Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Gâu gâu?

Tiết Sùng im lặng liếc nhìn Vong Xuyên một cái, nhưng lại không trả lời câu hỏi của hắn, mà là nhíu mày nhìn Vong Xuyên gần mình trong gang tấc, người cậu theo phản xạ lùi về phía sau, sau đó lạnh lùng nói: "Cách xa tôi ra một chút."

Nói xong, liền thu hồi tầm mắt, lúc sau cũng không thèm để ý đến Vong Xuyên bên cạnh một cái.

Hoàn toàn...... Như không có gì.

Tuy hiện tại đối phương biến thành ' một người khác ', nhưng tên hiệp hội trên đỉnh đầu trước sau lại là bất biến. Dù có là lạnh nhạt xa cách như thế nào, chí ít đối mặt vớ hội trưởng nhà mình, cũng nên chào hỏi một cái mới đúng.

Nhưng mà căn bản không có, không chỉ như thế, còn như là đối với hắn có chút mâu thuẫn, thân cậu hướng bên cạnh dịch sang một bên, cách Vong Xuyên xa một chút.

Nhìn thấy phản ứng của Tiết Sùng, con ngươi Vong Xuyên hơi hơi nheo một chút, làm như suy tư gì đó. Giây tiếp theo, Vong Xuyên rất ít chủ động hỏi người khác thế nhưng thái độ khác thường hỏi một câu: "Vì sao."

Đại khái là đã quen với việc chỉ cần nói ' tránh xa tôi ra một chút ', đối phương sẽ thành thành thật thật cách xa mình ra một chút, hiện tại Vong Xuyên đột nhiên lại hỏi ra một câu 'Vì sao', còn hoàn toàn ngoài dự kiến Tiết Sùng. Bởi vậy nhất thời không kịp phản ứng lại.

Tiết Sùng trầm mặc hai giây, lạnh mặt, trên mặt viết mấy chữ lớn "Người sống chớ gần". Trả lời ngắn gọn: "Không vì cái gì."

Không hiểu vì sao, cùng đối phương ở chung càng lâu, cảm giác bực bội ở đáy lòng Tiết Sùng càng thêm mãnh liệt.

Trước đây, ở trước mặt người cùng giới, Tiết Sùng sẽ sinh ra một loại cảm giác mâu thuẫn, loại cảm giác bực bội bất an này thật ra là lần đầu.

Cùng thời gian, Vong Xuyên bởi vì biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện, toàn bộ 【 Thiên Khải 】 sôi trào!

Không lâu sau, tin tức Vong Xuyên xuất hiện ở cấp 40 thành chủ Cửu Nam Trang nháy mắt truyền khắp toàn bộ trò chơi. Tự nhiên, người chơi trong khách điếm trở nên càng ngày càng nhiều, lầu hai...... Lầu một...... Như muốn đem khách điếm tễ đến chật ních.

Loại cảnh tượng náo nhiệt này, có thể nhìn thấy ở thời điểm trò chơi ra hoạt động mới.

Người chơi trong khách điếm càng ngày càng nhiều, cảm giác dần dần có xu thế tràn lan hướng về Tiết Sùng.

"Tập thể là fans ngươi đó!!!"

"Thật vất vả mới có thể gặp phải đại thần, thêm bạn tốt nhá?"

"Đại thần lát nữa đi đâu ? Có để ý không nếu mang một người kéo chân sau? QwQ"

"Chạy nhanh cùng đại thần Vong Xuyên chụp ảnh chung! Chơi một năm rồi, rốt cuộc cũng được gặp! Mẹ nó, thật không dễ dàng nha!"

......

Thậm chí còn có một người chơi thật cẩn thận tiến lại gần, cẩn thận hỏi cậu có thể ngồi ở bên cạnh cậu hay không.

Tuy là hỏi cậu, nhưng ánh mắt lại dồn về phía Vong Xuyên.

Tiết Sùng không thích cùng người khác tiếp cận quá mức lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống. Mà trái lại là Vong Xuyên, vẫn ngồi yên ở vị trí, dáng người sừng sững bất động, biểu tình như cũ không hề thay đổi, coi cảnh tượng trước mắt giống như không có gì.

Tiết Sùng cau mày, nếu thân phận hiện tại của cậu là Vô Tẫn Trường Dạ, chắc chắn không ai dám tiếp cận cậu, càng đừng nói là tiến đến nói chuyện.

Từ chối một người, lại có mấy người chưa từ bỏ ý định, người trước vừa lui, người sau tiến lên.

Liên tiếp từ chối đến người thứ 5, Tiết Sùng rốt cuộc nhịn không được, phút chốc đứng lên, hướng về phía cửa lớn của khách điếm đi ra.

Hắn không muốn biết đại thần Vong Xuyên hạng nhất bảng xếp hạng PK vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này, cũng không có hứng thú biết.

Không hiểu vì sao, đám người chơi vây quanh khi chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tiết Sùng, thân mình cư nhiên theo bản năng né tránh Tiết Sùng. Chờ đến khi phản ứng lại, Tiết Sùng đã đi xa.

Chỉ còn lại một người Vong Xuyên ở tại chỗ.

Vong Xuyên nhìn chăm chú vào vị trí Tiết Sùng vừa ngồi, thần sắc như suy tư điều gì.

Cùng lúc đó, đám người Thất Vĩ vừa gửi lời mời Tiết Sùng tham gia nhiệm vụ hiệp hội lại chịu khổ vì bị từ chối thẳng thừng, run run rẩy rẩy gửi tư tín cho Vong Xuyên.

Miêu: 【 Hội trưởng...... Cái kia...... Hướng Ngư Vấn Thủy từ chối, nói không có hứng thú...... Nhưng mà hội trưởng yên tâm, tớ nhất định sẽ thuyết phục được cậu ấy! 】

Giọng nói bên kia tư tín của Miêu mang đầy ý chí chiến đấu sục sôi, một bộ nói không thuyết phục được Tiết Sùng thề không bỏ cuộc.

Bên này Vong Xuyên nhàn nhạt nói đáp: ' Không cần, tôi tự mình đến. ' Ngay sau khi Tiết Sùng rời đi không lâu, Vong Xuyên cũng đứng lên đi theo, rời khỏi khách điếm.

Miêu khó hiểu cho nên: 【 Hả??? 】

......

Sau khi rời khách điếm, Tiết Sùng tức khắc cảm thấy cảm giác bực bội trong lòng mình giảm bớt đi rất nhiều.

Bởi vì đồn đãi Vong Xuyên biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện, đông đảo người chơi vì muốn thấy đại thần hạng nhất PK thâu luôn hạng nhất tài phú chỉ để được Vong Xuyên liếc mắt một cái, mọi người sôi nổi chạy đến khách điếm.

Bởi vậy, hiện tại trên đường phố Cửu Nam Trang, chỉ có ít ỏi mấy vài người chơi, đường phố to như vậy có vẻ thập phần trống vắng.

Tiết Sùng nhìn chăm chú vào đường phố vắng vẻ trước mắt, mày hơi chọn.

Cậu còn nghĩ rằng phải chờ đến buổi sáng mai người chơi trên đường mới có thể ít đi một chút, đường phố mới giống như thường lệ. Không nghĩ tới chỉ một Vong Xuyên mà đã giải quyết được vấn đề.

Người chơi trên đường thưa thớt, bước chân Tiết Sùng cũng trở nên không nhanh không chậm.

Dọc đường Tiết Sùng hướng về phía NPC, còn có không ít người chơi vội vàng chạy đến khách điếm.

Bởi vì vị trí khách điếm cùng vị trí NPC nhiệm vụ chỉ cách hai con đường phố, cho nên Tiết Sùng đi không bao lâu, thì đã đi tới trước mặt NPC.

Đại khái là mọi người đều đi đến khách điếm, người chơi trước mặt NPC lúc này cũng vô cùng ít ỏi không có mấy. Nếu là lúc trước, chỉ sợ chật đến chen không vào.

Tiết Sùng nghe được một người chơi cách đó không xa nói: "Không phải chỉ là một Vong Xuyên, có cái gì đẹp? Cậu xem, cậu ta cũng chưa đi." Nói xong, ngón tay thuận theo chỉ về hướng Tiết Sùng đang đứng ở trước mặt NPC.

Một người khác theo hướng ngón tay người nọ, mặt tức khắc suy sụp xuống, sau đó bất mãn trả lời: "Người ta đương nhiên không đi!"

"Cái gì kêu đương nhiên? Chẳng lẽ cậu ta mỗi ngày còn có thể nhìn thấy Vong Xuyên sao?" Nói xong, xoay đầu nhìn, sau đó liếc mắt thấy được trên đỉnh đầu Tiết Sùng chói lọi ba chữ cái La Sinh Môn to này.

...... Trầm mặc.

Tiết Sùng đứng yên ở trước mặt NPC, tiếp theo bình tĩnh nói: "Ta tới nhận nhận vụ."

Nghe vậy, NPC Yến Sơn đạo trưởng ngẩng đầu nhìn Tiết Sùng, giây tiếp theo, trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển sách. Hắn mở sách ở trong tay ra, tùy ý lật, sau đó nói: "Đám hỏa linh ở Dâng Hương cốc thật là vô lý, yêu cầu ngươi giáo huấn một phen, đại hiệp nguyện ý nhận nhiệm vụ này không?"

NPC dứt lời, bên tai Tiết Sùng vang lên một tiếng hệ thống nhắc nhở: 【 Nhiệm vụ này có 20 luân, kiến nghị 4 đến 6 người tổ đội, nhiệm vụ khen thưởng 5 kim 30 bạc. Chấp nhận? Từ chối? 】

Trong【 Thiên Khải 】, nhiệm vụ có chút khó khăn đều sẽ kiến nghị tiến hành tổ đội. Tựa như phó bản hiệp hội lần trước, trực tiếp cưỡng chế yêu cầu cần thiết 4 người trở lên tổ đội mới có thể tiến vào phó bản.

Tuy nói như thế, nhưng Tiết Sùng ở trong trò chơi có thói quen một người độc lai độc vãng. Huống hồ, kể từ lần đó, Tiết Sùng đối với tổ đội có chút mâu thuẫn.

Trừ phi thật sự cần thiết ( như nhiệm vụ hiệp hội ), còn lại đều không suy xét.

Tiết Sùng: "Chấp nhận."

【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngài thành công nhận nhiệm vụ Yến Sơn đạo trưởng ' vì dân trừ hại ', mong ngài ở trong thời gian quy định giết chết 20 tên hỏa linh, hoàn thành lập tức tiến hành luân tiếp theo. Trước mắt tiến độ nhiệm vụ: 1/20. 】

Tiết Sùng mới nhận được nhiệm vụ, hai người phía trước ở một bên do dự nửa ngày, sau đó tiến lên, thật cẩn thận hỏi: "Chúng tôi bên này có hai người, đợi lát nữa nhiệm vụ......"

Không chờ người nọ nói xong, một giọng nam trầm thấp từ tính đột nhiên từ phía sau Tiết Sùng vang lên: " Cậu ấy muốn cùng tôi tổ đội rồi."

Người nọ vừa định bất mãn nói cái gì đó, mới há mồm, đến khi thấy rõ gương mặt người tới sau, nháy mắt nghẹn họng trân trối trừng lớn mắt nhìn.

"Vong...... Vong......"

...... Gâu gâu?

Chú thích: Vong Xuyên (忘川)từ 忘 phát âm là 'wàng'. Còn gâu gâu hay uông uông phát âm là 'wāng wāng' nên bé nghe nhầm sang tiếng sủa :()

Không biết vì sao người nọ đột nhiên bắt chước tiếng chó sủa cho nên Tiết Sùng khó hiểu quay người lại, mới quay người lại, ngửa đầu lên chỉ nhìn thấy gương mặt tinh xảo tuấn mỹ của Vong Xuyên, mi mắt đối phương nửa rũ, nhìn cậu không chớp mắt.

Vong Xuyên xuất hiện quá yên lặng không một tiếng động, Tiết Sùng thậm chí còn không cảm nhận được đối phương xuất hiện ở phía sau mình từ khi nào. Chờ đến khi phản ứng lại, khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc.

Khoảng cách hai người quá thân cận, gần như chỉ cần Tiết Sùng tiến một bước, là có thể chạm vào mặt đối phương.

Tiết Sùng không tự chủ được nhíu mày, cậu nháy mắt theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Động tác tiềm thức của Tiết Sùng khiến con ngươi Vong Xuyên tức khắc càng thêm u ám một chút.

"Cùng nhau tổ đội đi." Vong Xuyên thần sắc đạm nhiên, lại nói một câu, "Tổ đội sẽ nhanh hơn một chút."

Nghe được hai chữ tổ đội, Tiết Sùng không chút nghĩ ngợi, "Không cần, tôi không có thói quen tổ đội."

Tiết Sùng mới từ chối, hai tên người chơi một bên nhìn hồi lâu cao cao giơ tay lên, vẻ mặt hưng phấn nói: "Vong Xuyên đại thần chúng tôi có thể! Bảo đảm không kéo chân ngài!"

Mặt khác lúc trước không đề cập tới, chỉ vì chuyện được tổ đội cùng Vong Xuyên, là có thể ở trước mặt người chơi khác thổi phồng hơn nửa năm!

"Không có thói quen tổ đội......" Vong Xuyên đem mấy chữ này lặp lại một lần, sau đó, hắn nhìn Tiết Sùng, bình tĩnh hỏi: "Nếu tôi nhớ không sai, hai ngày trước không phải chúng ta mới cùng nhau tổ đội đánh phó bản sao?"

Tiết Sùng: "Cậu nhớ lầm rồi." Cậu hiện tại không phải là thân phận ' Hướng Ngư Vấn Thủy '.

Vong Xuyên đột nhiên hỏi khiến cậu không kịp phòng ngừa: "Dịch dung khi nào hết hiệu lực?"

Tiết Sùng không chút nghĩ ngợi: "Năm giờ hai mươi phút."

Vong Xuyên nhướng mày, không nói.

Tiết Sùng: "......"

Lười cùng đối phương tiếp tục ở chỗ này dây dưa lãng phí thời gian, Tiết Sùng đơn giản chấp nhận rồi mời đối phương tổ đội.

Cậu căn bản không đợi Vong Xuyên, hắn vừa mới đồng ý lời mời xong, Tiết Sùng đã lạnh mặt, xoay người đi hướng về phía cửa thành.

Vong Xuyên liếc mắt nhìn chăm chú bóng dáng Tiết Sùng, khóe môi hơi cong lên, lẳng lặng đuổi kịp.

Tiết Sùng ở phía trước, Vong Xuyên không nhanh không chậm đi theo sau đó. Hai người cách nhau một đoạn khoảng cách không xa không gần, nếu Vong Xuyên không chủ động mở miệng cùng nói với Tiết Sùng, không ai có thể đoán ra hai người bọn họ kỳ thật là đi cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro