Chương 24
Đại khái là bởi vì ngày thường Vong Xuyên rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, mới đi đường không đến 3 phút, đã có ít nhất 5 người chơi trở lên tiến lên đến gần đây.
Elena: " Đại thầnVong Xuyên muốn đi đâu vậy, cho tôi bái một cái với."
Tám Ngàn Dặm Mây Và Trăng: "Xuyên đại thiếu nhận đồ đệ không? Loại kiểu phi thường dễ thương ý!"
Bạch Nguyệt Nguyệt: "Ôi mẹ ơi, xem tôi thấy được ai kìa! Tôi muốn đi chụp ảnh chung --"
Bánh Bao: "Vong Xuyên đại thần tôi là fans cậu đó! Có thể thêm bạn tốt hay không? Chỉ cần thêm bạn tốt thôi, tôi tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy anh......"
Vong Xuyên đã biến mất rất lâu, vừa xuất hiện ở trước mắt mọi người, thì đã bị hai con mắt tỏa ánh sáng của các người chơi bao phủ nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, Vong Xuyên đã hoàn toàn bị bao phủ bởi biển người.
Cách đám người, Tiết Sùng đứng ở xa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng mà cũng chỉ có liếc mắt một cái, sau đó bình tĩnh tự nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi đến hướng ngoài cửa thành.
Vong Xuyên không tới đối với Tiết Sùng mà nói ngược lại là chuyện tốt.
Nếu Vong Xuyên có mặt ở đây, thì trong quá trình làm nhiệm vụ Tiết Sùng ngược lại còn phải thời khắc chú ý cùng hắn duy trì khoảng cách.
Tiết Sùng đã đi xa, Vong Xuyên thì vẫn bị một đám người chơi vây quanh ở trung tâm không thể động đậy.
Sắc mặt Vong Xuyên dần dần tệ xuống, biểu tình hiển nhiên đã là có chút không vui.
Vong Xuyên luôn luôn phiền chán loại tình hình này, cho nên mới rất ít khi xuất hiện ở thành chủ dành cho người mãn cấp hay các dã khu.
Bỗng nhiên, Vong Xuyên như đột nhiên cảm thấy được cái gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về hướng bên ngoài đám người.
Tầm mắt đảo nhanh kiểm tra một vòng, quả nhiên, chung quanh sớm đã không thấy thân ảnh Tiết Sùng.
Vong Xuyên sắc mặt trầm xuống, âm thanh tức khắc lạnh hơn: "Tránh ra."
Một chúng người chơi thoáng nhìn biểu tình âm trầm lạnh nhạt của Vong Xuyên, mọi người không hẹn mà cùng run run, sau đó tự giác thối lui về phía sau.
......
Con đường rộng rãi và bình yên bên trong Cửu Nam Trang lại rộng mở, Tiết Sùng theo đường chính đi một đường thẳng tắp tới vị trí cửa thành, thẳng đến khi ra khỏi cửa thành, bước chân lúc này mới không nhanh không chậm ngừng lại.
"Bạch Hổ."
Theo âm thanh của Tiết Sùng, một con hổ màu trắng xuất hiện ở bên cạnh người cậu.
Con hổ màu trắng có hình chữ Vương thú văn trên đỉnh đầu, thân hình cường tráng, ánh mắt lạnh băng sắc bén càng làm thêm khí phách mười phần.
Bạch Hổ vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh người Tiết Sùng, thoạt nhìn thập phần có lực uy hiếp.
Lúc này, vừa lúc có người chơi đi ngang qua bên cạnh Tiết Sùng, người nọ nhìn Bạch Hổ bên cạnh cậu liếc mắt một cái, lại nhìn cấp bậc trên đỉnh đầu cậu, lại khinh thường xuy một tiếng, "Đúng là nghèo kiết xác."
Nói xong, liền cưỡi tọa kỵ hỏa phượng của mình tiêu sái rời đi.
Khụ...... Tuy tọa kỵ Bạch Hổ thoạt nhìn khí phách mười phần, nhưng kỳ thật Bạch Hổ này chỉ là quà hệ thống tặng.
Không cần tiền, thời điểm mỗi người chơi tới cấp 60 đều sẽ có được một con.
Nói cách khác, tọa kỵ Bạch Hổ bên cạnh người Tiết Sùng thoạt nhìn khí phách mười phần, kỳ thật là rẻ tiền nhất ( không cần tiền ), bình thường nhất, nhất không chớp mắt, thậm chí có thể xưng là tọa kỵ chuyên dùng của bần dân.
Nguyên nhân người nọ khinh thường cũng rất đơn giản, nếu chỉ là cấp 60, mới nhận được tọa kỵ, thì còn có thể lý giải. Nhưng đã cấp 80, còn dùng tọa kỵ rác rưởi này, khiến cho người khác không thể lý giải.
Khoảng cách giữa cấp 60 đến cấp 80 chỉ là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống, từ nhiệm vụ nhận được khen thưởng đều có thể mua tọa kỵ bậc năm ở nơi NPC thương nhân.
Cho nên, Tiết Sùng đã 'cấp 80 ' còn dùng tọa kỵ Bạch Hổ ở trong mắt những người khác, chính là một người nghèo kiết xác.
-- Còn là cấp sử thi.
Nếu vừa rồi người nọ biết hiện tại Tiết Sùng là ở trong trạng thái dịch dung, cũng không phải cấp 80 mà là mãn cấp cấp 120, không biết sẽ suy nghĩ gì......
Nếu người nọ lại biết vũ khí Tiết Sùng đã lên tới tử đẳng 8 sao, không biết lại sẽ là suy nghĩ gì......
Hiện tại cơ bản người chơi mãn cấp hầu hết là tử đẳng một sao hai sao, mạnh một chút thì bốn sao năm sao, sáu sao trở lên cơ hồ là rất khó gặp.
...... Đến nỗi Vong Xuyên có kim đẳng mãn sao, quả thực trình độ chính là khủng bố đến biến thái.
Tiết Sùng đều tiêu tiền vàng ở trên trang bị, cho nên không có tiền mua tọa kỵ cũng là việc đương nhiên. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là cậu đối với chuyện này cũng không có quan tâm.
Đối với Tiết Sùng mà nói, tọa kỵ chỉ là một công cụ thay đi bộ, trừ cái này ra thì không có tác dụng khác. Công cụ thay đi bộ chỉ cần một cái là đủ rồi, không cần thiết tốn tiền mua thêm.
Tiết Sùng đang chuẩn bị nhích người cưỡi lên tọa kỵ, đi đến địa điểm nhiệm vụ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một con hồ ly to lớn cao tới 5 mét, đúng lúc chắn trước mặt Tiết Sùng.
Trước mắt hồ ly thập phần thật lớn, ước chừng Bạch Hổ bên cạnh người Tiết Sùng lớn gấp mười lần, nó xoã tung cái đuôi cực lớn, trực tiếp đem phong cảnh trong phạm vi tầm mắt Tiết Sùng toàn bộ bao trùm.
Trên cơ thể hồ ly chín đuôi phiếm màu ngọn lửa đỏ tím, một đôi mắt hẹp dài cũng bày biện ra bộ dáng màu đỏ tím, sau đó, con mắt cũng không nháy mắt nhìn...... Cậu?
Tiết Sùng nhíu mày khó hiểu.
Tiết Sùng không nhớ rõ khi nào cậu cùng tọa kỵ sang quý nhất trò chơi có quan hệ.
Tọa kỵ che trước mặt Tiết Sùng tên là Thiên Hồ Cửu Vĩ, là tọa kỵ sang quý nhất【 Thiên Khải 】.
Hơn nữa, trong trò chơi chỉ có ba con, hơn nữa -- dù ra giá cũng không có người bán.
"Xem ra cũng không đến trễ."
Một giọng nam quen thuộc từ phía sau truyền đến, thân hình Tiết Sùng khựng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn, sau đó, liền thấy được gương mặt trắng nõn tinh xảo tuấn mỹ kia của Vong Xuyên.
Nhìn thấy Vong Xuyên, Thiên Hồ Cửu Vĩ trước mắt Tiết Sùng làm như siếp là vui vẻ, cái đuôi vui sướng lắc lắc.
Vong Xuyên ngước mắt nhìn mắt Thiên Hồ Cửu Vĩ, hơi hơi dừng lại một chút, đem ánh mắt chuyển hướng sang Tiết Sùng, nhàn nhạt nói: "Nó rất thích cậu."
Cái gì?
Tiết Sùng nhíu mày: "...... Nó?"
Nói xong, Tiết Sùng chần chờ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu Thiên Hồ Cửu Vĩ, sau đó nhìn về phía Vong Xuyên.
Vong Xuyên không nói gì, hiển nhiên là đã cam chịu.
Hai giây sau, Tiết Sùng đột nhiên phản ứng lại đây là cái gì, lại ngẩng đầu nhìn mắt Thiên Hồ Cửu Vĩ, rồi đem ánh mắt chuyển hướng sang Vong Xuyên.
Dường như biết Tiết Sùng suy nghĩ cái gì, Vong Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Rất lâu lúc trước mua."
Thanh âm Vong Xuyên thập phần bình tĩnh, bình tĩnh giống như một con tọa kỵ giá cả mười mấy vạn nhân dân tệ đối với hắn mà nói cũng chỉ là mấy tờ nhân dân tệ thôi. Không đáng nhắc tới.
Trước kia Tiết Sùng đang xem diễn đàn công lược trò chơi, không cẩn bấm vào bài viết hot nhất, tiêu đề bài viết Tiết Sùng còn mơ hồ nhớ rõ, gọi là # Tám truyện hiện thực bối cảnh của đại thần đệ nhất Vong Xuyên trong【 Thiên Khải 】#.
Bài viết nói Vong Xuyên ở hiện thực là một phú nhị đại, ngày thường đi siêu xe giá trị trăm vạn, bạn gái là người mẫu một tháng đổi một lần.
Vì để xác minh bài viết đều là sự thật, còn dán lên một loạt ảnh chụp cùng lịch sử trò chuyện. Ở bên cạnh cũng chú thích suy đoán cùng quan điểm của mình.
Hình ảnh cũng mơ hồ không rõ, thoạt nhìn như là tìm trên mạng, lịch sử trò chuyện cũng như là tự mình bịa đặt.
Còn có nhiều ý kiến ở trong bài viết phản bác Vong Xuyên là một nghiên cứu sinh, cũng không phải phú nhị đại, chỉ là có đầu óc kinh tế phi thường, ở đại học liền tự mình mở công ty nhỏ, hoạt động không tồi, trước mắt đã là một công ty niêm yết.
Còn có người phản bác là mình đã chính mắt gặp qua Vong Xuyên, nói Vong Xuyên là một giáo thảo của một đại học nổi tiếng, bối cảnh cực kỳ tốt. Chỉ là Vong Xuyên trong hiện thực cùng Vong Xuyên trong trò chơi là hai bộ dáng khác nhau, phi thường đào hoa, bất cần đời......
Tóm lại, mặc kệ là cách nói nào, đều thoát không được hai chữ.
-- Có tiền.
Trên thực tế sự thật này cũng không cần người khác chứng minh, từ việc Vong Xuyên hàng năm chiếm cứ hạng nhất bảng tài phú cũng đã đủ xác minh.
Cũng đúng, Vong Xuyên là người có tiền nhất trong【 Thiên Khải 】, dù là tọa kỵ hiếm, chỉ sợ đối với hắn mà nói cũng chỉ là một con tọa kỵ có thể sử dụng tiền mua được mà thôi. Không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.
Tiết Sùng liếc mắt nhìn Vong Xuyên một cái, im lặng thu hồi tầm mắt.
Theo như lời Vong Xuyên, Thiên Hồ Cửu Vĩ thoạt nhìn thập phần thích cậu, không ngừng phe phẩy cái đuôi to xoã tung của mình, còn thỉnh thoảng ưm ư một tiếng, muốn lại đây cọ.
Tiết Sùng nhíu mày, bất động thanh sắc lùi về phía sau một chút.
Tuy nói cậu chỉ chán ghét nam nhân, nhưng bản chất rốt cuộc vẫn là không thích cùng người khác thân cận, mặc dù là động vật cũng giống nhau.
Thị giác thần kinh của động vật so với người chơi nhanh nhạy rất nhiều, mặc dù động tác Tiết Sùng rất nhỏ, những vẫn bắt được cử chỉ đó.
Cảm giác được Tiết Sùng xa cách, Thiên Hồ Cửu Vĩ mất mát rũ đầu xuống.
Cái gọi là tọa kỵ cao đẳng cùng tọa kỵ bình thường khác nhau ở chỗ này, tọa kỵ cao đẳng sẽ cảm xúc hóa, vui vẻ hay buồn bực , nhưng tọa kỵ bình thường sẽ không có.
Đối với tính tình tọa kỵ của mình, Vong Xuyên làm chủ nhân nó mấy năm tất nhiên rất rõ ràng.
Tọa kỵ càng quý hiếm, thì càng không thích thân cận người xa lạ. Càng đừng nói là chủ động thân cận một ' người xa lạ ' chưa bao giờ gặp qua.
Trong nháy mắt, biểu tình Vong Xuyên có chút vi diệu.
Không chú ý tới ánh mắt có chút vi diệu của Vong Xuyên, Tiết Sùng một bên nhìn thời gian, tiếp theo mặt vô biểu tình nói: "Tôi đi đến nhiệm vụ trước." Nói xong, trực tiếp cưỡi lên tọa kỵ, cũng không quay đầu lại rời đi.
Không quá một hồi, thân ảnh Tiết Sùng liền biến mất ở trong tầm nhìn của Vong Xuyên.
Tiết Sùng đi xa, lúc này Vong Xuyên lại không vội.
Vong Xuyên trầm mặc nhìn chăm chú vào hướng Tiết Sùng rời đi, nửa ngày, đột nhiên nghiêng mặt nhìn về phía Thiên Hồ Cửu Vĩ, lẳng lặng hỏi: "...... Ngươi cảm thấy là cậu ấy?"
Thiên Hồ Cửu Vĩ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Vong Xuyên khựng hai giây, lại nói tiếp: "Ta quên mất, ngươi còn không có gặp qua cậu ấy......"
Thanh âm đến cuối cùng, gần như trở nên không thể nghe thấy.
......
Dâng Hương cốc.
Vừa đến thứ sáu, Dâng Hương cốc sẽ trở nên thập phần náo nhiệt.
Người chơi mãn cấp cùng ma mới cùng ở một khu vực, vì nhiệm vụ, tranh đoạt đồng đội, tranh đoạt quái vật, thậm chí là vì một con quái vật mà trở mặt thành thù.
Ngoài Dâng Hương cốc, vì muốn tranh đoạt đồng đội mạnh, một đám người chơi không đủ tổ đội sẽ canh giữ ở ngoài cốc, chờ cao thủ xuất hiện, ôm cây đợi thỏ.
Đội ngũ cấp 100 trở lên, mượn thực lực mạnh mẽ của cao thủ, mà dưới cấp 100, thì chính là chờ đội ngũ hảo tâm tới cho bọn họ ôm đùi.
Tuy nói trên đỉnh đầu Tiết Sùng giắt mấy cái chữ to La Sinh Môn, nhưng bởi vì mới cấp 80, cho nên đại bộ phận người đều do dự.
Bất quá cũng chỉ có đại bộ phận, còn có một bộ phận nhỏ không phải.
Đến nỗi một số bộ phận nhỏ kia, cấp bậc người chơi cũng là cùng Tiết Sùng giống nhau, bởi vì đội ngũ cấp bậc quá thấp, kéo không được cao thủ, cho nên đành phải kéo người chơi cùng đẳng cấp với mình.
Người qua đường A "Hắc! Cậu là La Sinh Môn! Nghe nói thành viên La Sinh Môn đều là cao thủ nhất trên nhất, thực lực của cậu khẳng định cũng không tồi. Muốn vào đội chúng tôi không?"
Người qua đường B: "Đại thần...... Chúng tôi có vài người thời gian chơi chưa bao lâu, không biết nên chơi như thế nào...... Cậu có thể mang tụi tân thủ như bọn tui không?"
Người qua đường C: "Chúng tôi không giống mấy người chỉ kéo cậu vào làm không công đâu, một nhiệm vụ, trả 3 kim, có làm hay không? 3 kim là phúc hậu lắm tồi, nhiệm vụ này cũng nhiều quá 5 kim......"
Tiết Sùng: "Tôi có đội rồi."
Tiết Sùng nhíu mày lãnh ngôn từ chối, nhưng những người đó lại căn bản không tin, bởi vì chung quanh Tiết Sùng căn bản là nhìn không thấy đội viên khác tồn tại.
Vì thế, những người đó đem lời của Tiết Sùng thành là lấy cớ có lệ với bọn họ, lập tức trở nên khó chịu càng làm khó cậu hơn.
Bởi vì người cạnh tranh quá nhiều, thậm chí, còn tiến lên trực tiếp bắt lấy tay Tiết Sùng đem cậu mang đi.
Lúc này, Tiết Sùng từ đầu tới đuôi đều thờ ơ rốt cuộc cũng có phản ứng.
Tiết Sùng nhíu mày, cả người tản ra khí lạnh, chán ghét trên mặt nhìn không sót, "Cách xa tôi ra một chút."
Nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiết Sùng lạnh tới cực điểm, một chúng người chơi ngượng ngùng, lẩm bẩm ' Không phải là một người La Sinh Môn thôi sao, chúng tôi kéo cậu xem thử thôi ', ngoài miệng tuy là một bộ dáng khinh thường, nhưng lại vẫn là ngoan ngoãn tản ra.
Lúc sau người chơi chung quanh tản ra, sắc mặt Tiết Sùng lúc này mới tốt hơn một chút.
Nếu những người đó lại đến gần một chút, chỉ sợ Tiết Sùng không nhịn được đại khai sát giới.
......
Cách đó không xa, bốn người nghiêng đầu vào gốc cây đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Nói đúng ra là từ lúc Tiết Sùng sau khi xuất hiện, vẫn luôn chú ý cậu.
Bốn người trung, một người chơi tên A Long liếc mắt nhìn Tiết Sùng một cái, sau đó quay đầu đối mặt với ba người khác nói: "Hiện tại hắn chỉ một người, cậu nói chúng ta nên hay không kéo hắn vào đội ngũ? Tuy rằng mới cấp 80, nhưng mà cũng không tồi."
Dứt lời, mắt hắn nhìn chung quanh một mảnh đều là người chơi mới trên dưới cấp 40, 50, sau đó ghét bỏ thu hồi tầm mắt.
Tuy nói người chơi ở đây cấp 100 trở lên cũng có rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều đã tổ đội, nếu không tổ đội, khẳng định là bạn đồng hành còn đang trên đường tới.
Người chơi cấp 100 trở lên, nói như thế nào cũng đều có mấy người quan hệ bạn tốt không tồi ( Ngoại trừ Vô Tẫn Trường Dạ ), đơn giản vì bớt việc, cũng vì tránh phiền toái không cần thiết, người chơi cấp 100 thậm chí là cấp 90 trở lên đều cùng người quen tổ đội, đơn lẻ một người cơ hồ nhìn không thấy. Cho dù có, cũng đã sớm bị đội ngũ khác nhanh chóng đoạt đi rồi.
Mấy người từ khách điếm đi tới nơi này sau, đợi gần mười phút, thật vất vả mới tìm được mấy người chơi cấp 100 trở lên, không phải có đội ngũ, căn bản chính là không để ý tới.
Còn lại, cũng chỉ có những người mới ' không ai muốn '.
Khí Phách Nhất Đao nhìn theo tầm mắt A Long, ngay sau đó phụ họa nói: "Tớ cảm thấy A Long nói có lý. Chúng ta hiện tại ở nơi này cũng là chờ, lại chờ đợi, trời đã tối rồi. Tuy mới cấp 80, nhưng mà người tốt xấu gì cũng là La Sinh Môn, La Sinh Môn có yếu cũng sẽ không yếu đến nỗi nào......"
Trong đó một cái tên là Bảo Đại Hiệp nhìn Tiết Sùng cách đó không xa lạnh mặt, mày lại nhíu lại, lo lắng nói: "Nếu là La Sinh Môn, thực lực đương nhiên không có vấn đề gì. Không quan trọng là, người ta sẽ vào đội chúng mình không?"
A Long vỗ vỗ ngực, "Cái này cậu không cần lo lắng, chỉ bằng miệng lưỡi không quá ba tấc của tui, thì đây là chuyện nhỏ --"
Không chờ A Long nói xong, cuối cùng một người trước sau không nói, nhịn không được ra tiếng đánh gãy, "Lưỡi cậu cái rắm, không nghe thấy hắn vừa rồi nói đã có đội rồi sao? Có chút tiền đồ hay không, La Sinh Môn chẳng lẽ rất trâu bò sao?"
Âm thanh A Long yếu đi: "Ngạn ca, có lẽ hắn chỉ là nói cho có lệ với những người đó thì sao? Nếu hắn có đội, chúng ta còn có thể kéo thêm đội viên của hắn! Nói không chừng còn có thể tổ đội với hội trưởng Vong Xuyên của bọn họ! Đến lúc đó trong đội ngũ có Vong Xuyên đại thần đỉnh cấp ngồi vững, xem ai còn dám tranh cùng chúng ta --"
Không sai, bốn người này, chính là mấy người lúc trước đụng phải Tiết Sùng ở khách điếm.
Ngạn ca trong miệng A Long, cũng chính là Hoàng Phủ Văn Ngạn lúc trước gây sự với Tiết Sùng.
Hoàng Phủ Văn Ngạn trực tiếp dội một chậu nước lạnh xuống: "Không có khả năng, tỉnh tỉnh đi, đừng có nằm mộng. Vong Xuyên sao có thể xuất hiện ở chỗ này, nếu xuất hiện ở chỗ này, tao liền --" đem đầu tao làm bóng cho chúng mày đá!
Nhưng còn chưa chờ Hoàng Phủ Văn Ngạn nói xong, trong tầm mắt hắn, đột nhiên xuất hiện một con Thiên Hồ Cửu Vĩ vô cùng lớn.
Âm thanh Hoàng Phủ Văn Ngạn nháy mắt đột nhiên im bặt.
Hoàng Phủ Văn Ngạn nhìn thấy Thiên Hồ Cửu Vĩ dại ra một giây, còn đang suy nghĩ Vong Xuyên không có khả năng xuất hiện ở chỗ này......
Kết quả giây tiếp theo, Vong Xuyên gương mặt lãnh đạm tuấn mỹ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Hoàng Phủ Văn Ngạn: "......"
Ba người kia nhìn Vong Xuyên cùng Thiên Hồ Cửu Vĩ dại ra mấy giây, nửa ngày mới hoàn hồn.
Sau khi hoàn hồn, ba người quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Phủ Văn Ngạn, hỏi: "Ngạn ca anh vừa rồi muốn nói cái gì?"
Hoàng Phủ Văn Ngạn: "...... Không có gì."
......
Khi những người khác còn cảm thán không hổ là tọa kỵ quý nhất【 Thiên Khải 】, thì đã có người nhanh chóng phản ứng lại.
-- Hiện tại chỉ có một mình Vong Xuyên!
Một người = không có đội
Vì thế người chơi ở đây sôi nổi tiến lên, vội vàng mời Vong Xuyên gia nhập đội ngũ của mình.
Có Vong Xuyên trong đội, còn gì phải lo nhiệm vụ không hoàn thành?
Đại Dứa: "Vong Xuyên đại thần vào đội chúng tôi nhé? Chúng tôi có tay chơi già đời dẫn dắt, tuyệt đối ổn!"
Ếch Xanh Da Độc: "Xuyên thần, trong đội ngũ chúng tôi tất cả đều là các em gái độc thân, đáng yêu, vui vẻ đều có --"
Hoa Lưu Li Ửng Đỏ: "Dùng mấy em gái câu dẫn người? Vong Xuyên đại thần, mấy người chúng tôi đều là tân nhân, có thể mang theo không? Nếu không được cũng không sao."
Ốc Sên Nhỏ Hờn Dỗi: "Phía trước dẹp qua một bên đi, đừng chắn đại gia nói chuyện. Xuyên đại thần, đại thần bảng xếp hạng vào đội chúng tôi không? Đều là cao thủ trên bảng xếp hạng, khoảng hai giờ là xong nhiệm vụ......"
Một chúng người chơi có cả người dùng chiêu trò, vì có thể kéo Vong Xuyên vào đội.
Nhưng mà, mặc kệ bọn họ dùng dạng chiêu trò gì, tung ra dạng mồi gì, Vong Xuyên đều thờ ơ.
Vong Xuyên nhàn nhạt nói: "Tôi có đội rồi." Tiếp theo, đem tầm mắt chuyển hướng sang Tiết Sùng cách đó không xa: "Đội trưởng, chúng ta đi thôi."
Tiết Sùng: "......"
Tiết Sùng khóe mắt giật giật, không nói gì nhìn chăm chú Vong Xuyên hai giây, rồi xoay người nhấc chân đi vào trong Dâng Hương cốc.
Vong Xuyên đem thu hồi Thiên Hồ Cửu Vĩ, rồi bình thản ung dung đuổi kịp bước chân Tiết Sùng.
......
Không nghĩ tới Vong Xuyên thế mà đã gia nhập đội ngũ, càng không nghĩ tới chính là Vong Xuyên còn không phải đội trưởng, đội trưởng lại là một người mới cấp 80, là vô danh tiểu tốt chưa từng có gặp qua, mọi người trong khoảng thời gian ngắn có chút mơ hồ.
Bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn đứng ở tại chỗ trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt.
Bảo Đại Hiệp: "Ngạn ca, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Bây giờ người cấp 80 cũng đã không còn......"
Khí Phách Nhất Đao: "Mẹ nó, lão tử chỉ là muốn làm cái nhiệm vụ, như thế nào lại khó như vậy!"
A Long: "Vong Xuyên cùng Thạch Sam Cựu Nhân cũng đã đi xa......"
Thời điểm vẻ mặt mọi người đại khổ cừu thâm, Hoàng Phủ Văn Ngạn đột nhiên nghĩ tới một biện pháp.
Hoàng Phủ Văn Ngạn chỉnh lại thân mình, cười xấu xa, hạ giọng, nhỏ giọng nói: "Còn tổ đội cái gì? Chúng ta một đường đi theo phía sau bọn họ không phải được rồi sao? Nhìn thấy phản ứng vừa rồi của những người đó không? Đến lúc đó, khẳng định sẽ có người vì muốn bọn họ vào đội ngũ, hoặc là La Sinh Môn chủ động đem quái vật nhường cho bọn họ, đến lúc đó, chúng ta liền cướp lợi ích này......"
Hoàng Phủ Văn Ngạn còn chưa nói xong, mặt khác ba người kia đã hiểu ngầm.
"Ngạn ca quả nhiên lợi hại!"
......
Khe vực Dâng Hương mở ra, bên trong là một mảnh rừng cây rậm rạp thô tráng.
Tuy bản đồ Dâng Hương cốc thập phần lớn, vị trí quái vật xuất hiện cũng phân tán khắp nơi, phi thường khó tìm, nhưng Tiết Sùng hàng năm một mình xoát các nhiệm vụ và phó bản lớn đã sớm sờ thấu những địa điểm quái vật ra mới trong Dâng Hương cốc.
Bởi vậy, khác với người chơi khác, Tiết Sùng không tìm tới tìm lui, bước chân không ngừng, bay thẳng đến chỗ mục tiêu.
Bộ dáng ngựa quen đường cũ kia, căn bản không phải một người mới chơi, bộ dáng kia biểu hiện ra không phải là người mới.
Vong Xuyên đi theo sau đó, đôi mắt càng thêm thâm trầm.
Đương nhiên, cũng không phải chỉ có một mình Tiết Sùng quen thuộc Dâng Hương cốc, còn chưa đi đến vị trí quái vật đổi mới, ước chừng cách còn khoảng một đoạn, mơ hồ có thể thấy không ít người chơi như hổ rình mồi thủ ở bên cạnh.
Những người chơi thông thạo vị trí quái vật đổi mới, trên cơ bản đều là người chơi thâm niên, chơi【 Thiên Khải 】 một năm trở lên.
Cho nên, hiện tại người chơi canh giữ ở đây, 80% đều là mãn cấp, vũ khí tử đẳng hai sao trở lên. 20% còn lại, chính là đánh bậy đánh bạ, hoặc chính là giống Hoàng Phủ Văn Ngạn, lén lút đi theo phía sau người chơi thâm niên như Tiết Sùng và Vong Xuyên.
Bởi vì cách một khoảng, cho nên những người chơi đó cũng không chú ý tới hai người Tiết Sùng cùng Vong Xuyên.
Tiết Sùng đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú vào người chơi cách đó không xa, hai mắt híp lại.
Đám Hoàng Phủ Văn Ngạn một đường trộm đi theo phía sau Tiết Sùng cùng Vong Xuyên, sau khi nhìn thấy một đám người chơi mãn cấp cách đó không xa, tức khắc trầm mặc.
A Long trước hết đánh vỡ yên lặng: "Ngạn ca, cái kia, chúng ta còn có thể cướp quái sao......"
Nếu chỉ là một đám người chơi mãn cấp bình thường cũng thôi đi, bọn họ lập tức ở lại cướp quái. Nhưng tình hình hiện tại là, đám người chơi mãn cấp trước mắt này, phần lớn đều là danh nhân trong 【 Thiên Khải 】, nếu ở trước mặt bọn họ cướp quái, phỏng chừng về sau cũng đừng mong lăn lộn ở trong trò chơi......
A Long dứt lời, hai người Bảo Đại Hiệp cùng Khí Phách Nhất Đao cũng nhìn về phía Hoàng Phủ Văn Ngạn.
Hoàng Phủ Văn Ngạn xem xét đám người chơi mãn cấp cách đó không xa, mỗi người khí phách mười phần, miệng không tự giác nuốt nước miếng, nhưng vẫn là hư trương thanh thế nói: "Như thế nào lại không cướp? Còn không phải chỉ là một đám người chơi mãn cấp thôi sao? Tao Hoàng Phủ Văn Ngạn đại danh đỉnh đỉnh còn có thể sợ không thành?"
Ba gã tuỳ tùng không rõ nguyên do trước mắt sáng ngời, nói: "Vẫn là Ngạn ca của chúng ta trâu bò! Ngạn ca uy vũ!"
Ba gã tuỳ tùng trong mắt tràn đầy sùng bái, cực thỏa mãn hư vinh trong lòng Hoàng Phủ Văn Ngạn.
Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, hai chân hơi hơi run, Hoàng Phủ Văn Ngạn lại vẫn là ra vẻ tự tin mười phần ' hừ ' một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Nhưng mà tạm thời không vội, nhìn xem bọn Vong Xuyên sẽ làm như thế nào. Đến lúc đó hai bên đánh nhau, nói không chừng chúng ta còn có thể hưởng lợi ngư ông ."
"Ngạn ca anh minh!"
Hoàng Phủ Văn Ngạn lôi kéo ba người núp sau một cục đá, đợi tình thế phát triển.
Tuy ngoài miệng nói chính là hưởng lợi ngư ông, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Văn Ngạn lại thập phần rõ ràng, hai người Tiết Sùng Vong Xuyên, cùng đàn người chơi mãn cấp này, căn bản là không có khả năng giao thủ.
Vong Xuyên dù tính là trâu bò, cũng không có khả năng lấy sức của một người, giết chết hơn hai mươi người chơi mãn cấp đi?
Đến nỗi chi là Thạnh Sam Cựu Nhân?
Dù tính là người La Sinh Môn, nhưng một người chơi mới cấp 80 có thể làm được gì, không kéo chân sau đã là không tồi.
......
Người chơi quanh khu vực quái vật đổi mới phi thường nhiều, cơ hồ đều là người chơi mãn cấp.
Dưới tình hình như vậy, không phải dựa vào sức chiến đấu, cũng không phải tốc độ, mà là trong số lượng đội viên trong đội ngũ.
Các người chơi đi một mình, hoặc là trong đội ngũ mới có hai, ba người, gần như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà cũng không phải không có biện pháp giải quyết.
Rất đơn giản, đem mấy người chơi vây quanh chỗ quái vật đổi mới -- toàn bộ giết sạch là được.
Đương nhiên, cái ý tưởng này không chỉ là một mình Tiết Sùng nghĩ đến, mà có rất nhiều hiệp hội lớn cũng từng tồn tại loại ý niệm này. Nhưng bởi vì sợ hiệp hội nhà mình bị hiệp hội khác tấn công, thậm chí còn có thế biến thành kẻ thù chung của toàn hiệp hội trong trò chơi, đành phải ngượng ngùng đem cái ý niệm này từ bỏ.
Nhưng Tiết Sùng thì khác.
-- Cái tên Vô Tẫn Trường Dạ vốn dĩ đã sớm là kẻ thù chung của trò chơi.
Cho nên, Tiết Sùng không sợ không sợ.
Tiết Sùng híp mắt nhìn chăm chú vào vị trí quái vật đổi mới, tiếp theo đem tầm mắt chuyển hướng sang bên cạnh, một đám người chơi mãn cấp như hổ rình mồi, trong lòng bất động thanh sắc tính toán.
Phương thức đoạt được quái vật là chạm vào trước. Tức là người đầu tiên tạo ra sát thương với quái vật, thì người nọ sẽ sở hữu quái vật.
Mặc dù lúc sau người chơi khác cũng tạo ra sát thương với quái vật, mãi cho đến khi tiêu diệt, thì cũng chỉ tính người đầu tiên gây sát thương với quái vật.
Bình quân mỗi năm phút sẽ xoát ra một con dã quái, bọn họ đến đây dùng gần năm phút,vậy thì hiện tại bọn họ có 20 giây. Trong 3m xung quanh vị trí đổi mới ước chừng có 12 người chơi......
Trong chớp nhoáng, Tiết Sùng đã tính hết thảy. Sau đó, chuẩn bị động thủ.
Môi hé mở, một trường kiếm hơi hơi phiếm ánh sáng tím, lưỡi kiếm hẹp có xà văn đột ngột hiện lên từ trong tay cậu. Ánh bạc trên mũi kiếm lóe lên, rõ ràng có khảm tám ngôi sao.
Vong Xuyên đứng ở bên cạnh người Tiết Sùng thoáng nhìn trường kiếm trong tay cậu, ánh mắt tức khắc ngưng lại.
Tử đẳng, tám sao......
Mặc dù là người chơi mãn cấp một năm, vũ khí tối cao trước mắt cũng chỉ mới là tử đẳng hai sao. Tuyệt đối không có vũ khí cao như vậy.
Trừ phi là hai năm trở lên.
' Sư phụ lợi hại như vậy, khẳng định thời gian chơi rất dài đi? 5 năm? 3 năm? '
' 1 năm rưỡi. '
' Sư phụ là cao thủ từ trò chơi khác tới sao? '
' Không phải, trước kia không chơi trò chơi. Chẳng qua có thói quen một mình xoát phó bản......'
-- Nếu hơn nửa năm người nào đó biến mất, vừa lúc gần hai năm.
Tiết Sùng không có chú ý tới ánh mắt Vong Xuyên, nói đúng ra hẳn là từ đầu tới cuối không có quay đầu lại liếc mắt nhìn Vong Xuyên một cái. Bởi vậy, cũng không chú ý tới tầm mắt Vong Xuyên càng thêm u ám.
Tiết Sùng nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng, mở bao vây ra nhanh nhẹn lấy thuốc dược ra uống, sau đó nhấc chân chạy như bay lao về phía quái vật đổi mới.
Phía sau cách đó không xa, Hoàng Phủ Văn Ngạn núp sau một tảng đá lớn chỉ vào hướng Tiết Sùng, có chút dại ra quay đầu lại, hỏi ba người phía sau: "...... Tao không nhìn lầm đi?"
Một người mới cấp 80, chuẩn bị cùng một đám người chơi mãn cấp đánh nhau??
A Long: "Hồi Ngạn ca, không có."
Bảo Đại Hiệp: "ĐM! Hắn lấy đâu ra can đảm này? Ngay cả em đã mãn cấp cũng không dám làm như vậy!"
Khí Phách Nhất Đao: "Ừmm...... Vậy thì chỉ có một khả năng."
Hoàng Phủ Văn Ngạn: "Mày biết? Là khả năng gì?"
Khí Phách Nhất Đao: "Khả năng đầu có vấn đề."
Thời điểm mấy người cho rằng Tiết Sùng không có phần thắng mà chỉ có bị ngược, thì chỉ thấy Tiết Sùng giơ tay chém xuống, mũi kiếm sắc bén không chút do dự đâm vào trong ngực người chơi thứ nhất, tạo thành sát thương trí mạng đem người này nháy mắt hạ gục, sau đó nhanh chóng rút thân kiếm ra, động tác không dừng chút nào, rồi đem mục tiêu chuyển hướng sang người chơi thứ hai.
Sau khi người chơi thứ nhất bị nháy mắt hạ gục, mấy người chơi còn lại phản ứng nhanh chóng. Nhưng mà chỉ có tên kia bị giết người chơi trong đội ngũ khác tiêu diệt, nên mấy người chơi còn lại vẫn là không nhúc nhích.
Dù sao thì người chơi ở đây càng ít, tỷ lệ bọn họ có thể cướp được quái vật cũng càng cao. Hơn nữa nói không chừng là đi báo thù cho mình, chắc không phải tới đoạt quái đâu?
Dù có là người của La Sinh Môn thì sao? Bất quá chỉ là một người chơi mới cấp 80, không cần hoảng loạn.
Nhưng mà, năm tên người chơi còn lại trong đội ngũ cùng nhau tiến lên vây đánh, thế mà lại theo thứ tự bị Tiết Sùng làm cho nằm sấp xuống, cậu thì lại như cũ không dừng tay, rốt cuộc mấy người chơi còn lại cũng cảm giác được không thích hợp.
An Lăng Mộ Bạch: "Không đúng, người này là tới đoạt quái!"
Bán Thần: "Nà ní, tìm chết --"
Bích Nếu Tâm Thương: "Dừng tay cho tôi! Nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!"
Hận Sinh U Oán Thầm Có Khác: "La Sinh Môn các ngươi là muốn cùng hiệp hội khác trong 【 Thiên Khải 】 chém giết?"
Khoảnh khắc cậu bị mọi người bao vây tấn công, mấy người Hoàng Phủ Văn Ngạn núp sau tảng đá lớn đều nhịn không được lã chã mồ hôi lạnh, mà trái lại là Tiết Sùng, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, giống như không có gì.
Nhưng khiến cho Hoàng Phủ Văn Ngạn mồ hôi lạnh đầm đìa chính là, Tiết Sùng động tác rất nhanh, thời điểm giết người bọn họ thậm chí còn chưa thấy rõ động tác, thì một người chơi mãn cấp đã ngã xuống trên mặt đất. Mạnh...... Không thể miêu tả.
-- Căn bản sẽ không có khả năng là một người chơi cấp 80 tiêu chuẩn.
Mèo Ragdoll: "Lão nương mặc kệ cậu là cấp 80 hay là cấp 120, cậu hôm nay chết chắc rồi! Dù Vong Xuyên có tới cũng không thể nào cứu được!"
Đương nhiên, trong lòng mọi người đều biết, Vong Xuyên tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Tiết Sùng cười lạnh một tiếng, chuẩn bị nghênh chiến, khoảnh khắc mọi người cũng đang chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên nghe được một tiếng khinh phiêu phiêu được truyền đến từ phía sau ' phải không? '.
Trong lòng Tiết Sùng biết người nọ là ai, cho nên không có quay đầu lại. Nhưng mà đám người chơi ở đây đã trợn mắt há hốc mồm.
Mèo Ragdoll: "Má ơi, Vong, Vong Xuyên!"
Trầm Ngữ Yên: "Vong Xuyên như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?"
Hoành Hành Ngang Ngược Cơ Bụng Miêu: "Không phải nói Vong Xuyên biến mất rồi sao?"
Tô Công Tử: "Đù má......"
Một giọng nam trầm thấp lại quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Đợi nửa ngày không thấy cậu lại đây xin giúp đỡ, vì thế đành phải tự mình tới."
Tiết Sùng biết hắn là đang nói chuyện với mình, cũng không quay đầu lại nói: "Có thói quen độc lai độc vãng, không có thói quen tìm người xin giúp đỡ."
Thói quen độc lai độc vãng sao...... Vong Xuyên trầm ngâm.
Bởi vì Vong Xuyên xuất hiện, nên người chơi ở đây đã tự giác ngoan ngoãn lui hơn phân nửa. Còn dư lại hơn một nửa ở lại tại chỗ ôm vọng tưởng đối kháng cùng Tiết Sùng với Vong Xuyên.
Hơn một nửa người kia nghĩ dù sao người một nhà bọn họ nhiều như thế, trước mắt dù sao cũng chỉ có hai người, còn có chuyện một đám người bọn họ đánh không lại sao?
Nghĩ xong, một đám người chơi liền triệu hồi ra vũ khí, hướng tới trước mặt hai người xông lên.
Sau đó là...... Bị hành hạ đến chết.
Bọn họ cho rằng trong hai người thì có Vong Xuyên mạnh một chút, người còn lại thì là trình độ ' miễn cưỡng ', cho nên đại bộ phận chiến lực đều dùng để đối phó Vong Xuyên, chỉ chừa hai ba người tới đối phó với Tiết Sùng. Nhưng mà không nghĩ tới, người bọn họ cho rằng thực lực giống nhau, kỳ thật chính là ác danh Vô Tẫn Trường Dạ.
Bởi vậy, kết quả không cần nói cũng biết.
Lúc này, tại chỗ chỉ còn lại có một mảnh thi thể cùng với hai người Tiết Sùng và Vong Xuyên. Nếu không sai thì quái vật đổi mới cũng sắp ra rồi.
A Long núp sau tảng đá nhìn Hoàng Phủ Văn Ngạn: "Ngạn ca, chỉ còn hai người bọn họ......"
Bảo Đại Hiệp: "Quái vật cũng sắp ra rồi Ngạn ca."
Khí Phách Nhất Đao: "Ngạn ca anh lúc trước không phải nói chúng ta đi cướp quái sao? Hiện tại là thời cơ rất tốt á!"
Hoàng Phủ Văn Ngạn không thể nhịn được nữa: "Cướp cái gì mà cướp?" Tiếp theo ngón tay chỉ hướng thi thể nằm đầy đất cách đó không xa, "Này mẹ nó còn cướp cái rắm!"
......
Bên chân thi thể đầy đất, máu nhiễm hồng trên mặt đất cỏ xanh.
Tiết Sùng nhìn thi thể nam bên chân gần trong gang tấc, nhíu mày, biểu tình hơi cảm thấy có chút chán ghét, nhấc chân cách khá xa, sau đó chậm rãi đợi quái vật xuất hiện.
Vong Xuyên thong thả ung dung lau vết máu trên mũi kiếm, đột nhiên không kịp phòng ngừa nói: "Cậu cùng một người tôi quen biết rất giống nhau."
Tiết Sùng khựng lại, hai giây sau mới hiểu được Vong Xuyên là đang nói cái gì, vẻ mặt không hề hứng thú biểu tình lãnh đạm trở lại: "Đúng không."
Thấy Tiết Sùng thờ ơ, Vong Xuyên lại hỏi: "Cậu không hỏi xem là ai sao."
...... Là ai?
Tiết Sùng không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, cậu chỉ cần biết không phải cậu là đủ rồi.
Ánh mắt Tiết Sùng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào chỗ quái vật đổi mới, âm thanh như cũ không có bất luận cái gì hồi hộp: "Không có quan hệ với tôi."
Nghe được những lời này của Tiết Sùng, Vong Xuyên hơi hơi khựng lại, đôi mắt thâm trầm lại u ám, hắn câu môi hỏi: "...... Cậu như thế nào liền xác định không có quan hệ với cậu?"
Vong Xuyên nói xong, Tiết Sùng rốt cuộc cũng đem ánh mắt chuyển hướng sang Vong Xuyên, biểu tình trước sau như một không chút gợn sóng bất kinh.
Tiết Sùng liếc mắt nhìn Vong Xuyên một cái, bình tĩnh nói: "Cậu cũng giống một người quen biết của tôi."
Vong Xuyên nhướng mày, không nói, chờ Tiết Sùng nói đáp án.
Giây tiếp theo chỉ nghe được Tiết Sùng mặt vô biểu tình nói: "Kẻ thù." Dứt lời, Tiết Sùng liền thu hồi tầm mắt.
Vong Xuyên ngẩn ra, mi mắt nửa rũ, lộ ra một ý cười. Tuy khóe miệng hơi cong, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
...... Chích xác, nếu bị lừa bịp lâu như vậy, nói là kẻ thù cũng không sai.
......
Phía sau cách đó không xa, bốn người Hoàng Phủ Văn Ngạn nhìn hai người Tiết Sùng cùng Vong Xuyên cách đó không xa cùng quái vật giao chiến, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
Bảo Đại Hiệp: "Ngạn ca, anh xác định muốn từ bỏ sao? Nói không chừng còn có cơ hội đấy? Bây giờ bọn họ hai người, chỉ cần dẫn một người trong đó rời đi không phải......"
Hoàng Phủ Văn Ngạn mặt vô biểu tình: "Một người trong bọn họ là có thể lập tức đem bốn người chúng ta toàn bộ giết sạch.."
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, Bảo Đại Hiệp lập tức im lặng.
Một đám cao thủ tiếng tăm lừng lẫy đều bị ngược không hề có sức phản kháng, càng miễn bàn tới bọn họ như cọng bún sức chiến đấu bằng 5.
A Long gãi gãi đầu: "Ngạn ca, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"
Khí Phách Nhất Đao không chút nghĩ ngợi đứng lên: "Tớ đi tìm kéo hai người khác vào đội ngũ! Đội ngũ không đủ người, mẹ nó, trong lòng vẫn không yên ổn......"
Hoàng Phủ Văn Ngạn ngăn hắn lại: "Hiện tại đi tìm người cũng chỉ có thể tìm đến đám cấp 40, 50 phế vật kia, lãng phí thời gian."
Khí Phách Nhất Đao quay người lại: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"
Hoàng Phủ Văn Ngạn ngẩng đầu nhìn phía Tiết Sùng cùng Vong Xuyên, hai mắt tỏa ánh sáng: "Tìm đại thần tổ đội!"
Ba người khó hiểu cho nên: "A?"
Hoàng Phủ Văn Ngạn lại nói tiếp: "Hai thêm bốn là sáu, vừa vặn tạo thành một đội. Có hai người này xung phong, hai mươi luân nhiệm vụ sẽ nhẹ nhàng, chỉ là việc nhỏ!"
A Long chần chờ nói: "Nhưng hai người bọn họ sẽ vào đội chúng ta sao? Những người lúc trước đó đưa ra điều kiện dụ hoặc như vậy, bọn họ cũng không phản ứng."
Hoàng Phủ Văn Ngạn xua xua tay: "Đó là bọn họ tìm sai đối tượng rồi."
Khí Phách Nhất Đao nhìn một Vong Xuyên hơi thở xa cách, lại nhìn Tiết Sùng từ đầu đến cuối mặt vô biểu tình, nhịn không được nói: "Cái gì vào đội, em xem hai người này đến khả năng liếc cũng không thèm liếc một cái."
Hoàng Phủ Văn Ngạn vẻ mặt không cho là đúng: "Mày không thử xem thì thế nào biết được"
Bảo Đại Hiệp hiếu kỳ nói: "Vậy ngạn ca muốn làm như thế nào?"
Hoàng Phủ Văn Ngạn khụ khụ, ra vẻ thần bí nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
......
Mang theo một ngọn lửa hừng hực màu lam, hỏa linh trình thẳng tắp hướng về phía Tiết Sùng mà phi tới. Tiết Sùng hơi hơi nghiêng tránh thân mình ra, nhẹ nhàng né tránh công kích hỏa linh, sau đó huy kiếm không chút chần chừ chém vào nội hạch nó 3000 sát tổn.
Vong Xuyên đồng thời nhẹ nhàng vung tay áo, ở đỉnh đầu nó nện xuống 10000 sát tổn.
Hỏa linh tuy rằng máu nhiều, nhưng phương thức công kích đều tương đối đơn giản, cho nên chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tiêu diệt, cũng không có cái gì khó khăn.
Hỏa linh huyết lượng có 200 vạn, trải qua thời gian sáu phút, hiện tại còn dư lại 86 vạn máu.
Tiết Sùng bất động thanh sắc tính lượng sát thương hiện tại mỗi phút tạo thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ước chừng còn cần gần bốn phút nữa.
Bên tai đột nhiên nghe được một giọng nam xa lạ: "Hai vị đại thần, muốn hỗ trợ không?"
Động tác Tiết Sùng khựng lại, không quan tâm. Vong Xuyên căn bản là không hề phản ứng.
Hoàng Phủ Văn Ngạn hoàn toàn bị làm lơ đứng ở tại chỗ, trầm mặc vài giây, sau đó lại nói tiếp: "Chúng ta lúc trước có gặp qua, ở khách điếm, Hoàng Phủ Văn Ngạn, còn nhớ không?"
Bởi vì Vong Xuyên lúc trước nói Tiết Sùng là đội trưởng, cho nên Hoàng Phủ Văn Ngạn dứt khoát trực tiếp đem mục tiêu đối tượng xác định là Tiết Sùng.
Về phương diện khác, Hoàng Phủ Văn Ngạn cảm thấy, ' Thanh Sam Cựu Nhân ' lại như thế nào cũng không thích nói chuyện, cũng không cao cao tại thượng như Vong Xuyên nên sẽ ' bình dị gần gũi ' một chút đi.
......
Nhưng mà sự thật nói cho Hoàng Phủ Văn Ngạn......
Hắn sai rồi.
---------
Cái chương 24 tận 7k6 từ cơ mn ạ :))) mà bth có 2k6 à nên dài hơn nhé :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro