Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bonus

Warning: NSFW, chưa đủ tuổi + không hợp gu vui lòng click back
#Ăn_tân_hôn_bù #Mấy_khách_duy_quyền_siếc_thú_thành_công_rồi_đó
#Ngại_ơi_là_ngại
------------------------
.
.
.
.
"Ha...haa...n~"

Huỳnh Sơn ngân khẽ một tiếng, rồi nằm vật ra giường há miệng thở dốc, vứt mấy tờ khăn giấy dính bẩn sang một bên. Mồ hôi rịn ra hai bên tóc mai em ướt đẫm, quần áo bị chính em lôi kéo xộc xệch, cả người nom rũ rượi đáng thương.

Hai mắt Huỳnh Sơn đỏ hoe, em cắn chặt môi dưới, tay ôm rịt cái đuôi nhỏ đang hưng phấn tột độ của mình vào trong lòng, cố ép nó ngừng ngoe nguẩy. Cái đuôi này làm em mất giá quá đi mất. Nhưng em không trách nó được, tại vì thực tình em cũng đang xoắn xuýt hết cả lên.

"Ngoan nào, yên nào, tao xin mày đó..."

"Sao mày lại cuống cả lên chỉ vì mấy cái vuốt ve cơ chứ..."

Cái đuôi tất nhiên không thể trả lời em được, càng nhìn nó, em lại càng thấy xấu hổ nhiều hơn.

Tại sao à?

Tại vì chính từ trong ra ngoài em cũng đang rạo rực y như nó vậy, chỉ là chút lí trí và liêm sỉ đang khiến em cố huyễn rằng mình vẫn bình thường mà thôi.

Sự thực là tiếp xúc thân thể thân mật với Việt Cường như vậy làm em hứng lên mất rồi.

Đàn ông con trai đến tuổi của em đối với phản ứng sinh lý thế này cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa, nhưng cái tình huống chật vật như mới nãy thì quả thực là lần đầu tiên.

Ôi, khó coi không chịu nổi. May mà Việt Cường vẫn chưa nhìn thấy gì cả. Nếu không thì tim em sẽ nổ tung như trái bom vì ngượng ngập mất.

Huỳnh Sơn ôm mặt, cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh lại trước luồng suy nghĩ đang quấy quá trong đầu. Nhưng càng cố trốn tránh, thì cái suy nghĩ này càng hiện lên rõ mồn một.

Em muốn Việt Cường.

Em muốn từng tấc từng giọt trong tâm hồn và thân thể này được anh ve vuốt yêu thương.

Em phải lòng với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi và còn là đồng phạm trong phi vụ kết hôn giả của chính mình nữa chứ...

Điên mất thôi.

.
.
.
.

"Điên thì cũng đã điên rồi..."

Huỳnh Sơn nhìn mình trong gương, lẩm bẩm.

Người trong gương mang trang phục sắc trắng kem nền nã, chiếc áo tay bồng cùng những mảng hoạ tiết ren đan lưới cầu kỳ trên nền vải trong suốt, thấp thoáng phác hoạ ra vóc dáng mảnh khảnh mềm mại của em. Kiểu tóc hôm nay cũng được vuốt lên tạo kiểu cầu kỳ, nom vừa điệu đà lại chỉn chu tỉ mỉ. Ngay cả cái đuôi cũng được chải chuốt mượt như nhung.

Nhìn vừa quen vừa lạ, quen thì rằng đây là trang phục em mặc vào hôm đi chụp ảnh cưới đấy mà, còn lạ thì là hôm nay em mặc lại nó, nhưng là với một tâm thế khác.

Huỳnh Sơn nới dải ren mỏng đang lả lơi vắt ngang cổ áo cho lỏng thêm, hít một hơi sâu, nhắm mắt chờ đợi.

Chờ cái đêm tân hôn mà em còn đang nợ người đàn ông của mình.

"Em căng thẳng à?"

Một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng luồn vào eo em, qua một lớp áo mà Huỳnh Sơn vẫn cảm nhận được nhiệt độ của da thịt người nọ. Việt Cường nghiêng người tựa đầu lên hõm vai em, nhìn vào nhan sắc mĩ miều trong gương, khẽ cảm thán:

"Sơn của anh hôm nay đẹp như tiên ấy."

"Anh ấy"- Hai tai Huỳnh Sơn bị hơi thở của người bên cạnh hun cho đỏ bừng, nhưng em vẫn cứng miệng.-"Nói chuyện nghe cứ như mấy ông già."

"Thì anh lớn hơn em thật còn gì." -Việt Cường nhìn gò má em hây hây màu vỏ táo, cười tít cả mắt.-"Trâu già mới gặm cỏ non chứ, đúng chưa?"

"Anh nhé-"

Huỳnh Sơn định quay ra sau cắn lại Việt Cường một cái, nhưng cằm em bị tay kia của anh giữ lại, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào dáng hình của mình trong gương.

Em thấy rõ bàn tay đang đặt ở eo của em dần dần di chuyển, từng ngón tay của Việt Cường lướt trên mặt lớp vải ren mỏng manh, rồi chầm chậm vươn vào phần da thịt non mềm e ấp ẩn đằng sau đó. Đi cùng với đó là những nụ hôn nóng rực rơi lên hõm vai và chiếc gáy trắng ngần của Huỳnh Sơn, và bên trong em bắt đầu rậm rịch xôn xao như đang có ai vừa đốt lửa nơi bụng dưới.

Những tiếng ậm ừ ươn ướt như tiếng mèo sữa gọi mẹ thoát ra từ nơi cuống họng của Huỳnh Sơn, nghe vừa yếu ớt lại ngọt ngào, bị đôi môi của anh nuốt lấy. Việt Cường nắm lấy cằm Huỳnh Sơn xoay ra sau, anh nhìn ánh mắt em ngập nước mơ màng, rồi khẽ rướn lên mút nhẹ lên cánh môi đỏ mọng, thăm dò khoang miệng mềm mại mà mình đã mơ tưởng từ lâu. Đôi bên gặp gỡ giao hoà, chỉ bạc được kéo ra vài giây, rồi môi lưỡi của anh và em lại vồ lấy nhau, quyến luyến không dứt.
Khi đôi môi của Huỳnh Sơn được buông tha thì nó đã bị mút mát đến sưng đỏ, em lại bị ép quay đầu nhìn vào gương. Trong tầm mắt mịt mờ toàn hơi nước, em thấy từng lớp từng lớp trang phục trên người mình đang dần rơi rụng xuống mặt sàn lạnh lẽo, còn bàn tay hư đốn của ai kia đang dần tiến đến nơi tư mật của em mà chơi đùa.

Hai người cứ như vậy mà lùi dần về sau chừng vài bước, rồi ngã ngồi xuống giường đệm trơn tru.

...

Huỳnh Sơn nhỏ xụi lơ nằm trong tay Việt Cường sau lần phát tiết thứ ba, lỗ chuông run rẩy thoả mãn rỉ ra một chút dịch đục, chứng tỏ rằng đã được chăm sóc kỹ lưỡng lắm. Nhìn sự nhạy cảm của em ở những phút dạo đầu vừa qua, Việt Cường cũng đủ hiểu em đã chờ đợi cho chuyện này bao lâu rồi, anh phải chăm bẵm em hơn nữa mới được.

Nhưng không phải chỉ có mình anh có suy nghĩ này, Huỳnh Sơn cũng đã chuẩn bị cho anh một món quà đặc biệt.

Khi Việt Cường nhìn sợi dây màu hồng mảnh dẻ trong tầm tay nối thẳng vào nơi kín đáo của người đẹp trong lòng, lại nhìn thiết bị điều khiển được cố định bằng một dải nịt ren mỏng vắt vẻo trên đùi non của em, anh chỉ còn biết than thở.

Nguyễn Huỳnh Sơn đúng là một nhóc yêu tinh, quyến rũ chết đi được.

Động nhỏ được chủ nhân của nó chủ động bôi trơn kỹ càng, sâu bên trong còn đặt một quả trứng hồng bé xíu chạy ro ro, miệng huyệt hồng hào co rút mấp máy, tựa như lúc nào cũng sẵn sàng cho bữa yến tiệc xa hoa sắp đến.

Hai mắt Huỳnh Sơn vẫn đang đẫm sương, nhưng em nhìn cánh tay Việt Cường kéo lấy sợi dây như kéo mở ruy băng của một món quà liền nhếch môi cười khẩy.

"Em chưa chắc đã là hạt thóc nằm im đâu anh à."

Huỳnh Sơn không biết lấy sức từ đâu ra mà xoay lại đẩy Việt Cường ngã ra giường. Lần này đến lượt những ngón tay em mò mẫm trên từng tấc da thịt anh, thân thể Việt Cường vẫn rắn chắc vừa vặn với những thớ cơ hằn lên rõ ràng, toả ra cái hơi thở nam tính ngập tràn làm em ghen tị chết đi được. Việt Cường nhìn em gấp gáp gỡ đi quần áo còn dính lại người anh, cái ánh nhìn si mê không giấu diếm dính chặt vào mình này làm Huỳnh Sơn lâng lâng sung sướng lắm. Em nắm lấy thứ nam tính của đối phương mà hành sự, dựa vào kinh nghiệm ít xịu của mình mà nuốt nhả giúp anh thoải mái. Khoang miệng Huỳnh Sơn ấm nóng mềm ẩm, động tác mút mát không quá thành thục, nhưng vẫn làm Việt Cường phải bật ra tiếng gầm gừ khe khẽ, rồi kết thúc cái sự phục vụ hiếm có khó tìm này bằng cái thở dài nặng trịch đầy thoả mãn.

Anh không quên tán dương:

"Khỉ con của anh giỏi quá~"

Huỳnh Sơn lau đi khoé môi còn vương chút dịch đục, lại bò sấp lên người Việt Cường mà làm nũng:

"Vậy anh còn không thưởng cho em đi."

Chẳng để em phải chờ quá lâu, thứ to lớn ngon lành đã mơn trớn đến trước miệng huyệt trơn trượt ướt át, đầu khấc khẽ va quẹt thăm dò lên vùng đất xung quanh, rồi thừa lúc Huỳnh Sơn chưa kịp phản ứng, eo em bị nắm lấy ấn xuống, hai cánh mông bị tách ra, lỗ nhỏ nhận lấy một cú tấn công khiến nó đầy đến ngập ngụa.

Huỳnh Sơn chỉ kịp hét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng.

Ngực em ưỡn cao, mông cũng cong lên, cái đuôi dựng đứng như một con mèo cái đến kỳ động dục.

Em cảm nhận rõ ràng những nếp uốn của lỗ nhỏ bị kích cỡ to lớn của anh kéo căng, cảm nhận từng nhịp giật nóng hổi của cây trụ thịt đang xỏ xuyên trong mình, lẫn cái độ sâu mà trứng rung đang bị đẩy vào trong.

Đau quá, nhưng cũng kích thích sung sướng làm sao ấy.

Không kịp để Huỳnh Sơn kịp hoàn hồn, Việt Cường đã thò lên nắm lấy gốc đuôi em, cái vị trí yếu ớt mà anh biết chắc rằng em sẽ giật nảy lên thảng thốt khi bị ai động vào. Không ngoài dự liệu, dưới những cái ve vuốt gợi tình của anh, cái đuôi của em cũng hùa theo thoả mãn đong đưa nom thích thú lắm.

Mười đầu ngón tay của Huỳnh Sơn mò mẫm bấu chặt lấy ga giường sau đầu Việt Cường, em thở phì phò đứt quãng, cố gắng làm quen với sự căng trướng nơi bụng dưới, trong khi Việt Cường đang đặt những nụ hôn an ủi lên xương quai xanh lẫn cần cổ trắng nõn của em, cắn mút đến đỏ ửng.

Rồi khi cái đuôi hư hỏng của Huỳnh Sơn siết chặt lấy bắp tay anh, cũng là lúc Huỳnh Sơn đón nhận một đợt tiến công ồ ạt như vũ bão. Những cú thúc như khoan lúc nông lúc sâu vào lỗ nhỏ của em nong nó thành một động thịt mềm oặt không có sức phản kháng, chỉ biết nhận mệnh được đút no. Hai thành vách thịt bị kéo qua kéo lại, co bóp liên tục, nhưng vẫn tham lam bấu víu lấy dương vật không rời. Dịch ruột hoà thuốc bôi trơn tiết ra thấm hạ bộ cả hai thành một vùng ướt sũng, phát ra âm thanh bành bạch mỗi lần da thịt đụng nhau.

Miệng dưới Huỳnh Sơn được đút no, miệng trên Huỳnh Sơn cũng bận rộn đi tìm môi của anh chồng mà đòi hỏi. Mà tay em cũng chẳng hề rảnh rỗi, tự mân mó hai khối cơ thịt mềm mại ở trước ngực, rồi dường như không chịu nổi, em kéo lấy tay của Việt Cường đặt lên đầu ngực mình, đòi anh vuốt ve hai hạt đậu đang ngẩng cao đầu vì phấn khích kia.

Huỳnh Sơn không buồn tỏ ra e ấp ngại ngần nữa, em đắm đuối trong sự chăm bẵm nhiệt tình của Việt Cường, giọng rên rỉ gầm gừ lạc cả đi vì khoái lạc:

"Anh ơi... chồng ơi, anh chơi em sướng chết đi được."

"Em thích lắm. Em yêu anh lắm."

"Cứ thế mà chơi chết em đi nè."

Cái sự đĩ đượi dâm đãng của em phô ra không che giấu làm Việt Cường đỏ cả mắt mũi. Huỳnh Sơn của anh quyến rũ như loài ma quỷ, còn anh thì sẵn sàng chiều theo em mà đoạ xuống địa ngục, bởi lỡ si mê vẻ đẹp chết người này mất rồi.

Anh lật Huỳnh Sơn lại, giam thân thể ngọc ngà dưới thân, nhìn em vặn vẹo thèm khát gọi chồng mà dấy lên luồng khoái cảm kì dị.

Khỉ con kéo anh cũng hư hỏng mất nết giống em mất thôi.

Bụng Huỳnh Sơn lại sưng lên vì kích thước to lớn nọ lại đâm vào lút cán. Nhưng như kẻ điếc không sợ súng, em còn có tâm trạng đùa cợt lại anh:

"Anh mà cứ thế này là em mang thai đấy nhé.~"

Hình như có một sợi dây lí trí nào đó của Việt Cường bị kéo đứt.

Anh híp mắt cười nhìn Huỳnh Sơn, vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng tự dưng em thấy lông tóc mình dựng ngược.

"Vậy làm phiền vợ yêu nay sinh cho anh cả bầy khỉ con luôn nhé."

"Từ từ, khoan, em đùa-"

Lại là một tiếng rên cao vút bật ra từ cái cổ họng kiên cường của Huỳnh Sơn.

Từng cú nã như đóng cọc trút như vũ bão vào lỗ nhỏ của Huỳnh Sơn, ép nó phải ghi nhớ bằng được hình dáng của thứ nó thuộc về. Tuyến tiền liệt bị kích thích liên tục làm Huỳnh Sơn ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, điểm nhạy cảm gồ ghề nằm sâu trong em bị tìm thấy, rồi bị tấn công, thân thể như châu ngọc này của em bị gieo vào loại khoái cảm làm nó chết điếng đi vì sung sướng. Đầu óc Huỳnh Sơn lâng lâng tê dại đi vì phút hoan lạc mãnh liệt, dẫu miệng em cứ rên xiết nỉ non xin anh buông tha, nhưng cái đuôi của em lại thành thật cuốn chặt lấy tay của Việt Cường, đòi hỏi không buông.

Tinh dịch được bơm vào trong bụng em, làm bụng nhỏ Huỳnh Sơn trướng lên no đủ, rồi hoà lẫn cùng dâm dịch tràn ra ngoài theo nhịp đẩy đưa, chảy xuống kẽ mông, thấm ướt ga giường trắng muốt. Lỗ nhỏ của em bị móc cắm đến tả tơi lỏng lẻo, xước xát mong manh, đỏ ửng như cánh hồng trong gió, chỉ còn biết há miệng thuận theo nuốt ngập hương vị của một chủ nhân khác.

Việt Cường cũng chẳng khá em hơn là bao, da thịt nõn nà của người phía dưới chẳng khác gì một thức quà ngon lành ngọt lịm, càng bóc tách càng toả ra mùi thơm nồng nàn quyến rũ, càng nếm thử lại càng lún sâu. Anh cảm thấy nếu hôm nay có chết vùi trong thân thể Huỳnh Sơn, thì âu cũng là một ân huệ với mình rồi.

Cái gì ấy nhỉ? À, là chết dưới mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, đại loại vậy đấy.

Anh nhoài lên ngậm lấy cánh môi mềm mọng nước của khỉ con, rồi vỗ nhẹ vào gáy em an ủi. Huỳnh Sơn cũng thuận thế choàng tay ôm lấy cổ anh, dụi dụi mái đầu vào vai anh làm nũng.

Cái chuyện vợ chồng này em thích ơi là thích.

Anh chồng này em cũng thích ơi là thích.

Huỳnh Sơn bấu lấy vai Việt Cường, hôn từ cằm lên môi anh, rồi cọ cọ lên chóp mũi ẩm ướt đầy yêu thương khi nhịp điệu của cả hai đang vào nhịp thư thả nhẹ nhàng.

Việt Cường nhìn tình ý trong mắt em nồng nàn, liền ghé môi thơm lên mắt em, bảo:

"Sơn của anh đẹp quá đi mất."

"Hở? Giờ mà còn đẹp gì nữa chứ? Anh đừng có nịnh em."

"Anh nói thật mà, thề luôn đấy."

Như để chứng minh cho lời thề của mình không hề chót lưỡi đầu môi, Việt Cường bế xốc em xoay ra hướng tấm gương mới nãy.

Huỳnh Sơn vội vội vàng vàng che mặt mình lại, ngượng chín cả người, khẽ càu nhàu:

"Ngượng lắm, em không nhìn đâu."

Việt Cường chỉnh lại tư thế cho em trong lòng mình, cười cười dỗ dành:

"Không xấu đâu, em đẹp lắm đấy, cứ nhìn thử một chút đi nào."

Theo lời dụ khị của anh, Huỳnh Sơn cũng he hé mắt dòm qua kẽ tay. Người trong gương toàn thân hồng hào, tóc tai ẩm ướt rũ xuống ôm lấy mặt, mồ hôi mướt mát túa ra đọng trên da thành giọt, phản chiếu lại ánh đèn vàng loang loáng, trên da thịt còn dính vài cánh hoa hồng rải giường, nom tổng thể tả tơi nhưng lại kiều diễm sắc tình. Nhưng nơi bừa bộn nhất phải nói đến phần hạ thân của em đang ngậm lấy thứ yêu thích của nó, từ trong ra ngoài nhầy nhụa tinh dịch cùng dâm dịch, đùi non chi chít vết cắn mút đỏ hỏn, hai chân em bị giữ mở rộng trước gương, chẳng giấu diếm gì mà phô hết sự dâm đãng của mình.
Em bỗng nhiên hiểu được ý Việt Cường.

Em cũng thấy mình đẹp. Bởi lúc này đây dẫu có tả tơi, thì cũng là tả tơi trong sắc tình với người em yêu.

Cũng bởi vì quay cuồng với người yêu em, nên em có tả tơi thì trong mắt anh, Huỳnh Sơn vẫn là bông hoa đẹp nhất.

Chẳng việc gì phải ngại cả, em làm tình với chồng của em cơ mà.

Việt Cường khẽ vòng tay ôm lấy eo nhỏ của em, thơm vào gáy cổ em nhẹ nhàng.

Huỳnh Sơn bỏ bàn tay đang che mặt xuống, vòng cánh tay qua sau đầu, bấu lấy vai Việt Cường. Tay kia em bám lấy cánh tay vững chãi đang vắt ngang hông mình, khàn khàn cất giọng:

"Em đẹp lắm đúng không? Vậy thì anh phải nhìn em thật kỹ vào, không được rời mắt khỏi em."

"Bây giờ không được, sau này càng không."

Bởi vì có anh, em sẽ chỉ càng đẹp lên thêm nữa mà thôi.

Việt Cường thấy eo nhỏ của em bắt đầu tự đảo đưa, Huỳnh Sơn hơi ngẩng cổ lên, vòm ngực nhỏ nhắn với những nốt hôn đỏ lựng ưỡn ra trước lấy đà nhấp nhô theo nhịp.

Người trong gương như một con thú cái động tình vậy, chẳng xuất ra gì nổi nữa rồi, mà cứ đòi hỏi được yêu thương. Khuôn mặt nó si mê trong ái dục liên miên, rên rỉ ra những âm tiết đục ngầu, cả người mềm nhũn như cọng bún, dần dần bò rạp xuống giường, nhưng mông vẫn cong vểnh lên tham lam vô độ. Cái đuôi nó phe phẩy qua lại, được người phía sau cưng chiều đến no đủ thoải mái.

...

Hai mắt Huỳnh Sơn lim dim díu lại khi nằm trong vòng tay của Việt Cường.

Em thì thào bằng cái giọng khản đặc trước khi được thả mình vào bồn tắm ấm áp:

"Nguyễn Việt Cường."

"Ơi, anh đây."

"Cái gì em cũng cho anh hết rồi. Sau này nhớ phải đối xử tốt với em đó nhe."

Tai em ù ù chẳng nghe được gì nữa, nhưng nụ hôn đặt lên trán thì em lại cảm được rõ ràng chắc nịch.

Huỳnh Sơn híp mắt cười với anh một cái, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.

Hẹn anh vào ngày mai nhé, chồng hợp pháp yêu dấu của em.

.
.
.
Fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro