Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 + 8

✢Ta là một dã miêu.Còn y là thái tử gia cao cao thượng thượng của Long tộc.Ta và y, vốn dĩ cách xa nhau, như bầu trời và mặt đất.Trải qua thăng trầm, chúng ta quyện vào nhau, rồi lại tách xa nhau.Y vẫn là thái tử gia đứng trên đỉnh.Còn ta, chẳng còn ta nữa rồi.--------


6>Ta hóa hình rồi.Đêm ấy ta sốt cao, cơ thể nóng rực. Linh khí bạo động trong cơ thể, tưởng chừng như sắp ép lục phủ ngũ tạng ta nổ tung. Do ta lén chạy sang phủ thái tử, lén leo lên giường Giao Lãnh, ta nào dám kêu lên? Chống tứ chi mềm nhũn kia đứng dậy, ta toan rời khỏi đây.Chỉ là, linh khí ở đây quá thuần khiết, cạnh bên Giao Lãnh còn có mùi trầm hương dễ ngửi. Ta giống như kẻ say, ngã xuống cạnh y.Giao Lãnh thấy động nên tỉnh giấc. Thấy ta nằm cạnh, y hỏi. Không một chút bất ngờ nào, chỉ có phiền chán:-- An Mạn, ngươi làm gì ở đây?Ta chưa kịp trả lời y, đã bị linh khí bạo phát hoành hành trong cơ thể tra tấn. Nỗi đau ấy còn đáng sợ hơn lôi kiếp, giống như xương cốt ta bị lột ra, băm nhỏ rồi ghép lại vậy.Giao Lãnh nhìn ta cuộn cơ thể tròn lại, y sờ đầu ta, lạnh giọng nói "phiền phức" rồi ném ta lên tấm bồ đoàn.Long khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể ta, điều hòa linh khí trong cơ thể. Đau đớn giảm bớt, còn được xoa dịu. Ta rên mấy tiếng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Ta đã không nhìn thấy, biểu cảm của Giao Lãnh khi truyền long khí vào cơ thể ta.Khi ta tỉnh lại, đã là một ngày sau.Ta âm thầm phỉ nhổ bản thân, ngủ quên trời quên đất. Được rồi, ta là mèo, lười chút không sao.-- Tiểu thư đã tỉnh?Giọng nữ nhân từ phía cửa phát ra. Bấy giờ ta mới nhận ra, mình đang nằm trên giường, phủ gấm êm ái. Nữ nha hoàn nhìn ta, hành lễ. Ta ngơ ngác, chưa kịp hiểu tình hình. -- Tiểu thư?Nàng ta lại gọi ta thêm lần nữa. Ta mở miệng. Âm thanh không còn là tiếng kêu meo meo như thường ngày. Giọng nữ nhân non nớt khiến ta ngỡ ngàng. -- Ngươi gọi.... ta?-- Vâng, tiểu thư. Nô tỳ là A Thanh. Điện hạ giao phó, sau này đi theo tiểu thư. Giao Lãnh sao? Ta vội vàng muốn nhảy xuống, đi tìm y. Chân tay ta loạng choạng không vững, xém chút ngã. Ta làm sao đây? Tay ta, chân ta không còn là vuốt mèo. Lớp lông dài mượt ta dày công chăm sóc cũng biến mất. Ta hốt hoảng lật chăn lên, nhìn xuống.Ta thực sự thành con người rồi.A Thanh dường như hiểu ta muốn làm gì. Nàng ta đưa cho ta tấm gương, để ta thấy dung mạo bản thân.Mắt ngọc mày ngài. Khuôn mặt còn vương nét trẻ con. Tuy không phải kiều diễm như Phụng Hoan hay trang nhã như Thiên Nguyệt, ta mang sự ngây ngô của nữ hài tử. Thân thể ta cũng mang hình hài của nữ nhân 16 tuổi, chưa phát dục hoàn hảo. Bỏ qua vấn đề này, A Thanh nói cho ta một tin lớn.Có kẻ nhìn thấy Giao Lãnh bế ta ra khỏi tẩm điện, mang về điện Thừa Hoan, cũng là nơi ta đang ở. Xui thay.... Điện Thừa Hoan là nơi ở của Thái tử phi....Đến cả Phụng Hoan cũng không được đến nơi này. Có thể nói, Long cung loạn cào cào, hư hư thực thực chuyện thái tử Giao Lãnh chuẩn bị rước chính cung. Và thê tử, còn là một dã nha đầu không danh không phận.A Thanh còn ném thêm một tin nữa. Long đế Long hậu triệu kiến ta.---------


7>Thiên điện.Long đế uy nghiêm, Long hậu cao quý. Hai người ngồi trên long ỷ, nhìn xuống kẻ đang quỳ rạp dưới đất.Sàn ngọc thạch thấm linh khí lạnh buốt, đầu gối ta như đông cứng, ta vừa hóa hình, còn yếu, nhưng vẫn cố chống đỡ.Từng canh giờ trôi qua, ta vẫn còn quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo kia. Long đế Long hậu không hề để ý đến ta. Cũng phải. Một dã nha đầu như ta, sao có thể khiến họ để vào mắt?Cho đến khi, Giao Lãnh bước vào. Y vội vàng ôm ta lên, bất chấp cái nhìn đầy cảnh cáo của Long đế Long hậu. Y ôm ta rời khỏi đó, đưa ta về lại điện Thừa Hoan. Chưa bao giờ ta thấy ánh mắt y chăm chú đến thế, quan tâm đến thế. Y đặt ta lên giường, đưa tay vén váy ta, nhìn chằm chằm hai đầu gối sưng đỏ. Y tức giận vừa bôi thuốc vừa mắng:-- An Mạn, ngươi bị ngốc sao? Quỳ đến nỗi đầu gối ngươi sắp phế luôn rồi.Ta muốn nói lại thôi. Chẳng phải ta đây cũng là nghĩ cho y sao? Sợ tai tiếng, sợ Long đế Long hậu làm khó y. Cuối cùng lại bị y mắng. Ta cắn môi, ấm ức trào dâng. Vừa tủi thân, vừa đau lòng. Ta thích y, nên sợ. Sợ rằng ta thích y nhiều hơn hết thảy. Sợ rằng sẽ ngu dốt đánh mất chính mình. Giao Lãnh có lẽ cũng thấy mắng ta đủ. Y ôm ta, vỗ về ta. Y nói:-- An Mạn, ngươi là người của bổn cung. Trừ bổn cung ra, không ai được phép làm tổn thương ngươi. Dù là chính ngươi. Rõ chưa?-- Ta biết rồi....Ta cúi đầu nhận mệnh. Y thở dài xoa đầu ta, ôm ta. Dựa vào lồng ngực vững chắc của y, ta cảm thấy thật yên bình... Dường như, cả đời cả kiếp, ta chỉ muốn được bên y như thế....Dù sau này có ra sao, dù sau này ta tổn thương thế nào, đoạn hồi ức đẹp đẽ ngắn ngủi ấy luôn là tia sáng le lói trong tim ta._-----------_


Truyện Việt, văn phong Trung.100% tự sáng tác, không tham khảo bất cứ truyện nào.Tên nhân vật có nguyên mẫu, đã xin và được đồng ý.Độc quyền sáng tác.Ảnh: An Mạn và Giao Lãnh 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro