Chương 15: Vậy thì có thể hôn một chút
Tuy rằng thu đồ đệ là do quyết định nhất thời của Tiết Sùng, nhưng sau này, Cậu lại bất ngờ khám phá được niềm vui khi làm sư phụ.
Bởi vì đồ đệ cậu...... Thật sự là quá ngoan ngoãn! Lại đáng yêu, lại nghe lời, không thể bắt bẻ.
Điều duy nhất làm cậu có chút bối rối chính là đồ đệ cậu quá thích ôm ôm ấp ấp. Điều này làm cho Tiết Sùng một người ngày thường không thích cũng không có thói quen cùng người khác tiếp xúc tứ chi cảm thấy có chút khó chịu.
Tuy vậy muốn nói về việc chịu đựng thì cũng không phải không thể nhẫn nại, chỉ là cậu sẽ cảm thấy có chút khó xử thôi.
Hơn nữa, mỗi khi cậu nhìn thấy nụ cười ngây thơ đáng yêu của đồ đệ, cậu không đành lòng đem đẩy ra.
Theo thời gian, Tiết Sùng dần dần cũng thành thói quen. Tuy nhiên, không hiểu vì cái gì, hiện tại cậu vừa thấy đồ đệ cậu, mặt không hiểu sao có chút hơi hơi nóng lên.
Hôm nay, hai người hẹn nhau cùng đi làm nhiệm vụ cho hai người .
Thời điểm Tiết Sùng online, đồ đệ Thanh Chi hình như chưa online. Bởi vì cậu nhìn danh sách bạn bè, Thanh Chi là màu xám. Hơn nữa nếu cậu online, đối phương nhất định sẽ là người đầu tiên gửi cho cậu tư tín, hỏi cậu ở đâu.
Tiết Sùng đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp đến nơi làm nhiệm vụ ở đó chờ đối phương online. Sau đó mới bắt đầu nhiệm vụ.
Tuy rằng cậu không thích nơi đông người, nhưng nếu là đi cùng đồ đệ Thanh Chi, cậu cũng không phải không thể chấp nhận được.
......
Tiết Sùng đứng chờ ở nơi nhận nhiệm vụ, nhìn người chơi lần lượt đi qua trước mặt, cách đó không xa, những người bày quán hàng rong trong game cũng chuẩn bị offline, bắt đầu dọn quán. Mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, người chơi xung quanh càng ngày càng ít, Tiết Sùng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu thời gian, đôi tay tinh tế trắng nõn đột nhiên che hai mắt Tiết Sùng lại.
Ngay sau đó, một giọng nữ nhẹ nhàng, dịu dàng kèm theo tiếng cười vang lên bên tai: "Đoán xem là ai?"
Miệng Tiết Sùng không tự giác nhấc lên một ý cười khẽ, sau đó kéo tay đối phương xuống, ra vẻ không vui nói: "Giữa chốn đông người, đừng nghịch ngợm."
Thanh Chi phồng má, bất mãn rồi buông lỏng tay, tiếp theo lại đột nhiên ôm chặt eo Tiết Sùng, ngửa đầu với ' vẻ mặt ngây thơ ' hỏi cậu: "Vậy có phải ở nơi không có ai là có thể ' nghịch 'không ?"
Tiết Sùng đỡ trán, cảm giác bất đắc dĩ nói: "Thanh Chi......"
Thanh Chi chu môi, lại lần nữa buông tay ra, nhỏ giọng oán trách nói: "Sư phụ thật chẳng thú vị...... Còn nữa, sư phụ đã nói sẽ gọi là Thanh Thanh hoặc Chi Chi, vì sao lại quên rồi!"
Bên tai Tiết Sùng đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt.
Ách...... Cậu kêu không ra.
Tiết Sùng trầm mặc hai giây, cố giữ vẻ bình tĩnh nói: "Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, đi làm nhiệm vụ trước đi."
Thanh Chi: "Sư phụ thật cứng nhắc...... Rõ ràng còn trẻ, lại cứng nhắc như ông già. Một cái xưng hô thôi mà...... Hay gọi con hàng đêm cũng được......"
Ảnh tâm cơ :))))
Thanh Chi vẻ mặt u oán đi theo phía sau Tiết Sùng, nhưng tầm mắt nàng lơ đãng phát hiện sau tai Tiết Sùng ửng đỏ lên, khóe miệng không tự chủ được cười lên một độ cung.
......
Bọn họ hiện tại tiếp nhiệm vụ nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản kỳ thật cũng không đơn giản.
Đây là một nhiệm vụ tìm người.
Giống như các trò chơi khác, trong trò chơi có nhiệm vụ tìm người, cái gọi là tìm người, chủ yếu là một cái lời dẫn, nội dung chân chính là kéo dài ra một loạt quá trình phiền toái.
Ví như nói tìm được nhân vật mục tiêu, hắn / nàng không ngay lập tức đi theo bạn, mà sẽ yêu cầu bạn đáp ứng một số điều kiện của hắn / nàng, sau đó hắn / nàng mới có thể đồng ý giúp bạn hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên, trong quá trình đó, còn có thể xuất hiện ra một loạt nhiệm vụ nhỏ khác, thậm chí là có nhiệm vụ lặp đi lặp lại.
Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ tìm người tuyệt đối không phải loại tìm người vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng như trên mặt chữ.
Ví dụ như bây giờ, hai người khó khăn lắm mới hoàn thành các bước trước của nhiệm vụ, tìm được mục tiêu cuối cùng. Tuy nhiên, khi gặp được nhân vật mục tiêu lại yêu cầu bọn họ, nếu không giúp hắn trả thù kẻ thù, thì tuyệt đối sẽ không đem vật phẩm cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ giao cho bọn họ.
NPC ngẩng đầu, một khuôn mặt khóc lóc, hướng hai người nói: "Cha mẹ ta đều bị cái kẻ gian kia giết chết, chính mình ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư đây mà giúp các ngươi tìm cái tin tức rối loạn lung tung! Ta hiện tại trừ bỏ báo thù, cái gì cũng không quan tâm! Các ngươi đừng phí lời, hãy trở về đi!"
chính mình ốc còn không mang nổi mình ốc: bản thân cũng chẳng thể lo cho chính mình
Dứt lời, không nhìn hai người, chỉ ngồi xuống, ôm đầu tự trách, thút tha thút thít kêu cha kêu mẹ.
Không thể không nói phương diện khắc hoạ nhân vật trong 【 Thiên Khải 】 thật sự là giống như đúc, nếu không phải vì biết rõ ràng đây chỉ là trò chơi, nhìn biểu cảm cùng thần thái của NPC, cơ hồ muốn cho mọi người nghĩ rằng đây là hiện thực.
Nếu NPC nói lời này, như vậy phải làm cái gì, đáp án cũng đã sáng tỏ.
Thanh Chi: "Chúng tôi giúp ngươi báo thù, cô giúp chúng tôi tìm tin tức."
Bởi vì tính tình Tiết Sùng ít nói, cho nên nhận nhiệm vụ hoặc là cùng NPC đối thoại, đều là đồ đệ Thanh Chi trả lời.
Thanh Chi lén lút liếc mắt nhìn Tiết Sùng một bên một cái, thừa dịp cậu không chú ý, lặng lẽ duỗi tay gãi gãi lòng bàn tay đối phương, dẫn tới cậu không tự chủ được hơi hơi đỏ mặt, Thanh Chi lúc này vẻ mặt mới thỏa mãn thu tay lại.
Tiết Sùng nhìn biểu cảm của Thanh Chi, như thể đang trộm làm điều gì đó mờ ám, có chút bất đắc dĩ đồng thời thừa nhận mình có chút bối rối.
Lần này có kinh nghiệm, Tiết Sùng cũng không dám thả tay tùy tiện nên bắt tay lại. Cậu dứt khoát trực tiếp đem mu bàn tay ra sau người, không cho đối phương cơ hội nào.
Nhìn bên tai Tiết Sùng màu hồng cùng đem mu bàn tay ra sau người, trên mặt Thanh Chi lại là bộ dáng mười phần không nhịn được cười cười.
Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy đối phương bối rối lại ngượng ngùng, lại một hai phải ra vẻ bộ dáng ổn định, liền nhịn không được bật cười.
Cũng không uổng công nàng...... À không, là hắn (Vong Xuyên nha).
Cũng không uổng công hắn bỏ hoang acc lớn, bỏ mặc hiệp hội ném sang một bên, mỗi ngày online acc nhỏ, là vì có thể nhìn thấy vẻ mặt khó xử của sư phụ cậu, rồi lại là bộ dáng không hề trách móc.
Thanh Chi dứt lời, NPC mừng rỡ như điên hỏi: "Là thật sao? Các cậu thật sự muốn giúp tôi báo thù sao?"
Thanh Chi: "Không sai."
NPC: "Cái người giết cha mẹ tôi, cùng tôi có thù không đội trời chung, hắn lúc này đang trong khác điếm ở hoàng đô Liễu Phong! Đây là bức họa của hắn!"
NPC duỗi tay đem bức họa đưa cho Thanh Chi, Thanh Chi tiếp nhận.
NPC nói tiếp: "Tôi cũng biết ta chỉ là một nữ tử, không cách nào giết chết được một nam nhân cao lớn thô kệch, cho nên phải dựa vào các đại hiệp! Nếu giúp tôi báo thù, tiểu nữ tử nguyện ý lấy thân báo đáp!"
Thanh Chi trên mặt tươi cười nháy mắt lãnh đạm xuống, ' nàng ' lạnh mặt nói: "Ngại quá, người này là của tôi."
Hai người nhận được nhiệm vụ, Trên mặt Thanh Chi xanh mét vẫn chưa hết.
Dọc theo đường đi, khuôn mặt Thanh Chi trở nên trầm lặng, khắc hẳn với ngày thường hoạt bát hiếu động, nàng trầm mặc không nói một lời.
Tiết Sùng đi một đoạn đường, sau đó rốt cuộc không nhịn được dừng bước chân, đem Thanh Chi ngăn lại. Cậu thở dài, cảm thấy đau đầu, nhấn nhấn mày, bất đắc dĩ nói: "Em cùng một NPC so đo làm gì? Nếu như không phải chúng mình, chỉ cần là người chơi khác nhận nhiệm vụ này, cô ta đều nói những lời này."
Thanh Chi thanh âm có chút rầu rĩ: "Đồ đệ biết......" Ngay sau đó, ' nàng ' đột nhiên không kịp phòng ngừa duỗi tay ôm lấy eo Tiết Sùng, hỏi: "Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của một mình đồ nhi đúng không? Sẽ không thu đồ đệ khác đúng không?"
Tiết Sùng do dự lúc lâu giữa hai lựa chọn đẩy ra hay ôm lấy, cuối cùng, cậu vẫn là không thể từ chối, duỗi tay nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, lẳng lặng mà thở dài một tiếng.
Ở góc độ của Tiết Sùng không thể nhìn thấy khóe miệng của ' nàng ' nhếch miệng lên một nụ cười.
Giải khúc mắc xong, Thanh Chi vẫn là nắm chặt tay Tiết Sùng không bỏ.
Đỉnh đầu cắm một chiếc trâm bạc mạ vàng, dưới chân là một đôi giày thêu vân ti, nữ tử nắm tay nam tử tóc đen huyền, năm ngón tay đan vào nhau, hoàn toàn nhìn không ra đây là một đôi thầy trò, mà là giống như một đôi tình nhân.
Tiết Sùng mặt không thay đổi cố gắng giãy giụa ba lần cũng chưa thoát ra được, cuối cùng rốt cuộc chịu thua, quay mặt đi, biểu cảm bất đắc dĩ nói: "Em...... Không cần nắm tay như vậy."
Thanh Chi: "Vì sao?"
Tiết Sùng vừa nói, vừa lặng lẽ hướng tay ra ngoài, cố gắng rút khỏi bàn tay đối phương: " Không quen......"
Thanh Chi đã sớm cảm giác được ý đồ của Tiết Sùng, nháy mắt tay càng nắm chặt, dứt khoát trực tiếp chế trụ tay đối phương không bỏ.
Thanh Chi: "Thầy trò chính là đều nắm tay như vậy."
Thầy trò khác, cũng đều nắm tay như vậy sao? Tiết Sùng nhíu mày, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Thấy Tiết Sùng thật sự nghiêm túc tự hỏi, tròng mắt Thanh Chi vừa quay tròn vừa di chuyển, tựa hồ là nghĩ tới cái gì.
Thanh Chi cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: '' Sư phụ ôm đồ đệ một cái, đồ đệ lập tức buông tay."
Quả nhiên, cậu đem ' nàng ' ôm vào người, khiến ' nàng ' lập tức cứng đờ.
Như là cảm thấy không đủ kích thích, 'nàng' tiếp theo lại u oán nói: "Sư phụ chưa bao giờ nguyện ý chủ động cùng đồ đệ nắm tay, đôi khi nói chuyện cũng không muốn chủ động nói với đồ đệ. Lâu như vậy, sư phụ chủ động gửi tư tín thậm chí đều không vượt qua mười cái. Sư phụ có phải ghét bỏ đồ đệ không?"
Làm bộ mất mát, ' Thanh Chi ' buông lỏng tay ra, chậm rãi lui về phía sau.
Thanh Chi: "Được rồi...... Con đã biết......"
Chính như ' hắn ' dự đoán, đối phương quả nhiên luống cuống.
Tiết Sùng: "Không phải như vậy......"
Thanh Chi: "Vậy là cái gì?"
Tiết Sùng nhất thời cũng không biết nên
giải thích như thế nào.
Đi được đoạn, Tiết Sùng mím môi, âm thanh nhỏ dần, nhíu mày nhẹ giọng nói: "Vậy thì có thể hôn một chút......"
Đối với Tiết Sùng từ trước đến nay không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật quá mức mà nói, loại hành động này, thật là vượt quá giới hạn.
Sau một hồi giằng co, Tiết Sùng cuối cùng cũng nhượng bộ, nhíu nhíu mày, hơi cúi người, chuẩn bị trên sườn mặt đối phương nhẹ nhàng mà hôn lên một cái, rồi thật nhanh rút thân mình về.
Nào ngờ, thời điểm môi Tiết Sùng sắp đụng trên sườn mặt đối phương, đối phương đột nhiên nghiêng mặt đi, ngửa đầu, chủ động hôn lên.
Không chỉ như vậy, cậu còn cảm giác được, đầu lưỡi đối phương mềm mại ướt át cạy khớp hàm cậu ra, thăm dò vào trong môi cậu, ái muội quét một vòng, mới không nhanh không chậm rút ra.
Khoảng cách hai người lúc này gần trong gang tấc, âm thanh hô hấp hình như cũng nghe thấy.
Tiết Sùng đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người cứng đờ ở tại chỗ.
Ảnh nghĩ ảnh nhanh mọi người ạ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro