Chương 26: Tôi chưa có xuất sư
Hai mươi luân nhiệm vụ được phân thành bốn giai đoạn.
1-5 luân nhiệm vụ là giai đoạn thứ nhất, 5-10 là giai đoạn thứ hai, 10-15 là là giai đoạn thứ ba, 15-20 là giai đoạn cuối cùng.
Mỗi năm luân là một giai đoạn, càng về sau sẽ càng ngày càng khó.
Nhưng mà, ở trong mắt đại chúng các người chơi, khó nhất không phải giai đoạn cuối cùng, mà là giai đoạn thứ nhất mới đúng.
Bởi vì quá nhiều người chơi, căn bản là đoạt không được quái ==
Được hai đại thần Vong Xuyên cùng Tiết Sùng dẫn dắt, đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn nhẹ nhàng hoàn thành 1-5 luân nhiệm vụ đoạt quái ' gian nan ' nhất, tiếp theo đi đến 6 luân nhiệm vụ.
Sau khi vượt qua 1-5 luân nhiệm vụ, thời khắc không cần thủ ở địa điểm quái vật đổi mới cùng một chúng người chơi mãn cấp với người chơi chưa đầy cấp tranh đoạt quái vật.
Tiến trình tiếp theo của nhiệm vụ được đẩy mạnh, mức độ cạnh tranh của nhiệm vụ sau càng ngày càng thấp, nhưng khó khăn đồng thời cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Nhưng mà có Vong Xuyên cùng Tiết Sùng ở đây, bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn cảm thấy hoàn toàn không cần lo lắng.
......
Trước sau như một, Tiết Sùng đi phía trước, cũng không quay đầu lại, Vong Xuyên không nhanh không chậm đi theo sau.
Bảo Đại Hiệp nhìn Vong Xuyên phía trước thân hình thon dài đĩnh bạt, lại nhìn Tiết Sùng đi tuốt đằng trước không nói một lời, hai mắt tràn đầy sùng bái.
Bảo Đại Hiệp có chút cảm thán: "Lần đầu tiên biết nhiệm vụ này còn có thể nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên là đại thần, rất khác nhau......"
Khí Phách Nhất Đao có chút không phục: "Còn không phải là vũ khí mạnh một chút thôi sao, nếu tớ có vũ khí tử đẳng tám sao, nói không chừng so với cậu ấy còn mạnh hơn."
Bảo Đại Hiệp liếc mắt nhìn Khí Phách Nhất Đao một cái: "Đừng mạnh miệng, chẳng lẽ cậu còn có thể một đao giết hai người? Cậu thành thật thừa nhận cậu là hâm mộ ghen tị là được rồi."
Khí Phách Nhất Đao không nói.
A Long đột nhiên cảm giác được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn không trung: "A, Ngạn ca, sắc trời thay đổi."
Chỉ thấy bầu trời đang màu xanh đột nhiên trở nên u ám, theo bước chân bọn họ, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ sắc trời càng ngày càng tối.
Không biết từ khi nào mây đen hiện ra dần dần đem một chút ánh nắng còn lại cắn nuốt, thời gian không đến ba phút, toàn bộ không trung trở nên đen mịt.
Chợt, bên tai sáu người không hẹn mà cùng vang lên một tiếng hệ thống nhắc nhở máy móc lạnh băng.
【 hệ thống nhắc nhở: Thỉnh ngài, ở thời gian quy định giết chết 20 vệ binh bộ xương khô, hoàn thành xong tiến hành luân tiếp theo. Trước mắt nhiệm vụ tiến độ: 6/20. 】
Khi âm thanh hệ thống nhắc nhở kết thúc, mây đen che kín bầu trời dần tản ra.
Lúc sau mây đen tản ra, lộ ra lại không phải là ánh nắng nóng cháy, mà là huyết nguyệt tản ra bao trùm bầu trời.
Nhìn thấy huyết nguyệt cũng đại biểu cho việc bọn họ hoàn toàn tiến vào lãnh địa nhiệm vụ giai đoạn thứ hai.
Như cũ là rừng cây, nhưng cho người ta cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại người chơi chỉ có tầm nhìn 5 mét, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu quỷ dị điểu, có đôi khi thậm chí còn có thể cảm giác được cách đó không xa có một đôi mắt lạnh băng đang ở xa nhìn mình.
Tuy biết rằng là trò chơi cố tình xây dựng để tăng thêm phần hiệu quả, nhưng cảm giác sởn tóc gáy kia, quả thực là giống như tự mình tham gia vào hiện trường phim ma.
Bảo Đại Hiệp sờ sờ cánh tay không khỏi nổi da gà, nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Chúng ta ở chỗ này chờ quái vật tìm tới cửa, hay là tiếp tục đi về phía trước...... Cá nhân tôi cảm thấy canh giữ ở tại chỗ tương đối an toàn ổn thỏa hơn."
So với biểu hiện sợ hãi rất nhỏ Bảo Đại Hiệp, phản ứng A Long là một phen hoảng sợ ôm lấy Hoàng Phủ Văn Ngạn cách hắn gần nhất, run run rẩy rẩy nói: "Ngạn ca anh nhất định phải bảo hộ em."
Khí Phách Nhất Đao khinh thường nhìn hai người, vẻ mặt không cho là đúng nói, " Không phải chỉ là bộ xương khô thôi sao, có gì mà sợ. Hai người các cậu có phải đại nam nhân hay không, như thế nào mà sợ như vậy."
Không sai, tuy rằng cùng nhiệm vụ trước đều là nhiệm vụ đánh quái, nhưng tính chất nhiệm vụ lại hoàn toàn khác nhau.
Nhiệm vụ trước là yêu cầu người chơi chủ động đi tìm quái, nhiệm vụ vòng thứ sáu là quái vật chủ động tới tìm người.
Nhiệm vụ này từ một phương diện mà nói là nhẹ nhàng không ít, nhưng mà đối với người chơi có lá gan tương đối nhỏ mà nói, có chút không chịu nổi.
Rốt cuộc ở thời điểm ngươi đang đi đường, phía sau đột nhiên vụt ra hai mắt màu hồng quang, cả người bộ xương khô tản ra khí lạnh giơ đại đao muốn chém ngươi, thật là đáng sợ.
Hoàng Phủ Văn Ngạn thật ra không sợ quỷ hồn hay bộ xương khô, mà cảm thấy cảnh tượng có chút âm trầm.
"Cái này thì để hai vị đại thần quyết định đi." Nói xong, Hoàng Phủ Văn Ngạn nhìn qua hướng Vong Xuyên cùng Tiết Sùng.
Rốt cuộc bọn họ chỉ là một đám hoa thủy, nói như thế nào bọn họ cũng không nên quyết định.
Hoàng Phủ Văn Ngạn nói xong, Vong Xuyên ngược lại ngước mắt nhìn về phía Tiết Sùng, "Ở lại nơi này, hay là đi?"
Hai người A Long cùng Bảo Đại Hiệp đầy cõi lòng chờ mong nhìn lại hướng Tiết Sùng.
Tiết Sùng mắt cũng không nâng, "Vẫn luôn ở tại một chỗ không có hiệu suất." Nói xong, căn bản không đợi mấy người phản ứng, trực tiếp nhấc chân hướng tới chỗ sâu.
Vong Xuyên nhướng mày, sắc mặt không thay đổi, lẳng lặng đuổi kịp.
Hai người A Long cùng Bảo Đại Hiệp khóc không ra nước mắt rũ đầu xuống.
Quả nhiên, không đi bao lâu, mấy vệ binh bộ xương khô đột nhiên từ phía sau đoàn người Hoàng Phủ Văn Ngạn chạy ra.
Dưới ánh trăng đỏ như máu, vệ binh bộ xương khô lỗ trống hai mắt dày đặc hồng quang, người mặc binh phục thời trước, tay cầm đại đao hình bán nguyệt, đột nhiên hướng Khí Phách Nhất Đao đi ở nhất cuối cùng bổ tới.
Khí Phách Nhất Đao tuy có cảm thấy, nhưng đã muộn, thời điểm tránh né bị một vết đao máu chảy đầm đìa.
Vũ khí Khí phách Nhất Đao là vũ khí tấn công xa, cần khoảng cách nhất định để có thể phát huy ra thực lực lớn nhất.
Vì thế Khí Phách Nhất Đao chịu đau, dùng khẩu lệnh triệu hồi ra vũ khí, nhanh chóng lùi lại vài bước, ném lam đẳng tám sao trong tay mình.
Vệ binh bộ xương khô điều khiển đao trực tiếp đem vũ khí Khí Phách Nhất Đao đánh bay, sau đó xoay người nhảy qua A Long gần thứ hai mình.
Nhìn vệ binh bộ xương khô một đôi lỗ trống sâu thẳm hiện ra hai mắt trắng trống không, A Long sợ tới mức đái ra quần, vũ khí roi dài trong tay cũng không biết nên quăng hướng nào, nhắm hai mắt lại, tùy ý điều khiển loạn xạ.
Một bên Tiết Sùng sắc mặt không thay đổi, trong tay trường kiếm xà văn tử đẳng, chặn ngang bổ về phía eo vệ binh bộ xương khô , khi vệ binh bộ xương khô xoay người chuẩn bị phòng ngự, một chân nhanh chóng đá vệ binh bộ xương khô vệ binh, ngay sau đó thay đổi thân kiếm hướng về cổ vệ binh bộ xương khô vệ binh, trực tiếp làm đầu quái vật đứt lìa.
Cảm giác được trước mặt không có động tĩnh, A Long lén lút mở mắt ra, nhìn thấy Tiết Sùng sớm đã tiêu diệt vệ binh bộ xương khô, tức khắc cảm động lệ nóng doanh tròng, muốn bế cậu lên một phen.
A Long: "Đại thần --"
Đại thần quả nhiên vẫn là bạn tốt!
A Long đang chuẩn bị nhào lên, sau đó lại nghe thấy Tiết Sùng cũng không quay đầu lại nói câu......
"Cách xa tôi ra một chút."
A Long đứng ở tại chỗ, hóa đá.
......
A Long mắt nhìn Tiết Sùng mặt không biểu cảm cách đó không xa cùng bộ xương khô chiến , lẩm bẩm ' Cậu ấy thế nào một chút đều không sợ ', nói xong, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vong Xuyên đem cánh tay bộ xương khô ném xuống.
A Long: "......"
Khụ khụ, hắn muốn về nhà......
Tiết Sùng hàng năm trà trộn với chiến trường dã khu, giết người vô số, cho nên thực lực tự nhiên không nói chơi. Dù là hai bộ xương khô cùng nhau tiến lên cũng không mảy may làm biểu cảm Tiết Sùng dao động.
Nhưng mà không dự đoán được chính là, bộ xương khô trước mặt Vong Xuyên thấy mình không có phần thắng, vì thế xoay người tấn công Tiết Sùng cách gần mình nhất.
Vong Xuyên nhướng mày, theo sát sau đó, lại chỉ thấy Tiết Sùng mặt không đổi sắc đối mặt với bốn con quái vật, cảm giác được đằng sau tới gần cậu, sắc mặt trầm xuống, nhăn mi lại.
Vì muốn cách Vong Xuyên xa một chút, Tiết Sùng trái ngược hướng Vong Xuyên lùi bước lại, lại vô ý nhất thời quên mất tồn tại của bộ xương khô. Bộ xương khô điều khiển đao hướng sau lưng Tiết Sùng chém tới, Tiết Sùng tránh không kịp, đang chuẩn bị ngạnh sinh sinh tiếp được, Vong Xuyên một bên hơi hơi ngưng thần, một chân đem vũ khí trong tay bộ xương khô đá bay, đồng thời trường kiếm kim sắc long lân một kiếm chém vào cổ bộ xương khô.
Đoán trước được thương tổn đã đến nhưng không có, Tiết Sùng hơi kinh ngạc, nâng mắt nhìn người bên cạnh, nhìn thấy Vong Xuyên, nao nao.
Tiết Sùng: "Đa tạ."
Nói xong, lại lui về phía sau nửa bước.
Động tác Tiết Sùng thu hết vào đáy mắt Vong Xuyên, đôi mắt Vong Xuyên híp lại, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Không cần, thuận tay mà thôi."
Một đợt quái vật thuận lợi bị tiêu diệt, âm thanh máy móc của hệ thống nhắc nhở quen thuộc lại vang lên bên tai mỗi người.
【 hệ thống nhắc nhở: Đội ngũ ngài giết chết 7 bộ xương khô, tiến độ nhiệm vụ 7/20. 】
Nghe xong, Khí Phách Nhất Đao nhướng mày nói: "7 bộ? Vậy không phải còn 2 lượt nữa nhiệm vụ vòng thứ sáu của chúng ta sẽ kết thúc?"
Bảo Đại Hiệp cười khổ, "Nhưng đừng đến nữa, vừa rồi thiếu chút nữa mất mạng nhỏ của tôi...... Các cậu ai có dược cấp cứu, tôi còn rớt máu, sắp chết rồi......"
Hoàng Phủ Văn Ngạn từ trong bọc lấy ra một viên đưa cho hắn, đồng thời bỏ thêm một câu, "Một viên một kim, đợi lát nữa làm xong nhiệm vụ nhớ đưa tiền."
Bảo Đại Hiệp oán giận: "Ngạn ca! Làm người không được như vậy!"
Hoàng Phủ Văn Ngạn làm bộ không nghe thấy, hắn nhìn Vong Xuyên cùng Tiết Sùng, biểu tình không cấm có chút hổ thẹn.
Bởi vì từ đầu tới đuôi đều là Vong Xuyên cùng Tiết Sùng xuất lực, bọn họ căn bản không có tác dụng gì, ôm đùi cũng ôm đến quá rõ ràng.
Hoàng Phủ Văn Ngạn nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: "Các cậu yêu cầu cái gì đều có thể nói, không cần tiền."
Vong Xuyên liếc nhìn Hoàng Phủ Văn Ngạn, bình tĩnh nói: "Thứ tôi yêu cầu cậu khả năng mua không nổi."
Vong Xuyên nói xong, Hoàng Phủ Văn Ngạn lúc này mới nhớ tới thân phận đối phương là hạng nhất bảng tài phú, có chút xấu hổ nói: "Ha ha, tôi đã quên đại thần vẫn là đệ nhất bảng tài phú thổ hào......"
Nói xong, Hoàng Phủ Văn Ngạn nhìn về phía Tiết Sùng một bên từ đầu đến cuối cũng chưa nói chuyện, còn chưa mở miệng, liền bị đối phương lạnh mặt cắt đứt.
Tiết Sùng mặt vô biểu tình: "Không cần."
Hoàng Phủ Văn Ngạn cười gượng: "Ha ha, không cần cũng được, kỳ thật tôi cũng chỉ là nói đùa thôi, thật sự cho đi tôi luyến tiếc lắm!"
Đại khái là ở chung một chút thời gian, Bảo Đại Hiệp thế mà cảm thấy Vong Xuyên cao cao tại thượng trở nên có chút bình dị gần gũi lên, nhịn không được tiến lên, hỏi: "Cái kia...... Đại thần, có thu đồ đệ không?"
Vong Xuyên quét mắt liếc hắn một cái.
Bảo Đại Hiệp sợ khiến cho Vong Xuyên không vui, vội vàng nói thêm: "Đại thần đừng hiểu lầm, không phải đi bái sư NPC hệ thống. Cái thứ này gây nhiều phiền toái cho đại thần, tôi như thế nào mà không biết xấu hổ. Tôi chỉ nghĩ muốn đại thần chỉ điểm tôi vài câu là được, một hai câu cũng có thể."
Bảo Đại Hiệp nói xong câu này, A Long cùng Hoàng Phủ Văn Ngạn tức khắc nổ tung.
ĐM! Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới cái biện pháp này! Thằng này gian trá thật!
Khí Phách Nhất Đao vẫn là khịt mũi coi thường, kiên quyết không cùng bọn họ làm bạn.
Vong Xuyên: "Tôi không thể thu đồ đệ."
Không phải không thu đồ, mà là không thể thu đồ đệ. Tuy chỉ kém một chữ, nhưng hàm nghĩa sai lệch quá nhiều. Bảo Đại Hiệp không khỏi nhất thời có chút mơ hồ.
Bảo đại hiệp: "Hả?"
Vong Xuyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi chưa có xuất sư."
Nói xong, Vong Xuyên ánh mắt lẳng lặng mà nhìn về phía Tiết Sùng không nói một lời, ánh mắt ý vị thâm trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro