Chương 28: Cùng tôi ở chung một phòng
Thứ sáu kết thúc, thứ bảy đúng hẹn tới.
Nếu thứ bảy cùng chủ nhật không có kế hoạch, dựa theo lúc trước, Tiết Sùng không thích xã giao sẽ ở lì trong phòng ngủ chơi trò chơi một ngày.
Buổi sáng hôm nay, vì muốn lấy lòng Tiết Sùng, Ngụy Kiệt rời khỏi giường sớm, chạy ra bên ngoài mua bữa sáng cho mình cùng Tiết Sùng, sau khi mang về phòng ngủ, đặt lên trên bàn cạnh giường Tiết Sùng, sau đó hào hứnh chờ cậu tỉnh lại.
Chờ đến khi Tiết Sùng tỉnh, hắn đưa bữa sáng cho cậu, chờ Tiết Sùng ăn xong, thời điểm chuẩn bị mở máy tính ra, hắn lại thuận theo tự nhiên đưa ra yêu cầu.
Đối phương vừa mới ăn sáng miễm phí, nhất định khó mà chối, vì thế hết thảy phát triển nước chảy thành sông......
Ngụy Kiệt đem hết thảy đều tính toán tốt, một khắc đều chờ Tiết Sùng tỉnh lại.
Nhưng mà tưởng tượng chung quy vẫn là tưởng tượng.
Ngụy Kiệt cho rằng, Tiết Sùng trải qua một buổi tối, sắc mặt sẽ tốt hơn một chút...... Nhưng mà không có.
Không chỉ như thế, sau khi trải qua một buổi tối, Ngụy Kiệt phát hiện sắc mặt Tiết Sùng trở nên càng thêm khó coi.
Tiết Sùng cắn chặt môi, không có bất kì biểu tình gì, trên mặt như phủ lên một tầng hơi sương mỏng.
Ngụy Kiệt nhìn gương mặt Tiết Sùng trải qua một buổi tối càng trở nên lạnh nhạt, đành phải ngượng ngùng, lại lần nữa đem câu ' Bạn học Tiết, có thể dạy tớ chơi game không ' hắn ấp ủ đã lâu yên lặng nuốt trở lại vào trong bụng.
Cùng phòng hai năm, Ngụy Kiệt nói một câu đơn giản ' dạy tớ chơi game ' cũng không dám nói, cho nên nói gương mặt lạnh hàng năm không biểu cảm của Tiết Sùng ở trong lòng Ngụy Kiệt rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Hiện tại sắc mặt Tiết Sùng không thích hợp để mở miệng. Ngụy Kiệt đang do dự quyết định từ bỏ, vẫn là tìm thời cơ thỏa đáng tiếp theo rồi nói ra, dư quang khóe mắt chỉ thấy trừ bỏ đi học cùng hoạt động tất yếu khác bên ngoài trường học, còn ở thời gian khác cậu một mực không ra cửa, thế mà lúc sau mặc xong quần áo, cầm lấy chìa khóa phòng ngủ trên mặt bàn rồi đi ra ngoài!
Mãi cho đến khi thân ảnh Tiết Sùng biến mất trong tầm mắt hắn, Ngụy Kiệt còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trạng thái khiếp sợ.
Tiết Sùng hôm nay...... Không chơi game? Đi ra ngoài??
......
Thứ bảy, Vân Bách Giản liền nghĩ thật lâu cũng chưa gặp Tần Xuyên, nên đến giữa trưa, quyết định gọi điện cho Tần Xuyên.
Đương nhiên, cuộc gọi đầu tiên là không nhận.
Vân Bách Giản thấy nhiều không trách, sau đó đợi vài phút, rồi lại gọi lần nữa.
Lần thứ hai Vân Bách Giản ước chừng đợi khoảng ba phút, đối phương mới chậm rãi nhận điện thoại.
Tần Xuyên đầu kia điện thoại hiển nhiên tâm tình không tốt lắm, mở miệng trực tiếp một câu: "Nói."
Chuyện này đối với Vân Bách Giản đã sớm tập thành thói quen, bởi vậy cũng không bị âm thanh trầm thấp của Tần Xuyên dọa, chậm rì rì mở miệng, "Lý Chử mới khai trương làng du lịch không bao lâu, muốn mời chúng mình tới ủng hộ, đi không?"
Tần Xuyên không chút nghĩ ngợi, "Không đi."
Tần Xuyên hiện tại trừ bỏ người nào đó ra, đối với mặt khác căn bản không hề hứng thú.
Cái đáp án này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Vân Bách Giản, nên Vân Bách Giản dụ dỗ, "Năm sao, bao cả ăn ngủ nghỉ, cũng không tới sao?"
Tần Xuyên: "Không có hứng thú."
Vân Bách Giản dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới Tần Xuyên so với hắn có nhiều tiền hơn, không có hứng thú cũng là bình thường.
Vân Bách Giản nghĩ nghĩ, mở miệng thử thăm dò lại lần nữa, "Lý Chử còn mời mấy học muội trong trường......"
Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tần Xuyên cúp máy. Chỉ còn lại tiếng tút tút.
Vân Bách Giản lại nói lần nữa, "Tớ sai rồi! Tần học trưởng tớ sai rồi! Tớ không bao giờ nói cái gì học muội nữa! Lý Chử đã nhờ vả tớ đã lâu, ngóng trông cậu tới, ba của Lý Chử cùng ba tớ chiến hữu, nếu cậu không tới, tớ không thể báo cáo kết quả công tác với ba...... Lại nói, cũng chỉ một ngày một đêm, không có bao nhiêu thời gian. Có chỗ ăn chỗ chơi, còn có mỹ...... Khụ...... Chẳng lẽ hai ngày này cậu đều chuẩn bị ngâm mình trong trò chơi hả? Đường đường là giáo thảo trường đại học Q thế mà biến thành một trạch nam, thanh danh này được truyền đi không dễ nghe......"
(Trạch nam: Người suốt ngày ở trong nhà chơi game, rất ít đi ra ngoài)
Tần Xuyên kiên nhẫn chờ Vân Bách Giản nói xong, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Nói xong rồi?"
"Ai ai ai! Đừng cúp!" Ý thức được Tần Xuyên muốn làm cái gì, Vân Bách Giản vội vàng ra tiếng ngăn Tần Xuyên lại, sau đó nói, "Làng du lịch có máy tính, tớ giúp cậu chuẩn bị mắt kính thực tế ảo...... Cậu coi như là thay đổi vị trí chơi game thôi?"
Tần Xuyên nhất thời không trả lời, Vân Bách Giản sợ hắn từ chối, vì thế tiếp theo thật cẩn thận nói, "...... Tớ lái xe đi đón cậu nhé?"
"Không cần, tớ tự mình lái xe đi." Tần Xuyên nói, "Vị trí."
Vân Bách Giản vội vàng đem vị trí chia sẻ cho Tần Xuyên, sau đó vừa định nói cái gì đó, điện thoại lại lần nữa bị cắt đứt.
Nhưng mà lúc này Vân Bách Giản thức thời không gọi lại.
...... Nếu gọi lại, chỉ sợ bị Tần Xuyên đưa thẳng vào sổ đen.
......
Nếu là bình thường, Tiết Sùng lúc này hẳn là còn ở trong trò chơi. Nhưng hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ nuôi của cậu.
Tiết Sùng không biết cha mẹ đẻ của mình là ai, chỉ biết mình từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, 9 tuổi được nhận nuôi do bố mẹ nuôi cho rằng không sinh được con. Kết quả năm thứ hai nhận nuôi cậu, mẹ nuôi ngoài ý muốn mang thai.
Nhận nuôi tóm lại vẫn là không bằng thân sinh, sau khi mẹ nuôi sinh con, tuy không có ngược đãi, nhưng dần dần bị ghẻ lạnh. Ở trong nhà, Tiết Sùng chính là một người ngoài cuộc.
Tiết Sùng tính tình quái gở lạnh nhạt đại khái chính là bắt đầu từ lúc ấy.
Thẳng đến khi Tiết Sùng 16 tuổi, cha mẹ nuôi mang theo con đẻ đi Maldives, để lại một mình Tiết Sùng canh giữ ở nhà, kết quả không ngờ máy bay bị rủi ro, người một nhà có đi mà không có về.
Biết được cha mẹ nuôi qua đời, Tiết Sùng chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó mặt vô biểu tình tham gia tang lễ của họ.
Không có rơi nước mắt, không có căm hận, cũng không có cảm tình.
Đối với bọn họ mà nói, cậu là người xa lạ, đối với Tiết Sùng mà nói, bọn họ cũng là người xa lạ.
......
Ở nghĩa trang từng hàng bia mộ có thứ tự sắp xếp thẳng hàng, Tiết Sùng đứng ở bia mộ thứ hai đếm ngược, trước bia mộ cha mẹ nuôi, cậu nhìn chăm chú vào ảnh chụp đen trắng, mặt không biểu cảm đốt hương cùng tiền giấy liền rời đi.
Tuy đối với Tiết Sùng mà nói, bọn họ chỉ là mấy người xa lạ ở chung mấy năm, nhưng nhớ ơn dưỡng dục, nên mỗi năm Tiết Sùng sẽ tới thắp hương.
Sau khi viếng mộ cha mẹ nuôi, Tiết Sùng chờ xe quay trở lại trường học.
Nghĩa trang ở vùng ngoại thành, rất ít xe đi qua, Tiết Sùng đợi hồi lâu, rốt cuộc mới chờ được một chiếc xe buýt thoạt nhìn hình như đã sử dụng mấy năm.
Cũng may người trên xe buýt cũng không nhiều, Tiết Sùng nhíu chặt mày lúc này mới có chút thả lỏng.
Cậu rời giường sớm ra cửa, đến bây giờ đã tới gần buổi chiều, Tiết Sùng ngồi trên xe, có chút mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên một tiếng trầm vang lên, xe đột nhiên ngừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe, Tiết Sùng mơ màng sắp ngủ chậm rãi thanh tỉnh.
Tài xế xuống xe, chạy đến sau mông xe mắt nhìn, sắc mặt tức khắc khó coi lên, chạy trở về trên xe, nói với vài người hành khách trên xe: "Nổ lốp, xe chạy không được, xuống xe xuống xe, xuống hết cho tôi!"
"Này, còn chưa tới nơi đâu, bây giờ xuống xe chúng tôi đi về như thế nào?"
"Đúng vậy, tài xế! Ông đã thu tiền rồi thì phải đưa chúng tôi đến nơi chứ."
"Nổ lốp chẳng lẽ không có lốp dự phòng sao? Thay lốp dự phòng không phải được rồi hả?"
"Ai, tôi nói xe này nhìn có vấn đề, quả nhiên không ngoài dự đoán...... Sớm biết đã không lên xe này......"
Trên xe chỉ có vài hành khách oán giận.
Bởi vì nổ lốp, tâm tình tài xế vốn đã kém tới cực điểm, giận nói: "Tôi quản việc mấy người trở về như thế nào? Mấy người tự mình nghĩ cách đi, tôi mặc kệ! Đổi một cái lốp phải mất mấy ngàn, mẹ nó như thế nào lại xui xẻo như vậy......"
Tài xế cãi vã cùng hành khách trên xe, mà ở bên trong, chỉ có một mình Tiết Sùng không nói một lời xuống xe.
Tiết Sùng lấy di động ra, vốn định mở hệ thống định vị, nhìn xem mình hiện tại còn cách thành phố bao nhiêu km, lại phát hiện di động không có tín hiệu, internet cũng mở không ra.
Tiết Sùng nhíu mày, có chút cảm thấy đau đầu đè đè huyệt thái dương.
......
Lý Chử khai trương làng du lịch ở gần nghĩa trang, đương nhiên, là cố ý mở tại đây.
Nói là một làng du lịch hẻo lánh không có hạng mục đặc thù gì để tham quan, cho nên mới mở ở chỗ này.
Thoạt nhìn cảm giác đầu óc có chút vấn đề, nhưng mà cũng bởi vì như thế, nên so với làng du lịch khác thu nhập cao hơn rất nhiều.
Vân Bách Giản ở trong điện thoại nói làng du lịch có bể bơi, suối nước nóng ngoài trời, còn có rạp chiếu phim tư nhân,..., Vân Bách Giản nói ba hoa chích choè, nhưng Tần Xuyên vẫn là một chút hứng thú đều không có.
Tần Xuyên vẫn luôn canh ở trong trò chơi, chờ người nào đó online, nhưng chờ tới buổi chiều, vẫn chưa thấy được tên ' Thanh Sam Cựu Nhân ' từ danh sách hiệp hội sáng lên.
Chờ đến khi Vân Bách Giản gọi cuộc thứ 37 mà chưa nhận điện thoại, Tần Xuyên lúc này mới không thể không offline trò chơi.
Lái xe dọc theo đường đi, trong đầu Tần Xuyên đều là: Cậu ấy vì cái gì không lên trò chơi? Chẳng lẽ nhìn ra cái gì rồi? Hay là trong hiện thực có việc?
Tần Xuyên càng nghĩ càng loạn.
Thật vất vả mới tìm lại được, Tần Xuyên không muốn dễ dàng buông tay.
......
Đại thẩm: "Cậu đi thẳng theo đường ruộng tầm nửa giờ, sau đó......$%......"
Tiết Sùng đi lên hỏi đường, không ngờ lại hỏi đường đại thẩm mang theo khẩu âm dày đặc, rõ ràng đều là nói tiếng Trung, nhưng Tiết Sùng nghe xong, nửa ngày một chữ đều nghe không hiểu.
Đại thẩm: "Nghe rõ chưa?"
Tiết Sùng im lặng hai giây, vẫn là nói câu, "Ừm."
Đại thẩm lại nói với Tiết Sùng cái gì đó, bộ dáng trên mặt rất vui vẻ, tuy nhiên Tiết Sùng một câu cũng không hiểu, sau đó liền vẫy vẫy tay rời đi.
Hỏi đường nghe không hiểu, di động không tín hiệu. Vì thế Tiết Sùng đành phải theo ký ức của mình đi trở về, nhìn xem có thể gặp một chiếc xe đi nhờ về hay không.
Đi nửa ngày, không xe nào cho nhờ, nhưng lại gặp một chiếc xe đi ngược hướng.
Ở vùng ngoại thành hẻo lánh này, có thể gặp được một chiếc xe đã không dễ. Tiết Sùng nghĩ mặc kệ thuận gió hay là ngược gió, trước tiên ngăn lại rồi nói.
Vừa mới chuẩn bị duỗi tay ngăn lại, giương mắt không cẩn thận nhìn sang ghế lái bên trái thấy được một gương mặt quen thuộc. Sắc mặt Tiết Sùng trầm xuống, chậm rãi thu tay lại.
Tần Xuyên trên xe khóe mắt dư quang thấy được một bóng người quen thuộc, sau khi thấy rõ gương mặt đối phương, Tần Xuyên ngẩn ra.
...... Tiết Sùng?
Tiết Sùng đang chuẩn bị làm bộ như không thấy đi qua, nhưng mà đối phương như là thấy được cậu, xe phanh gấp một cái, lập tức thay đổi phương hướng, ngừng ở bên cạnh người cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ của Tần Xuyên phản chiếu vào mi mắt.
Tần Xuyên: " Bạn học Tiết muốn đi đâu?"
Tiết Sùng liếc mắt nhìn hắn, chợt lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Tiết Sùng tỏ vẻ từ chối rất rõ ràng, nhưng mà Tần Xuyên hoàn toàn làm lơ mặt lạnh của cậu, lại nói tiếp: "Nơi này cách trung tâm thành phố khoảng 16 km, nếu đi về, ba ngày ba đêm cũng không về được."
Thân hình Tiết Sùng khựng lại.
"Bây giờ cùng tôi đi một chỗ, buổi sáng ngày mai cùng nhau trở về." Âm thanh Tần Xuyên hơi dừng một chút, sau đó lại bỏ thêm câu, "Bao ăn ở."
Tiết Sùng nhíu mày, nhìn hắn, hiển nhiên còn có chút do dự.
Tần Xuyên cúi người tự mình mở cửa ghế phụ, cũng không nói chuyện, chỉ là không nói gì nhìn Tiết Sùng, chờ đối phương ra quyết định.
-- Tần Xuyên chưa từng nhẫn nại tốt như vậy.
Tiết Sùng không nói chuyện, Tần Xuyên cũng không ra tiếng.
Mất mấy giây, Tiết Sùng mở cửa, yên lặng ngồi trên vị trí ghế phụ, sau đó đóng cửa xe lại.
Tần Xuyên nhìn chăm chú vào sườn mặt không biểu cảm của Tiết Sùng, khóe miệng không tự giác nở một ý cười.
Sau khi Tiết Sùng ngồi vào ghế phụ, Tần Xuyên đang chuẩn bị săn sóc giúp cậu cài dây an toàn, nhưng bị Tiết Sùng lạnh giọng từ chối.
"Không cần." Nói xong tự mình cài dây an toàn, sau đó lại hỏi, "Bây giờ đi đâu?"
"Một làng du lịch của người quen mở." Tần Xuyên dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Kinh doanh cũng không tệ lắm, đến lúc đó khả năng cậu phải ủy khuất cùng tôi ở chung một phòng."
Trên thực tế, bởi vì biết Tần Xuyên sẽ đến, Lý Chử thân là chủ khu du lịch đã sớm để lại phòng VIP cho hắn.
Tiết Sùng im lặng mấy giây, "Tôi biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro