2
Trên đường trở về nhà trọ, Park Minju chầm chậm bước đi, đầu óc vương vất những suy nghĩ rối bời. nó đang ở Fukuoka, sống tự lập trong một căn phòng trọ nhỏ giữa lòng thành phố. việc học đã bị trì hoãn từ lâu, và hiện giờ nó như đang bơi giữa một biển đời mênh mông mà chẳng biết điểm đến là đâu.
Bố mẹ nó, hiện đang sinh sống ở nước ngoài, có lẽ chẳng hề hay biết con gái họ đang phải đối mặt với cuộc sống đầy thử thách thế này. Minju nghĩ rằng, nếu họ biết, chắc sẽ thấy nhục nhã lắm. nhưng điều đó lại càng khiến nó thêm quyết tâm hơn, không muốn làm họ thất vọng thêm nữa. dù có mông lung thế nào, Minju vẫn chọn cách tự chiến đấu.
Bầu trời Fukuoka tối sầm lại, không hẳn là do mưa hay hoàng hôn, mà chỉ là sự u ám tự nhiên của một buổi chiều mùa đông. khi Minju đi qua một con hẻm nhỏ gần nhà trọ, ánh mắt nó vô thức dừng lại ở một tiệm bánh ngọt nhỏ. khói bốc lên từ lò nướng trong tiệm, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, ấm áp giữa tiết trời lạnh giá. đôi chân nó như được dẫn dắt bởi mùi hương đó, bước vào tiệm mà chẳng hề suy nghĩ nhiều.
Dù lòng ngổn ngang trăm mối, Minju quyết định dùng những chiếc bánh ngọt để xoa dịu nỗi buồn. tiệm bánh nhỏ, ấm cúng với ánh đèn vàng dịu dàng, dường như là nơi lý tưởng để quên đi một chút những áp lực đang đè nặng lên ta. nó định gọi một chiếc bánh tart dâu, nhưng ngay khi vừa nhìn quanh tiệm, một cảnh tượng bất ngờ khiến Minju giật mình hoảng hốt.
Ở góc phòng, một cụ ông lớn tuổi bất ngờ trượt chân và ngã nhào xuống sàn. cả thân thể ông đổ gục trên nền đất lạnh lẽo, chiếc khay bánh ông đang cầm văng ra xa, chiếc bánh lăn tròn trên sàn nhà. mọi thứ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng đủ để khiến tim Minju đập thình thịch trong lồng ngực.
Trong giây lát, nó sững sờ vẫn chưa biết phải phản ứng ra sao. tiệm bánh vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên xáo động, và nó cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ cần phải hành động
Minju chỉ trong vài giây nhanh chóng định thần lại. nó lao về phía cụ ông với những bước chuyển vội vã. người đàn ông lớn tuổi vẫn nằm bất động trên sàn, hơi thở yếu ớt và khuôn mặt nhăn nheo đầy đau đớn. không để thêm thời gian chần chừ, Minju quỳ xuống cạnh ông, đôi tay nổi gân nhẹ lay vai ông
"ông ơi, ông có sao không?" giọng nó khàn khàn, đôi mắt mở to lo lắng. không nhận được phản ứng nào, nó càng thêm sốt ruột, Những người bên ngoài thậm chí là ở trong tiệm bắt đầu nhận ra sự việc, có người đang loay hoay nơi làm việc, dường như chẳng ai thực sự nhận ra tình trạng cấp bách này, chỉ đứng nhìn với vẻ hoang mang.
Minju ngó quanh, đôi môi mím chặt rồi cất tiếng gọi lớn hơn "có ai giúp không? ông cụ bị ngã rồi!" tiếng cô vang lên khẩn trương, hy vọng sẽ có người ra tay hỗ trợ, một vài người bắt đầu tiến lại gần, nhưng chưa ai thực sự biết phải làm gì.
Một phụ nữ trung niên, có lẽ là chủ tiệm bánh, vội vàng chạy ra từ quầy, khuôn mặt hoảng hốt khi nhìn thấy cụ ông nằm trên sàn "trời ơi, ba ơi!" bà thốt lên bằng tiếng Nhật, cúi xuống kiểm tra tình hình
Ai đó kịp thời lấy điện thoại ra, định gọi cấp cứu "tôi sẽ gọi xe cứu thương" người kia nói, tay run lên khi bấm số.
Khi điện thoại được kết nối, người đó vừa cố gắng giữ bình tĩnh để cung cấp thông tin, vừa liếc nhìn cụ ông, lo lắng liệu có ổn hay không. mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm với nhau, còn chủ tiệm bánh cũng chính là con gái của ông cụ ấy, thì đang cố gắng làm mọi cách để giữ cho ông tỉnh táo.
Khi Minju nhận thấy người kia vừa kết thúc cuộc gọi, ông bỗng cựa mình, đôi mắt khẽ mở ra một chút, mọi người xung quanh ồ lên một cách nhẹ nhõm, nhưng ông vẫn trông rất yếu. Minju ngồi thụp xuống, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn giữ ánh mắt lo âu trên người cụ. nó không thể rời đi khi tình trạng của ông còn bấp bênh thế này.
Chỉ một lúc sau, xe cấp cứu đã tới. nhân viên y tế đi nhanh vào tiệm và bắt đầu sơ cứu cho cụ ông. Minju đứng lùi lại, nhường chỗ cho họ làm việc, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng trước mắt. lòng cô lúc này, ngoài sự bồn chồn và bất lực cho người đàn ông lớn tuổi kia, còn mang một cảm giác kỳ lạ. nó tự hỏi tại sao bản thân lại bị cuốn vào tình huống này một cách vô tình nhưng lại chẳng thể rũ bỏ cảm giác trách nhiệm và quan tâm.
Sau khi nhân viên y tế đưa ông cụ lên xe cứu thương, chủ tiệm bánh cúi đầu cảm ơn Minju "cảm ơn cháu nhiều lắm. nếu không có cháu giúp đỡ kịp thời, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Minju chỉ khẽ gật đầu, không nói gì nhiều. nó cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên hơn đôi chút, dù sự bức bối ban nãy vẫn còn đâu đó trong thâm tâm. nó nhìn theo chiếc xe cứu thương rời đi, rồi lặng lẽ quay lại đầu rời khỏi, lê thân thể mệt mỏi trở về nhà trọ.
Chiếc bánh tart dâu vẫn chờ nó trên tay. Minju thở dài một hơi, cuối cùng cũng buông lỏng, vừa đi vừa lấy một miếng bánh nhỏ mà nhâm nhi, tự nhủ, dù cuộc đời có nhiều trắc trở đến đâu, nó vẫn có thể tìm thấy những niềm tin nhỏ để xoa dịu chính mình, dù bây giờ chỉ là một chiếc bánh ngọt giữa một ngày đầy biến cố.
@minhlacas
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro