn lờ, hơi nóng bốc lên, Văn Tiêu ngồi nghiêm trang, nhìn cậu qua làn hơi nước.

Âm thanh rõ ràng ôn hòa xuyên qua sương mù đâm vào cậu,

"Tiểu Cửu, có phân biệt được ngưỡng mộ và yêu thương không?"

Cậu đột ngột ngẩng đầu lên.

Có rối rắm không?

Không rối rắm.

Ngày hôm sau, Bạch Cửu lại như mọi khi quấn quýt lấy Tiểu Trác ca, chỉ là lần này dường như ôm chặt hơn, khuôn mặt thò ra bên hông, khiến Triệu Viễn Châu cảm thấy không hiểu sao lại chói mắt hơn mọi khi, ngay cả chiếc chuông quen thuộc cũng khiến người ta phiền lòng hơn thường lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro