Chương 1 . Sự khởi đầu của sức sống.
Tại phủ thừa tướng lúc này tiếng người hầu ngày càng to lên chỉ nghe rõ nhất tiếng của Mạc ma ma 'phu nhân người cố lên dùng thêm sức nữa sắp ra rồi, các ngươi mau mang nước ấm vào đây nhanh lên ' tiếng nói của Mạc ma ma đã vang với xuất 4 canh giờ. Và sau cánh cửa sinh tử đó đã có tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ sơ sinh.
Ở ngoài thừa tướng và mọi người đều rất vui mừng, do kiệt sức và sức khỏe yếu nên phu nhân chỉ nhìn con một lần lấy đôi bàn tay của mình vuốt qua đứa trẻ 'con của ta ' sau đó ngất đi. Mạc ma ma đã bế đứa trẻ lên và cùng với đó là tiếng mở cửa ' chúc mừng thừa tướng là một bé gái' thừa tướng đã bế đứa bé lên và cười 'đây là con của ta và nàng ư', chưa kịp vui mừng thì lý đại phu đã thấy điều gì đó kỳ lạ ở đứa trẻ này ông vội lập tấm khăn lên và cầm lấy tay của đứa trẻ ' xin thứ ta nói thẳng đứa bé này vừa sinh ra đã trúng hàn độc cùng với kịch độc từ trong bào thay, cho nên đứa trẻ này sẽ không sống được lâu nữa '. Vương gia sát mặc trở nên tái nhạc đi ' không còn cách nào cứu vãn nữa sau?' lý đại phu lắc đầu và nói "không phải là không còn cách đáng nhẽ đứa trẻ này vốn dĩ đã phải chết trong bào thai rồi sống đến tận giờ đã là một kỳ tích ta cũng chỉ có thể giúp được con bé sống đến năm 25 tuổi, sau này phải tùy thuộc vào số mệnh của nó rồi" thừa tướng sắc mặt đã không tốt rồi, khi nghe đến câu đứa trẻ chỉ có thể sống đến năm 25 tuổi ông đã gợi lên một tia đau đớn và chua sót vô cùng, ông nhìn vào lý đại phu một cách than trầm " tạ ơn lý đại phu đã cứu chữa " lý đại phu chỉ nhìn và thở dài " không có gì ".
Sánh hôm sau, phu nhân mới tỉnh dậy thấy đứa trẻ ngủ yên trên vòng tay của mình còn thừa tướng thì lặng lẽ ngồi nhìn nàng và cầm tay phu nhân rồi nói " ta có một chuyện này muốn nói cho nàng " phu nhân nhìn đứa trẻ đang nằm ở trong vòng tay của mình và cười mỉm " chàng nói đi ", sắc mặt của thừa tướng ngày càng tệ hơn ' lý đại phu nói đứa trẻ này trong bào thai đã trúng hàn độc và kịch độc sống đến giờ đã là một kỳ tích , con của chúng ta chỉ có thể sống đến năm 25 tuổi ' . phu nhân lúc này không còn cười được nữa nàng ta vội vàng rút tay khỏi con gái và dùng bàn tay yếu ớt của mình nắm vào cổ áo của thừa tướng ' chàng nói cái gì, chàng nói chỉ có thể sống đến năm 25 tuổi, chỉ 25 năm thôi ư , ta không tin chàng lừa ta đúng không, chàng chỉ đang lừa ta thôi đúng không ' lúc này trong miện phu nhân cứ lặp đi lặp lại câu chỉ sống đến năm 25 tuổi ư . Thừa tướng lặng lẽ rơi nước mắt ôm chặt lấy phu nhân của mình và an ủi ' lý đại phu còn nói ở kinh thành này không thích hợp để đứa bé ở lại dưỡng thương khí hậu ở đây cũng không tốt nên cần đưa con bé đến một nơi, nếu sau này đứa trẻ gặp được một đại phu giỏi hơn thì còn có khả năng ' . Phu nhân vội vàng rời khỏi vòng tay của thừa tướng ' đưa con bé đi đến đâu ', " lý đại phu nói ở núi vọng thành có một Mạc y sống ẩn cư ở đó hắn có một thân y thuật cao cường có khi có thể cứu được đứa trẻ, với cả ở đó địa thủy thuận tiện thời tiết lại trong veo nên chúng ta chỉ còn cách mang đứa trẻ qua núi vọng thành sống, tuy nhiên Mạc y không phải lúc nào cũng cứu người hắn chỉ cứu người có duyên với hắn " đây chính là cơ hội để có thể cứu đứa trẻ, phu nhân lại quay sang nhìn đứa trẻ ' Được, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, cũng phải thử. Đứa con đáng thương của ta, mẫu thân xin lỗi con tất cả là tại mẫu thân không tốt " phu nhân ngồi khóc mãi cho đến khi kiệt sức thì thừa tướng nhẹ nhàng hạ phu nhân khỏi vòng tay của mình rồi xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro