Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Thời điểm thứ sáu mỗi tuần ở【 Thiên Khải 】, sẽ xuất hiện một nhiệm vụ đánh quái khen thưởng đặc biệt phong phú.

Bình thường nhiệm vụ khen thưởng nhiều nhất chỉ 2-4 đồng vàng, ngay cả mấy ngày trước Tiết Sùng mới thông qua phó bản hiệp hội có thể nói khó nhất biến thái nhất trong lịch sử, thì khen thưởng cũng chỉ 5 có đồng vàng mà thôi.

Nhưng mà, khen thưởng nhiệm vụ này lại ước chừng có 10 đồng vàng! Không chỉ như vậy, còn đi kèm 10 vạn kinh nghiệm!

-- Nhưng mà 10 vạn kinh nghiệm này đối với Tiết Sùng đã sớm mãn cấp thì không có tác dụng gì.

10 đồng vàng, đối với những chiến thần giàu có như đám người La Sinh Môn kia mà nói, có lẽ không đủ nhét kẽ răng. Nhưng mà đối với người chơi bình thường mà nói, thì tựa như một số tài sản khổng lồ.

Cho nên mỗi khi đến thứ sáu, Tiết Sùng sẽ rút ra một chút thời gian riêng, đi làm nhiệm vụ này.

Thông thường tới lúc này, vì muốn dùng ít sức, Tiết Sùng đều trực tiếp hiện ra chân thân, đi đến trước mặt NPC. -- Bởi vì người chơi nhìn thấy tên Vô Tẫn Trường Dạ đều sẽ sôi nổi tự động nhường đường.

Nhưng mà hôm nay Tiết Sùng không tính làm như vậy.

Một là vừa rồi mới sử dụng dịch dung còn chưa hết thời gian, về mặt khác là cậu hiện tại vẫn là thành viên La Sinh Môn, vì tránh phiền toái không cần thiết, trước khi rời khỏi La Sinh Môn, tốt nhất vẫn luôn bảo trì trạng thái dịch dung. Rốt cuộc, kẻ thù cậu đông đảo, khó bảo toàn trong La Sinh Môn không có người chơi nào ghi hận cậu trong lòng.

Hơn nữa...... Tiềm thức nói cho cậu biết, nếu không muốn chọc phải phiền toái lớn, tốt nhất đừng dễ dàng hủy bỏ trạng thái dịch dung.

Bỏ sau những người chơi đuổi theo phía sau, Tiết Sùng triệu hồi ra tọa kỵ Bạch Hổ của mình, sau đó hướng về thành chủ Cửu Nam Trang cấp 40 đi đến.

Tọa kỵ Bạch Hổ của Tiết Sùng là lúc đạt cấp 80 được hệ thống tặng, cũng có thể nói là tọa kỵ nghèo nàn nhất vừa chạy chậm nhất trong trò chơi.

Đương nhiên Tiết Sùng cũng từng muốn đổi một con tọa kỵ khác, nhưng mà khi nhìn thấy giá cả của tọa kỵ ở thương nhân đặc thù khiến cậu nghẹn họng trân trối, không chút do dự từ bỏ cái ý tưởng này.

Mỗi một con tọa kỵ ở thương nhân đặc thù đều cao tới ba chữ số, này còn là bình thường, nếu là những tọa kỵ phi hành, thấp nhất cũng phải bốn chữ số!

Nghe nói có một số nhiệm vụ cần có tọa kỵ phi hành mới có thể nhận, nhưng mà đại đa số người chơi ở trước giá cả này, vẫn là dứt khoát kiên quyết lựa chọn từ bỏ.

Tiết Sùng đi đến trước cửa thành chủ Cửu Nam Trang cấp 40, sau đó từ tọa kỵ nhảy xuống.

Vì tránh cho bên trong thành hỗn loạn, nên đều không cho phép cưỡi tọa kỵ, chỉ có thể đi bộ.

Tuy rằng đông đảo người chơi kháng nghị, thập phần bất mãn, nhưng bởi vì hạn chế này, cho nên trong server chưa từng xuất hiện hiện tượng vì người chơi trong thành chủ quá nhiều mà sập hệ thống.

Tiết Sùng mặc áo gấm màu đen, kim sắc trên áo gấm toát lên vẻ quý khí mười phần, cổ áo may lông chồn làm vẻ mặt vô biểu cảm của Tiết Sùng càng thêm cấm dục lạnh nhạt.

Tuy Tiết Sùng không hiện ra chân thân, nhưng từ trên người cậu vô hình tản ra hơi thở xa cách, cũng đủ làm người ta tránh xa ba thước.

Bởi vì nhiệm vụ mở ra, một số người chơi vô cùng lo lắng chạy ra ngoài thành, sợ chậm một bước thì không đoạt được quái. Trái lại Tiết Sùng, vẻ mặt không nhanh không chậm, chậm rãi đi vào chủ thành nội.

Tiết Sùng chọn một góc trong khách điếm ở phía sau cách NPC không xa, rồi ngồi xuống.

Nguyên nhân khỏi nói, người chơi trước mặt NPC thật sự quá nhiều, mà Tiết Sùng lại không thích cùng người khác tiếp xúc thân cận quá, đặc biệt là người chơi nam ......

Đương nhiên, muốn không có người chơi nào ở trước mặt NPC là không có khả năng. Bởi trong 【 Thiên Khải 】 không thiếu nhất chính là người chơi.

Bởi vậy, Tiết Sùng quyết định chờ người chơi nam trước mặt NPC ít một chút, lúc sau đi nhận nhiệm vụ cũng không muộn.

Tiết Sùng mới ngồi xuống, NPC tiểu nhị trong khách điếm tự động đi lên đón, cười tủm tỉm hỏi: "Vị khách quan này, xin hỏi ngài muốn nghỉ chân hay là ở trọ? Khách quan nếu muốn ở trọ thì ngại quá, tiểu điếm đã hết phòng. Tuy nhiên, ba ngày sau là có thể sắp xếp một gian phòng! Nhưng khách quan muốn ăn cơm, tiểu nhân có thể đề cử cho ngài vài muốn đồ ăn đặc sắc của tiệm."

Vì phòng người chơi chìm đắm trong game quá mức, nên hệ thống【 Thiên Khải 】 đã lập một thanh tinh lực, một khi thanh tinh lực hết, thì không thể tiếp tục trò chơi.

Đương nhiên, cũng có biện pháp giải quyết. Chỉ cần bỏ ra 50 vạn đồng vàng đi mua một phủ đệ riêng là đủ rồi. Ở trong phủ đệ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, là có thể khôi phục 1/2 tinh lực, cũng là có thể tiếp tục trò chơi.

Nhưng mà, khen thưởng nhiệm vụ trong 【 Thiên Khải 】 bình quân cũng chỉ 3 kim, mà một phủ đệ bình thường nhất lại là 50 vạn, lại chưa tính phí bảo trì mỗi tuần...... Đáp án rõ ràng.

Nhưng mà nghe nói, hạng nhất bảng tài phú kiêm bảng PK Vong Xuyên mua bộ phủ đệ, giá trị trên trăm vạn, phí bảo trì mỗi tuần cao tới 4000 kim! -- có thể thấy được Vong Xuyên này có tiền đến cỡ nào.

Tuy nhiên, nếu thanh tinh lực hết, mua phủ đệ không nổi, lại còn muốn tiếp tục chơi trò chơi thì làm sao bây giờ?

Chỉ có một lựa chọn -- khách điếm.

Ở khách điếm nghỉ ngơi tuy rằng cũng tốn đồng vàng, nhưng mà cao nhất cũng chỉ mười kim, phần lớn người chơi đều có thể chi trả được, bởi vậy phòng khách điếm thường xuyên hết chỗ, căn bản tìm không thấy phòng trống.

Cho nên vừa rồi NPC nói ba ngày sau có thế có một gian phòng, quả thực giống như vận cứt chó, không có gì khác nhau.

Tiết Sùng còn không có phản ứng gì, một người chơi ngồi ở phía trước Tiết Sùng cách đó không xa đột nhiên đập bàn đứng dậy, cả giận nói: "Vừa lúc nãy ta hỏi, mẹ nó như thế nào lại không có!"

NPC tiểu nhị cười tủm tỉm đáp: "Vừa rồi có một vị khách quan trả phòng, cho nên hiện tại có."

Người nọ căm giận bất bình mắng một tiếng ' Đệch ', không thèm cãi nhau với NPC nữa, vì thế liền đem sự chú ý chuyển hướng sang Tiết Sùng một bên không nói chuyện nói: "Biết cái gì là thứ tự đến trước và sau không? Đạo lý này không cần tôi dạy cho cậu đi?"

Dứt lời, từ trong bọc móc ra một vũ khí tử đẳng đặt lên trên mặt bàn.

Từ ngoại hình nhìn vào, đại khái ở trình độ +6.

Tiết Sùng lẳng lặng mà nhìn vũ khí ở trên mặt bàn, sau đó lại rất mau thu hồi tầm mắt.

Trước mắt vũ khí Tiết Sùng là +8.

Thấy mắt Tiết Sùng nhìn mình rồi rất mau thu hồi tầm mắt, người nọ không khỏi nghĩ lầm Tiết Sùng là sợ mình, nhìn cũng không dám nhìn, nhịn không được đắc ý dào dạt cười, nói: "Tôi cũng không thích tùy tiện cùng người khác động thủ, cho nên nếu biết điều đều tốt cho cả tôi với cậu."

Tiểu nhị vẫn luôn chờ hồi đáp của Tiết Sùng lại lần nữa hỏi: "Vị khách quan này, xin hỏi ngài muốn nghỉ chân hay là ở trọ? Nếu là ở trọ, thì ba ngày sau......"

Không chờ NPC tiểu nhị khách điếm nói xong, Tiết Sùng trực tiếp nhàn nhạt cắt đứt: "Không cần, đều không cần."

Trên thực tế Tiết Sùng đối với cái này căn bản không cần thiết, nếu không phải người này đột nhiên chen vào nói, Tiết Sùng đã sớm từ chối.

Tiết Sùng vừa dứt lời, người bên cạnh nọ lại ha ha nở nụ cười, nói: "Ai, đừng như vậy nha. Làm tôi giống như khinh thường cậu! Không phải là không có tiền à? Nói đi, cần bao nhiêu, ta trả tiền."

...... Lặng im.

Đợi nửa ngày không ai quan tâm, người nọ xuy một tiếng, vẫy tay gọi NPC về phía mình, sau đó quay người lại tiếp tục cùng các anh em của mình nói chuyện phiếm.

Một người nhìn tên hiệp hội trên đỉnh đầu Tiết Sùng, thật cẩn thận nói: "Ngạn ca, anh không sợ đắc tội người La Sinh Môn hả?"

Hoàng Phủ Văn Ngạn dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Tiết Sùng một bên trước sau không nói chuyện, khịt mũi coi thường nói: "Loại người này? Sao có thể là người La Sinh Môn? Cậu mẹ nó cũng không dùng đầu óc ngẫm lại."

"Nhưng trên đỉnh đầu người nọ, xác thật là mấy chữ La Sinh Môn mà......"

Hoàng Phủ Văn Ngạn chẳng hề để ý nói: "La Sinh Môn? Kêu hiệp hội La Sinh Môm nhiều vào."

Nhắc tào tháo tào tháo đến, Hoàng Phủ Văn Ngạn mới nói xong, một người chơi trên đỉnh đầu là La Sinh Môn đi vào trong khách điếm.

Mấy người ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Văn Ngạn trợn mắt há hốc mồm.

Hoàng Phủ Văn Ngạn đã sớm thấy nhiều không trách, không để bụng nói: "Thấy không? Nói không chừng cái tên trên đầu tên đó chính là bỏ thêm cái dấu cách, mới nhìn giống nhau như đúc, trên thực tế căn bản không phải là La Sinh Môn." Dứt lời, hắn khinh thường nói, "Lại nói, La Sinh Môn chẳng phải trâu bò lắm sao? Bọn hội trưởng tới ta cũng không sợ!"

"Oa! Vong Xuyên cũng không sợ? Ngạn ca quả nhiên lợi hại!"

"Về sau muốn cùng Ngạn ca lăn lộn!"

"Ha ha, La Sinh Môn có cái gì mà trâu bò? Không phải ỷ vào Vong Xuyên? Đừng nói là Vong Xuyên, dù có thêm vào một Vô Tẫn Trường Dạ, Ngạn ca chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ!"

"Lão tử khó nhìn nhất chính là Vô Tẫn Trường Dạ, nếu nhìn thấy thứ này, tuyệt đối là gặp một lần đánh một lần!"

Dứt lời, mấy người lại ha ha cười phá lên.

Ỷ vào gần đây Vong Xuyên cùng Vô Tẫn Trường Dạ cùng nhau biến mất không dấu vết, cho nên mấy người khoe khoang mạnh miệng không chút áp lực nào.

Tiết Sùng nghe được tên của mình, theo bản năng ngẩng đầu hướng về phía Hoàng Phủ Văn Ngạn nhìn. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Tiết Sùng, Hoàng Phủ Văn Ngạn quay đầu trừng mắt nhìn Tiết Sùng liếc mắt một cái, hung tợn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Xàm xí: Ngạn ca đáng iu ghê :))))

Tiết Sùng lẳng lặng mà nhìn Hoàng Phủ Văn Ngạn, sau đó bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Giây tiếp theo, bên tai Tiết Sùng đột nhiên nhận được một tư tín giọng nói.

Thất Vĩ: 【 Bọn tớ muốn đi làm nhiệm vụ hiệp hội, cậu nghĩ sao? 】 nói xong, hình như là sợ Tiết Sùng sẽ từ chối, tiếp theo nhanh chóng gửi thêm một câu, 【 Hội trưởng cũng sẽ đi! 】

Hội trưởng?...... Vong Xuyên? Tiết Sùng chớp mắt hồi tưởng một cái.

Nếu vừa rồi Tiết Sùng không chừng còn có chút dao động, nhưng mà hiện tại tuyệt đối là không chút do dự.

Tiết Sùng: 【 Không đi. 】

Không biết vì sao, Tiết Sùng đối với người này hoàn toàn không có nổi một chút hảo cảm. Không chỉ như thế, trong lòng thậm chí còn có chút hơi mâu thuẫn.

Nói xong, đột nhiên cảm giác được chung quanh ồn lên, Tiết Sùng khó hiểu cho nên ngẩng đầu, chỉ thấy một người thân mặc cẩm phục màu trắng, đỉnh đầu đội ngọc quan, nam nhân kia hướng về phía mình chậm rãi đi tới.

Ngay sau đó, ghế bên cạnh bị người kia kéo ra, nam nhân ưu nhã ngồi xuống, sau đó hỏi: "Vì sao không đi?"

Tiết Sùng nao nao.

Một bên Hoàng Phủ Văn Ngạn cùng mấy người sớm đã trợn mắt há hốc mồm.

-- Cái gì vậy? Bọn họ không phải hoa mắt chứ? Người đó thật sự là Vong Xuyên?

"Cái kia, Ngạn ca, anh vừa rồi nói......"

"Cậu câm miệng! Tôi vừa rồi cái gì cũng không có nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro