Chương 27: Lại muốn bỏ rơi hắn?
Chưa xuất sư? Ý gì?
Mọi người chơi tới cấp 80 sẽ tự động xuất sư, thời điểm tới cấp 100 là có thể đi thu đồ đệ......
Bảo Đại Hiệp nhìn trên đỉnh đầu Vong Xuyên chói lọi mãn cấp 120, không rõ nguyên do.
Đây là đại thần...... Ý tứ uyển chuyển cự tuyệt hắn?
Tiết Sùng cách đó không xa mơ hồ cảm nhận được tầm mắt Vong Xuyên, nhíu mày ngẩng đầu hướng Vong Xuyên nhìn lại.
Giương mắt chỉ thấy đối phương ánh mắt thâm thúy, mắt cũng không chớp nhìn mình, nhưng nhìn kỹ, lại không giống như đang nhìn mình, mà là xuyên thấu qua cậu xem thứ khác.
Trong nháy mắt, Tiết Sùng cho rằng dịch dung của mình mất đi hiệu lực.
Tiết Sùng trong lòng cứng lại, nhíu mày yêu cầu hệ thống nói cho mình thời gian dịch dung còn dư lại bao lâu. Đến khi đáp còn dư lại ba giờ, lúc này cậu mới yên tâm.
Đồng thời, không biết vì sao, cảm giác mâu thuẫn đối với Vong Xuyên càng ngày càng mạnh.
Đem cảm giác bất an trong lòng cưỡng chế lại, Tiết Sùng không nghĩ lại ngốc ở nơi này lãng phí thời gian, căn bản mặc kệ người phía sau có thể theo kịp hay không, trực tiếp xoay người tiếp tục đi.
Bảo Đại Hiệp còn muốn nói gì, dư quang Vong Xuyên chỉ thấy Tiết Sùng không nói một lời xoay người rời đi, hình như là muốn bất động thanh sắc bỏ lại bọn họ, ánh mắt hơi ngưng, lập tức nhấc chân đi theo.
Lại muốn bỏ rơi hắn?
Hai đại thần sôi nổi nhích người, bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn sợ tụt lại phía sau, vội vàng đuổi kịp.
Dọc theo đường đi, lại có ba con bộ xương khô chạy ra, một con xông ra ở trước mặt Hoàng Phủ Văn Ngạn, một con từ bên cạnh người A Long cùng Khí Phách Nhất Đao, còn có một con, là từ sau lưng Tiết Sùng.
Bộ xương khô mở to cằm nó, đột nhiên hướng chỗ cổ Tiết Sùng cắn qua.
Vong Xuyên phản ứng nhanh nhất, cơ hồ là bộ xương khô mới xuất hiện một cái chớp mắt, hắn liền nhanh chóng rút kiếm ra, nhưng mà vẫn là không kịp.
Tiết Sùng đi tuốt đằng trước, cùng người khác cách một khoảng cách, dù Vong Xuyên rất nhanh, cũng không có khả năng trong nháy mắt vọt tới phía sau cậu đem bộ xương khô giết chết.
Mắt thấy bộ xương khô có ý định cắn đứt cổ cậu, chỉ thấy Tiết Sùng mặt không đổi sắc nhanh chóng giơ tay, trảo một cái đã bắt được cằm của bộ xương bất chấp dịch ăn mòn, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh, rút ra một tiểu kiếm, xoay người bay nhanh một chân đá bay.
Dịch ăn mòn chạm vào làn da cậu, phát ra âm thanh ăn mòn ' xèo xèo ', từ thanh âm là có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu thống khổ, nhưng mà Tiết Sùng vẫn là mặt vô biểu tình. Từ đầu đến cuối chưa biến đổi một phân.
Vong Xuyên phản ứng cực nhanh, ở thời điểm Tiết Sùng xoay người, lập tức ném kiếm trong tay, đâm vào bên trong ngực bộ xương khô.
Kim đẳng vũ khí rời tay, Vong Xuyên lại không quay đầu lại, trực tiếp chạy như bay đến trước mặt Tiết Sùng, vội vàng duỗi tay, muốn bắt lấy tay cậu cẩn thận xem xét, "Sư --"
Tiết Sùng lui về phía sau một bước, nhíu mày né tránh động tác của Vong Xuyên, đồng thời hỏi: "Cái gì?"
Tư? Tư? Thi?
(Sư phát âm là 师 (shī) ; Tư phát âm là 思 (sī) ; Thi phát âm là. 尸 (shī) nên Tiết Sùng nghe ra vậy)
Vong Xuyên lúc này mới hiểu được chính mình thiếu chút nữa nói gì đó, thanh âm nháy mắt đột nhiên im bặt.
Vong Xuyên chớp mắt một cái, rất mau trấn định xuống, giả vờ bình tĩnh tự nhiên nói: "Không có gì. Tay cậu thế nào? Cho tôi xem."
Nghe vậy, biểu tình Tiết Sùng có chút khác thường.
Cậu cùng Vong Xuyên dọc theo đường đi căn bản không nói gì, thậm chí có thể nói từ lúc cậu nhìn thấy mặt Vong Xuyên cho tới bây giờ, tổng cộng lúc nói chuyện không vượt qua mười câu.
...... Cho hắn nhìn xem?
Quan hệ của bọn họ hình như không tốt đến nông nỗi kia.
Hơn nữa Tiết Sùng nhớ rõ, tính tình Vong Xuyên cũng không ' bình dị gần gũi '.
Một bên Bảo Đại Hiệp nhìn Tiết Sùng lại xem Vong Xuyên đứng ở trước mặt Tiết Sùng liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy hâm mộ, "...... hội trưởng La Sinh Môn đối với thành viên đều như vậy quan tâm sao?"
Hội trưởng bọn họ sẽ chỉ ở thời điểm hiệp hội chiến mới chú ý tới hắn tồn tại.
A, còn có lúc bị người chơi khác đuổi giết muốn tìm người chống lưng.
Khí Phách Nhất Đao lại là nhìn chằm chằm kim đẳng vũ khí bị Vong Xuyên ném ở một bên, quái vật đã chết, thi thể biến mất, vì thế vũ khí nằm lẻ loi trên mặt đất, chờ chủ nhân nhặt về.
Nhưng mà thoạt nhìn, Vong Xuyên hình như đã hoàn toàn quên đem vũ khí trở về.
Khí Phách Nhất Đao ánh mắt vừa phức tạp vừa đố kỵ, nhịn không được đỏ mắt nói: " Đại thần hạng nhất bảng tài phú quả nhiên chính là khác nhau, kim đẳng vũ khí đều tùy tiện ném......"
Còn lại A Long là nhìn hướng Tiết Sùng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi Tiết Sùng có phải là NPC giả mạo hay không.
Trên mặt không biểu tình, không có chút hơi người, giống như không cảm giác được đau đớn, thậm chí là không có sợ gì......
Hắn cực kỳ mãnh liệt với hoài nghi Tiết Sùng kỳ thật là NPC giả mạo.
......
Tiết Sùng không phải không có sợ gì, mà thứ cậu sợ, căn bản không ai có thể nghĩ đến.
Tiết Sùng sợ...... Là nam nhân.
......
"Không cần, không có gì."
Tuy cảm giác được thái độ của Vong Xuyên có chút không thích hợp, nhưng Tiết Sùng lại cũng lười nghĩ nhiều như vậy, bởi vì sau nhiệm vụ lần này khả năng bọn họ sẽ không bao giờ sinh ra bất luận giao tình gid nữa.
Toan dịch ăn mòn da tầng, thẩm thấu tới rồi cốt nhục, đích xác là rất đau, nhưng mà Tiết Sùng từ trước đến nay không thích đem cảm xúc ra ở mặt ngoài, bởi vậy cũng chỉ là mày so với ngày thường nhăn sâu hơn một chút.
Nghe được lời này, Vong Xuyên hơi hơi híp mắt, thấy Tiết Sùng vẫn quyết giữ ý mình, liền dứt khoát trực tiếp xoay người đi đến phía sau Tiết Sùng, nắm lên đôi tay cậu để ở sau người.
Nhìn thấy trên tay Tiết Sùng lộ ra ít vết xương trắng, Vong Xuyên đảo mắt hít vào một hơi, thanh âm lập tức cao lên, "Đây là cậu nói không có gì sao?!"
Trước kia Vong Xuyên tuy rằng cố ý ở trước mặt người nào đó làm bộ yếu đuối, nhưng ở thời điểm nhiệm vụ, căn bản không chịu được người nào đó bị thương, nếu thấy tình thế không đúng, lập tức đem người đó bảo vệ ở sau người.
Rõ ràng mới chỉ qua nửa năm, vì cái gì hiện tại biến thành dáng vẻ này!
Vong Xuyên lập tức phân phó hệ thống từ trong bọc lấy ra một lọ thuốc kim sang, đem miệng bình kim sang dược mở ra, vừa định rải lên, lại đột nhiên cảm giác được một tia không thích hợp.
...... Quá an tĩnh.
Vong Xuyên ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Sùng mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm chỗ da thịt cậu cùng Vong Xuyên chạm vào nhau, ánh mắt không phải chán ghét cũng không phải ghét bỏ......
Mà là, rất hoảng sợ.
Vong Xuyên ngơ ngẩn. Cái ánh mắt này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tiết Sùng môi trắng bệch, hai mắt thất thần, hoàn toàn tìm không thấy tiêu cự. Nhưng không quên kêu Vong Xuyên buông tay.
Tiết Sùng: "Buông tay."
Vong Xuyên ngơ ngẩn, buông lỏng tay ra. Giây tiếp theo, Tiết Sùng liền biến mất ở tại chỗ.
Tiết Sùng biến mất, tên Tiết Sùng trong đội ngũ cũng xám lại, ba giây sau, tên ' Thanh Sam Cựu Nhân ' hoàn toàn biến mất trong đội ngũ.
Ngay sau đó, bên tai mấy người truyền đến một tiếng hệ thống nhắc nhở quen thuộc.
【 hệ thống nhắc nhở: Thanh Sam Cựu Nhân rời khỏi đội ngũ. 】
Tiết Sùng đột nhiên biến mất, đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn choáng váng.
Như thế nào lại đột nhiên offline? Nhiệm vụ không phải còn không chưa hoàn thành sao? Thanh Sam đại thần đi rồi bọn họ đi ôm đùi ai đây? A, không phải còn có Vong Xuyên đại thần sao?
Đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn thấy Vong Xuyên còn êm đẹp đứng ở tại chỗ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng không nhẹ nhàng bằng Thanh Sam đại thần ở đây, nhưng chỉ cần Vong đại thần còn ở đây, nhiệm vụ bọn họ nhất định có thể nằm qua!
Mới tưởng như vậy xong, chỉ thấy Vong Xuyên đứng ở tại chỗ lặng im mấy giây, đột nhiên thình lình mở miệng nói: "Đi rồi."
Sau đó, căn bản không đợi mấy người còn lại phản ứng, thân ảnh Vong Xuyê cũng biến mất tại chỗ.
Sau đó lại là một tiếng hệ thống nhắc nhở quen thuộc. Nhưng mà âm thanh hệ thống nhắc nhở lúc này vừa rồi lớn hơn một chút, bởi vì Vong Xuyên là đội trưởng.
【 hệ thống nhắc nhở: Đội trưởng Vong Xuyên rời đội ngũ. Hoàng Phủ Văn Ngạn trở thành tân đội trưởng. 】
Bốn người ở tại chỗ bốn người ngơ ngác.
Khí Phách Nhất Đao: "Đội trưởng, chúng ta hiện tại phải làm sao."
Hoàng Phủ Văn Ngạn: "Không cần kêu tao là đội trưởng, cảm ơn."
A Long: "Đại thần đều đi rồi...... Ngạn...... Ngạn ca chúng ta hiện tại...... Nên làm như, như thế nào?"
Bảo Đại Hiệp: "A...... Tôi còn muốn bái sư...... Thật vất vả mới gặp được đại thần, xem ra về sau không cơ hội......"
Mấy người bỗng nhiên nghe được cách đó không xa, truyền đến tiếng người chơi nói chuyện, hơn nữa dần dần càng ngày càng gần.
Đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn trước mắt tức khắc sáng ngời.
-- Được cứu rồi!
Chỉ thấy một đội ngũ kín 6 người xuất hiện ở trước mắt bọn họ, còn chưa chờ mấy người Hoàng Phủ Văn Ngạn mở miệng nói chuyện, người nọ dẫn đầu nhìn chung quanh đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn, nhìn quanh một vòng, như là phát hiện cái gì, vẻ mặt hứng thú khơi mào.
Chỉ nghe được người nọ ý vị thâm trường ' A? ' một tiếng, sau đó không chút để ý hỏi ngược lại: "Vong Xuyên cùng Thanh Sam Cựu Nhân không ở đâu? Rời đội?"
Đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn tức khắc có một loại dự cảm xấu.
Thấy phản ứng bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn, đội trưởng dẫn đầu lập tức xác định đáp án, sau đó không chút do dự vỗ tay nói: "Vong Xuyên cùng Thanh Sam Cựu Nhân không ở đây! Không cần trốn rồi! Có thù oán nhanh chóng tới báo thù!"
Người nọ nói xong, hai mươi mấy người chơi mãn cấp xôn xao nhanh chóng đi ra.
Tất cả đều là người bị Vong Xuyên cùng Tiết Sùng ngược qua.
Một chúng người chơi xoa tay hầm hè nói: "Không làm gì được Vong Xuyên cùng Thanh Sam cái gì Cựu Nhân, chúng tao còn không làm gì được bọn mày sao?"
Bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn: "......"
Cho nên nói, đùi không thể tùy tiện ôm. Liền tỷ như giống loại đùi đen Vô Tẫn Trường Dạ.
......
Phòng ngủ trường học.
Tiết Sùng offline, rời khỏi trò chơi, sau đó nhanh chóng gỡ mắt kính thực tế ảo xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, không ngừng một lần lại một lần rửa tay.
Rửa đến lần thứ 5, động tác Tiết Sùng đã trở nên máy móc. Hoàn toàn giống như là thân thể theo hành động bản năng, nước rửa tay, tạo bọt, xả nước, sau đó lặp lại.
Mãi cho đến bạn cùng phòng Ngụy Kiệt cảm giác không thích hợp, kêu một tiếng tên của cậu, Tiết Sùng lúc này mới hồi thần, dừng động tác trong tay.
Tiết Sùng giương mắt, nhìn chăm chú vào chính mình trong gương sắc mặt trắng bệch, nói cho chính mình: Chỉ là trò chơi mà thôi, trong trò chơi sinh ra tiếp xúc tứ chi lẫn nhau là giả thuyết số liệu đã xảy ra, người chơi thật cùng bản thân không có bất luận quan hệ gì......
Tiết Sùng ở trong phòng lặp lại ba lần, lúc này mới đi ra phòng vệ sinh.
Ngụy Kiệt: "Cái kia, bạn học Tiết......"
Tiết Sùng ngước mắt nhìn về phía Ngụy Kiệt, không nói, chờ đối phương đem lời còn dư lại nói xong.
Ngụy Kiệt nhìn sắc mặt Tiết Sùng so với ngày thường có vẻ càng lãnh đạm, phải đem câu kia trong lòng ấp ủ nửa ngày ' có thể dạy tớ chơi game không ' nuốt trở lại trong bụng.
Ngụy Kiệt khóe miệng cứng đờ, lộ ra một nụ cười, khô cằn nói: "Thời gian không còn sớm, bạn học Tiết ngủ đi."
Tiết Sùng liếc mắt Ngụy Kiệt một cái, hờ hững thu hồi tầm mắt.
Ngụy Kiệt thở phào.
Bên kia, sau khi Vong Xuyên offline, ngồi thật lâu trước máy tính chưa động.
Hắn trầm mặc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính đã đen, ánh mắt u ám.
...... Vong Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Nhưng mà, hắn không quá chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro