Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 - 40

Chapter 37

Đêm qua khi hoan ái, Gatsby vẫn có chút khắc chế, cũng không khiến cậu chịu nhiều khó chịu, đến chiều cơ thể cũng thư thái hơn nhiều, đi đứng cũng tự nhiên hơn, so với bình thường không có quá nhiều khác biệt.

"Vũ hội tối nay em muốn tham gia không? Từ tuần sau, dàn nhạc được thuê cũng giảm dần qui mô, các loại nước trái cây hay bia rượu cũng bắt đầu cắt giảm. Vậy nên vũ hội tối nay sẽ đặc biệt long trọng." Gatsby cười nhẹ nói. Anh hướng Nick nâng chén, uống một ngụm rượu đỏ. Rượu đỏ loại hảo hạng nếu uống điều độ, nghe nói là có tác dụng bảo vệ sức khỏe, cũng vì anh lớn tuổi hơn Nick, nên phải bắt đầu bảo dưỡng, ít nhất sẽ không khiến hai người nhìn qua tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nhìn không tương xứng.

"Vậy tối nay em đi với anh." Nick nói, sau đó hoang mang bận rộn bổ sung, "Không cần như lần trước chỉ có hai người khiêu vũ, đi dạo xunh quanh nói chuyện thôi cũng được, lần trước em chỉ một mình tham dự vũ hội, chung quanh ai cũng có đôi có cặp, cảm giác có chút kỳ quái."

Bởi vì đang dùng bữa, quản gia vẫn đứng ở gần đó để tiện phục vụ, nghe thấy mấy câu này liền liếc mắt nhìn Nick, khiến Nick có chút lúng túng, mà Gatsby chỉ cười to."Hiểu rồi." Anh ho khan mấy tiếng, nhưng do thấy anh vừa uống rượu, quản gia nhanh chóng tiến lên xem anh có bị gì không, Gatsby chỉ đơn giản phất ra, ra hiệu mình không việc gì.

Nick có chút quẫn bách, cũng không biết nên nói chuyện gì, chỉ đành cầm nĩa xiên một miếng trái cây ăn cho qua việc.

Buổi tối đến, trong lúc đi dạo quanh vũ hội, Gatsby bất ngờ bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, anh hơi nheo mắt, người này cùng anh kiếp trước có thể nói là có quan hệ rất sâu xa, Jordan Becker.

Kiếp trước sau khi biết được Jordan cùng Daisy quan hệ vô cùng thân thiết, lại nhìn thấy Jordan đến tham dự vũ hội, anh đã mời nàng giúp đỡ một phen, sau khi nghe được ngọn nguồn mọi chuyện từ Gatsby, Jordan cũng không hề hấp tấp đồng ý ngay, nàng hiển nhiên không muốn nhúng tay vào việc xấu này. Nàng cùng Daisy qua lại rất thân mật, nếu là nàng mở miệng mời, Daisy nhất định sẽ không từ chối, Jordan vì thế đưa đẩy, đề nghị anh thông qua một người khác mời Daisy, người đó là Nick, sau đó mới có cố sự buổi tiệc trà trong chiều mưa ở nhà Nick.

Nghĩ tới Nick, Gatsby cảm giác anh thật sự ngu ngốc, nếu khi đó anh cùng Daisy bỏ trốn, Tom nhất định sẽ tìm đến Nick thanh toán. Nick sống quá lý tưởng, quá ngây thơ, nhưng cũng chính là sự ngây thơ thuần khiết này đã làm anh bị hấp dẫn.

"Becker tiểu thư." Nick chủ động cùng Jordan Becker chào hỏi. Gatsby vẫn đứng yên tại chỗ, không cử động.

Jordan ăn diện một bộ váy dài màu đen, ngực xẻ sâu, thân hình nàng thật gầy, nhưng phong cách của bộ trang phục này quả thực rất thích hợp với nàng, bộ ngực cũng rất quyến rũ,"Là anh?" Nàng có chút ngạc nhiên, nàng nhận ra Nick,"Sao anh cũng đến đây."

"GIống cô thôi, tôi tới tham dự vũ hội."

Đi bên cạnh Jordan là một thanh niên da trắng nhợt nhạt, chắc là không thường xuyên ra khỏi nhà, dáng người cao gầy, nhìn qua có điểm giống dáng vẻ quỉ hút máu trong tiểu thuyết, hắn hai mắt cảnh giác chằm chằm theo dõi Nick, "Đây là bạn của em sao? Jordan."

"Đây là anh họ Daisy, Nick Carraway." Becker tiểu thư giới thiệu hai người.

"À, hình như em có nói qua." Jack có chút phòng bị nhìn Nick, tựa hồ đối với bất kì ai đến gần Jordan đều có thái độ như vậy.

Nick bỗng nhiên lên tiếng, "Lần trước nghe cô nói chuyện, hình như cô cũng không thích Gatsby." Lần trước biểu tình của Jordan khi nhắc tới Gatsby, cậu vẫn còn nhớ rõ, rõ ràng là chán ghét, nếu đã chán ghét Gatsby như vậy sao còn đến đây, hơn nữa theo Nick biết, toàn bộ khách khứa là tự nguyện tham gia, Gatsby chỉ một lần duy nhất gửi thiệp mời, đó là tấm thiệp gửi cho cậu.

"Ông ta chắc chắn là một kẻ buôn lậu rượu, nhà giàu mới nổi." Jack ở bên Jordan nói, "Cả nơi này cũng có vấn đề, cả buổi tiệc này hầu như không có ai quen biết ông ta, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao? Ai lại dư tiền tổ chức vũ hội qui mô như thế này, không để làm quen với những người thuộc tầng lớp cao thì cũng để tìm kiếm đối tác làm sao, không giống như gã Gatsby này tổ chức ra chỉ để chơi."

"Anh ấy mở tiệm thuốc." Nick nói, cau mày,"Anh chỉ phán đoán lung tung."

Gatsby vẫn không nói gì, anh chỉ cách bọn họ bốn năm bước chân, có thể rõ ràng nghe được những lời Jack nói, anh nhướn mày, quả thật hắn nói cũng không có gì sai, ở mặt ngoài các cửa hàng của anh hoạt động như tiệm thuốc, nhưng thật ra cái gì cũng bán, mặt hàng bán chạy nhất là rượu lậu.

"Anh là bạn ông ấy sao?" Becker bỗng nhiên lên tiếng,"Là ngài Jay Gatsby, Jack, dù sao đây cũng là vũ hội của ngài Gatsby, anh đừng quá vô lễ như vậy." Jack không tình nguyện nói:"Được rồi, em nói đúng, Jordan."

Nick theo phản xạ nhìn về phía Gatsby, Becker cũng nhìn theo cậu, nháy mắt liền sáng tỏ.

Lúc này Gatsby cũng từ chỗ ngồi ngồi đứng lên,"Thật cao hứng được làm quen, Becker tiểu thư." Becker là một cô gái thông minh, ánh mắt vừa nãy của Nick đã thuyết minh hết thảy.

"Xin chào, ngài Gatsby, đã nghe tiếng tăm ngài từ lâu." Becker nói, nàng cùng Gatsby bắt tay.

Từ những chuyện ở kiếp trước, có thể nhìn ra được Becker là một người cực kì khôn khéo, Gatsby cười nhẹ nói: "Đây là vinh hạnh của tôi."

"Anh chính là Gatsby?" Người trẻ tuổi bên cạnh nàng, Jack cũng mở miệng nói: "Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh tại tổ chức những vũ hội này."

"Coi như là tạo cơ hội cho những người trẻ làm quen bạn bè." Gatsby cười nói,"Nghe nói, trong vũ hội của tôi đã giúp không ít các cặp thành đôi. Vậy cũng chúc cậu và Becker tiểu thư, sớm có tin tức tốt." Anh nháy mắt mấy cái, Jack vừa trẻ tuổi trong nhà lại có tiền, thường tự đặt mình ở rất cao, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, cảm giác cả thế giới đều xoay quanh hắn, mở miệng cũng thường không hề suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy. Becker thì có chút ngạo mạn, tính tình lãnh đạm, tính tình như vậy chỉ sợ là điểm chí mạng hấp dẫn Jack, mà Becker hiển nhiên không thích kiểu người như Jack, Gatsby cũng không có mấy thiện cảm với Becker, cho nên không ngại đem họa thủy dẫn tới chỗ Becker.

Jack nguyên bản đối Gatsby và Nick có chút địch ý lập tức biến mất ít nhiều, nói: "Cám ơn lời chúc phúc của ngài."

"Em muốn khiêu vũ." Becker nói, sau đó vội vàng rời đi.

"Xin thứ lỗi." Jack liền chạy theo sau Becker.

Gatsby nhìn theo Becker trên mặt chợt lóe lên vẻ ảo não, đời trước vì biết Becker là bạn thân của Daisy, anh có tìm hiểu thông tin về nàng, cô gái trẻ này đã kinh lịch qua không ít chuyện, nếu Daisy cố ý tác hợp Nick và nàng, chỉ sợ nàng sẽ không từ chối, người đã trải qua nhiều chuyện, sẽ càng hợp ý những người có chút ngây thơ và lãng mạn.

"Em không thích hai người đó."

"Vì bọn họ nói xấu anh?" Gatsby cười nói,"Anh không phải tiền đôla, không thể cam đoan người người đều thích anh."

"Em cứ thấy đã tới tham dự vũ hội của anh, lại còn dè bỉu con người anh, loại người này là đáng giận nhất."

"Quên bọn họ đi, chúng ta đi tìm việc gì vui vẻ làm." Gatsby cười nói,"Nhìn bên kia, có ngôi sao điện ảnh, còn có đạo diễn, em muốn nói chuyện với họ không?"

☆ Chapter 38

Đến cuối cùng Nick vẫn không đến nói chuyện với mấy vị đạo diễn hay diễn viên kia, bên cạnh bọn họ có quá nhiều người tụ tập. Hơn nữa, cũng không có diễn viên cậu yêu thích.

Trong vũ hội huyên náo, cùng Gatsby nói chuyện, thỉnh thoảng uống rượu, khiêu vũ, xem như tận hứng.

Hai người xuyên qua vũ hội, trong đại sảnh hầu như là nơi cho người có tiền giao tế, tới hậu viện, là nơi tụ hội của người trẻ tuổi, tràn ngập thanh xuân khí tức phóng khoáng, hai người ở đây nhảy nhót một lúc, một người lưng còn chưa khỏi hẳn, một người lại có vết thương không thể nói, nhưng dưới bầu trời sao, trong không khí vui chơi náo nhiệt, cũng coi như rất vui vẻ.

"Em nhìn sao trên trời kìa, thật là đẹp." Gatsby nói,"Có thể cùng người mình yêu ngắm sao là giấc mộng đẹp nhất. Anh đã làm được rồi."

Đứng ở một góc không ai chú ý tới, Gatsby lặng lẽ nắm lấy tay Nick.

"Đến cái cây bên đó." Gatsby ở kiếp trước, từng cùng Daisy ở đó hẹn hò, nơi đó cực kỳ yên tĩnh, ít có người lui tới.

"Ừ."

Từ dưới tán cây này nhìn về phía dinh thự của Gatsby, cả tòa nhà đẹp mê người, trên trời đầy sao sáng, dưới đất dinh thự đèn đuốc sáng trưng tương hỗ cho nhau."Nơi này thật đẹp." Nick nói.

"Phong cảnh có đẹp cỡ nào cũng không thể cùng em so sánh." Gatsby cười nhẹ, đưa tay vuốt ve gò má Nick.

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần, Gatsby một tay nắm lấy tay Nick, mười ngón tay đan vào nhau, tay kia ôm chặt lưng cậu, hai người triền miên không dứt.

Mỗi lần hôn Nick xong, trong mắt cậu đều tràn ra xuân ý, Gatsby lại hôn lên môi cậu,"Chúng ta lên trên kia."

Gatsby leo lên trước, từng bước kiểm tra xem sức chịu đựng của mấy nhánh cây, anh lựa một cành cây thô to có thể thừa nhận sức nặng của hai người lớn, sau đó kéo Nick lên cùng ngồi lên cành cây, Gatsby vòng tay ôm lấy eo Nick, nhỏ giọng cùng cậu thì thầm,"Anh thấy em hình như không đau mấy."

"Sáng sớm có một chút." Nick bởi vì vành tai truyền đến nhiệt khí, trên mặt có chút đỏ lên, thế nhưng dưới tán cây, mọi thứ trở nên tối hơn, Gatsby cũng không nhìn thấy, Nick nói,"Thuốc bôi tốt lắm."

"Dầu bôi trơn dùng tối qua còn có tác dụng thôi tình. Là lần đầu tiên, anh muốn em thật thoải mái hưởng thụ."

"Anh đổi đề tài được không?" Nick nói. Lúc đó cậu chỉ là uống chút rượu, không đến mức say mèm, bị tình dục thiêu đốt đến xương cốt đều phải mềm ra.

"Được chứ. Em thích xem phim không?" Gatsby hỏi, anh đang suy nghĩ những chuyền cần làm trong mấy buổi hẹn lần sau, người ta theo đuổi con gái không đi xem phim thì đi quán uống cà phê.

"Rất thích." Nick nói,"Từ lúc đến New York bận bịu đủ thứ, em còn chưa đi xem lần nào."

"Vậy lần sau chúng ta đi xem phim." Gatsby nói,"Em thích xem phim của ai. "

"Em thích Chaplin." Nick nói.

"Anh cũng thích Chaplin. Rất hay. Anh còn suy tầm được bản phim nhựa của ông ấy." Gatsby nói,"Sau này chúng ta xây một phòng chiếu phim trong nhà, đến rạp mua mấy bộ phim mà rạp đã chiếu, sau đó ở nhà xem."

"Anh nói chúng ta ở chung?" Nick cả kinh.

"Người yêu thì phải ở chung với nhau chứ." Gatsby nắm lấy tay Nick, "Dinh thự này quá lớn, thật sự không tốt, sau này tìm mua một căn nhỏ thôi."

"Nhưng anh và em đều là nam." Nick có chút mê mang, cậu thích Gatsby, nhưng cũng không giống như Gatsby suy nghĩ nhiều chuyện cho tương lai như vậy.

"Đúng vậy." Gatsby hôn lên vành tai cậu, làm Nick thấy có chút ngứa ngáy, cậu hơi tránh né,"Anh biết em không nghĩ mấy chuyện xa xôi như vậy, nhưng anh muốn cùng em đến suốt đời này, cùng nhau nắm tay cho tới khi cả hai chúng ta đầu tóc bạc hết. Đến khi đó, chắc không còn leo cây như bây giờ được."

Gatsby chậm rãi nói, Nick tim đập có chút nhanh hơn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện này, thậm chí vẫn cảm giác bọn họ có thể thành thật tình cảm với nhau, cùng nhau hoan ái đã là rất tốt rồi. Nick không dám tưởng tượng cảnh tượng sau này. Cậu lẳng lặng nghe Gatsby nói chuyện, bất tri bất giác cả người chôn vào ngực Gatsby, cậu nhắm mắt lại, như đang tưởng tượng cảnh tượng mình và Gatsby khi đã lớn tuổi, hai người nâng đỡ lẫn nhau. Cậu đã bị những dự tính và viễn tưởng tương lai do Gatsby vẽ ra đả động.

"Tuy rằng chúng ta đều là nam, nhưng so với những cặp đôi nam nữ yêu nhau cũng không có gì khác biệt, chúng ta hẹn hò, hôn môi, làm tình, đợi cho cảm tình đạt tới một trình độ nhất định, chúng ta sẽ cùng nhau ở chung, giống như những cặp vợ chồng khác." Gatsby vuốt ve mái tóc mềm mại của Nick, nghe nói người có tóc mềm thì nội tâm cũng thường mềm mại, Nick cũng là một người rất ôn hòa,"Em có sự nghiệp của em, anh cũng có của anh, chúng ta độc lập về chủ thể, nhưng tâm tư thì chỉ là một. Anh sẽ không bao giờ yêu cầu em phải ở nhà, làm bà chủ gia đình, như vậy em sẽ không còn là em nữa. Chúng ta ban ngày đi làm, buổi tối thì ở bên nhau, chúng ta làm tình, tốt nhất là vào cuối tuần, lúc thời tiết tốt thì cùng nhau ra ngoài dạo chơi, cũng có thể hẹn hò, thời tiết không tốt cũng chẳng sao, chúng ta đã dự tính xây phòng chiếu phim không phải sao? Chúng ta có thể ở nhà xem phim, phim tình cảm, hay phim hài đều được."

Nick vẫn không nói gì, thế nhưng Gatsby biết Nick đã có xúc động, anh vẫn đợi Nick mở miệng.

"Không thể không nói, những gì anh tưởng tượng thật sự rất hoàn mỹ." Nick nói,"Nhưng còn những người bên cạnh chúng ta thì sao."

Gatsby cúi người mang theo sự chân thành hôn lên mí mắt cậu,"Cưng à, cứ bịa đại một lý do nào đó, tùy tiện cái nào cũng được, ví dụ như hai ta là anh em, bạn thuê chung phòng, kiểu gì anh cũng nghĩ ra được, nói chúng ta vừa ly hôn xong cũng được. Thậm chí chúng ta có thể đi du lịch, ở Mĩ, đồng tính bị xem như tội ác tày trời, nhưng theo anh biết ở Châu Âu mọi người thoáng hơn." Gatsby biết trước kinh tế Mỹ sau này sẽ không khởi sắc, cho nên trước tiên đề nghị hai người đi du lịch.

"Để em suy nghĩ thêm được không?" Nick cầu xin nói, lúc này cậu cũng ngồi thẳng lên.

"Đương nhiên, bé cưng của anh." Gatsby nói,"Ta không có ý ép buộc gì em, chỉ là muốn em biết suy nghĩ của anh thôi. Anh dự tính cho tương lai của chúng ta, thật vững chắc, đến lúc đó em cũng sẽ nguyện ý ở bên anh, trong tương lai chúng ta thời gian còn rất dài. Hiện tại chúng ta vẫn chỉ là tình nhân đúng không? Còn chưa đến một bước cuối cùng kia. Giờ thì xuống thôi, nếu không phải sợ em sẽ ngã xuống, anh thật sự rất muốn hôn em, bé cưng à."

Gatsby nói đùa làm Nick cũng thả lỏng hơn, cậu leo xuống trước, sau đó Gatsby nhẹ nhàng nhảy xuống.

Hai người ở dưới tàng cây hôn nhau.

☆ Chapter 39

Thời gian cũng không còn sớm, khi Nick trở về nhà, nhịn không được cứ nghĩ tới những gì Gatsby vừa nói, bây giờ cậu quả thật rất thích anh, nhưng liệu cậu có dũng khí để cùng anh đến hết đời không? Nghĩ mấy cũng không ra kết quả, Nick cuối cùng thở một hơi, chỉ có thể để thời gian quyết định.

Chỉ là buổi tối lúc ngủ vẫn khó tránh khỏi nghĩ tới chuyện này, lăn lộn tới qua nửa đêm cậu mới mơ mơ màng màng ngủ, sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.

Nick nhéo nhéo mi tâm, ngáp một cái rồi mới đi ra phòng khách, nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng.

"Hello." Nick tiếp điện thoại.

"Là anh, Tom đây." Đầu kia điện thoại là Tom Buchanan,"Hôm nay là chủ nhật, có kế hoạch gì chưa?"

"Không có." Nick còn mơ mơ màng màng, cứ vậy trả lời.

"Không có là được." Tom cười nói,"Chúng ta đi New York, anh qua đón cậu."

"Nhưng mà......" Nick sửng sốt, cậu không có kế hoạch như, chỉ là muốn đến chỗ Gatsby, ở đầu bên kia Tom liền mở miệng nói: "Quyết định vậy đi, lát nữa cùng anh ăn một bữa, bên Đại lộ thứ năm có một nhà hàng gia đình rất được. Một tiếng nữa anh tới đón cậu. Ra chỗ bến tàu đợi anh."

Đợi đối phương treo điện thoại, Nick lại xoa xoa huyệt Thái Dương, nếu Tom muốn lại đây, cậu cũng cần phải chuẩn bị, dùng nước lạnh rửa mặt xong cũng tỉnh táo hơn, tiếp theo thay quần áo, làm vài món đơn giản ăn sáng, cũng đã hết nửa tiếng, cậu liền đi qua dinh thự Gatsby, do Nick thường đến chơi, người hầu của Gatsby toàn bộ đều biết Nick là bạn tốt này của ngài Gatsby.

Nick chưa lên tiếng, một người hầu đã lên tiếng trước ,"Xin chào cậu Carraway, xin cho phép tôi dẫn đường." Do Gatsby từng thông báo nếu thấy Nick đến, thì cứ trực tiếp đưa đến phòng riêng của anh.

Nick lắc đầu,"Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, làm phiền chuyển lời giúp tôi là được, tôi sẽ không vào."

"Vâng." Người hầu gật đầu.

Trời đã vào hè, tuy rằng đã mặc quần áo bằng vải mỏng, Nick ở bến tàu chờ Tom, trên trán mồ hôi bắt đầu lấm tấm, cậu trốn vào dưới bóng cây, có thêm gió mát từ ngoài vịnh thổi vào, nhất thời cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dưới gốc cây còn có một tảng đá, chắc do có không ít người ngồi lên, mặt trên được chà xát sáng bóng, Nick trải khăn tay lên tảng đá rồi an vị ngồi xuống.

Đợi thêm một lúc, cậu nhìn đồng hồ kiểm tra thời gian, lúc này từ xa có một chiếc Ford màu đen chạy tới,"Nick, lên xe đi." Người đến là Tom.

"Sao hôm nay lại muốn đi New York?" Nick ngồi vào ghế phó lái, mở miệng hỏi.

"Anh nói với Daisy là dẫn cậu đi xem đua ngựa, nhưng thật ra là muốn mang cậu đi gặp bạn gái của anh." Tom nói.

Nick có chút hối hận lúc sáng sớm mơ mơ màng màng, nếu biết đi New York là để gặp tình nhân của Tom, thì cậu càng tình nguyện cái gì cũng không làm, trốn trong nhà mình cả ngày."Như vậy không hay đâu, Tom."

"Có gì mà không hay." Tom mặc áo sơmi không cài nút sát cổ, quần tây được ủi phẳng phiêu,"Anh thấy cậu vẫn chưa gặp nên mang cậu tới giới thiệu, mọi người cùng nhau ăn một bữa." Thật ra, gần đây mỗi lần hắn muốn ra ngoài, Daisy chỉ nhìn rồi nước mắt lã chã muốn khóc, nhìn nàng như vậy khiến hắn có chút chột dạ cũng có chút tức giận. Tuy rằng Myrtle vô luận là bộ dáng hay tính tình đều kém so với Daisy, nhưng nàng có một loại phong tình độc đáo, nhất là một đôi mắt rất xinh đẹp, trên giường cũng vô cùng phóng khoáng, cùng nàng yêu đương vụng trộm cảm giác rất tuyệt. Cho nên hôm nay sáng sớm hắn liền viện cớ đưa Nick đi New York ăn trưa, xem đua ngựa để chặn miệng Daisy."Đúng rồi, nàng tên là Myrtle, nàng có một cô em gái rất đẹp, lúc đến đó thì gọi nó tới luôn."

Tom xưa nay là người độc đoán, Nick chỉ có thể im lặng nhìn cây cối không ngừng lùi về phía sau, bởi vì mở cửa kính, gió thổi vào rất mạnh, hơn nữa hôm nay cậu cũng không vuốt keo, nên giờ tóc bị thổi loạn hết.

Tốc độ xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thung lũng tro tàn, hai người vội kéo kính xe lên, nơi này tro bụi quá dày đặc.

Bỗng xe chậm rãi giảm tốc độ, Nick đang có chút kỳ quái thì thấy xe đã dừng lại trước một gara sửa xe.

Thấy Tom xuống xe, Nick cũng cùng xuống xe, bước vào trong gara trống trải, nghe Tom và George Wilson hàn huyên, tựa hồ Tom đang muốn bán một chiếc xe Ford cũ, nhưng dằn co đã lâu vẫn không thật sự bán cho Wilson. Sau đó lại thấy bà Wilson từ cầu thang đi xuống.

Nàng tiến lên bắt tay Tom, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, coi chồng mình ở ngay đó như người vô hình, môi nàng cong lên, âm thanh khàn khàn khiêu gợi: "Đi lấy mấy chai nước ngọt tới đây, khách đến sao cứ đứng đực ra đó vậy."

"À, quên mất." Wilson vội đi vào trong, bóng dáng hắn ảm đạm như cùng gara cũ nát này hòa hợp thành một thể.

"Anh muốn gặp em." Tom nóng bỏng nói.

"Ừ."

"Tới nhà ga chờ anh, hôm nay anh lái xe."

Nàng gật đầu, sau đó tránh qua một bên, lúc này Wilson cầm hai chai nước ngọt đi ra, Tom đương nhiên không ngồi lại, mà tìm cớ đi trước, hắn cùng Nick lái xe tới nhà ga, ngồi trên xe chờ bà Wilson đến.

"Cái xó này thật sập xệ." Vì thời tiết càng lúc càng nóng lên, dù nơi này bụi mù khắp nơi, hiện giờ vẫn phải hạ cửa xe xuống.

"Quả là sập xệ."

"Rời khỏi nơi này mới tốt cho cô ấy."

"Chồng cô ta không có ý kiến sao?"

"Wilson? Tên ngốc đó cứ tưởng vợ mình đến New York để thăm em gái. Ngu dốt không chịu được, cả công việc của mình cũng làm không xong."

Đợi nửa tiếng sau, chiếc xe chở thêm tình nhân của Tom khởi động.

Nhìn thấy Myrtle leo lên xe xong, hai người đàn ông có râu vội tìm một buồng điện thoại công cộng. "Dinh thự Gatsby xin nghe." Đầu kia điện thoại là quản gia bắt máy.

"Chào ngài, xin chuyển máy cho ngài Gatsby."

"Xin hỏi ngài là?" Quản gia nho nhã lễ độ hỏi.

"Văn phòng thám tử tư, ngài Gatsby có thuê chúng tôi điều tra một việc."

Gatsby đã biết Nick hôm nay có việc không đến được, trong lòng đang có chút tiếc nuối, lúc này quản gia báo có thám tử tư gọi đến, anh tiếp điện thoại, đối phương đúng là người anh đã giao dịch.

"Myrtle Wilson tại mười phút trước đã lên xe đi cùng ông Buchanan, hiện giờ trong gara chỉ có một mình George Wilson."

"Rất tốt." Gatsby nói,"Anh có thể đợi tôi một lát không? Giúp tôi quan sát xem Myrtle có trở về không, bây giờ tôi sẽ qua đó. Tôi sẽ mang theo chi phiếu, việc lần này cũng sẽ trả thêm cho anh."

"Vâng, tôi sẽ làm theo ý ngài."

☆ Chapter 40

Gatsby nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài, chờ Gatsby bước ra cửa, trên trời cũng không trong xanh như hôm qua, mà mây đen kéo quần vũ, thời tiết cũng mang theo chút oi bức, ngẫu nhiên có cơn gió thổi tới, chỉ sợ hôm nay sẽ đổ mưa, Gatsby cầm theo một cây dù quyết định đổi xe thể thao bằng một chiếc Lincoln.

Tuy rằng chiếc xe thể thao kia là chiếc xe anh yêu nhất, nhưng trong gara vẫn có không thiếu các loại xe khác.

Chỉ là chiếc xe này có mái che, không phải mui trần như xe thể thao nên khi lái trên đường không thư sướng bằng. Rất nhanh anh đã đến thung lũng tho tàn, vị thám tử kia đang ở nhà hàng bênh cạnh gara xe uống cà phê, hắn ngồi bên cửa sổ, tầm nhìn trống trải, có thể dễ dàng nhìn thấy bà Wilson có trở về hay không.

"Cho tôi một ly Latte." Gatsby ngồi xuống đối diện với vị thám tử, đối nhân viên phục vụ nói.

"Động tác của ngài thật nhanh." Vị thám tử nhướn mày.

Gatsby cười nhẹ nói:"Hôm nay đúng lúc tình nhân của tôi ra ngoài, trong người không bận việc gì nên đến cũng nhanh. Cám ơn anh vẫn chờ, phí dịch vụ lần này là bao nhiêu."

Đối phương nói ra một con số, Gatsby nhanh nhẹn viết phi phiếu cho đối phương.

"Vậy chúc ngài mọi việc thuận lợi, ngài Gatsby." Đối phương đem cà phê trong ly một hơn uống cạn, sau đó liền rời đi.

Gatsby chờ đối phương hoàn toàn ly khai tầm nhìn của hắn, uống một ngụm cà phê, nhíu nhíu mày, không nghĩ cũng biết ở chỗ này làm gì có cà phê ngon, toàn mùi sữa rẻ tiền. Anh bỏ ly ca phê xuống, hướng nhân viên phục vụ vẫy tay, chuẩn bị tính tiền.

"Quí ngài vừa rồi đã thanh toán xong rồi." Nhân viên phục vụ trộm nhìn Gatsby, tuy rằng trên người mặc quần áo thường ngày, nhưng có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ, nhất là chiếc đồng hồ trên cổ tay, hoàn toàn chứng tỏ thân phận người giàu có của anh.

"Cảm ơn." Gatsby hơi bất ngờ, sau đó gật đầu.

Anh bước ra nhà hàng, lúc đi ngang qua cửa nhà Wilson có thể nhìn thấy hắn đang ngồi bên trong, Gatsby nhìn thấy trong con hẻm có một đứa bé đang nghịch bùn, liền đối với nó vẫn tay.

"Thưa ngài." Ở những nơi nghèo khó, bọn nhỏ luôn đối những người nhìn qua khí phái mang theo chút khát cầu,"Cháu có thể giúp gì cho ngài không?"

"Đây là một đôla." Gatsby cầm lấy một tờ tiền,"Muốn có không?"

Đứa bé dùng sức gật đầu, Gatsby nói:"Vậy đem cái gói này cho người đàn ông tóc vàng trong gara. Sau đó sẽ được một đôla này."

"Ý ngài là ông Wilson?" Hài tử mở miệng.

"Đúng vậy." Gatsby nhướn mày, nếu đã biết Wilson thì càng tốt, "Của cháu đây, giờ đem cái gói này cho ông ta."

Trong tay cầm một đôla, khuôn mặt đứa bé hưng phấn đỏ bừng, nó ôm lấy cái gói chạy nhanh về phía gara, còn Gatsby thì thong thả trở về trong xe của mình.

Này góc độ ở trong xe có thể nhìn đến Wilson đang nói gì đó với đứa bé, lúc nhìn đến ảnh chụp ở bên trong, sắc mặt đại biến, Wilson còn không quên nhìn lại đứa bé, phát hiện hai người chiều cao sai biệt, đứa bé không thể nhìn thấy nội dung ảnh chụp, Gatsby thì biết, đó là tấm chụp vợ hắn và Tom đang ôm hôn nồng nhiệt.

Lúc này Wilson lại cùng đứa bé nói gì đó, sau đó cho nó một đôla, rồi cùng nó quay lại chỗ con hẻm anh đứng lúc nãy, lúc này chẳng có ai ở đó, đứa bé lại cùng Wilson nói gì đó, Wilson khoát tay, thất hồn lạc phách trở về gara.

Gatsby chỉ biết Wilson là một kẻ điên, kiếp trước vì vợ hắn chết, liền mang theo súng đột nhập vào nhà mình, trốn ở một góc chờ đợi thời cơ giết mình. Đợi thêm một lát, không ngoài suy đoán, Wilson đóng cửa gara, xoay ngưới đi về hướng nhà ga. Gatsby rất tri kỷ đã đem địa chỉ chung cư nơi hẹn hò của hai người cũng kèm theo tấm hình, có lẽ bây giờ hắn sẽ trực tiếp chạy tới chung cư để bắt gian đi.

Nhìn thấy tai họa ngầm rốt cuộc được giải quyết, Gatsby vui vẻ ngâm nga lái xe trở về, đó là một ca khúc anh học được khi còn làm nghề đánh cá, quãng âm của Gatsby rất rộng, giọng hát rất hay, chỉ nhờ vào tài hát hò này lúc ấy đã khiến không ít thiếu nữ ái mộ. Lúc lái xe về, trên trời đã bắt đầy đổ mưa.

Về bên phía Tom, hắn cũng đã đến New York, do Myrtle muốn nuôi một con chó nhỏ, đã cùng một ông già ở ven đường cò kè mặc cả, tiêu phí gần hai mươi phút, rốt cuộc chọn được một con vừa ý, lúc Myrtle ôm con chó nhỏ lên xe, trời cũng đổ mưa.

"Chết tiệt." Tom nói,"Hay đến thẳng chung cư, sau đó gọi cho Catherine nói nó mang vài món tới, tự nhiên lại mưa, thật phiền phức."

Nick tự nhiên không có ý kiến.

Đến chung cư, Tom gọi điện thoại cho Catherine xong, liền đối Nick nói: "Ngồi chơi một chút đi, anh và Myrtle vào phòng."

Myrtle mỉm cười duyên,"Đợi đã." Nick biểu tình có chút xấu hổ, tự nhiên biết hai người muốn làm cái gì, mở miệng nói: "Chắc em về thôi."

"Không thấy bên ngoài còn mưa sao." Tom ngữ khí có chút không kiên nhẫn."Nếu cậu thật sự muốn về, thì ngoài cửa có dù."

"Đừng như vậy, anh yêu." Myrtle liếc nhìn Tom, "Anh thật là, qua sông đoạn cầu." Sau đó đối với Nick nói:"Em gái tôi Catherine chừng nửa tiếng nữa là tới, cậu cứ ngồi chơi một lát, nó là một cô nàng rất đẹp đó."

"Hai người tự nhiên đi, tôi muốn gọi điện thoại."

"Ở trong góc kia." Tom nói, lúc này bất ngờ ôm lấy eo Myrtle, khiến nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn đá văng cửa phòng ngủ, sau đó nặng nề đá nó đóng lại.

Tuy rằng đối với chuyện gặp mặt Catherine không có chút hứng thú nào, nhưng Myrtle đã nói hết lời lại vô cùng săn sóc nên cậu vẫn quyết định ở lại chờ gặp em gái nàng rồi rời đi.

Con chó nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha, đôi mắt đen tròn lúng liếng nhìn theo từng cử động của Nick, lúc này trong phòng liền truyền đến âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập nhanh.

Nick như là bị điện giật vội bật dậy, đi đến góc phòng, cầm lấy điện thoại.

Quản gia nghe ra người gọi tới là Nick,"Ngài Gatsby hiện không có nhà."

Nick có chút thất vọng,"Anh ấy ra ngoài rồi sao? Thôi không có gì."

Đúng lúc muốn ngắt điện thoại, liền nghe thẩy quản gia vội vàng nói,"Cậu đợi một lát, ngài Gatsby đã trở về, tôi nghe thấy tiếng bước chân."

"Vâng." Nick nắm điện thoại, trong phòng chỉ có thanh âm hai người hoan hảo, cậu nghĩ tới Gatsby, nháy mắt tim liền đập gia tốc.

Rất nhanh đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Gatsby, Nick thậm chí có thể nghe thấy Gatsby bảo quản gia tránh đi, sau đó Gatsby mới mở miệng,"Em yêu, khi nào thì về."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei