Chương 31: Không có hứng thú với đàn ông
Tiết Sùng ngủ cũng không yên giấc.
Cậu nhớ tới sự việc trước kia.
Từ sau khi bố mẹ nuôi cậu sinh con, đối với cậu càng thêm lạnh nhạt, hàng xóm chung quanh thời điểm nhìn thấy cậu, đều mang theo ngữ khí trào phúng, cười nói, cô nhi viện đến tột cùng vẫn là cô nhi viện, trước sau đều không ai muốn, không ai thích.
Lúc ấy cậu nghe có chút bối rối, mặt đỏ lên, không biết nên phản bác như thế nào, lại cũng không thể phản bác.
Sau này vì không muốn nghe loại lời nói như thế nữa, cậu đơn giản giảm bớt số lần ra cửa, cho rằng không đụng tới, thì sẽ không nghe thấy.
Nhưng mà bởi vì em bé mới sinh ra, lực chú ý của cha mẹ nuôi toàn bộ đặt ở trên người em bé. Đem cậu ném ở một bên, hoàn toàn không quan tâm.
Nếu không phải bởi vì sợ hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa còn có một chút lương tâm, sợ là đã sớm đem cậu một lần nữa đưa về cô nhi viện.
Đại hội thể thao cần có bố mẹ đi cùng, bố mẹ sẽ không ai tham dự, mặc kệ là mưa to hay là tuyết lớn, Tiết Sùng vẫn luôn một mình.
Vì thế dần dần, các bạn cùng lớp cũng biết sự tồn tại của ' em trai ' cậu.
Từng người tuy còn chưa thành niên, nhưng đầu lại rất nhanh nhạy, biết thân phận Tiết Sùng là trẻ mồ côi, lập tức suy nghĩ đến cái gì.
Vì thế ở trường học, từ tên ' Tiết Sùng ' biến thành ' đứa trẻ không ai muốn '.
Ngay từ đầu Tiết Sùng cảm thấy ủy khuất, thậm chí muốn phản bác, nhưng bất đắc dĩ sự thật chính là như thế. Dần dà, cậu nhận rõ sự thật, đồng thời cũng thành thói quen, không hề phản bác, tính tình càng thêm trầm mặc, trên mặt tươi cười càng ngày càng ít.
Bạn bè đương nhiên cũng không có.
Tiết Sùng trầm mặc ít lời, sắc mặt như băng, bạn học trong lớp đối với cậu vừa ghét vừa sợ. Ngay trước mặt cậu không dám nói lời nào, sợ bị trả thù, nhưng ở sau lưng, chính là cái gì ghê tởm đều nói hết.
Bước ngoặt khi cha mẹ nuôi một nhà gặp rủi ro.
Sau khi cha mẹ nuôi gặp chuyện không may, cậu liền chuyển trường. Bạn học trường mới không biết cậu là cô nhi, đối với cậu rất tốt.
Dần dần, ký ức về cha mẹ nuôi của Tiết Sùng cũng dần phai nhạt.
Thẳng đến nửa năm trước, ở trong trò chơi, cậu nghe thấy đồ đệ mình cùng một nam nhân nói chuyện...... À, hẳn là Tần Xuyên mới đúng.
Đối thoại ngày đó một lần nữa gợi lên bóng ma trong Tiết Sùng.
Cậu chán ghét Tần Xuyên, chán ghét nam nhân, thậm chí chán ghét chính mình.
Cậu cảm thấy chính mình ngu xuẩn, mới có thể dễ dàng tin người khác, về phương diện khác, lại nhịn không được bắt đầu hoài nghi, mình có phải rất giống như khi còn nhỏ hay không, vĩnh viễn chưa từng được mọi người thích.
Tiết Sùng tự nghi ngờ chính mình, lại càng thêm tin tưởng vào cái đáp án này.
Đến cuối cùng, cậu nghĩ rằng mình vốn dĩ không cần làm cho người ta thích, hà tất gì phải phí sức giao tiếp vô ý nghĩa.
Vì thế cậu không ra khỏi cửa, không nói chuyện phiếm, thậm chí nét tươi cười cũng biến mất hầu như không còn, trên mặt chỉ chừa một mảnh lạnh băng.
......
Trong lúc ngủ mơ, câu ' Bởi vì ngươi thực ghét, cho nên mọi người đều không thích ngươi ' phảng phất giống như là giọng nói ma quái bên tai, lúc thì âm thanh trẻ con, âm thanh phụ nữ tuổi trẻ, âm thanh người già, âm thanh thanh niên...... Vẫn luôn không ngừng ở trong đầu Tiết Sùng xoay chuyển.
Tiết Sùng ngủ không an ổn, trong mười giây ngắn ngủn, liền xoay người hai lần.
Cái chăn mỏng ở trên người Tiết Sùng nguy cơ rơi xuống, mắt thấy sắp từ trên người cậu trượt xuống, Tần Xuyên một bên tay mắt lanh lẹ, bước nhanh một cái, kịp thời đem chăn mỏng một lần nữa kéo lên, sau đó đắp kín mít cho cậu.
Chưa bao giờ gặp qua Tần Xuyên săn sóc tỉ mỉ như thế, tâm tình Vân Bách Giản nhất thời không khỏi có chút phức tạp.
Vân Bách Giản cùng Tần Xuyên ở đại học quen biết hai năm, lại quen thuộc tính tình Tần Xuyên.
Tần Xuyên từ trước đến nay ' bạc tình quả nghĩa ', loại hành động cẩn thận đắp chăn thật sự là khó liên quan tới Tần Xuyên.
Nhưng mà khiến Vân Bách Giản khó hiểu nhất vẫn là hai người này hoàn toàn khác biệt sao lại ở chung với nhau.
Vân Bách Giản nhìn Tần Xuyên, nghĩ thầm, chẳng lẽ hai người này là họ hàng xa?
Vân Bách Giản nhìn nhìn Tần Xuyên, sau đó lại đem ánh mắt chuyển hướng Tiết Sùng ngủ trên sô pha.
Nhìn nhìn, Vân Bách Giản như là phát hiện cái gì mới lạ liếc mắt một cái, mở to mắt.
Vân Bách Giản: "Không nhìn kỹ còn không biết, không thể tưởng tượng được Tiết Sùng trong lời đồn cũng không tệ lắm......"
Tiết Sùng lớn lên kỳ thật không khó coi, chỉ là cậu nhiều năm mặt lạnh lùng, không biểu cảm, không ai dám đối diện cùng cậu quá ba giây, cho nên không ai chú ý tới diện mạo Tiết Sùng.
Vân Bách Giản giống như phát hiện tân đại lục, vừa nói vừa giơ tay lên muốn sờ sườn mặt Tiết Sùng.
Lời đồn đãi về Tiết Sùng Vân Bách Giản chính là nghe không ít, đặc biệt nghe rất nhiều lần về chuyện đối phương không để cho người khác tới gần.
Không biết hắn chạm vào một chút sẽ như thế nào......
Ôm hiếu kỳ trong lòng, Vân Bách Giản nâng tay lên, không ngờ tay duỗi đến nửa đường, đột nhiên bị người nắm lấy.
Tần Xuyên bắt lấy thủ đoạn Vân Bách Giản, giương mắt nhìn Vân Bách Giản, bình tĩnh nói: "Cậu muốn làm gì."
Vân Bách Giản nháy mắt nghẹn lời: "Ách......" Không thể nói muốn sờ mặt Tiết Sùng được, hắn không phải là gay.
Hơn nữa Tần Xuyên sẽ không nghĩ nhiều, hắn nói ra cũng sẽ cảm thấy quái quái.
"Chính là xem cậu ấy có phải thật sự ngủ rồi hay không." Vân Bách Giản cười gượng một tiếng, ngay sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi, "Cậu cùng Tiết Sùng vì sao lại ở một chỗ?"
"Nhặt được trên đường." Tần Xuyên bình tĩnh tự nhiên trở lại, liếc tay Vân Bách Giản còn ở giữa không trung.
Tần Xuyên vừa muốn nhíu mày nói cái gì đó, nhưng một thanh âm đã nhanh hơn.
"Tay." Âm thanh lãnh đạm đến mức tận cùng từ phía trước hai người truyền đến.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tiết Sùng không biết khi nào đột nhiên tỉnh, chính diện không biểu cảm nhìn tay Vân Bách Giản đặt ở phía trên đỉnh đầu cậu.
Tiết Sùng không nói nhiều lời, cũng chỉ nói một từ ' Tay ', nhưng nháy mắt lại khiến khó hiểu Vân Bách Giản run rẩy.
Vân Bách Giản yên lặng thu tay, lòng còn có chút sợ hãi nghĩ vừa rồi Tần Xuyên còn tốt bụng ngăn cản mình lại.
Sau khi Vân Bách Giản thu tay về, Tần Xuyên nhìn về phía Tiết Sùng, hỏi: "Đói bụng không? Muốn đi xuống ăn một chút gì không?"
Tiết Sùng: "Không đói." Đối mặt với Tần Xuyên, cậu không muốn ăn uống.
Vân Bách Giản nhịn không được nói một câu, "Tớ buổi tối cũng chưa ăn, vì sao không hỏi tớ ăn chưa?"
...... Lặng im. Hoàn toàn bị làm lơ.
Trọng sắc khinh bạn...... Vân Bách Giản hận sắt không thành thép ở trong lòng niệm một lần, không muốn tự tìm thú vị, đơn giản nói thẳng: "Bữa tối không ăn ở nơi này, nghe nói Lý Chử đã sớm chuẩn bị một chỗ đặc biệt, đến lúc đó thì đến nơi đó ăn."
Tiết Sùng đối với hoạt động xã giao luôn luôn phản cảm, Vân Bách Giản nói xong, cậu tự nhiên theo bản năng muốn nói hắn không đi, nhưng mà không chờ hắn mở miệng, trong phòng đèn đột nhiên bị tắt.
Tiết Sùng ngẩn ra, ngẩng đầu hướng đỉnh đầu nhìn.
...... Đèn hỏng rồi?
Vân Bách Giản: "Đèn tắt đại biểu hoạt động bắt đầu rồi. Mãi cho đến khi hoạt động kết thúc đèn mới sáng lên. Chúng mình khi nào đi xuống?"
......
Hóa ra cái gọi là hoạt động đặc thù, chính là đi một vòng ở nghĩa địa.
Nhưng mà nghĩa địa rất lớn, hơn nữa bởi vì vùng ngoại thành dân cư thưa thớt, cũng không có đèn, bởi vậy bầu không khí cũng rất rùng rợn.
Đối với người sợ tối cùng với sợ ma quỷ mà nói, này tuyệt đối xem như trải nghiệm khủng bố nhất. Nhưng đối với người không sợ quỷ mà nói, trừ bỏ bên ngoài tương đối tối ngoài ra không có cảm giác gì khác.
Ví dụ như Tiết Sùng.
Hiện trường tiếng thét chói tai không ngừng, Vân Bách Giản ra vẻ trấn định, Khương Hải Dao mất hồn mất vía, Lý Chử đề nghị cái hoạt động này nhưng trạng thái còn rất tốt, chỉ là cánh tay bị Khương Hải Dao véo có chút đau. Vong Xuyên cùng Tiết Sùng từ đầu tới đuôi một chút phản ứng đều không có.
Phỏng chừng cánh tay bị véo đã tím lên.
Trước mắt duỗi tay ra không thấy năm ngón tay, ở chỗ ánh trăng chiếu rọi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy bia mộ. Bởi vì quá tối, ảnh chụp trắng đen trên bia mộ ngũ quan đều đã mơ hồ, phân biệt chỉ còn có đen với trắng.
Trước hết không biết là ai nhìn thấy một nửa tiền giấy chưa bị đốt hết trên mặt đất, nháy mắt hét lên.
"A -- có tiền giấy --"
Nghĩa địa có tiền giấy hết sức bình thường, nhưng đối với người nhát gan như bọn họ mà nói không giống nhau.
Khương Hải Dao cũng bắt đầu hét lên, bóp cánh tay Lý Chử không buông, khóe mắt Lý Chử lơ đãng liếc đến Tần Xuyên phía sau, tức khắc tâm sinh một kế.
Lý Chử làm bộ lơ đãng, đẩy Khương Hải Dao nhẹ về hướng Tần Xuyên, Khương Hải Dao đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngã về phía sau, vừa định mắng Lý Chử một trận, kết quả cảm giác được người đỡ lấy.
Khương Hải Dao quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng, gương mặt tuấn mỹ bất phàm của Tần Xuyên trong nháy mắt rơi vào mi mắt nàng.
Lập tức, nàng đã quên sợ hãi, ngốc ngốc nhìn Tần Xuyên, không tự giác đỏ mặt.
"Cảm ơn......"
Động tác thân thể hoàn toàn là theo bản năng, Tần Xuyên khẽ cau mày, thu tay lại, nhàn nhạt trả lời: "Không cần khách khí."
Dứt lời, tiềm thức Tần Xuyên quay đầu lại nhìn hướng Tiết Sùng, chỉ thấy người sau mặt vô biểu tình, tựa hồ đối với một màn vừa rồi hoàn toàn không thèm để ý.
Bọn họ hiện tại chỉ là quan hệ bạn học, loại phản ứng này của Tiết Sùng kỳ thật là hết sức bình thường, nhưng nhìn bộ dáng không có phản ứng của đối phương, trong lòng Tần Xuyên vẫn là cảm thấy có chút chua xót.
Tần Xuyên thu hồi tầm mắt, không nói gì, Tiết Sùng nhìn vẻ mặt Khương Hải Dao vui sướng đi bên cạnh Tần Xuyên, hồi tưởng câu nói nửa năm trước ' Không có hứng thú với đàn ông ', không khỏi kéo kéo khóe miệng, xuy một tiếng.
Không có hứng thú với nam nhân
-Tần Xuyên- :))
N
Như là trào phúng, lại như tự giễu chính mình.
Không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, rốt cuộc mới tới nơi Lý Chử chuẩn bị trước.
Có giá nướng BBQ, có nồi hấp, còn có thịt nướng đến nguyên liệu nấu ăn, cái gì cần có đều có.
Một cô gái quay đầu lại nhìn nghĩa địa cách đó không xa, nơm nớp lo sợ nói: "...... Học trưởng, chẳng lẽ chúng ta ăn ở chỗ này?"
Vẻ mặt Lý Chử như ' Bằng không cậu nghĩ sao ' nhìn nàng một cái, sau đó cao giọng hỏi: "Ai nấu cơm ngon, giơ tay lên!"
Mấy cô gái lập tức giơ lên tay.
Lý Chử: "Vậy các cậu đi nấu cơm, mấy người không nấu cơm thì đi nhóm lửa."
Nhóm lửa rất mau, đem nhánh cây đặt ở trên than, bên trên phủ lên vật dễ cháy, dùng que diêm bật lửa, sau đó ngọn lửa bùng lên, chỉ cần chờ cơm làm tốt là được.
Mấy người vây quanh lửa trại, không có việc gì để làm, vì thế nói chuyện sôi nổi lên tận trời.
Lý Chử nhìn Khương Hải Dao đỏ mắt vẻ mặt thẹn thùng ngồi bên cạnh Tần Xuyên, lại nhìn Tần Xuyên từ đầu tới đuôi căn bản cũng chưa nhìn một cái, trước hết mở miệng nói: "Hôm nay khó khăn lắm mới mời giáo thảo trường Q chúng ta tới đây, mấy cô gái độc thân cố lên nha!"
Nói xong, ám chỉ nhìn hướng Khương Hải Dao.
Một cô gái giơ lên tay, nhỏ giọng hỏi: "Trừ bỏ đi học bên ngoài, Tần học trưởng ngày thường sẽ làm cái gì thế?"
Vân Bách Giản nhịn không được chen vào nói: "Vấn đề này mấy cậu trực tiếp hỏi tớ là được, tớ rõ ràng nhất! Tần Xuyên cậu ấy ngày thường không phải ở trong trò chơi, chính là chuẩn bị vào trò chơi. Mỗi lần cuối tuần tìm cậu ấy, đều nói không rảnh, muốn chơi game."
Lý Chử hiếu kỳ nói: "Trò chơi gì?"
Vân Bách Giản nghĩ nghĩ, "Hình như là...... Gọi là Thiên...... Thiên...... Thiên gì đó......"
Tần Xuyên nhàn nhạt tiếp lời: "【 Thiên Khải 】, game thực tế ảo."
Lý Chử: "Ai, trò chơi này tớ biết! Trò chơi siêu hot, tớ cũng chuẩn bị chơi trò chơi này! Đúng rồi, đến lúc đó Tần nam thần của chúng ta có thể cho tớ ôm đùi hay không?"
Tần Xuyên: "Đã có chủ."
Nói xong, bất động thanh sắc nhìn Tiết Sùng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói chuyện.
Hai chữ ' có chủ ' này làm trong lòng Lý Chử nhảy dựng lên, sau đó theo bản năng nhìn biểu cảm Khương Hải Dao, chỉ thấy Khương Hải Dao thần sắc như thường, Lý Chử lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vì thế vội vàng thay đổi đề tài.
Lý Chử hạ giọng, "Mọi người đều nói trải nghiệm game thực tế ảo cùng hiện thực giống nhau như đúc, các cậu nói xem chuyện bạch bạch bạch có phải cũng giống nhau hay không......"
Vân Bách Giản tâm thầm hiểu ngầm, cười xấu xa nói: "Nghe nói trong【 Thiên Khải 】 còn có thể làm chuyện đó cùng NPC......"
Hai người càng nói càng quá, rốt cuộc có cô gái nhịn không được đỏ mặt đánh gãy, "Các cậu có thể không nói chuyện trò chơi không?"
Vân Bách Giản: "Có con trai nào không chơi trò chơi? Chơi trò chơi không phải rất bình thường hả?"
Lý Chử phụ họa.
Nữ sinh kia mặt đỏ lên, đem ánh mắt nhắm ngay Tiết Sùng ở cuối cùng cũng là người duy nhất không nói gì, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Cậu có chơi trò chơi không?"
Tần Xuyên cũng nhìn lại, ánh mắt thâm trầm.
Tiết Sùng: "Không chơi."
Nghe được cái đáp án này, nữ sinh kia hoan hô, kiêu ngạo nói: "Vừa rồi ai mới nói là con trai đều chơi trò chơi?"
Vân Bách Giản phản bác, "Aizz cậu ấy không giống......"
"Có cái gì không giống? Chẳng lẽ cậu ấy không phải con trai sao?"
"Dù sao tớ nói không giống là không giống......"
......
Tần Xuyên nhìn chăm chú vào sườn mặt Tiết Sùng, nếu không phải hắn đã sớm xác định đáp án, chỉ sợ cũng cho rằng đối phương thật sự giống như lời trong miệng cậu, chưa bao giờ chơi trò chơi.
Tần Xuyên còn nhớ rõ, sư phụ hắn nói dối không tốt, trước kia chỉ cần nói dối một lần, đã bắt đầu mặt đỏ.
Nhưng mà, biến thành như bây giờ, hắn cảm thấy sư phụ mình càng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro