Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 + 18

☆ Chapter 17

Dùng xong bữa trưa, Gatsby lật cuốn sách trong tay xem tiếp, bỗng nhiên nghĩ tới lúc bản thân vẫn còn nghèo khó, từng chuẩn bị rất nhiều bản kế hoạch.

Gatsby từ ngăn kéo lấy ra một quyển sổ được đóng bìa bằng da màu đen, lưu loát viết xuống những kế hoạch sắp tới.

Số tiền kiếm được đủ cho anh tiêu hoa ba đời, chờ khi Nick đi làm, anh sẽ đem tiền chuyển hết vào tài khoản ở Thụy Sĩ, còn chuyện hợp tác với Wolfsheim, đời trước lão cáo già đối với anh làm như không thân cũng không quen, nền kinh tế Mĩ sắp tiêu đời, dù có báo trước cho lão, chắc gì lão đã tin.

Tài sản Wolfsheim tích cóp được càng nhiều hơn anh không biết bao nhiêu lần, tiền với lão mà nói chỉ là mấy con số mà thôi, lão càng thích hưởng thụ cảm giác thao túng thị trường tài chính, cảm giác kích thích khi đi trên lưỡi dao.

Ngòi bút cầm trong tay được chế tạo bằng vàng, chỉ thích hợp cho cánh nhà giàu sưu tập để khoe khoang, hoàn toàn không thích hợp để viết lách, cũng may Gatsby không dùng nhiều lực để viết chữ, so sánh với những loại ngòi bằng kim loại khác, cũng coi như là dùng được.

Ngòi bút tiếp xúc với trang giấy, phát ra những tiếng xột xoạt. Gatsby lúc viết lúc ngừng, liệt kê những việc anh muốn làm vào kế hoạch, chỉ có việc theo đuổi Nick là không ghi vào trong sổ, việc này anh chỉ ghi tạc trong lòng, nếu viết xuống thật quá kinh hãi thế tục.

Gatsby nhíu mi, theo đuổi một người cùng giới tính với mình, anh thật sự có chút nặng lòng, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nếu dọa đến Nick, khiến cậu ấy chán ghét mình, thì ngay cả tình hữu nghị giữa hai người cũng xong đời, đây là kết cục anh không muốn nghĩ đến nhất.

Gatsby từng vô cùng thống hận khoảng thời gian làm linh hồn, nhưng giờ nghĩ lại cũng nhờ khoảng thời gian đó mà tình cảm của anh với Nick mới có thể đâm chồi nảy lộc, có lẽ đối với Nick sự tồn tại của anh là phi thường quan trọng, bằng không sẽ không vì cái chết của anh khiến cho cậu trở nên u uất phải tìm bác sĩ tâm lý. Nghĩ đến Nick lúc xưa là một người ôn hòa có chút ngại ngùng, sau khi anh mất trở nên suy sụp, lạnh lùng, đối người khác mất lòng tin, Gatsby lại cảm thấy đau lòng. Anh sẽ không bao giờ khiến Nick phải trải qua điều đó.

Bởi vì suy nghĩ quá mức nhập thần, mực trên bút máy chảy xuống tay lúc nào mà cũng không hay, đến lúc lấy lại tinh thần, Gatsby bỏ bút xuống, cầm khăn tay lau vết mực.

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Gatsby ngẩng đầu nhìn thấy Nick đang đứng nơi cửa, "Tôi vừa gõ cửa mà hình như anh không nghe thấy." Nick giải thích,"Quản gia bảo tôi cứ đi vào."

"Đương nhiên." Gatsby đẩy ghế dựa ra, đi tới trước mặt Nick, hôm nay cậu mặc áo khoác nhẹ màu trắng, "Hôm qua ngủ ngon không?"

"Ngủ ngon." Nick cùng Gatsby đi vào, "Mãi đến quá trưa mới dậy, lưng của anh cũng không sao chứ?"

"Không việc gì. Nhờ nụ hôn chúc ngủ ngon của cậu, tôi đã có một giấc mơ đẹp." Trong lời anh nói đầy ẩn tình, Nick lại không biết gì cả. Nhìn thấy cậu đứng bên cạnh bàn dài, anh lại nhớ tới giấc mộng tối qua, hai mắt anh dừng lại trên hàng nút áo được cài chỉnh tề, trong mắt tối lại. Anh còn nhớ rõ hương vị của Nick, từng hành động của cậu.

"Vậy là tốt rồi." Nick nói, bỗng nhiên rùng mình, cảm giác toàn thân như đang rét run.

Bàn dài trong thư phòng rất lớn, đủ chỗ cho hai người cùng ngồi lên, Nick bước đến trước một chiếc ghế dựa bọc da trông rất mềm mại, Gatsby nói "Cậu ngồi ở đó đi, muốn xem sách gì thì cứ lấy tự nhiên."

"Uhm." Nick gật đầu.

Quả nhiên khi có người cùng mình đọc sách, ai cũng trở nên phá lệ nghiêm túc, thêm nữa khung cảnh trong thư phòng bốn phía chỉ có sách vở, ở trong này đọc sách lại có cảm giác trầm lắng vĩnh viễn cùng năm tháng.

Nick cũng hoàn toàn trầm mình vào những trang sách, Gatsby mang đến một quyển sổ mới tinh cho Nick làm bút kí.

Đến cuối cùng, anh cũng không nói Nick đem quyển sổ về, "Cậu cứ để trong này." Gatsby mở ngăn kéo bên phải ra, đem sổ bỏ vào rồi đóng lại, còn cẩn thận khóa lại kĩ càng, sau đó đưa chìa khóa cho Nick.

Ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay cậu, mềm mại ấm áp.

Nick nhận lấy chìa khóa, sau đó hai người lại đi dùng bữa, "Cuối tuần sau tôi sẽ làm một bữa ngon mời anh." Nick nói, tuần này trôi qua cũng quá nhanh đi, hơn nữa trong nhà cũng chưa chuẩn bị sẵn nguyên liệu.

"OK." Gatsby lên tiếng trả lời.

Bởi vì phải đến chỗ Nick, Gatsby trước khi đi phân phó quản gia từ chối hết điện thoại trong khoảng 7-10 giờ, có thể tránh được thì tránh, nếu việc quá quan trọng thì chờ anh trở về xử lý.

Hai người dùng xong bữa tối, từ biệt thự đi ra thì trời đã chập tối, "Thật không giống với ngày hôm qua." Nick nói, "Đêm qua thanh sắc lưu chuyển, hiện giờ cái gì cũng không có."

Về đến nhà, Nick cảm giác thoải mái hơn, thực ra thì cứ ở chỗ Gatsby mát-xa cũng được, chẳng qua Nick càng muốn ở trong nhà mình, anh cũng không có ý kiến gì.

Như lần trước, anh cởi hết giày và quần áo, nhưng lần này trong lòng có thêm nhiều tâm tư không thể nói rõ, cởi quần áo cũng cảm thấy có điểm quẫn bách, cũng may đêm qua cùng sáng sớm đã phát tiết rồi, chắc hôm nay sẽ không làm gì mất mặt, anh vừa cởi hết quần áo, Nick liền đắp chăn che cho anh.

Cậu nhìn cử động lúng túng của anh cảm thấy có chút buồn cười. Nấu nước xong, cậu mang nước ấm, khăn mặt cùng tinh dầu trở vào phòng.

Vết bầm trên lưng hiện giờ đã trở thành màu xanh, chỗ gần xương bả vai thì có màu tím bầm, vì chỗ bị thương hơi rộng, Nick nói: "Lát nữa tôi dùng lực sẽ hơi đau đó."

"Không sao."

Ngón tay Nick vừa dài vừa có lực, lúc mới bắt đầu Gatsby còn thảnh thơi suy nghĩ lung tung, đợi đến Nick bắt đầu dùng lực xoa chỗ bầm tím, khiến Gatsby không nhịn được kêu rên ra miệng, "Đau quá."

"Đợi một lát nữa quen rồi sẽ đỡ hơn." Tuy nói vậy nhưng hai tay Nick không hề ngừng nghỉ, Nick đứng ở bên giường mát-xa, thật ra phương thức tốt nhất là dạn hai chân ngồi hẳn lên người Gatsby, nhưng cậu nghĩ tư thế đó có chút không ổn nên cuối cùng cậu không làm như vậy.

Sau mười phút mát-xa, Gatsby cảm giác như toàn bộ phần lưng vừa được sauna, đỏ hồng hết lên, lúc này Nick mới ngừng tay, chỉ trong chốc lát nhưng Gatsby thoáng thở ra một hơi, nãy giờ anh nín thở chống đỡ cơn đau dày vò.

Nick dùng khăn nóng đắp lên lưng anh, cứ như vậy luân phiên mát-xa đắp khăn nóng, một giờ sau, hai tay của Nick cũng đã mỏi nhừ.

Quả nhiên người mát-xa cũng sẽ mệt mỏi, Gatsby đau lòng nói: "Nick, cậu như vậy cực quá."

"Không hề gì." Nick cười nói, "Hồi đại học làm riết quen tay chẳng sao cả, giờ có chút ngượng tay thôi. Jay, cảm giác thế nào?"

Gatsby nói: "Chỉ cảm thấy nóng, không cảm thấy gì khác." Bởi vì trải qua thời gian dài xoa bóp cùng chườm nóng, đau đớn ngược lại đã biến mất.

"Ngày mai chắc sẽ có chút ngứa, nếu vậy nghĩa là bên trong đã bắt đầu lành lại."

Gatsby gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Vì ngày hôm sau là thứ hai, Nick phải đi làm nên Gatsby cũng không ở lâu,"Ngày mai tôi lại ghé."

☆ Chapter 18

"Ông chủ, có điện thoại từ New York." Vừa về đến biệt thự, quản gia tận chức trách tiến đến thông báo, "Ngài Wolfsheim nói ông chủ trở về thì nhanh chóng gọi lại cho ông ấy."

"Tôi biết rồi." Gatsby gật đầu.

Trong biệt thự, tất cả điện thoại đều có dây rất dài, đây là để tiện cho anh ở mỗi một góc nào cũng có thể tùy tâm sở dục gọi hoặc tiếp điện thoại, giống như bây giờ, Gatsby thoải mái ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt bong bóng, vừa cùng lão lừa đảo trò chuyện.

Chủ yếu là đầu bên kia nói, Gatsby ngẫu nhiên ậm ừ vài tiếng, đều là những việc đời trước đã xử lý qua, mấy chuyện này nguyên bản đối với anh cũng chẳng khó khăn gì, hàn huyên một lúc lâu cũng không sai biệt lắm nói xong, Gatsby nói: "Những gì ông nói tôi đều hiểu được, như vậy đi, thứ sáu này chúng ta gặp ở chỗ cũ."

Anh chọn thứ sáu vì sau khi bàn bạc công việc với Wolfsheim xong, có thể thuận tiện đón Nick cùng về, kiếp trước anh không mấy quan tâm Nick làm việc ở nơi nào, nhưng kiếp này anh biết hết rõ ràng rành mạch, thậm chí cả chỗ ngồi của Nick cũng biết.

Nghĩ tới Nick, vẻ mặt của anh trở nên nhu hòa, chẳng bù lúc nãy cùng Wolfsheim nói chuyện, tâm tình anh thật không xong, tóm lại anh cũng chỉ phải làm việc với Wolfsheim thêm mấy tháng, anh sẽ thử khuyên Wolfsheim thu tay lại, còn chuyện đối phương có nghe hay không thì không cần quan tâm.

Treo điện thoại lên, trên tay cầm vẫn còn in dấu nước, Gatsby cũng không để ý, loã thân đem điện thoại để ở cửa phòng tắm, rồi tháo nước bồn tắm, ngày mai anh còn phải đến gặp Wilson – người đã kết thúc sinh mạng anh trong kiếp trước.

Buổi tối ngủ cũng không cảm thấy đau như đêm trước, đây hoàn toàn là công lao của Nick.

Lực cánh tay của Nick vừa phải, tuy rằng đã thật lâu không giúp người khác mát-xa, nhưng cũng không có như cậu nói bị ngượng tay, đêm nay anh ngủ một giấc thơm ngọt.

Tuy nắm rõ thời gian Nick đi làm, thậm chí có thể hàng ngày đưa đón, nhưng mọi thứ không nên quá vội vàng, Gatsby muốn cho Nick không gian riêng tư, nếu quá mức ân cần sẽ khiến Nick sinh lòng nghi ngờ. Vậy nên buổi sáng Gatsby chậm rãi dùng bữa, đợi cho chắc chắn Nick đã lên xe lửa, mới cho thu dọn bữa sáng.

"Hôm nay tôi sẽ ra ngoài làm chút việc." Gatsby phân phó quản gia ,"Nếu có việc gì gấp, cứ ghi nhận lại, đợi khi trở về tôi sẽ xử lý."

"Vâng, ông chủ."

Quả đúng như Nick nói, hôm nay lưng Gatsby vừa đau vừa ngứa, hôm trước anh còn né tránh không tựa lưng để tránh khó chịu thì hôm nay anh cố ý cạ lưng vào chỗ dựa, thà đau còn dễ chịu hơn cảm giác ngứa ngáy này.

Trên lộ trình từ West Egg tới New York, ở khoảng giữa có một nơi gọi là Thung lũng tro bụi, [ cả một vùng thung lũng này bị chìm ngập dưới một lớp bụi xám như tro, trông chẳng khác nào một trang trại quái đản, nơi tro mọc lên như lúa mì, thành gò, thành đồng, thành những vườn tược kỳ quái, nơi tro mang hình những ngôi nhà, những ống khói lò sưởi và cả làn khói tỏa ra từ những ống khói ấy, và cuối cùng với một cố gắng vượt bậc, nó mang hình những con người xám ngoét lơ mờ di động hoặc chỉ chực khuỵu ngã trong một bầu không khí mù mịt.] (Trích lời dịch Gatsby vĩ đại)

Gatsby lái chiếc xe thể thao đặc chế màu vàng, trong gara của anh không thiếu gì xe, nhưng anh yêu nhất là chiếc xe này, giá trị xa xỉ, tính năng cũng tuyệt hảo.

Chiếc xe lướt như bay trên đường, đợi đến Thung lũng tro bụi, do nơi này bụi mù quá dày, lại thêm có nhiều người qua lại, tốc độ xe cũng giảm dần.

Gatsby chậm rãi đi theo con đường chính, tai nạn giao thông lần đó khắc sâu trong trí nhớ của anh, rất nhanh anh đã tìm được biển quảng cáo bác sĩ nhãn khoa, không xa phía sau là nơi anh đang muốn đến, đó là một tòa nhà xây bằng gạch, hai bên cạnh tòa nhà đều trống trải. Trong tòa nhà này có ba cửa hàng buôn bán, một gian đang chưng biển cho thuê, một gian khác là nhà hàng phục vụ suốt đêm; gian thứ ba là xưởng sửa chữa xe ô tô – "George Wilson. Sửa chữa ô tô. Mua bán ô tô."

Trước cửa có một người đàn ông tóc vàng nhạt do bám đầy tro bụi, hắn mặc áo sơ mi trắng hai tay áo được xắn lên, quần yếm, trên người dính đầy dầu máy, nhìn qua uể oải, không có chút tinh thần, nhưng bộ dạng quả thật không sai.

"Xin chào." Gatsby dừng xe,"Anh có xăng không?" (Thanh: Đoạn này khác với trong phim, vì trong phim thấy rõ có 2 cây xăng trước nhà Wilson, Tom còn ghé đây đổ xăng lúc đua xe với Gatsby)

Chiếc xe Gatsby lái quả thực rất bắt mắt, Wilson nhìn chằm chằm hai mắt tỏa sáng, nghe thấy Gatsby hỏi lại có chút bất mãn,"Chỗ tôi chỉ mua bán, sửa chữa ô tô."

"Tôi đang cần gấp, tôi trả thêm tiền cho anh vậy." Gatsby tuy rằng cười, thế nhưng trong mắt không chút tiếu ý, dù là ai cũng không thể vui vẻ nói chuyện với người đã giết mình. Gatsby bỗng nhiên cảm giác hôm nay đến đây thật là sai lầm.

Gatsby vẫn ngồi trên xe, lúc này có tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu trông qua, là một phụ nữ đẫy đà khoảng hơn ba mươi tuổi, nếu so sánh với Daisy thì hoàn toàn không có điểm tư sắc đáng nói, Gatsby nhíu mày, hiển nhiên thể hiểu rõ thẩm mỹ của Tom.

"Sửa xe sao?" Người nữ kia nhìn Gatsby đang ngồi trên xe, mắt sáng lên, "Xe này thật quá đẹp."

Gatsby phát hiện người nữ này tuy rằng tư sắc không quá xuất chúng, nhưng đôi mắt lại rất nhiệt tình, trên người mặc một bộ váy khoét sâu ở ngực, nàng hiển nhiên biết rõ điểm mạnh của mình là ở bộ ngực đầy đặn.

"Tôi muốn đổ xăng. Ông chủ nói không bán xăng, tôi có thể trả thêm tiền." Gatsby lại nói.

"Xăng thôi mà, có có." Người nữ cười nói, đôi mắt loan lên," George, Sao không nhanh đi lấy xăng."

Bà chủ cũng không trở vào trong, mà tiếp tục cười nói: "Xe của anh đẹp quá đi, tôi chưa thấy qua chiếc nào như vậy."

Gatsby nghĩ nàng cũng thật ra cũng là một người đáng thương, làm món đồ chơi cho Tom, kết cục lại bị Daisy tông chết, sắc mặt cũng hơi dịu đi. "Rất đẹp phải không, là tôi đặt làm."

"Anh quả là người có tiền." Nàng cười nói, "Xe được đặt làm chẳng có chiếc nào rẻ tiền, xưởng của chúng tôi cũng thường xuyên qua lại với mấy tay lái xe, nếu anh muốn bán xe, hoặc là cần sửa chữa, có thể liên hệ chúng tôi. Phải rồi, tôi là Myrtle Wilson, anh cũng có thể gọi tôi là bà Wilson."

Vốn Gatsby còn tưởng rằng bà Wilson – tình nhân của Tom, là một người phong tao quyến rũ, thực tế lại không phải như vậy, nàng tuy rằng có một đôi mắt phong tình nhưng cũng không quá lẳng lơ. (đương nhiên bộ dáng không phải rất xinh đẹp, cho dù có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, hiện giờ Gatsby cũng chỉ thích Nick.)

"Xin chào, tôi là Jay Gatsby." Gatsby nói.

"Tôi đã đọc thấy tin tức của anh." Wilson cầm bình xăng đi tới, "Tôi đọc trên báo đưa tin về vũ hội của anh."

"Có vũ hội?" Myrtle hỏi.

"Chính người tổ chức vũ hội ở West Egg vẫn thường được nói trên báo."

"Hèn chi em nghe thấy tên quen quen." Myrtle cười nói.

"Hết bao nhiêu?" Gatsby hỏi.

"Tổng cộng 25 đô."

"30, không cần thối."

Gatsby lái xe rời đi, nhưng không trở về West Egg, mà đi thẳng tới New York, chuyện vợ chồng Wilson, anh cần phải điều tra tường tận một phen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei