Chương 4: Salad trộn.
Ăn cá xong xuôi, cô mở chiến dịch tâm sự.
"Thì ra là anh sống một mình sao? Hóa ra anh cũng giống tôi. Tôi cũng sống một mình nhiều năm rồi. Tôi cũng không có gia đình hay bạn bè thân thiết gì cả."
Ánh mắt Hình Chương ẩn lên tia đau lòng lẫn bối rối. Anh thì cũng thôi đi. Vậy mà một giống cái tốt bụng lương thiện như cô cũng phải sống một mình sao? Rốt cuộc thời gian qua cô đã sống sót như thế nào vậy?
"Vậy chúng ta trở thành bạn đồng hành của nhau đi, em đi đâu anh đi theo đó. Em muốn khám phá chỗ nào, anh sẽ cùng em đi."
Cô gật đầu ngay. Vốn dĩ mục đích ban đầu cô cứu anh là để có bạn chơi cùng mà.
Hồi đó anh là cá, ví dụ cứu anh xong anh về biển thì thôi, trò chuyện ngắn ngủi. Còn nếu ở gần bờ chơi hoặc thỉnh thoảng ghé lại thì cô tiếp đón. Sau đó dự định mấy ngày sau cô sẽ lên đường băng qua sa mạc.
Nhưng bây giờ anh là người thú, thì nó lại khác, nó linh hoạt hơn.
Anh và cô quyết định thành bạn đồng hành cùng nhau đi phiêu lưu khắp nơi.
"Anh đã được 50 tuổi rồi á?" Ôi, cô chỉ mới 20 thôi. Anh trông còn trẻ thế. Chắc là tuổi tác ở đây khác với Trái Đất.
"Ừ. Nhưng so với một số loài thì anh vẫn còn khá trẻ. Còn em thì sao?"
Hai người trò chuyện rất nhiều, rất hợp tính nhau. Nhờ anh cô biết được nhiều hơn về lục địa này. Giống đực, cái, cách kết lữ hay người thú sẽ ăn con vật thuần chủng không thể hóa thành hình người được để sinh tồn.
"Anh có biết chỗ này là nơi này không? Em thực sự không rõ đây là đâu."
Vì trò chuyện lâu dần nảy sinh cảm giác thân thiết, Ca Nhiên cũng đã tự nhiên hơn, và cô cũng bất giác đổi cách xưng hô.
Hình Chương nghe cô hỏi, ôn tồn giải thích.
"Đây là đại dương Nam Hải. Theo anh biết thì đây là một trong các đại dương lớn nhất lục địa. Chỗ chúng ta đang ở là một ốc đảo nhỏ. Nếu đi về hướng Tây về phía đại dương (tức bên trái ốc đảo) có một vùng đất có các bộ lạc nhỏ sinh sống. Về phía ngược lại thì sẽ đến một vùng đất khác tương tự." Anh lấy nhánh cây khô vẽ trên cát cho cô dễ hình dung hơn.
"Anh có biết phía sau hoang mạc này là gì không? Chỉ là hoang mạc thôi hay sao?"
"Cái này anh không rõ lắm. Anh từng nghe chim biển nói chuyện với nhau kể về một vùng đất khác khi băng qua sa mạc. Nhưng anh thường ở dưới nước nên cũng không chắc về tính xác thực của thông tin này lắm."
Ca Nhiên có phần tò mò về vùng đất phía sau hoang mạc là rất lớn. Không biết phía sau nó sẽ có gì nhỉ. Đúng thật là khiến người ta tò mò. Nhưng hai vùng đất còn lại cũng hấp dẫn không kém.
Không biết là nên chọn bên nào để phiêu lưu trước.
Hoang mạc mang sức hấp dẫn rất lớn nhưng với một người nhỏ bé không chống đỡ nổi tự nhiên như Ca Nhiên và một con cá sẽ bị chết khô thì làm sao có thể cùng nhau sinh tồn trên hoang mạc được?
"Em có muốn xuống dưới nước chơi thử không?" Hình Chương cẩn thận hỏi cô.
"Có thể sao?" Mắt Ca Nhiên sáng lên. Càng ngày càng giống chuyện cổ tích rồi.
"Được chứ." Anh khẽ cười. Cô cũng yêu biển giống anh. Nhưng cách để giống cái trên bờ xuống biển thì có hơi... Do dự một chút, đột ngột Hình Chương hôn lên môi cô khiến cô không kịp phản ứng. Sau đó xung quanh cô kết thành bọt bóng bao bọc cô bên trong.
Rồi anh đưa cô cùng theo xuống biển.
Ca Nhiên thông minh, sau khi thấy mình đang ở trong bong bóng rồi lặn xuống biển, cô mới hiểu được là phải có bước này mới có thể hít thở dưới biển.
Ca Nhiên không khỏi đỏ mặt, đây là nụ hôn đầu của cô đó, còn chưa có sự cho phép của cô, cô còn xem hai người chỉ là bạn, cô không khỏi phụng phịu giận dỗi, rất giận vì anh quá phận lại còn tự ý.
Thật ra Hình Chương cũng không khá hơn mấy. Anh vừa thấy hưng phấn vui vẻ vừa ngại ngùng, lỗ tai cũng đỏ lên.
Môi cô thật mềm mại, khiến anh vẫn còn lưu luyến không quên được cảm giác đó.
Anh không nói cho cô trước mà trực tiếp hôn cô vì anh sợ nói ra nhỡ đâu cô từ chối. Với anh cũng muốn thân mật với cô nữa nên tận dụng mọi cơ hội hết sức có thể.
"Bộ mỗi lần giống cái trên cạn xuống biển đều phải hôn giống đực như này sao?" Ca Nhiên giọng cao vút.
"Đúng...vậy." Có chút rén. Anh biết cô đang nổi giận rồi.
"À. Vậy là giống cái khác anh cũng hôn như vậy sao?" Ca Nhiên muốn thăm dò anh thử. Chứ cô tin là chắc anh không đến nỗi hôn bừa bãi?
"Không! Dĩ nhiên không!" Anh lắc đầu nguầy nguậy. "Anh chỉ hôn em thôi. Em là giống cái duy nhất anh muốn hôn. Anh là vì thích em nên mới làm như thế." Hình Chương vội vàng giải thích, anh cẩn thận dè dặt quan sát cô, lòng càng thêm lo sợ hành động tự phát vừa rồi của anh khiến cô chán ghét. Bây giờ thì anh có chút hối hận rồi, không biết giống cái nhỏ có căm ghét anh luôn vì thái độ vồ vập tùy tiện khi nãy của anh không?
"Anh thích em sao...?" Cô kinh ngạc. Tiến triển này cũng nhanh quá rồi đấy. "Không phải chúng ta là bạn bè sao?"
"Không. Thật ra thì lúc em cứu chữa cho anh, anh đã thầm mến em rồi." Chuyển động của họ dừng lại, anh âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt cô. "Anh có thể theo đuổi em được không?" Anh luồn tay vào bong bóng nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.
"Em đừng vội từ chối anh, thích em là chuyện của anh, em có thể từ từ tiếp nhận anh, anh không có ý ép em phải đồng ý liền đâu. Anh...thật ra anh không xấu tính như lời đồn mọi người hay nói về loài cá mập. Anh không tàn sát bừa bãi khát máu như họ nói. Anh biết em có thể đã nghe về sự hung bạo của loài cá mập, nhưng không phải tất cả con cá mập nào cũng đều giống vậy."
Sợ cô không đồng ý, anh lựa lời mà nói rất nhiều. "Anh rất quý trọng người nhà, từ lâu rồi, anh luôn khao khát mình có một gia đình nhỏ. Nhưng nếu cách bày tỏ của anh khiến em không thích, sau này anh sẽ không đề cập đến nữa, em không cần cảm thấy khó xử. Anh tin hành động và thời gian thực tế có thể chứng minh tốt hơn những gì anh muốn nói với em." Ý là, hãy cảm nhận tâm ý của anh lúc anh ở bên cạnh em rồi hãy quyết định chứ đừng vội kết luận ngay lúc này.
Lần đầu tiên có người tỏ tình với cô, lại còn chân thành đến vậy, đã vậy còn là người đàn ông đẹp trai tuấn mỹ cực phẩm khó tìm, cô gái nào cũng phải liêu xiêu rung động huống chi là cô. Trái tim đã rung rinh xao xuyến rồi nè.
"Lỡ như sau đó...em vẫn không chấp nhận anh thì sao...?" Thật ra là cô muốn trêu anh một chút.
Về tình cảm cô cũng cảm nắng khá nhanh, được một người đẹp trai như vậy theo đuổi, xin lỗi chứ đó là giấc mơ ở kiếp trước của cô đấy, dại gì từ chối ạ, nếu chưa chắc chắn về sự lâu dài của mối quan hệ hay chưa chắc về mặt cảm xúc, có muốn từ chối thì cũng sẽ vẫn giữ mối quan hệ mập mờ tìm hiểu nhau, thấy hợp nhau thích nhau hơn trước thì ở bên nhau, không thì chia tay vui vẻ.
"...Ừm...thì..." Trong lòng anh không muốn, không muốn cô từ chối anh đâu. Anh muốn nói gì đó rằng anh không sao đâu mà. Nhưng ngập ngừng mãi vẫn không thể nói ra. Đúng là không thể nói dối cảm xúc của trái tim mình được.
"Trêu anh đó." Cô bật cười.
"Hả?" Nhất thời được sủng mà lo sợ.
"Ý là chúng ta có thể." Tình cảm ở thú thế có lẽ khá cởi mở so với thời đại của cô. Lúc Hình Chương kể cho cô nghe về các mối quan hệ bạn lữ, cô đã ngờ ngợ được phần nào. Nên đối với sự tỏ tình và theo đuổi của anh, cô khá bất ngờ nhưng cũng ngầm đoán được hai phần từ trước. Nếu anh không thích cô, anh sẽ không quấn quít với cô như vậy, giống như chú cún con cô từng chơi cùng ở thế giới cũ vậy á.
Cô không bài xích anh, cô cảm thấy anh chỉ cần thời gian để cô quan sát anh thêm và quen với sự có mặt của anh thôi, sau đó nếu quá trình chung sống hòa hợp, phát sinh cảm tình nhiều, họ sẽ có thể kết lữ với nhau.
Tín hiệu tốt. Giống cái nhỏ bằng lòng tiếp nhận anh, khiến Hình Chương hạnh phúc ngọt ngào. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là khoảnh khắc anh cảm thấy hạnh phúc nhất.
Vì cô không thấy rõ khi ở dưới nước, nên Hình Chương bỏ rất nhiều đá quý phát sáng vào bong bóng cho cô.
Mấy con cá bơi lội dưới nước nhìn rất thích mắt.
Tò mò cảm giác được chạm vào cá, để cá bơi qua tay là cảm giác thích thú đến nhường nào nhỉ?
"Có cách nào khiến em tự do hoạt động ở dưới nước giống anh không?" Cô muốn chạm vào cá, muốn cảm nhận dòng nước chảy chứ không muốn ở trong bong bóng như thế này, cảm giác giống như đang bị ngăn cách bởi bồ độ lặn hoặc đang ở trong tàu ngầm vậy ấy.
Hình Chương nghĩ một hồi, rồi bẻ một lớp vảy xuống cho cô.
"Đây là miếng vảy quan trọng của anh, khi ở dưới nước thì đừng nhả ra, có thể giúp em tự do ở dưới biển." Anh đút miếng vảy vào miệng cho cô. Ca Nhiên ngậm lấy thì lấy đầu lưỡi đè xuống tránh cho ngậm mỏi miệng rớt miếng vảy.
Sau đó người cô mọc ra vây cá, giúp cô có thể hít thở và bơi lội khi ở dưới nước.
Ca Nhiên chơi đến là vui vẻ.
Thật ra miếng vảy này là miếng nằm liền kề với một vài miếng vảy khác dùng để che chắn một trong những bộ phận yếu nhất trên người anh - dương vật.
Khụ, nghe có vẻ hơi thô tục và hơi bẩn nhưng vị trí miếng vảy chỉ gần chứ không trực tiếp và Hình Chương rất sạch sẽ nên cái này không có vấn đề gì hết á.
Miếng vảy này là đặc biệt nhất vì nó có ánh vân bạc, nếu soi với ánh sáng thích hợp sẽ ánh lên cầu vồng, trên người anh chỉ có duy nhất 1 cái, những cái khác màu bạc xám đục trầm.
Thường giống đực loài cá sẽ tặng vảy quan trọng cho giống cái họ yêu để trao đi xem như là tín vật đính ước. Có một số loài cá khác thì tặng giao châu, hoặc có thể giao nộp trái tim người cá mà vẫn sống, tùy vào mỗi loài.
Vảy đẹp mình tự hào có thể đem ra lấy lòng giống cái nhỏ, trong lòng như có lông vũ cọ qua, vui vẻ hân hoan.
Chơi vui rồi, cả hai kéo nhau lên bờ. Mang thêm vài con tôm và 2 con cua biển to.
Ca Nhiên đi kiếm rau salad, hôm nay cô làm rau trộn gồm salad, cà chua, hành. Chỉ thiếu sốt mayonnaise hoặc tương giấm gì đó. Cô nghĩ đến loại quả nhỏ hôm trước có vị chua hơi giống giấm, bèn cho thử vào bát salad, trộn đều rồi nếm thử.
Tuyệt! Chính hương vị này!
Trái cây ở đây rất kỳ diệu, có thể thay thế cho một số dụng cụ hoặc nguyên liệu rất cần thiết ở thế giới hiện đại.
Cô sẽ gọi quả có băng gạc là quả chữa lành hay là quả băng gạc, quả có vị chua là quả giấm.
Nhờ Hình Chương mà cua và tôm được tách vỏ nhanh chóng. Cô trộn đều lên rồi cả hai cùng nếm thử.
"Rau trên đất liền tươi xanh quá!" Ngon không thua gì rong biển.
Ăn xong, cô tập thể dục để tiêu hóa, đi bộ quanh biển.
Tối đến, cái lạnh buốt của buổi đêm kết hợp với sự mát lạnh của gió biển mang đến khiến người cô hơi co ro vì lạnh.
Cả tuần nay may mà cơ thể cô khỏe mạnh, tiết trời này mà không bị cảm đã là kỳ tích.
Cũng còn may mắn là trước lúc chết rồi xuyên không đến đây, cơ thể cô vốn mặc nhiều lớp đồ, có cả áo khoác nên cũng đỡ.
Cô ôm Hình Chương ngủ để tăng độ ấm cho cơ thể, với cũng lâu rồi cô chưa được ôm gối ôm. Nhưng chỉ được một lúc cô lại buông anh ra vì cơ thể anh không có chút độ ấm nào, ôm cũng như không.
Hình Chương có chút mất mát.
Giống cái nhỏ chê anh rồi sao?
Nhưng anh không phải ngốc, anh thấy phản ứng của cô, liền hiểu ra do cơ thể anh mang hơi lạnh của miền biển, nên không giúp cô cảm thấy tốt hơn khi ôm.
Thật muốn cơ thể trở nên ấm áp.
Anh thương giống cái của anh, rất muốn ôm cô ngủ, nhưng vươn tay ra lại đành bỏ xuống.
Cơ thể loài cá sinh ra với cái lạnh cỡ mùa này thì bình thường thôi. Lúc mùa đông đóng băng mặt biển thì lúc đó anh mới bắt đầu thấy lạnh. Nhưng giống cái nhỏ thì thân thể yếu đuối hơn, chưa kể cô không phải sinh vật biển nên dĩ nhiên không thể chịu lạnh, cũng không biết cô là loài vật nào nữa?
Hình Chương chỉ có thể thổi phù phù hơi ấm từ ngọn lửa, cố gắng để nó bay đến phía cô nhiều nhất có thể.
Mong cô có được giấc ngủ thật ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro