Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cuu dinh ky 69-714343424324

Chương 32 : Lộ Tuyến Đồ

Dịch giả: golem4300 ( A Man )

Biên dịch: A Tò

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Vừa công thành chiến xong ra post cho AE :D

Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng rời đi.

Lưu Đồng lập tức chạy đi: "Thống lĩnh đại nhân nhờ ta mua hai đại phủ đệ, còn có đồ vật xây dựng lại phủ vân vân. Việc này trong vòng ba ngày phải làm tốt." trong lòng nghĩ vậy, hắn nhanh chóng hướng về tông bắc đại môn chạy tới.

......

Giang Ninh quận thành. Đằng phủ. Dưới đình.

Thanh Hổ, Gia Cát Thanh, Gia Cát Vân ba người đang tụ tập cùng một chỗ.

"Yên tâm đi Thanh Hổ đại ca! Đằng gia trang bên kia không có việc gì." Gia Cát Thanh lập tức an ủi nói.

Thanh Hổ mày nhăn lại, lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu! Nếu không phải chuyện đặc biệt thì Thanh Sơn hắn không có khả năng vội vàng đến mức không kịp cho ta biết đã lập tức chạy trở về. Sự tình nhất định rất nguy cấp! Hơn nữa nha môn cũng nói, ngày hôm qua người trong tộc ta đến, Thanh Sơn cùng với Thanh Vũ lập tức dẫn dắt thân vệ đội chạy trở về. Trách ta! Trách ta đêm qua không ở đó!".

Tối qua, lúc mấy người Đằng gia trang tới báo tin, Đằng Thanh Sơn cùng với Thanh Vũ lập tức dẫn nhân mã chạy suốt đêm tới Đằng gia trang, sáng sớm hôm sau cho di chuyển toàn bộ tộc nhân.

Bất quá, Thanh Hổ là Bách phu trưởng, tối qua hắn lại không có ở trong phủ. Trong quân việc vặt rất nhiều, hắn lại không giống Đằng Thanh Sơn là thống lĩnh cao quý. Mà lúc ấy tình huống khẩn cấp, Đằng Thanh Sơn không kịp đi tìm Thanh Hổ liền lập tức chạy trở về. Cho nên Thanh Hổ... cho tới bây giờ cũng không biết Đằng gia trang đã phát sinh chuyện gì.

"Thanh Hổ đại ca, tin rằng sự tình nhanh chóng sẽ có kết quả." Gia Cát Vân cũng cười nói: "Lấy thủ đoạn của Thanh Sơn, hơn nữa còn có đội thân vệ thì không có việc gì có thể làm khó hắn ."

"...".

Tưởng tượng đến Thanh Sơn, Thanh Hổ thoáng yên tâm.

Đúng lúc này --.

"Ân?" Ba người đều nghe được kịch liệt tiếng bước chân, không khỏi đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa Lưu Đồng nhanh chóng đã chạy tới, ánh mắt Thanh Hổ sáng ngời.

"Lưu Đồng!" Thanh Hổ đứng vội lên.

"Thanh Hổ." Lưu Đồng cũng lập tức đã chạy tới. Thanh Hổ giữ chức Bách phu trưởng, đương nhiên Lưu Đồng là Bách phu trưởng đội thân vệ nên địa vị cao hơn một chút.

"Lưu Đồng, ngươi không phải đi cùng với Thanh Sơn về quê nhà ta Đằng gia trang sao? Nói! Đằng gia trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đằng Thanh Hổ trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, bên cạnh huynh muội hai người Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh cũng nhìn Lưu Đồng.

Lưu Đồng liền nói: "Thanh Hổ! Hôm qua người quê nhà người tới, nói Thanh Sơn đại bá hắn, còn có đường huynh Đằng Thanh Hạo cùng với cha của Thanh Sơn bị người của Thanh Hồ Đảo bắt đi! Cho nên Thanh Sơn cùng với Thanh Vũ vội lập tức chạy trở về...".

"Cái gì! Thanh Hồ Đảo ?" Thanh Hổ ánh mắt trợn trừng tròn xoe không thể tin được.

"Bọn họ như thế nào không giữ thể diện như vậy?" Gia Cát Vân cũng tức giận nói.

"Ta nghe nói người của Thanh Hồ Đảo tại Đại Duyên Sơn, nhưng bọn họ như thế nào lại bắt lấy các thợ săn trong núi?" Thanh cô nương cũng nóng nảy.

Lưu Đồng nói tiếp: "Không đơn giản bắt người Đằng gia trang, tại chung quanh Đại Duyên Sơn cũng bắt rất nhiều thợ săn tại các thôn trang. Khi chúng ta suốt đêm chạy tới Đằng gia trang, có tin tức về ...... Đằng Thanh Hạo may mắn trốn quay về Đằng gia trang đồng thời nói cho chúng ta biết. Thanh hồ hạ lệnh giết chết tất cả các thợ săn đã bắt đi. Đằng Vĩnh Tương cùng với cha của Thanh Sơn phỏng chừng đều đã chết."

"Đại bá? Còn có Vĩnh Phàm thúc? Đều đã chết?"

Thanh Hổ sắc mặt trắng dã.

"Ân. Sáng sớm hôm nay toàn bộ mọi người Đằng gia trang đều hướng Giang Ninh quận thành di chuyển. Ta sáng sớm hôm nay, cũng vừa mới chạy tới đem tin tức nói cho tông chủ! Thống lĩnh hắn cũng giao cho ta mua hai tòa đại phủ để, mua rất nhiều dụng cụ cải biến phòng ốc, chuẩn bị để cho toàn bộ tộc nhân ở lại." Lưu Đồng lại nói: "Thanh Hổ, bây giờ còn nhiều chuyện phải làm, ta rất vội." Dàn xếp chỗ ở cho hơn hai ngàn hào nhân, đó là rất rườm rà .

"Chờ một chút!" Thanh Hổ ôm trầm lấy Lưu Đồng: "Thanh Sơn! Thanh Sơn đang ở đâu?".

Thanh Hổ rất rõ ràng tính tình huynh đệ của mình.

Cha đã chết ? Đằng Thanh Sơn thì như thế nào rồi?

"Hắn, hắn tiến vào Đại Duyên Sơn ." Lưu Đồng lập tức nói.

"Tiến vào Đại Duyên Sơn?" Gia Cát Thanh khuôn mặt hồng nhuận, lập tức biến thành không chút huyết sắc.

"Thanh Sơn quả nhiên......" Thanh Hổ cũng nóng nảy.

Lưu Đồng liền nói: "Vừa rồi, tông chủ đã hạ lệnh hai đội Hắc Giáp quân thứ nhất và thứ hai cho mang chiến mã binh khí đến giáo trường tập hợp." Nói xong, Lưu Đồng liền nhanh chóng rời đi.

"Sự tình như thế nào biến thành như vậy?" Thanh Hổ không thể tin được.

Tuy rằng đoán trước đã có đai sự phát sinh, nhưng hắn như thế nào cũng chưa nghĩ đến phát sinh chuyện như vậy.

"Đằng đại ca, hắn tiến vào Đại Duyên Sơn. Mà Thanh Hồ Đảo nhiều cao thủ tại Đại Duyên Sơn như vậy. Chuyện này...chuyện này......" Gia Cát Thanh mặt tái nhợt, tràn đầy lo lắng vẻ.

Đúng lúc này.

Một bóng người nhanh chóng từ bên ngòai vọt đến.

"Đằng đại nhân! Tông chủ có lệnh, hai lĩnh quân thứ nhất và thứ hai, tất cả mang chiến mã binh khí trọng giáp đến giáo trường tập hợp. Không được chậm trễ." Hắc quân quân sĩ này gấp giọng truyền lệnh nói. "Đằng đại nhân, mau một chút! Thuộc hạ đi trước." Quân sĩ này hiển nhiên cũng vội vàng, vừa nói xong liền rời đi.

Đằng Thanh Hổ nghe xong, lập tức hướng phòng mình ở tiến đến.

"Ca! Đi giáo trường." Thanh cô nương vội vàng nói.

"Đi." Gia Cát Vân cùng với muội muội nhanh chóng rời đằng phủ, chạy tới Quy Nguyên Tông giáo trường.

......

Trên giáo trường, Hắc Giáp Quân quân sĩ nhanh chóng tập hợp. Bởi vì cơ hồ tất cả quân sĩ đều là sinh hoạt tại quân doanh, cho nên tốc độ tập hợp là cực nhanh . Lúc Gia Cát Vân huynh muội hai người cuống quít chạy tới giáo trường thì quân sĩ tập kết đã vượt qua chín thành.

Một vài quân sĩ nhàn tản bên ngoài, có lẽ là ở phía ngoài chờ cao tầng của Hắc Giáp Quân nên tốc độ tập hợp mới chậm một chút.

"|!" Thanh.

Mắt nhìn thấy phụ thân.

Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng mặc áo bào trắng, tóc dài rối tung, lưng đeo một thanh trường kiếm, đứng ở trên đài cao phía nam của giáo trường. Bên cạnh hắn còn có chấp pháp trưởng lão Yến Mạc Thiên.

Quy Nguyên Tông tổng cộng có hai gã Tiên Thiên Kim Đan, một người là Gia Cát Nguyên Hồng, một người Yến Mạc Thiên!

"Cha! Cha!" Gia Cát Thanh lo lắng chạy tới.

Gia Cát Nguyên Hồng vừa thấy hai đứa con của mình chạy đến từ trong đám quân, không khỏi nhướng mày.

"Cha! Các người là muốn đi tới Đại Duyên Sơn đi sao?" Gia Cát Thanh lo lắng liền nói.

"Cha! Thanh Sơn sư huynh không sao chứ?" Gia Cát Vân hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn hai người, khẽ quát một tiếng: "Cha không có thời gian cùng các ngươi. Vân nhi! Mang Thanh Thanh rời giáo trường!"

Gia Cát Vân ngẩn ra, quay đầu nhìn muội muội.

"Cha!" Gia Cát Thanh ánh mắt lập tức đỏ, cắn môi, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, "Ta biết mọi người khẩn cấp như vậy thì Đại Duyên Sơn kia nhất định rất nguy hiểm, Đằng đại ca cũng nhất định rất nguy hiểm! Không quản như thế nào, ta nhất định phải đi với người. Cha! Ta đi cùng người."

"Hồ đồ!" Gia Cát Nguyên Hồng giận, "Vân nhi! Mang Thanh Thanh đi!".

Gia Cát Vân có chút chần chờ, duỗi tay kéo muội.

"Buông." Thanh cô nương mạnh mẽ vung, một đôi lệ quang lóe ra nhìn chằm chằm cha nàng, "Cha! Đằng đại ca khẳng định đúng là gặp nguy cơ sinh tử...... Nếu không các ngươi sẽ không vội như vậy. Cha không cho ta đi, một mình ta cũng sẽ tới đó, không ai có thể ngăn cẳn ta!"

Gia Cát Nguyên Hồng thấy thế, không khỏi đau đầu.

Nữ nhi bình thường rất nghe lời, nhưng là một khi thật sự bướng bỉnh lên thì tám con ngựa lôi kéo cũng không quay đầu lại.

"Hảo! Ngươi nhanh đi mặc khinh giáp vào, chúng ta cùng nhau đi." Gia Cát Nguyên Hồng chỉ có thể thỏa hiệp. "Nhưng là ngươi phải nhớ kỹ một điều, không được chạy loạn, phải ở bên cạnh cha!" Nếu nữ nhi tự đi một mình, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Chính mình mang theo sẽ an toàn hơn nhiều.

Gia Cát Thanh mừng rỡ lập tức gật đầu: "Ân".

......

Quy Nguyên Tông đại quân, hai gã cường giả Tiên Thiên Kim Đan -- Gia Cát Nguyên Hồng và Yến Mạc Thiên dẫn nhân mã Hắc Giáp Quân nhanh chóng chạy tới Đại Duyên Sơn.

Đại Duyên Sơn. Trong Thiên Hồng Thủy Cung.

Trong một mảng mê cung tối đen, Đằng Thanh Sơn ngồi xổm trong đường tắt, mắt nhìn mê cung địa đồ cẩn thận tính toán .

"Sàng lọc qua, chín thành lộ tuyến đều phải bài trừ...... có ba mươi hai con đường! Tính khả thi lớn nhất, tổng cộng có mười ba con đường!" Đằng Thanh Sơn suy tư gần nửa giờ, rốt cục loại đi vài lộ tuyến, sàng chọn ra một vài lộ tuyến.

Đằng Thanh Sơn cho rằng mười ba con đường này đã chiếm phân nửa Thiên Hồng Thủy Cung. Hơn nữa bây giờ cũng chưa có những biện pháp khác.

"Không có biện pháp, chỉ có thể thử. Phải thử!".

Hiện tại lộ tuyến đã được giảm bớt, thời gian thử nghiệm của Đằng Thanh Sơn cũng giảm bớt. Nếu giống như mấy đại tông phái kia, không có mười ngày nửa tháng cũng không thành.

"Ân. Từ chỗ này đi, có thể bắt đầu thử một cái! Một cái ở trung tâm này có thể nối liền bốn cái trong mười ba con đường." Đằng Thanh Sơn cầm trong tay mê cung địa đồ, tốc độ lập tức tăng vọt, hóa thành một đạo bóng đen tựa như quỷ mị trong đêm đen, tiến vào trong mê cung .

Căn cứ lộ tuyến đồ, quẹo trái quẹo phải......

Chạy đại khái mười dặm đường, Đằng Thanh Sơn đột nhiên dừng lại.

"Ân?" Tai Đằng Thanh Sơn dựng thẳng lên.

"Hồ trường lão! Thương thế của ngươi sao rồi?".

"Không có vấn đề! Chúng ta mau chóng cùng với sư thúc hắn hội hợp...... Đi! Đường rẽ kế tiếp quẹo trái."

Đằng Thanh Sơn thính lực cực độ linh mẫn, tuy rằng đối phương thanh âm không lớn nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nghe được.

"Bọn họ cách chỗ ta đại khái sáu bảy trượng bên trái." Đằng Thanh Sơn lập tức mở ra mê cung địa đồ. Thoáng nhìn thấy: "Bọn họ tại đây!" Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, "Bọn họ không ngờ dọc theo một cái lộ tuyến đi? Như vậy...... Đi thông lộ tuyến bảo tàng đồ...... trong ba mươi hai con đường có khả năng lớn nhất chỉ có hai con đường!"

Thanh Hồ Đảo Hồ trường lão hai người, mặc dù đang ở cạnh sáu bảy trượng trong đường tắt, nhưng là...

Cách vách tường, Đằng Thanh Sơn căn bản không thể xuyên vách bay qua.

Chỉ có một biện pháp...

"Quay đầu lại." Đằng Thanh Sơn nhanh chóng quay đầu, tốc độ tăng tới cực hạn.

......

Nếu là người khác, cho dù có Hồ trường lão hai người tại chỗ kia cũng không thể làm được gì. Bởi vì Hồ trường lão hai người đi tới chỗ đường tắt, có thể đi thông rất nhiều lối khác. Nhưng Đằng Thanh Sơn vốn là sàng chọn bài trừ rất nhiều, chỉ còn lại có hai con đường có khả năng.

Bóng tối đối với Đằng Thanh Sơn không chút ảnh hưởng.

Thân ảnh quỷ mị lóe ra tại trong đường tắt, không ngừng đi tới, chuyển động như một vòng lớn. May mắn tốc độ của Đằng Thanh Sơn so với Hồ trường lão hai người nhanh nhiều hơn. Dù sao lúc này Hồ trường lão hai người không phải chạy trối chết nên tốc độ đương nhiên chậm.

Thời gian một chén trà.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên nghe được từng đợt tiếng rống giận dữ.

"Phía trước có tiếng rống giận dữ? Đúng là con đường chính xác thì yêu thú mới có thể rống như vậy! Lộ tuyến đồ này quả nhiên đi đúng rồi." Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. "Ân. Khoảng cách tiếng rống này không đồng nhất cùng một chỗ...... Rất có thể, là Hồ trường lão hai người đụng phải yêu thú." Đằng Thanh Sơn mơ hồ cảm giác được ví trí tiếng hô.

Chương 33 : Bi phẫn rống giận

Dịch giả: Vokilong( A Long )

Biên dịch: A Tò

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Post muộn, mong các độc giả thông cảm!

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong Thiên Hồng Thủy Cung tối đen, Đằng Thanh Sơn giống đang đi trong sân nhà mình, liên tục đi qua các đường tắt, khoảng cách tới tiếng rống giận dữ ngày càng gần.

"Rống ~~ "

"Rống ~~ "

Những tiếng rống cuồng nộ liên tiếp vang lên, tiếng cuồng nộ như tiếng sấm vang vọng trong mê cung. Đường tắt chằng chịt cao gần ba trượng làm cho tiếng rống không ngừng vang vọng, truyền đi khắp nơi! Nếu khoảng cách hơi xa một chút, chỉ sợ cũng bởi vì nhiều tiếng vang mà vô pháp xác định vị trí cụ thể.

Tại một chỗ rẽ.

Đằng Thanh Sơn đứng ở xa nhìn về phía trước, cách đó ba mươi trượng đang có một hồi kịch liệt chém giết, trong đó một người quần áo thanh bào, chính là Hồ trưởng lão! Tên Hồ trưởng lão là người đã suất lĩnh Thanh Hồ Đảo Kim Lân Vệ đánh bất ngờ Duyên Giang thành, cuối cùng là bởi vì Đằng Thanh Sơn và Yến Mạc Thiên hai người đến quá nhanh mà đã thất bại trong gang tấc.

"Khá lắm, dĩ nhiên có thể cùng chiến đấu với Bạch Sừng Thủy Tê." Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.

Cùng Hồ trưởng lão chém giết là yêu thú cao to khoảng hai trượng, chiều dài gần bốn trượng. Quái vật lớn toàn thân bao phủ nham thạch giống bạch sắc, đường gân cứng cỏi rậm rạp trên thân thể to khỏe cứ như một con đại xà quấn trên người yêu thú.

Nhìn nó giống như loài trâu, trên đầu tồn tại một cây bạch sừng lớn, sắc bén, cùng cặp mắt ẩn chứa quang mang bích lục.

Bạch Sừng Thủy Tê: cực kỳ lợi hại, cũng là một loại yêu thú cực kỳ hiếm thấy, đại đa số thời gian sinh hoạt trong nước, cũng có thể sinh sống tại lục địa. Đạt được đỉnh cao đủ để uy hiếp Tiên Thiên Kim Đan cao thủ, lực mạnh mẽ vô cùng, miệng có thể phun bạch sắc vụ khí, từ đó mà có danh.

"Nghiệt súc!"

Hồ trưởng lão giống như một con hồ điệp không ngừng né tránh phiêu động, trong tay trường kiếm bốn xích biến thành huyễn ảnh. Mà Bạch Sừng Thủy Tê bốn chân tùy ý giẫm đạp, cái đầu cứng rắn hạ thấp rồi húc lung tung! Thỉnh thoảng trong miệng còn phun ra một ngụm bạch sắc vụ khí khiến kẻ khác khó lòng phòng bị.

"Ân?" Đằng Thanh Sơn rõ ràng thấy Hồ trưỡng lão một kiếm đâm vào trong cơ thể Bạch Sừng Thủy Tê, thế nhưng khi đâm vào đại khái một thước thì vô pháp đâm sâu hơn nữa. Đồng thời, Hồ trưởng lão trong nháy mắt liền lập tức rút ra, bay ngược trở lại. Đầu Bạch Sừng Thủy Tê trực tiếp quay lại, một ngụm bạch sắc vụ khí phun ra.

"Bạch Sừng Thủy Tê toàn thân cơ nhục quấn quýt, không chỉ lực lớn vô cùng mà phòng ngự cũng rất mạnh!" Đằng Thanh Sơn sợ hãi than không ngớt.

Bạch Sừng Thủy Tê này không giống Xích Lân Thú có địa lân giáp cứng rắn, Bạch Sừng Thủy Tê chỉ có cơ nhục đáng sợ!

Cũng giống như thịt trâu thịt bò bình thường, rất là dai và chắc.

Đó là một cái đạo lý!

Bạch Sừng Thủy Tê có kết cấu thân thể giống trâu, nhưng gân của Bạch Sừng Thủy Tê so với gân trâu thì càng dày đặc, toàn thân cơ nhục cũng cứng rắn và dày hơn! Tuy rằng lớp da ngoài có khả năng bị đâm thủng, thế nhưng... cơ nhục lại có thể ngạnh tiếp. Cho dù là Tiên Thiên Kim Đan một kiếm toàn lực sợ rằng đâm vào một thước liền hết lực.

"Yêu thú, quả thực thiên phú dị bẩm!" Đằng Thanh Sơn thầm khen.

"Rống ~~" Bạch Sừng Thủy Tê gào thét tấn công loạn lên. Mới vừa né tránh khỏi bạch sắc vụ khí, Hồ trưởng lão không kịp phản ứng thì đã bị móng Bạch Sừng Thủy Tê sát tới.

"Bồng!" Hồ trưởng cả người bao phủ cái lồng khí Tiên Thiên chân nguyên bị quẳng ra, đánh mạnh vào vách tường.

Toàn thân Bạch Sừng Thủy Tê không hề ít vết máu, nó rống giận rồi lại tấn công tiếp.

"Lực lớn vô cùng a!" Hồ trưởng lão đau đầu không ngớt, " Bạch Sừng Thủy Tê này luôn áp sát, chết sống cũng không để ta đào tẩu." Hồ trưởng lão căn bản không muốn cùng Bạch Sừng Thủy Tê tử chiến, thế nhưng... trong hoàn cảnh đen kịt, Bạch Sừng Thủy Tê quanh năm sinh hoạt tại đây rõ ràng là có thể nhìn rất xa.

Lấy tốc độ của Bạch Sừng Thủy Tê có thể so với Tiên Thiên Kim Đan, cộng thêm hắc ám thị lực, cho nên có thể dễ dàng truy đuổi Hồ trưởng lão.

Hồ trưởng lão muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể đánh một trận!

...

"Cơ hội tốt!" Đằng Thanh Sơn trong tay xuất hiện hai thanh phi đao, gắt gao nhìn chằm chằm một người cùng một yêu thú xa xa. Bình thường, nếu muốn giết Thanh Hồ Đảo Tiên Thiên Kim Đan thì Đằng Thanh Sơn giờ còn kém quá xa! Thế nhưng lúc này... Trong lúc Hồ trưởng lão cùng Bạch Sừng Thủy Tê chém giết kịch liệt lại chính là cơ hội tốt.

"Hồ trưởng lão, không tiễn." Đằng Thanh Sơn con mắt nheo lại, hai tay trái phải đồng thời vung lên.

Hai vệt hàn quang song song xẹt qua không gian đen kịt!

"Muốn giết Bạch Sừng Thủy Tê có da thịt cứng rắn chỉ có đâm vào điểm yếu hại mới được." Hồ trưởng lão trên người cũng rách nát, chém giết hơn mười hiệp, hắn mặc dù không trọng thương nhưng lần lượt bị đánh bay cũng khiến lục phủ ngũ tạng hắn khó chịu. "Nhưng Bạch Sừng Thủy Tê này đối với điểm yếu hại coi trọng vô cùng."

Hồ trưởng lão cũng biết rõ điểm yếu hại của Bạch Sừng Thủy Tê, đó là vị trí cái cổ.

Mà nếu quả thật Hồ trưởng lão muốn công kích điểm yếu hại của Bạch Sừng Thủy Tê, khẳng định chắc chắn bạch sắc vụ khí sẽ phun ra. Một khi bị đóng băng, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương, chắc chắn sẽ bị Bạch Sừng Thủy Tê kia nổi giận mạnh mẽ há miệng rộng cắn thành thịt nát.

Cho nên Hồ trưởng lão mỗi một lần đều tránh mặt trước Bạch Sừng Thủy Tê, bởi vì Bạch Sừng Thủy Tê còn có một điểm yếu hại khác.

"Công kích hạ thể nó, đâm vào trong tạng phủ lại dùng Tiên Thiên chân nguyên bùng nổ lục phủ ngũ tạng nó." Hồ trưởng lão có chủ ý như thế. Tựa hồ có điểm vô sỉ, nhưng là một đường sinh tử mà còn cố giữ thể diện sao?

"Hống ~~" Bạch Sừng Thủy Tê linh trí có thể so với nhân loại, sẽ dễ dàng cho Hồ trưởng lão thực hiện ý định đó sao?

"Hô."

Cái chân đáng sợ to khỏe như một cây cột đá mãnh liệt đạp đến, làm không khí áp bách thành từng đạo sóng gợn mà mắt thường có thể thấy được.

"Trúng tổng cộng ba mươi hai kiếm của ta, mặc dù không phải yếu hại nhưng cũng làm tốc độ của nó chậm lại." Hồ trưởng lão linh động lui về phía sau, nhưng lỗ tai hắn chợt động, sắc mặt đại biến.

Hai tiếng huýt gió chói tai mang theo không khí kịch liệt chấn động nhanh chóng lại gần.

"Có người đánh lén." Hồ trưởng lão thất sắc.

Phía trước là Bạch Sừng Thủy Tê, phía sau có hai thanh phi đao.

"Là ai." Hồ trưởng lão rít gào một tiếng, thân thể mạnh mẽ quay lại. Cái chân to khỏe như đúc bằng sắt kia từ trước ngực xẹt qua, trường kiếm bốn thước trong tay Hồ trưởng lão hàn quang chợt lóe.

"Cheng."

"Phốc."

Một thanh phi đao bị ngăn cản rơi, nhưng còn một thanh phi đao khác đâm vào đùi Hồ trưởng lão.

"Lợi hại." Từ xa, Đằng Thanh Sơn thầm khen, "Có thể trong thời gian ngắn ngủn bằng vào sự khống chế không gian của Tiên Thiên Kim Đan né tránh một chân, ngăn cản phi đao thứ nhất của ta, chỉ trúng một đao. Thực lực như thế thật quá mạnh!" Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện một chút. Phi đao ném ra sau khi tới gần Hồ trưởng lão thì mình căn bản không thể khống chế phi đao chuyển biến, như thể tinh thần liên lạc bị ngăn cách.

"Tiên Thiên Kim Đan có thể qua tinh thần cường đại kiểm soát không gian, hủy bỏ lực cản không khí. Như vậy "Thần" cường đại đã ngăn cách tinh thần liên lạc ta cùng phi đao. Điều này cũng không kỳ quái!" Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng điểm này, Tiên Thiên Kim Đan sở dĩ công kích có thể không sinh ra lực cản không khí chính là tinh thần cường đại, cũng là tinh khí thần của "Thần" .

"Tần Lang! Ngươi vì sao ám toán ta. . .???" Hồ trưởng lão phẫn nộ rít gào lên.

Chân trúng một đao làm tốc độ của Hồ trưởng lão giảm mạnh.

"Bồng." Bị thương khiến Hồ trưởng lão né tránh chậm, bị cái chân tráng kiện kia hung hăng đạp lên trường kiếm ở trong tay, trường kiếm bị áp cong đánh vào trước ngực Hồ trưởng lão. Hồ trưởng lão như cái bao nặng nề nện trên vách tường ở xa.

Cả vách tường rung động.

"Oanh." Bạch Sừng Thủy Tê như tia chớp ầm ầm hướng đến.

Nguy hiểm đến, Hồ trưởng lão nhảy bật dậy.

"Tần Lang. . .!!!" Hồ trưởng lão phẫn nộ gào thét.

"Lão gia hỏa này biết là ta ." Tại chỗ nhìn lén xa xa, Đằng Thanh Sơn giật mình: "Khỉ thật! Thời điểm cùng đám Tiên Thiên cường giả kia thi triển phi đao thủ đoạn, về sau đã bị phát hiện sao?" Lúc trước cùng nhóm Tiên Thiên cường giả đồng loạt tiến vào đáy hồ, Thanh Hồ Đảo kia nhận thức tuyệt đại đa số người tới mà bọn họ lại không biết Tần Lang, cho nên liền hỏi một chút, người phái khác cũng nói sự tình Đằng Thanh Sơn có phi đao tuyệt kỹ .

"Hồ trưởng lão, muốn trách thì trách các ngươi tùy ý giết chóc thợ săn ở Đại Duyên Sơn." Đằng Thanh Sơn trong lòng lẩm bẩm nói, trong tay lại một lần nữa bắn ra hai thanh phi đao.

Hưu. Hưu.

Thanh Hồ Đảo cao tầng bọn hạ lệnh giết sạch gần hai trăm tên thợ săn bị bắt. Đối với bọn họ mà nói chỉ là vì giữ bí mật, còn như giết chết nhiều thợ săn như vậy thì một chút cảm giác họ đều không có. Bọn họ giết chết rất nhiều người chỉ là như giày xéo giết chết một đám con kiến.

Nhưng mà hiện tại bị trả thù.

Lúc Hồ trưởng lão "Thần" lại nhận thấy được không gian dập dờn phán đoán ra lại là hai thanh phi đao, sắc mặt không khỏi biến đổi, chân hắn bị thương lại phải đối mặt với nguy cơ. Hai thanh phi đao đến thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hồ trưởng lão sắc mặt dữ tợn, hét lớn: "Tần lang! Thanh Hồ Đảo chắn báo thù dùm ta . . .!!!"

Hắn hét to, đồng thời một kiếm mãnh liệt đâm vào yết hầu Bạch Sừng Thủy Tê. Dù sao dù chết thì chết, cũng phải kéo theo một người bồi.(kéo theo dc con thú đó chớ.. người đâu mà người^^)

"Hống ~~" Bạch Sừng Thủy Tê thấy nguy hiểm, lúc này nó hống lên nhả ra bạch sắc vụ khí đồng thời nhanh chóng thối lui.

"Xuy." Một kiếm đâm vào cạnh cổ Bạch Sừng Thủy Tê.

"Xuy."

Khi Hồ trưởng lão đâm ra một kiếm kia, đồng thời hai đạo phi đao cũng đâm vào trong cơ thể hắn. Một thanh bắn vào phần eo, một thanh từ sau lưng tiến vào trong lồng ngực.

"Hô ~~~" bạch sắc vụ khí cũng che phủ Hồ trưởng lão. Hồ trưởng lão trong nháy mắt biến thành người băng màu trắng.

"Hống ~~" tại cổ bị thương, Bạch Sừng Thủy Tê nổi giận gầm lên một tiếng, vọt đến dùng cái chân to lớn đạp lên người băng, đem người băng trực tiếp giẫm cho vỡ vụn ra.

"Hống ~~" Bạch Sừng Thủy Tê ngửa đầu hống một tiếng, vết thương ở cổ tốc độ chảy máu cũng chậm lại.

May mà da dày thịt cứng, nó vẻn vẹn chỉ là trọng thương, cũng không giống Hồ trưởng lão bị chết đi.

Bạch Sừng Thủy Tê trọng thương quay đầu hướng trong đường tắt chạy tới.

Một con đại xa toàn thân đỏ sậm, dài chừng gần một trượng nằm ở trong đường tắt, hai bên trên vách tường còn có vết máu cùng với nhiều cái hố nhỏ, hố nhỏ đang nhanh chóng khôi phục. Ở bên cạnh cách đó không xa, đang khoanh chân ngồi chính là khuôn mặt tuấn tú Triệu Đan Trần đang điều tức.

"Tần Lang. Thanh Hồ Đảo chắc chắn báo thù dùm ta...!!!" Tiếng rống bi phẫn kia không ngừng quanh quẩn trong Thiên Hồng Thủy Cung.

Thiên Hồng Thủy Cung phương viên hơn mười dặm, lấy năng lực của Tiên Thiên Kim Đan cường giả gầm lên giận dữ vang vọng hơn mười dặm là rất đơn giản.

Triệu Đan Trần biến sắc.

"Là thanh âm Hồ trưởng lão. Tần lang giết Hồ trưởng lão?" Triệu Đan Trần sắc mặt đại biến. "Tần Lang kia chỉ là một Tiên Thiên Thực Đan mà?" Mặc dù không rõ Tần Lang vì sao có thể giết chết Tiên Thiên Kim Đan Hồ trưởng lão, nhưng là Triệu Đan Trần trong lòng nhưng không ngừng nổi lên từng cơn sát khí.

"Tần Lang này để lộ cửa vào động không đáy, nay lại hại chết Hồ trưởng lão." Triệu Đan Trần trong mắt tràn đầy sát ý, "Ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

Tiếng rống giận dữ Hồ trưởng lão trước khi chết truyền khắp cả Thiên Hồng Thủy Cung. Thần Sơn Tiễn, Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự, Hồng Thiên Thành, Tuyết Ưng Giáo, Tiêu Dao Cung cùng với nhóm Tiên Thiên cường giả khác, có nhiều người hứng thú nghị luận "Tần Lang như thế nào giết chết Hồ trưởng lão được?"

Đối với việc này, những người đó không chút nào chấp nhận được, dù sao trước mọi người cùng liên thủ giết mới giết được một vài người.

Chẳng những bên trong Thiên Hồng Thủy Cung, mà ngay cả bên ngoài cửa cung, bốn người bọn Cổ Ung đang lẳng lặng đứng chờ đợi tin tức tranh đoạt bảo tàng, cũng nghe thấy tiếng rống giận dữ trong kia.

"Tần Lang! Thanh Hồ Đảo chắc chắn báo thù dùm ta...!!!"

Bốn người bọn Cổ Ung sắc mặt đại biến.

"Là thanh âm của Hồ trưởng lão".

"Hồ trưởng lão đã chết, bên trong khẳng định là đại khai sát giới. Không biết Thanh Hồ Đảo chúng ta có thể còn lại mấy người?" Nhiều người lo lắng, "Tần Lang kia làm bại lộ cửa vào bí mật động không đáy, lại vừa giết Hồ trưởng lão. Tên hỗn đản này, nhất định phải đem nó cắt thành vạn mảnh."

Người Thanh Hồ Đảo sớm đem Tần Lang hận đến tận xương tủy.

Sắc mặt âm trầm như nước, Cổ Ung trầm giọng nói: "Tần Lang này nhất định phải giết và còn cho hắn chết đi trong thống khổ vô tận."

Ban đầu cùng một đường với Hồ trưởng lão là Liễu trưởng lão. Bởi vì gặp Bạch Sừng Thủy Tê, Liễu trưởng lão cánh tay đã bị sương mù đông vỡ ra, cánh tay phải cơ hồ có thể nói là phế đi. Hắn ở lại cũng chỉ là vướng víu, cho nên Hồ trưởng lão nhường hắn đi trước, còn Hồ trưởng lão ở lại cùng Bạch Sừng Thủy Tê chém giết.

Trong đường tắt âm u.

Thời điểm Bạch Sừng Thủy Tê kia quay đầu hướng hắn đuổi theo, hắn bị dọa liền chạy trốn. Bất quá chạy trốn không kịp, hắn chỉ có thể tránh ở trong một cái đường tắt.

"Bạch Sừng Thủy Tê này ta khẳng định đấu không lại." Liễu trưởng lão nhìn chăm chú vào chỗ rẽ.

Cặp mắt lục quang Bạch Sừng Thủy Tê liếc qua rồi dựa theo lộ tuyến chính xác rời đi.

"Không có giết ta?" Liễu trưởng lão thầm thở ra một hơi.

Yêu thú này là có loài trí tuệ, Bạch Sừng Thủy Tê có thể phán đoán nhân loại chạy trốn này thực lực rất yếu, đối với nó không có uy hiếp. Nó hiện tại quan trọng nhất chính là cần chữa thương để khôi phục nên không thèm để ý tới những loại người này.

Ngay lúc Liễu trưởng lão thả lỏng cơ thể.

"Hưu." "Hưu."

Hai thanh phi đao phá không đánh úp lại.

Liễu trưởng lão lỗ tai chợt động, không khỏi sắc mặt đại biến. Kinh hô: "Tần Lang!" Tay trái cầm chiến đao như tia chớp hóa thành cái bóng.

"Cheng." "Cheng." Một thanh phi đao hóa thành mảnh vỡ, nhưng một thanh phi đao khác vẫn nhanh hơn một chút trực tiếp đâm thủng vòng hộ khí Tiên Thiên chân nguyên bên ngoài, đâm vào bụng Liễu trưởng lão. Máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ y bào.

"Tay trái dùng đao, thật là không quen." Liễu trưởng lão thầm hận. Phi đao rất nhanh, thân thể hắn không kịp né tránh, nhưng chiến đao hắn múa tốc độ vẫn còn đủ nhanh.

Nếu tay phải hắn không bị phế bỏ, sao lại có thể trúng chiêu đơn giản như vậy.

"Ầm ầm long ~~-" một thân ảnh cuồng mãnh, phảng phất như một ma thần từ phía trước ập đến, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.

Lúc này Liễu trưởng lão nhìn rõ ràng gương mặt đối phương: "Tần Lang!"

Bạo, ta muốn bạo!

Chương 34: Núi cao còn có núi cao hơn

Dịch: CTHD278

Nguồn: Bàn Long chiến đội-2T

Chúc anh em ăn sáng ngon miệng

Bên trong đường tắt tối đen. Khi phát hiện kẻ đang tới là Tần Lang, Liễu trưởng lão đang trong cơn phẫn nộ, thầm nghĩ: "Tên Tần Lang này tốc độ so với ta còn muốn nhanh hơn.Ta đang lúc bị thương, nếu như trốn, khẳng định sẽ bị hắn dùng phi đao công kích, ta hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Vậy không bằng liều mạng một phen."

Chỉ trong nháy mắt, Liễu trưởng lão dần bình tĩnh lại, ánh mắt thu liễm, tay trái nắm chặt thanh chiến đao.

"Chết đi." Một thanh âm trầm thấp vang vọng khắp đường hầm.

"Oanh."

Không khí nổ mạnh. Một móng vuốt như xé trởi rạch đất, mang theo tiếng chấn động khắp không gian, nháy mắt đã tới trước mặt Liễu trưởng lão.

"Thương."

Chiến đao tuyệt diệu cản một trảo này của Đằng Thanh Sơn.

"Phá." Đằng Thanh Sơn thân thể nhảy lên, tay phải tựa như một con thủy long vung mạnh ra, mang theo một tiếng rít chói tai như một thanh trường thương sắc bén oanh tới. Một quyền này, mạnh như cuồng lôi*, nhanh như tia chớp, mang theo tàn ảnh màu đỏ, khi tới trước người Liễu trưởng lão thì uy lực đột nhiên tăng vọt.

Ông ~~.

Không gian tựa như bị máy khoan điện xuyên qua.

"Bồng." Như nện ở trên một cái trống to, Đằng sơn không khỏi lui từng bước. Mà Liễu trường lão lại phải lui về sau tới ba trượng mới ổn định được thân hình. Một quyền này của Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa chưa công đã phản.

"Chân ngã chi cảnh?" Đằng Thanh Sơn sắc mặt khẽ biến.

Chỉ thấy Liễu trường lão sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt tựa như hồ sâu phẳng lặng, tất cả tinh quang đều thu liễm, chiến đao trên tay trái tựa hồ lóe ra màu xanh biếc yêu dị.

"Tần Lang. Muốn giết ta?" Liễu trường lão lạnh lùng nói."Chỉ bằng vào từng ấy thủ đoạn, cũng muốn giết ta?"

"Nga?".

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười: "Vậy ngươi thử xem thủ đoạn của ta xem sao."

Trong đường tắt tối đen, một cường giả bap phủ trong ánh lửa cùng một cường giả có thanh chiến đao tỏa ra hảo quang màu xanh biếc song song giằng co với nhau.

"Oanh." Quần dài Đằng Thanh Sơn không ngờ căng phồng lên, một chân mạnh mẽ đạp vào mặt đất khiến cho mặt đất nổ mạnh. Còn hắn lại nương theo sự phản lực, thi triển Thiên Nhai Hành thân pháp, hóa thành một đạo hỏa hồng sắc tàn ảnh bắn tới. Khoảng cách chỉ vài trượng giữa hai người, trong nháy mắt đã không còn.

Đang ở trong "Chân ngã chi cảnh", Liễu trường lão khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn tiến tới, mặt lại không hề đổi sắc.

"Hưu." Một đao lại chỉ như tùy ý vung lên.

Đao phong chém vào bàn tay đang mang Thiên Ưng Trảo của Đằng Thanh Sơn, nhưng không gây ra mảy may tổn hao gì.

"Thương."

Âm thanh binh khí đụng vào nhau vang lên, Liễu trưởng lão nhanh chóng thu đao.

Tay trái Đằng Thanh Sơn nhanh như thiểm điện, chụp vào chiến đao trên tay Liễu trưởng lão.

"Hừ."

Liễu trường lão khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Chiến đao trong tay rất tùy ý cùng với tay trái của Đằng Thanh Sơn huých một cái, liền dễ dàng chống đỡ một trảo này của Đằng Thanh Sơn, đồng thời cũng mượn lực lui về phía sau.

Trong nháy mắt, khi Liễu trưởng lão muốn lui về phía sau, ánh mắt Đằng Thanh Sơn dần ngưng tụ, ra chiêu "Long Hình. Hổ phác".

Hai quyền trong nháy mắt hóa thành một con mãng xà, quấn quanh vào nhau. Hai chân Đằng Thanh Sơn cũng mạnh mẽ đạp trên mặt đất, như con hổ phóng tới con mồi.

Khoảng cách gần.

Song chưởng quấn quanh.

Hiện giờ Liễu trưởng lão bị cụt một tay, sao có thể trốn?

"Muốn chết."

Liễu trường lão sắc mặt lạnh lùng, chiến đao trong tay bộc phát ra hào quang màu xanh biếc lạnh lẽo, bổ về phía song chưởng của Đằng Thanh Sơn. Khuôn mặt Đằng Thanh Sơn nổi lên một tia cười lạnh.

"Răng rắc." Tiếng xương cốt bị nứt ra vang lên.

Đằng Thanh Sơn hai tay tựa như hai con rắn quấn quanh cánh tay cầm đao của Liễu trưởng lão, làm cánh tay của lão gấp khúc thành một đường cong quỷ dị.

"Sao có thể như vậy?" Liễu trưởng lão sợ ngây người.

Chân ngã chi cảnh chính là căn cứ vào ý đạo, tạo ra sự khống chế hoàn mỹ trong chiến đấu. Nhưng là, lúc này sự tình tựa hồ lại không như vậy.

"Bồng."

Đằng Thanh Sơn đầu gối húc lên cao, nện vào bụng của Liễu trường lão.

Chỉ tính đơn thuần về lực lượng, cước bộ của Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn cả cánh tay.

Đầu gối nháy mắt đâm thủng cái lồng Tiên Thiên chân nguyên. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ xuyên qua bụng, trong nháy mắt hủy diệt đan điền của Liễu trưởng lão.

Đan điền một khi bị hủy diệt, Liễu trưởng lão ngay cả một Hậu Thiên cao thủ cũng không bằng.

" Liễu trường lão. Ngươi nhìn rõ thủ đoạn của ta rồi chứ?"

Đằng Thanh Sơn buông lỏng tay, Liễu trường lão liền vô lực ngồi trên mặt đất. Hắn che bụng, gắt gao nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn: "Ngươi. Cánh tay của ngươi vừa rồi sao có thể như vậy được? Không có khả năng. Loại chuyện này không có khả năng phát sinh." Cho dù đan điền bị hủy, Liễu trường lão vẫn không thể tin được.

"Các ngươi những người khác không làm được, không có nghĩa là ta làm không được." Đằng Thanh Sơn đạm mạc nói.

Một đao vừa rồi của Liễu trưởng lão, theo lẽ thường sẽ khiến cho Đằng Thanh Sơn không thể có cơ hội phản kích. Nhưng là, hai cánh tay của Đằng Thanh Sơn tựa như không có xương gấp khúc lại, tạo ra một độ cong quỷ dị, biến cái không thể thành có thể. Nó chỉ đơn giản quấn qua chiến đao, rồi quấn quanh cánh tay của Liễu trưởng lão, sau đó vặn đứt.

"Trước khi chết, nói cho ngươi một bí mật." Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.

"Ân?" Liễu trường lão liếc mắt một cái.

Bởi vì, Đằng Thanh Sơn bỏ mặt nạ da người ra.

"Đằng..." Liễu trường lão còn chưa nói ra, một đạo ánh lửa liền bắn thủng yết hầu của hắn. Tiên Thiên cường giả một khi đan điền bị hủy, cũng giống như một người bình thường mà thôi.

Liễu trường lão, thân tử.

"Oanh."

Liễu trường lão vô lực ngã ầm xuống, nhưng trong đôi mắt vẫn lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa hồ gặp phải chuyện khó có thể tin.

Hắn thật sự tin không nổi.

Hắn không dám tin một kẻ thi triển ra thủ đoạn tàn nhẫn với Thanh Hồ Đảo, lại có thể giết được hắn, là một thanh niên chỉ mới mười bảy tuổi, Đằng Thanh Sơn.

Đúng. Thanh Sơn.

Trước khi chết hắn đã thấy được, Tần Lang chính là Đằng Thanh Sơn. Đáng tiếc, hắn cũng không có biện pháp nói cho những người khác.

Đằng Thanh Sơn đội lại mặt nạ da người, nghĩ: "Cánh tay quấn quanh gấp khúc? Hừ. Nếu về sự khống chế đối với thân thể thì cho dù Tiên Thiên cường giả có tu luyện trăm năm, cũng không thể so sánh với ta."

Con đường tu luyện của hắn vốn bất đồng so với người khác. Một Tiên Tiên cường giả bình thường, chính là tu luyện nội kình đến đỉnh cao để tạo thành Tiên Thiên chân nguyên. Họ coi trọng, chính là nội kình Tiên Thiên chân nguyên.

Mà con đường của hắn, chính là tu luyện nội gia quyền, mà nội gia quyền lại coi trọng sự khống chế thân thể. Không quản là lục phủ ngũ tạng, khí huyết lưu thông hay là xương cốt, làn da, luận về lực khổng chế thân thể thì Tiên Thiên cường giả đích xác kém hắn quá xa.

Ở tiền kiếp, ngoài Đằng Thanh Sơn còn có Tư Thần quốc tam đại đầu sỏ "Bì Thấp Nô" cũng đã tu luyện "Cổ thuật yo-ga*" đến mức tận cùng, được coi là một thế hệ tông sư, có thể khiến cánh tay như không có xương, quấn quanh như con rắn.

Mà ở kiếp này, trên phương diện khống chế thân thể, Đằng Thanh Sơn đã đạt tới một đắng cấp mới. Về sự mềm dẻo, hắn thậm chí còn trên Bỉ Thấp Nô một bậc.

"Ta có tuyệt học nội gia quyền, lại dựa vào sự khống chế thân thể đã gần đến mức hoàn mỹ, chỉ khi cận chiến mới có được tác dụng lớn nhất. Nhưng là, Tiên Thiên cường giả há có thể khiến cho ta dễ dàng lại gần?" Đằng Thanh Sơn thầm than: Giết một tên Liễu trưởng lão bị cụt tay đã khó khăn như vậy.Trên phương diện cảnh giới, đích xác ta còn kém không ít."

Thân thể lực lượng cùng Tiên chân nguyên cộng lại, Thanh Sơn có thể so với Tiên Thiên Kim Đan cường giả.

Nhưng tại cảnh giới, Đằng Thanh Sơn vẫn chỉ là cảnh giới "Nhập Vi". Mà Tiên Thiên Thực Đan cường giả nếu không phải "Chân ngã chi cảnh", sẽ là "Vong ngã chi cảnh"... Trừ phi giống như lúc này, thi triển ra kỳ chiêu đối thủ không thể tưởng tượng, như vậy mới có thể giết chết hắn. Nếu không, cảnh giới khác biệt sẽ làm Đằng Thanh Sơn rất khó giết chết được đối thủ.

"Lấy thực lực hiện tại của ta, muốn tiêu diệt Tiên Thiên Thực Đan cường giả quả thật còn rất gian nan." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Tuy rằng hắn tự tay giết chết Thanh Hồ Đảo mấy trưởng lão.

Một người là ở ngoài cửa Thiên Hồng Thủy Cung, bị Đằng Thanh Sơn lặng yên đánh lén, chết một cách rất oan uổng. Một người là bởi vì gặp phải đại lượng đuổi giết, không để ý chay loạn rồi bị giết chết. Một người khác là khi đánh vào bức tường mà bị đâm chết. Mà Hồ trường lão, chuẩn xác mà nói là do Đằng Thanh Sơn mượn đao giết người. Về phần Liễu trường lão này, cũng là do hắn bị cụt một tay.

Đương nhiên có thể có nhiều chiến tích như vậy, cũng là Đằng Thanh Sơn lợi dụng ưu điểm của chính mình, sử dụng thủ đoạn để giết chết đối phương.

Giết người, có thể thành công là tốt rồi.

Khi thực lực mạnh, có thể đường đường chính chính trực tiếp tiêu diệt đối thủ. Mà khi thực lực còn yếu, lại ngu ngốc đi khiêu chiến, đó chính là tự sát.

Trong đường tắt tối đen, Ngân phát tú nam tử Triệu Đan Trần lặng yên đi tới, không phát ra một tiếng động.

"Chỉ còn ba đường rẽ nữa, sẽ tới chỗ giấu bảo tàng." Triệu Đan Trần đáy lòng kích động vạn phần: "Lần này tiến vào nhiều trưởng lão như vậy, đại đa số đều sợ là đã gặp phải bất trắc. Thanh Hồ Đảo chúng ta hy sinh nhiều như vậy đều là có giá trị, chỉ cần đến Vũ Hoàng bảo tàng...."

Quay đầu lại liếc liếc mắt một cái, khóe miệng Triệu Đan Trần nổi lên một tia cười lạnh.

"Con lừa ngốc kia Tu luyện Thích ca tâm kinh cực kỳ thần bí trong Ma Ni Tự. Hơn nữa, trong Lục Đại thần thông* sợ là đã luyện thành Thiên nhãn thông thần, Thiên nhĩ thông, Thần Túc Thông và Thần Cảnh Thông bốn loại. La hán quả nghiệp đại thành, so với dã cẩu còn khó chạy thoát khỏi hơn!" Triệu Đan Trần nhớ lại hồi ức này, thầm than không thôi.

Thú Vương Ô Hầu là kẻ thứ nhất tiến vào Thiên Hồng Thủy Cung.

Triệu Đan Thần cùng với Trường Mi lão tăng là tiến vào phía sau.

Ngay từ đầu, Triệu Đan Trần còn cố ý đi nhầm lộ tuyến. Bởi vì hắn đoán được, Trường Mi lão tăng phỏng chừng đang theo dõi hắn. Lấy bản lãnh của Trường Mi lão tăng tu luyện Thích Ca tâm kinh đã có thành tựu, lặng yên không một tiếng động theo dõi cũng không khó. Triệu Đan Trần lòng vòng hồi lâu, hơn nữa trong đầu nghĩ muốn hết những phương pháp có thể thoát khỏi lão.

Rốt cục, hắn cho rằng mình đã thoát khỏi.

Vì thế, hắn trở lại đúng lộ tuyến chính xác mà đi tới. Thế nhưng, trong lúc vô ý, hắn khiếp sợ phát hiện, Trường Mi lão tăng còn đi theo hắn.

Lần thứ hai, Triệu Đan Trần hao phí vô số tâm lực, cuối cùng khiến Trường Mi lão tăng tiến vào một đường rẽ sai lầm. Triệu Đan Trần đắc ý cười to ba tiếng, mới rời đi.

"Ma Ni Tự không hổ là đệ nhất đại tông phái. Thích Ca tâm kinh và rất nhiều Thiên cấp mật điển, không có một cái nào không huyền bí khó luyện." Triệu Đan Trần thầm than một tiếng. Thiên hạ luận các loại bí tịch tuy nhiều, nhưng không có tông phái nào có thể so sánh với Ma Ni Tự.

Trong tứ đại chí cường giả, chỉ có Thích Ca tổ sư là hao phí toàn bộ tinh lực vì tông phái, sáng tạo ra một loại công pháp thần kỳ. Mà Vũ Hoàng và Tần Lĩnh Thiên Đế đối với tông phái đều hao phí quá ít tinh lực, chính vì vậy số lượng Bí tịch kém hơn khá nhiều.

Đương nhiên, gia tộc Vũ Hoàng Môn dựa vào không phải ngũ đại tông phái khác có khả năng bằng được.

"Bất quá, chờ có Vũ Hoàng bảo tàng, Thanh Hồ Đảo chúng ta chắc chắn sẽ biến đổi mạnh mẽ."

Triệu Đan Trần trong lòng nóng lên vì hưng phấn.

Khi đi đến một góc tối, Triệu Đan Trần hướng chỗ bảo tàng nhìn lại.

Ở trung tâm đường tắt này, trên vách tường khảm hai khỏa minh châu. Minh châu tản ra hào quang sâu kín xanh biếc, không ngờ chiếu sáng phạm vi hơn mười trượng xung quanh. Mà ở bên cạnh vách tường, hiện ra một cái cầu thang đi thông đáy.

"Vũ Hoàng bảo tàng ở ngay bên trong." Triệu Đan Trần mừng rỡ.

"Ha ha. Triệu Đan Trần, ngươi vất vả rồi." Một tiếng cười to sang sảng vang lên. Triệu Đan Trần hoảng sợ quay đầu.

Chỉ thấy từ trong bóng đêm hiện ra một bóng người.

Đúng là Thú Vương Ô Hầu.

----------------

*cuồng lôi: sét giật.

*yo-ga: cái này có lẽ đã quá quen, mình cũng xin nói qua 1 chút: môn này xuất phát từ Ấn Độ, khi tập luyện sẽ khiến gân cốt trở nên cực kỳ mềm dẻo, khả năng điều hòa khí huyết cao hơn, sẽ ít bị mắc bệnh hơn. Nó về tác dụng thì như môn thái cực quyên dưỡng sinh, nhưng khó hơn và đòi hỏi sự kiên nhẫn, cần cù rất cao.

*lục đại thần thông của Phật giáo: gồm

-Thiên nhãn thông: tăng khả năng nhìn của mắt, mắt lúc đấy có thể nhìn rõ mọi vật, không bị trở ngại khoảng cách, chướng ngại vật. Mình kết nhất cái này, vì nó giúp mình nhìn những thứ mà bình thường không nhìn được... Cái gì thì mấy bạn tự hiểu, đặc biệt là mấy chú "dê", dịch giả không dám giải thích kẻo là bị ăn chửi a.

-Thiên nhĩ thông: tăng khả năng nghe của tai, có thể nghe những tiếng nói từ khoảng cách cực xa, có thể nghe hiểu ngôn ngữ muôn loài(cái này dành cho mấy bác biên dịch viên và mấy bác khoa học về hải dương thì hết ý).

-Tha tâm thông: khả năng đọc được ý nghĩ của người khác(bác sỹ tâm lý học mê cái này phải biết).

-Thần túc thông: khả năng nhìn được trăm ngàn kiếp trước của người khác(cái này dành cho mấy bác nghiên cứu tâm linh).

-Thần cảnh thông: khả năng di chuyển không hạn chế, bất kể khoảng cách, thậm chí còn có thể tàng hình ẩn thân(na ná như kiểu di chuyển tức thời của Songoku trong 7 viên ngọc rồng ấy-mấy bác điền kinh có cái này thì cứ gọi là phá kỷ lục và ninja mà có cái này thì...).

-Lậu tận không: khi luyện đến bậc này, đã có thể coi là nửa phật. Đây là bước cuối cùng để thành Phật, hay người ta vẫn gọi là "Niết Bàn". Lúc ấy, tâm trí sẽ trở nên cực kỳ trong sạch, không còn bị vẩn đục bới xã hội hay bất cứ gì... Khi chết, sẽ trở về miền tây phương cực lạc và hóa thành Phật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hay