Thần thoại
Bởi được cải sinh bởi bốn vị thần nên Thượng Giới này được chia làm bốn phương, mỗi một vị thần đều chia nhau ra để chọn lựa vùng đất mà cai quản vùng đất của mình.
Thiên Thần cai quản nơi gần trời - Thiên Quốc mà giờ đây được gọi với cái tên Vũ Thần Quốc.
Mộc Thần cai quản nơi hoa nở bốn mùa, vạn vật sinh sôi, linh khí tràn đầy, trước được gọi với cái tên mĩ miều Xuân Quốc, sau đổi thành Thanh Khâu Quốc.
Thủy Thần cai quản bốn bể đại dương mênh mông, trước gọi là Quái Thủy Quốc, sau thần dân phát triển, sinh sống và làm ăn gắn bó với âm thanh, tiếng thở dịu dàng êm tai của mẹ biển cả mà gọi đây là Âm Hưởng Quốc.
Còn về nơi cuối cùng, vùng đất khô cằn chẳng có sức sống này lại là nơi Thổ Thần cai quản, con người sống ở đây không tiên không pháp, nhưng lại thông minh tài chí, biến khó thành dễ, biến khổ thành bước tiến cho thành công.
Chẳng mấy mà vùng đất này đã biến thành vùng đất sống, người dân do Thổ Thần cai quản cũng sống rất hoà thuận, không tâm vấn bẩn, sống gần với thần phật.
Thời kì khai thiên lập địa cùng các vị thần phát triển cũng đi qua, người dân bốn quốc gia đều thờ một vị thần của mình cùng với thờ Mẫu Cửu Trùng Thiên - người cai quản Sắc giới hay còn gọi là Cửu Giới và sinh linh vạn vật trong Tứ Đại Bộ Châu.
Bởi nhiệm vụ của bốn vị thần đã kết thúc, họ cần phải trở về bên cạnh Từ Mẫu. Không có thần trực tiếp cai quản, con người càng về thế hệ sau lại càng nảy sinh lòng tham vô đáy. Thần vẫn tồn tại nhưng thần không còn xuất hiện như trước, mặc chúng sinh sinh tử, loạn lạc.
Lịch sử bắt đầu xuất hiện những vết nhơ, có người tốt ắc có kẻ xấu, nhưng suy cho cùng thì tộc loài người vô tiên vô pháp xưa nay vốn đã bị ghét, bởi họ bị cho là không cùng đẳng cấp với ba quốc gia còn lại.
Thần tử của Thiên Thần, Mộc Thần, Thủy Thần ai ai cũng có sức mạnh vô biên, biến hình đủ loại, giống loài nào cũng có, mà sống chung một giới với loài người vô tiên vô pháp như tộc nhân thì nào lại chịu được.
Trước đã cay mắt, sau tộc nhân lại có những con người sinh lòng tham không đáy, làm đủ loại chuyện xấu, giết thần, cướp tủy muốn tiên cốt, tộc Nhân cũng vì vậy mà bị đàm áp, giảm sức mạnh đi đáng kể, người dân sống khổ ải qua ngày.
Vốn là định "nhúng chân" vào lãnh thổ do Thổ Thần cai trị nhưng lại chẳng ngờ tộc Vũ Lam từ đâu tràn vào Thượng Giới chiếm cứ lãnh thổ do Thổ Thần cai trị. Tộc Vũ Lam đi đến đâu, cái chết và sự tan thương mất mát đi đến đó.
Tộc Nhân kết quả bị diệt chẳng còn mấy trăm người sống sót, Thổ Thần vốn là cũng đã xuất hiện để đánh đuổi tộc Vũ Lam từ sớm, nhờ sự giúp đỡ của ba quốc gia còn lại nhưng lại lực bất tòng tâm mà nhìn con dân của mình từng người ngã xuống trước sức mạnh to lớn của tộc Vũ Lam.
Kết cuộc, người xin Từ Mẫu đưa con dân của mình định cư ở cõi trời khác trong bốn thiên hạ rộng lớn. Đây là kết cuộc mà chẳng ai muốn, nhưng suy cho cùng ta nhận ra ở đây một chân lý và cũng như là một bài học, Từ Mẫu không nhúng tay vào ngăn cản sự xâm chiếm của tộc Vũ Lam không phải là vô duyên vô hữu.
Người làm vậy là vì nếu nhúng tay vào thì những kẻ được cứu giúp sau này lại càng nảy sinh nhiều lòng tham hơn, ỉ nại hơn. Sinh tồn là một khái niệm không cho phép bất cứ sự trợ giúp từ phía bên ngoài nào được nhúng tay vào. Chỉ cần thế giới này được cân bằng, thì trật tự mới nào sinh ra cũng không đáng để bận tâm đến vậy.
Từ Mẫu chỉ làm đúng trọng trách của bản thân. Người cũng là quá nhân hậu khi vẫn còn để cho Thổ Thần đem số người còn sống đến cõi trời khác sinh sống, cách biệt với thế giới thần tiên vô thường này.
Thổ Thần rời đi thì đất người cùng thần dân của người xây dựng hàng nghìn hàng vạn năm qua coi như thuộc về tộc nhân Vũ Lam.
Vùng đất Vũ Lam chiếm lĩnh của Thổ Thần biến thành vùng đất ma quái, Mặt Trời vốn dĩ dùng để soi đường chỉ lối cho hoạt động sản xuất ngày thường của người dân thì bị biến thành màu đỏ thẫm.
Mặt Trời màu đỏ này là chiến tích của bọn chúng khi đã đánh đuổi được tộc Nhân ra khỏi lãnh thổ này.
Vùng đất tươi sáng từ khi có tộc Vũ Lam xuất hiện liền biến thành vùng đất không bao giờ thấy được ánh sáng tự nhiên nữa.
Biết được nguồn gốc tộc Vũ Lam đến từ Cửu U Giới, tộc Vũ Thần lại mượn cớ mượn chuyện của Thổ Thần mà gây chiến với tộc Vũ Lam với mục đích, ý định biến Vũ Lam thành nô dịch cho quốc gia của họ.
Hai bên đánh nhau qua lại không ngừng. Hai bên đều hiếu chiến. Sau, Vũ Thần còn dụ dỗ Thanh Khâu với Âm Hưởng đánh chiếm đàm áp Vũ Lam cùng mình nhưng hai bên bọn họ lại không muốn can thiệp vào, chỉ thích ngồi uống trà xem kịch.
Trải qua hàng nghìn hàng vạn năm, Thượng Giới chiến loạn không ngừng cũng chỉ vì hai bên tộc Vũ Lam và tộc Vũ Thần không bên nào chịu nhường bên nào.
Đã vậy hai bên còn hay đả kích, xỉa đểu nhau.
Bên Vũ Thần lúc nào cũng nói: "Đám Vũ Lam đê hèn xuất thân từ Cửu U như các ngươi không xứng được ở trong Thượng Giới này. Nếu muốn ở thì chấp nhận làm nô dịch cho quốc gia bọn ta."
Tộc Vũ Lam cũng chẳng chịu thiệt, tuy yếu vế hơn khi chửi nhau nhưng họ không chửi được thì thay vì chửi họ hành động.
Tộc Vũ Lam cũng là có uẩn khúc, họ vốn là tộc nhân thông minh tài kiệt ở Cửu U, vậy mà lại phải chịu sự thống trị tàn ác của chúa tể đầu trâu đầu bò. Bức quá không thể phản kháng thì họ chọn cách rời bỏ quê hương đến xứ mới sinh sống.
Chọn Thượng Giới làm nơi sống mới, họ cho rằng bản thân khi đá đít được tộc Nhân yếu hèn thì sẽ được chấp nhận sinh sống ở nơi Thượng Giới phù du này, nhưng đây chỉ là sự ngây thơ, người ở đây ghét tộc Nhân là vì họ không tiên không pháp, cớ gì họ lại phải chấp nhận một tộc người xa lạ lại còn pháp lực vô biên, đã vậy lại còn có xuất thân từ Cửu U dơ dáy đầy máu tanh kia?
Vốn đã bị coi là khác chủng, sau lại còn thêm thành kiến về nguồn gốc, nhưng tộc Vũ Lam vẫn nhất kiến với ý định biến tộc nhân thành tộc thần. Bởi chỉ khi tộc nhân Vũ Lam thành thần thì mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Chúa Tể Cửu U.
Muốn đánh thì đánh đến cùng, tộc Vũ Lam cũng là tính toán trước mới chọn vùng đất khô cằn của Thổ Thần để đánh chiếm. Nơi đây tuy tài nguyên đã bị khai thác gần hết, nhưng lại vô cùng thuận lợi khi nơi đâu cũng có thứ tên Cẩm Đỏ, thứ được dùng để tẩy cốt, hoá tiên.
Tộc Nhân không dùng Cẩm Đỏ để biến bản thân thành tiên là bởi họ không chịu được thứ lửa nóng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của họ, tộc Vũ Lam lại khác, bất chấp nguy hiểm vẫn từng ngày dùng Cẩm Đỏ để biến hậu thế của mình thành thần. Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều sẽ bị đem đi để thử nghiệm việc tẩy cốt hoá tiên, có bao nhiêu đứa trẻ sinh ra đã mất đi đến giờ đã không còn đếm được.
Nhưng nhờ vậy, kết quả của sự kết hợp sau hàng vạn năm vừa đánh vừa biến hậu thế thành thần, họ đã thành công tẩy cốt cho tộc nhân, biến tộc nhân thành thần một trăm phần trăm.
Chỉ có điều, trong lúc hai bên giao chiến, Vũ Lam không chỉ phải đối mặt với Vũ Thần hùng mạnh mà còn phải đối mặt với sự trừng phạt của Cửu U khi đã rời khỏi mà không có sự cho phép.
Ma vật Cửu U tràn vào Thượng giới như diều gặp gió, ngay lập tức khiến Thượng giới không có ngày được yên ổn.
Đứng trước tình cảnh này, Vũ Thần tuyên bố ngừng chiến với Vũ Lam. Thanh Khâu cùng Âm Hưởng không ngồi yên khi thấy Thượng giới bị xâm lược bởi Ma vật Cửu U, họ cũng cùng hợp lực mà đánh cho Cửu U phải lui về nơi của bọn chúng.
Nhưng sau khi đuổi đánh xong Cửu U thì bên Vũ Thần vẫn không từ ý định cũ là muốn Vũ Lam làm nô dịch cho quốc gia của mình. Thanh Khâu, Âm Hưởng ngán ngẩm lại lắc đầu không muốn tham gia, mà cũng chẳng muốn hóng hớt luôn.
Đến đời Quân Thượng Vũ Lam thứ hai mốt, người mới thấy việc đánh qua đánh lại này thật vô nghĩa khi mà tộc Vũ Lam đã hoàn toàn đạt được mục đích biến thành thần, tại sao lại phải đánh qua đánh lại gây tổn thất nặng nề cho cả hai bên? Cũng đâu phải do cái cớ khi xưa tổ tiên dùng để khai chiến, đến đời này rồi mà vẫn còn khai chiến bằng lý do vớ vẩn ấy để được ích gì?
Thế rồi y cùng Thiên Quân Vũ Thần đã mở ra một cuộc đàm phán trực tiếp trên chiến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro