Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trà có dược

Bị Văn Cơ nhìn Ngôn Hầu không dám nói thêm câu gì, chỉ dám lảng ra chuyện khác. Nhưng Quận Chúa đã nghe từ Hồng, có thể hắn là người của Hồng gia. Nàng nắm chắc phần thắng trong tay rồi, ánh mắt nàng bỗng nhiên nhìn sang Thác Lệ. Người này trông quen quá, cảm giác ta đã gặp nàng ấy ở đâu rồi. Nhưng chắc chỉ là kẻ quyền yếu chức thấp hơn ta thôi.

Thác Lệ đang định cầm chén trà lên uống thì, Quận Chúa Bình Ngọc Xuân Thanh đi đến và nhẹ tay hất chén trà vào người nàng. Chén trà rơi " choang " xuống đất,may sao chén trà chỉ đang âm ấm lên nàng không bị bỏng nhưng y phục của nàng bị ướt hết. Thác Lệ lúng túng lấy khăn lau phần ướt trên váy mà không dám nói gì, nhưng nàng ta thử giở trò nữa xem,Thác Lệ sẽ không để yên nữa đâu. Văn Cơ thở dài nhìn Thác Lệ, sao nàng ta có thể nhịn được nhỉ.

Hắn cầm chiếc khăn tay của mình và ngồi xổm, vén nhẹ váy Thác Lệ lau phần chân bị ướt của nàng, bị hắn cúi xuống lau chân Thác Lệ ngại ngùng nói :
- khô...không cần đâu, ta...ta tự làm được mà

- ngồi im

Bị hắn mắng nàng đành im tịt, ba tên công tử ngồi trợn mắt trợn mũi, người này có phải nam nhân mà bọn hắn quen không nhỉ. Tuy hắn là nam nhân thì chắc chắn sẽ phải xoa qua người nữ nhân, nhưng bọn hắn chưa bao giờ thấy hắn phải quỳ trước mặt nữ nhân.

Còn Quận Chúa Bình Ngọc Xuân Thanh mắt lòi sắp rơi khỏi tròng, tay nắm chặt, hai răng nghiến ken két. Trước mặt một mỹ nữ xinh đẹp như nàng sao hắn có thể hầu hạ nữ nhân khác chứ.

Sau khi lau xong, hắn ngồi dậy và rót một chén trà được đặt sẵn từ trên bàn bao giờ mà hắn không biết, thôi rót đại để uống.Quận Chúa mỉm cười, biết hắn chuẩn bị trúng kế của nàng rồi đây mà.

Khi gần cho vào miệng bỗng hắn ngửi thấy trong trà có một mùi dược đông y nhè nhẹ, có lẽ trong này có dược gì đó. Hắn định đặt chén trà xuống thì Quận Chúa đi đến và nói :
- công tử, đây là trà tiên hoa trúc, rất tốt cho sức khỏe. Chính tay ta lựa chọn nó, mong công tử dùng cho ta vui

Ha, thì ra đây là loại trà mà nàng ta chọn, trong đó chắc chắn có xuân dược, thôi dù sao thì ta uống một chén cũng được. Văn Cơ cho lên miệng và uống hết, Quận Chúa mỉm cười, liếc mắt nhìn nha hoàn của mình. Nha hoàn kia đi gần tới chỗ hắn, rót rượu ra chén, định mời hắn, tay nàng ta nhẹ nhàng lướt qua chén rượu khiến nó bị đổ vào người hắn.

Nàng ta bối rối, định quỳ xuống xin lỗi nhưng tay Văn Cơ nắm lấy tay nàng ấy và dịu dàng nói :
- không sao, chỉ là sơ ý thôi

Ánh mắt ấm áp, khuôn mặt mỹ nam tuyệt đẹp đến nỗi tim của nha hoàn đập thình thịch, mặt mày đỏ chín. Quận Chúa Bình Ngọc Xuân Thanh, lấy bộ điệu chủ mắng và rẻ giọng xin lỗi :
- thật là, xin lỗi công tử, là ta không dậy bảo người làm cẩn thận, mong công tử không trách mắng

- không sao, không sao

- vậy để ta chuẩn bị cho công tử bộ y phục mới vậy

- ta không sao, không nhất thiết phải như vậy

- không, công tử đừng nói vậy, công tử mà nhận đồ của ta, thì lòng ta mới yên tâm

- thôi, vậy làm phiền Quận Chúa

Hắn bèn đi theo nàng ta, để xem nàng ấy tính làm gì hắn nữa. Sau khi bọn họ đi một lúc xa thì Thác Lệ vẫn rót trà uống tiếp mà không biết trong trà có dược, nha hoàn bên cạnh quận chúa nghe theo lởi nàng ta quay sang nói với Thác Lệ :
- vị cô nương này, quần áo của ngươi bị ướt hết rồi để bọn ta giúp ngươi đi thay đồ

- có sao đâu, chỉ một tí thôi mà, dù sao cũng gần khô rồi

- mong cô nương đừng chối từ, bọn ta không làm tốt sẽ bị trách mắng

Tin tưởng lời bọn họ, nàng đành đi theo. Ba tên công tử kia ngồi chẳng biết làm, chỉ biết ngồi đợi họ về. Văn Cơ được dẫn đến một căn phòng cách xa với chỗ đông người, không sợ bị nghe lén.

Biết bị dẫn đến chỗ lạ, nhìn xung quanh căn phòng rất đẹp. Có một chiếc giường nằm giữa, rèm đỏ che cẩn thận, cửa sổ lớn có thể nhìn khung cảnh xung quanh nhưng được đóng cẩn thận. Mà cũng chả thấy đồ thay đâu cả, hắn đã hiểu ý đồ của Quận Chúa, tính quay đầu đi và nói :
- có lẽ quần áo đã khô rồi, Quận Chúa không cần phải lo đâu

Định bước đến cửa để mở thì bỗng nhiên có một bàn tay ôm vào eo hắn. Đầu nàng áp vào lưng hắn, tay víu chặt lại, bộ ngực nàng cố tình cà vào lưng hắn. Giọng nàng run run như sắp khóc :
- chàng đừng đi mà, ta không được mọi người yêu quý, tim ta cũng rất đau, đừng làm lơ ta được không ?

Hắn nhe răng ra cười, chậc, với cái tính cách quái quỷ của nàng không được mọi người yêu quý cũng không có lạ. Tay hắn gỡ đôi tay nhỏ nhắn, không đến một vết tì, hắn quay lại nhấc khuôn mặt xinh đẹp đang rơm rớm nước mắt của nàng lên và nhẹ nhàng nói :
- ta không hề có hứng thú với những nữ nhân tự tỏ tình

Tay hắn lướt nhẹ xuống, và nhanh tay bước ra khỏi phòng, mặc kệ cho Quận Chúa Bình Ngọc Xuân Thanh đứng như trời trồng. Vừa ra khỏi phòng, bỗng Văn Cơ nghe một tiếng khóc khe khẽ, nhè nhẹ, nhưng tiếng này....hình như đó là tiếng của Thác Lệ mà. Hắn ngạc nhiên bước nhanh đến phòng bên cạnh phát ra tiếng động.

Hắn nhanh tay mở cửa phòng ấy ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh Thác Lệ hai tà áo tuột xuống tay. Áo yếm xanh bị cởi ra, váy bị nhầu nát, đôi mắt nàng đang rớm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên, khóc huhu không ngừng. Tay đang cầm một cái thanh gậy dài và một tên nam nhân cũng có sắc, đang nằm sõng soài xuống đất.

Thực ra lúc đầu được hai nha hoàn đưa đến một căn phòng, hai người đó bỏ đi để nàng thay đồ. Nhưng loai hoay trong phòng không tìm thấy đồ đâu, định bỏ đi thì có bàn tay bịt lấy miệng nàng. Thác Lệ quá hốt hoảng nhưng không thể lên tiếng được, người bỗng nhiên nóng bừng lên.

Tay hắn kéo tà áo của nàng xuống, quá sợ nàng vơ vơ được cái gậy chắn cửa. Khi hắn gỡ dây áo yếm tuột xuống, Thác Lệ cố quay lại đập vào đầu tên đó. Hắn bị *bất tỉnh nhân sự, nhưng người nàng bỗng thèm thuồng một cách mãnh liệt. Từ khóe mắt chảy dài những hàng lệ.

* trường hợp nhẹ nhất của trấn thương sọ não, chỉ cần nằm một chút sẽ tỉnh

Bỗng nhiên Thác Lệ thèm cái cảm giác được gậy thịt của Văn Cơ đâm vào tiểu huyệt, nàng bình thường rất sợ điều đó, nhưng bây giờ thực sự rất thèm khát nhưng không biết làm thế nào. Vậy lên chỉ biết khóc vì bị ám ảnh cái tên kia ức hiếp, thêm là ham muốn đã dần dần lấn đi lý trí của nàng.

Bỗng nhiên thấy Văn Cơ mở cửa phòng, nàng mừng như vớ thấy vàng, khóc khóc dở dở. Ngồi khụy xuống đất, ôm mặt khóc như một đứa trẻ, thấy vậy hắn liền chạy đến, rũ rũ hai vai Thác Lệ và hỏi :
- này, đừng có khóc nữa, ngươi bị sao vậy ?

- ta...ta...muốn...

Thác Lệ xấu hổ không nói lên lời, nhưng Văn Cơ hắn đã sớm hiểu nàng muốn cái gì. Cũng phải, uống tận mấy chén trà đó mà không ham muốn mới lạ. Hắn nghếch miệng cười, rồi đi tới chỗ cửa sổ ngó nghiêng, đây là tầng hai, ở dưới cũng nhiều bụi cây. Suy nghĩ xong hắn vác xác tên nam nhân kia ném xuống đất.

Xong xuôi hắn phủi tay và đi về phía chỗ Thác Lệ, hắn ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng nói :
- ngươi muốn gì, nói đi ta mới giúp được

- mu...muốn...muốn ngươi...

Hắn mỉm cười, và cố gắng trêu ghẹo nàng tiếp và nói :
- muốn ta làm gì ?

- muốn...muốn ngươi...ngươi chơi ta

Văn Cơ luồn tay bế bổng Thác Lệ lên và hài lòng nói :
- bản Hồng là người không ích kỷ, đã muốn giúp đỡ thì ta đành vậy

Hắn bế nàng, đặt nhẹ nhàng lên giường, hai ánh mắt nhìn nhau say đắm. Văn Cơ nhẹ nhàng mút nhẹ lấy đôi môi nhỏ của nàng, tay nhanh chóng lột bỏ thứ trang phục rắc rối ra.

Tay hắn nhào bóp ngực nàng, liếm mút trên nhũ hoa không ngừng. Người Thác Lệ run run, miệng cho mấy ngón tay vào vừa cắn vừa mút. Đầu óc nàng bây giờ bị dục vọng hãm chế hết rồi, không còn suy nghĩ sáng suốt được nữa, hai tay nàng vơ vơ lấy cổ hắn và nói :
- đâm...đâm vào ta đi

- hừm, ngươi thật không chịu đựng đó

Văn Cơ dạng hai chân nàng lên, nhẹ nhàng cho hai ngón tay vào bên trong tiểu huyệt nhỏ nhắn, đang chảy ra thủy dâm nóng lánh. Bên trong chặt chẽ, nóng ẩm làm ướt hết ngón tay hắn. Miệng Thác Lệ cứ rên rỉ to nhỏ theo từng lần ra vào ngón tay của hắn.

Miệng hắn liếm nhẹ lên hạt châu nhỏ, đỏ hồng. Cảm giác vừa đau vừa sướng khiến Thác Lệ càng thèm thuồng hơn, tay vừa di chuyển, lưỡi lại làm tê liệt hạt châu. Bỗng nhiên hắn rút hai ngón tay ra và định đứng dậy.

Thác Lệ nhanh tay nắm lấy tay hắn, mặt đỏ chín lên, mắt chảy đầy lệ và nói :
- giúp...giúp ta đi...ta muốn

- hừm, ngươi muốn cái gì ?

- muốn...muốn ngươi

- muốn cái gì của ta ?

Hắn tuy biết nàng muốn cái gì, nhưng trước tiên cũng phải châm chọc nàng thật lực, đến khi mà dược trong cái trà kia ngấm vào người hắn. Tuy rất xấu hổ, nhưng nàng thèm khát lắm rồi, tay nắm chặt tay hắn hơn và nói :
- muốn gậy...gậy thịt của ngươi

- muốn cái đó để làm gì ?

- để...để đâm vào tiểu huyệt

- của ai ?

- của...của ta

- hừm, nếu cầu xin vậy, thì đành chịu thôi

Hắn nhanh tay cởi đai lưng, và cởi khố ra từ bên trong khố, bộ hạ của hắn to lớn, kiêu ngạo ngoi đầu ra. Rồi hắn dạng hai chân nàng ra không để cho Thác Lệ chuẩn bị, hắn đã nhanh tay đâm vào lỗ huyệt nhỏ bé, đang chảy thủy dâm ướt đẫm.

Hắn đứng xuống giường, dựng hai chân Thác Lệ lên vai và di chuyển dồn dập, khiến tiếng da thịt kêu  " bành bạch " không ngừng.

Có lẽ lần này, dược mới bắt đầu ngấm vào người hắn. Thác Lệ rên rỉ to hơn theo từng phát nhấp của hắn, vừa đau như muốn làm rách tiểu huyệt bé nhỏ của nàng, vừa sướng khiến nàng cảm giác rất kì lạ. Đầu óc không còn tỉnh táo, nàng vừa rên vừa yêu cầu hắn làm nhanh hơn khiến Văn Cơ ngỡ ngàng hết sức. Nhưng vẫn gồng mình đâm tới tấp, vì nàng thật sự đang quyến rũ hắn.

Hắn cúi người xuống, hôn lên cổ nàng rồi cắn nhẹ lên làn da trắng ngọc, mềm mại như thạch, tạo lên vết đỏ au. Rồi hắn liếm mút lên nhũ hoa đỏ ửng, một tay vừa mân mê bầu ngực mềm như nhung của nàng, một tay xoa nắn hạt châu. Thác Lệ giật bắn lên, hắn làm cho nàng điên vì tình mất.

Bên ngoài cửa Quận Chúa Bình Ngọc Xuân Thanh đang đứng nép ở một chỗ, lấy ngón tay tự làm dịu cơn nóng chính mình.

Lúc mà Văn Cơ đi ra ngoài, mặc nàng bên trong. Bỗng Quận Chúa nghe thấy tiếng khóc và tiếng an ủi của hắn, thấy lạ bèn đi ra ngoài và nghe thấy tiếng ở phòng bên cạnh. Nàng thầm nghĩ, sao có thể nhỉ, rõ ràng Quận Chúa muốn Thác Lệ nghe tiếng của nàng và hắn.

Và cũng muốn hắn nghe tiếng Thác Lệ và mỹ nam thanh lâu mà, sao giờ thành thế này nhỉ. Vì tò mò, nàng nép người đứng ngoài, bỗng trên trán toát hết cả mồ hôi. Rồi lại nghe tiếng của Thác Lệ :
- muốn...muốn ngươi

Tay nắm chặt lại, nàng nghiến chặt răng, nghe tiếng nói hỏi của Văn Cơ và tiếng đáp lại của Thác Lệ. Nàng tức tối suy nghĩ, con tiện nhân đáng ghét, sao nó có thể thoải mái dụ dỗ Văn Cơ được, trong khi ta có thiếu nó thứ gì. (Mày mới là tiện nhân ấy )

Bỗng nhiên nàng khựng lại khi nghe tiếng rên rỉ của Thác Lệ, tiếng da thịt đập vào nhau. Khiến tim nàng đập loạn nhịp hơn, cả người nóng bừng lên, nàng nuốt nước bọt ừng ực. Đáng nhẽ là nàng sẽ đi ra khỏi chỗ này ngay nhưng không được, chân nàng như bị đóng đinh, không thể nào rời khỏi được.

Một tay xoa xoa nhũ hoa, ngón tay cho vào tiểu huyệt, nàng muốn thử cảm giác đó quá, bây giờ đành phải tự xoa dịu mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro