Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C

"Ôi trời, nhìn kìa! Đó chẳng phải là Park Jimin và Jeon Jungkook sao?? Cặp đôi tuyệt vời nhất của Hàn Quốc đứng đầu suốt hai năm rồi đó!"

"Đúng rồi, họ đúng là hợp nhau quá đi mất!"

"Nhìn hai người họ đi với nhau như thể phát ra hào quang được ấy nhỉ, chẳng ai nhìn thẳng được lâu luôn."

"Nhìn cái cách bàn tay họ đan chặt lấy nhau kìa... Đúng là không thể tách rời..."

"Cặp đôi KookMin này, quả nhiên là định mệnh an bài."

Quả nhiên là định mệnh an bài...?

******
Jungkook mỉm cười nhìn Jimin, dịu dàng hỏi,

"Em bật cười vì chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Jimin ôm bụng ngặt nghẽo,

"Định mệnh an bài...! Định mệnh an bài cơ đấy!"

Jungkook vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng bàn tay nắm lấy tay Jimin siết chặt tới đau đớn,

"Thế à? Nó hài hước tới vậy ư?"

"Tất nhiên rồi! Anh nghe thấy nó có vô lý không chứ?"

"Nhưng chẳng phải... chúng mình là như vậy sao?"

Jungkook nói xong liền cúi xuống hôn lên bờ môi vẫn đang còn hé mở sau trận cười, làm cho đám đông phía sau hét lên đầy phấn khích.

Chẳng phải chúng mình cũng vô lý sao?

*****
Jungkook gằn giọng,

"Im mồm lại."

Trên giường là Jimin bị trói cả chân và tay, mắt bị che lại bởi tấm vải đen. Khuôn miệng cứ liên tục mở ra và cười sằng sặc như kẻ điên.

"Hhahahahhahahahahahahah! Jeon con mẹ nó Jungkook! Có tin nổi không cơ chứ? Hoàn hảo thật, tuyệt vời thật, chỉ có điều bị bệnh thích đánh đập ư? Mẹ nó chứ, sẽ chẳng có ai tin nổi đâu! Chẳng có ai cả, trừ Park Jimin này ra. Đúng chứ? Đúng chứ?"

Jungkook tiến lại gần Jimin, hắn đưa tay lên khe khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cậu, rồi vung tay, tiếng chát đầy chói tai vang lên, khoé miệng Jimin ngay lập tức sưng đỏ và rướm máu.

"Bảo rồi, im mồm vào."

"..."

"Đó, thế có phải tuyệt vời hơn không? Khi em im lặng thì em mới đẹp đẽ nhất, Jimin ạ. Đừng hành động như thể mình là kẻ điên nữa, cứ ngoan ngoãn như khi chúng ta đi ra ngoài đi."

Đôi môi đỏ của cậu mấp máy như định nói điều gì đó, rồi lại thôi. Nói tiếp thì có ích gì cơ chứ...?

Ngón tay thon dài của Jungkook lướt trên cơ thể không chút tì vết của Jimin, rồi quay ngược trở lại và dừng trên lồng ngực trái của cậu. Dùng lực ấn mạnh vào đó một chút, hắn im lặng lắng nghe nhịp tim. Không hề sợ hãi, không hề bất ổn. Nhịp nhàng đập như thể đang cười nhạo hắn vậy. Jimin mỉm cười, rồi chẳng thể kiềm chế nổi mà phá lên tràng cười đầy điên dại.

Thế nào hả Jungkook? Khi anh biết rằng tôi từ lâu đã chẳng còn sợ hãi anh nữa?

Có đau không?

****
Hai năm trước.

"Có đau không?"

Jungkook chìa tay ra cho người trước mặt nắm lấy. Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng toàn cầu Park Jimin, lại đang ngã dập mông mất mặt như thế này đây.

Jimin gượng cười, thế là hình ảnh của mình sụp đổ hết rồi... Cậu nắm lấy tay Jungkook, hắn kéo cậu đứng dậy thật nhẹ nhàng, lại còn nhặt giúp cậu những túi đồ lỉnh kỉnh đựng bản thiết kế và mẫu vải mới mà cậu vừa làm ra.

"Đây, của em."

Jungkook đưa túi cho Jimin rồi nhoẻn cười,

"Em không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"

Jimin đỏ bừng mặt, nếu nói là đau ở tim vì hắn quá đẹp trai thì có ổn không nhỉ? Chắc chắn là không rồi...

"K-Không sao cả, cảm ơn anh."

"Không có gì đâu, người đẹp. Lần sau chú ý đi cẩn thận hơn nhé!"

Jungkook nói xong liền quay người đi, nhưng Jimin rụt rè gọi giật lại,

"U-uhm... Anh gì đó ơi?"

"Huh?"

"Anh có phiền nếu tôi trả ơn anh bằng một bữa ăn trưa bây giờ không...?"

Jungkook tiếc nuối nhìn chiếc đồng hồ AP trên cổ tay, rồi lắc đầu,

"Nhưng rất tiếc là bây giờ tôi lại có lịch hẹn với-..."

"Vậy thì tối nay! Hoặc trưa mai cũng được!"

Hắn mỉm cười,

"Được rồi, tối nay nhé. Nhưng chúng ta cần trao đổi số điện thoại trước đó để tôi có thể liên lạc về địa chỉ nhà hàng chứ nhỉ?"

"Uhm... Vâng!"

Jimin lục lọi trong túi một hồi rồi rút ra tấm danh thiếp màu xanh dương nhạt với những dòng chữ bay bổng màu vàng lấp lánh.

"Park Jimin - nhà thiết kế độc quyền cho Gucci...?"

"Vâng... Cũng không to tát gì lắm đâu ạ..."

Jungkook mặt bừng sáng lên những hứng thú, hắn hỏi Jimin,

"Em đúng là một người tuyệt vời đấy! Thật sự! Tôi đã nghe về em rất nhiều trên các tin tức thời sự và cả trên báo nữa! Không thể ngờ được tôi lại được nắm tay Park Jimin...!"

Jungkook "à" một tiếng nho nhỏ, rồi cũng rút danh thiếp của mình ra và đưa cho Jimin. Cậu cả kinh, ngước lên nhìn Jungkook đầy ngạc nhiên,

"Giám đốc sáng tạo của phòng Parfum Armani...?!? Jeon Jungkook??"

Hắn cười khúc khích,

"Đúng rồi, tôi là Jeon Jungkook đây."

"Ôi trời... Thật vinh dự quá... Tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy! Lọ nước hoa nào có anh chế tạo tôi cũng mua hết luôn! Mùi thật sự rất ưng luôn, Jungkook-ssi ạ!"

Jungkook ngượng ngùng xoa gáy,

"Cũng chẳng phải giỏi giang gì đâu mà... Ừm... Vậy tối gặp lại nhé, giờ thì tôi đang có hẹn mất rồi..."

Jimin cúi gập người,

"Vâng, chào anh. Tối gặp lại."

Jungkook chỉ cười hiền, hắn vẫy vẫy tay,

"Tạm biệt, Jiminie."

Jimin nghe thấy cách hắn gọi tên mình liền đỏ mặt, thật sự đáng yêu quá đi mất...

Rồi cậu đếm từng giây một cho tới tối nay, khi hai người được gặp lại.

End C.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro