Chương 15: Chạy trốn
Chương 15: Chạy trốn
Diệu Nhan là một cô nương tốt, nhưng ta chưa bao giờ thấu hiểu được sự suy nghĩ của cô gái ấy. Đôi khi rất tàn nhẫn, đôi khi rất đau khổ. Nhưng, tột cùng cũng có một khát vọng tự do như ta.
Khi ta nghe cô ấy nói Sở Diệu Thanh sẽ chết, ngơ ngác nhìn lên, thấy đôi mắt ấy thấm đẫm bi thương, ta hiểu, quyết định này đau đớn cỡ nào.
—o.0.o—
Trúc phủ, lễ nạp thiếp của Trúc vương gia.
Náo nhiệt, tưng bừng, cờ hoa chăng đầy khắp phủ. Người ngoài nhìn vào đều lắc đầu thay cho sự xa hoa của lễ nạp thiếp này, bởi ngay cả lễ nạp trắc phi cho Trắc phi nương nương hiện nay, cũng không thể xa hoa đến thế. Người ngoài tiếp tục đồn đại Trắc phi nương nương là người chủ trì lễ nạp này, vung tay quá trán cho tình địch. Người ngoài nói rằng Trắc phi thật dại dột, thật thương tâm...
Chỉ có người trong cuộc nhìn ra, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chẳng vui vẻ gì.
Minh Dạ trang điểm mĩ lệ, ngồi bên cạnh Trúc Tri, một áo bào màu đen điểm đỏ, hỉ phục cho lễ nạp thiếp. Minh Dạ ngồi cạnh, tóc bới trâm cài, mĩ mạo ung dung, xinh đẹp vô thường.
Trước đó, khi nhìn mình trong gương, nàng cảm thán không ngừng: "Kĩ thuật trang điểm quả thật khiến người khác từ vịt hóa thiên nga, một chốc bay lên trần nhà thành phượng."
Diệu Nhan nghe xong không hiểu, quay sang hỏi lại, Minh Dạ chỉ cười cười cho qua. Chỉ là lời nói đùa của thế hệ nơi ta sống mà thôi. Nàng đã nghĩ như thế.
Giờ lành đã điểm, lễ nạp thiếp bắt đầu. Các quan khách ngồi nhìn tân nương trùm khăn voan mỏng, màu đỏ tươi trên đầu tiến vào. Đi trước nàng chỉ có một bà dắt mối, không có thêm ai cả, phía đằng sau là hai tú nữ xinh xắn theo hầu.
Làm lễ bái đường, bái thiên địa, bá phu quân, Trúc Tri đứng dậy, thong thả đỡ tay mĩ nữ, đưa về động phòng. Xong xuôi, lại đi ra tiếp khách, để trong phòng tân nương lặng thinh.
—
Nàng đưa mắt nhìn xem Diệu Nhan ở đâu. Kế hoạch của Diệu Nhan rất rõ ràng, chỉ là một cuộc thảm sát trong đêm tân hôn, nhắm đến kĩ nữ kinh thành mà thôi. Bưng từng ly rượu đến các vị quan khách, tiếp thay Trúc Tri, vừa cười nói thản nhiên, vừa để tâm xung quanh.
Trong lúc tiệc đang tưng bừng, quan khách chúc mừng cả Lã gia lẫn Trúc vương, nàng lén lút lui về phòng của mình, cẩn thận gỡ bỏ trang sức cũng như y phục của mình. Hành động này, đoán chắc sẽ khiến Trúc Tri đi theo, nếu không cũng là phái người theo dõi nàng.
Thay xiêm y màu trầm, nàng cầm theo đèn lồng, rảo bước đến phòng hoa chúc của Diệu Thanh. Cửa đẩy ra, chậm rãi bước vào.
"Cô là..."
"Vương Minh Dạ, trắc phi của vương gia."
Minh Dạ gật đầu, tự tiện ngồi xuống chiếc ghế đối diện Diệu Thanh, cười cười nói nói như không, mĩ nhân kia lại chỉ biết ngồi sâu vào giường một chút, yếu ớt mỉm cười đáp lại.
"Thanh nhi tham kiến trắc phi nương nương. Nương nương đến tận tân phòng của tiểu thiếp, không biết có gì dạy bảo."
"Ta sợ ngươi buồn, nên đến đây thôi. Đêm tân hôn của ta, chờ đợi vương gia thật sự rất buồn chán." Minh Dạ ung dung tự rót cho mình chén rượu, trước sự nhăn nhó của Diệu Thanh, lại vờ như không biết đó là chén rượu giao bôi.
Nhẩm tính thời giờ, cũng sắp đến lúc "đoàn cướp dâu" đến rồi.
...
"Trắc phi nương nương ở trong phòng sao? Minh Dạ, cô định làm gì thế?" Diệu Nhan quay sang kẻ đối diện, cắn môi day dứt, cuối cùng vẫn là liều mình một phen. "Kế hoạch tiếp tục diễn ra. Như cũ. Hạ sát cả hai."
Diệu Thanh nhịp nhịp bàn, sau đó mới dứt khoát ra lệnh. Ngay lập tức, khắp vương phủ vang lên tiếng huýt sáo ngân dài.
Quan khách sững lại, tiếng huýt sáo này có phần không đúng. Trúc Tri khẩn trương gọi thị vệ. lời vừa dứt. Từ trên tường phủ xung quanh Trúc phủ, hàng chục kẻ mặc áo đen xông thẳng xuống lễ đường đang lúc huyên náo nhất.
...
"Diệu Thanh, muội biết không, phận nữ nhi vô cùng cực khổ." Minh Dạ nghe tiếng hoảng loạn bên ngoài, chỉ mỉm cười thật tươi. Sau đó mở cửa tân phòng, bước ra ngoài.
Diệu Thanh bên trong, cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng tiếng reo hò, lại khiến nàng sợ hãi nhiều hơn. Chỉ có thể bỏ khăn trùm đầu, lao ra ngoài, lại sững sờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến nữ nhân đó mãi mãi không thể quên.
Vương Minh Dạ vướng đầy máu tươi, cười lạnh lùng dưới ánh trăng dát bạc. Vô thanh vô tức phi đao vào kẻ thù, động tác nhanh nhẹn mà chuẩn xác, nhuần nhuyễn như thể đã giết người hàng vạn lần. Thị vệ Trúc vương ngã dưới chân nàng, mắt mở to sững sờ. Người giết hắn, đến tột cùng là kẻ như thế nào.
"Diệu Thanh, nàng vừa nhìn thấy một cảnh không nên nhìn rồi." minh Dạ cúi nhặt chỉ đao, dùng khăn trắng cẩn thận lau đi vết máu, rồi găm vào thắt lưng. "Đến rồi!"
Lời vừa dứt, rất nhiều kẻ mặc áo đen bịt mặt ào ạt chạy đến, vây quanh cả hai người. Minh Dạ không tung chỉ đao, mà trốn tránh sự truy đuổi. Trong loạn lạc, nàng dùng khinh công nhảy qua tường phủ, một mạch chạy trốn.
"Đuổi theo. Chủ nhân ra lệnh giết cả hai người."
Hai kẻ liền lập tức phi thân đuổi theo, người chạy trước, kẻ chạy sau, chẳng mấy mà chạy ra ngoài phố xá.
Đêm kinh thành tấp nập buôn bán, Minh Dạ đã cố ý mặc đồ màu trầm, chìm vào dòng người mua bán, lách mình qua dòng người, tiến thẳng về thung lũng trước đây nàng từng tìm hiểu cho Thượng Lãm. Còn một điều trong bản nộp lại cho Thượng Lãm mà nàng không ghi "Có hang động xuyên đồi."
Nhấc váy chạy đến khi không còn hơi sức, nàng mới dừng lại một chút. Móc trong túi một lạng bạc trắng, nàng kiếm người có ngựa gần nhất rồi thảy cho hắn lượng bạc, mình mình phi lên lưng ngựa, chạy ra khỏi thành.
Kẻ đuổi theo nàng bị mất dấu, liền ngay lập tức chạy về Vương Phủ, tìm Diệu Nhan để nói rõ sự tình.
—
Minh Dạ chưa bao giờ cưỡi ngựa. Ngay cả ngồi vững cũng khó, huống hồ là phi nước đại. Nàng chỉ biết ra sức quất roi vào ngựa, nằm rạp xuống và nắm chặt dây cương của con vật tội nghiệp.
"Ngựa, ta xin lỗi, cũng tại ta chưa học cưỡi bao giờ, mi chỉ cần đưa ta đến thung lũng là được rồi."
Đường ngoại ngoại thành rất tối, ngựa lại phi nhanh và kẻ trên lưng ngựa không biết cưỡi, có là may mắn tột cùng, may ra mới không bị thương, chỉ là, Minh Dạ không phải dạng may mắn tột cùng ấy.
Trước khi nàng đến được nơi cần đến, con ngựa lồng lên, rồi phi nước kiệu ngay trước một bụi rậm, rồi mắc chân vào rễ cây to.. Mắt Minh Dạ mở ta, chỉ cầu cho nàng không ngã gãy cổ thôi...
...
Hàng ngàn lần, hàng vạn lần nàng nhẩm trong đầu "Dậy đi! Chạy đi! Tỉnh đi!" Cho đến lúc nàng mê man tỉnh lại, trăng đã treo trên đỉnh đầu. Cảm nhận sự dữ dội từ cánh tay trái truyền đến, nàng biết nàng gãy tay rồi. Cố ngồi dậy để xem vết thương của mình đến mức nào, nàng thầm tạ ơn trời ít ra phổi nàng vẫn còn nguyên vẹn. Kiểm tra thân mình xong, nàng ngã xuống nền đất lạnh, lúc này, mới nhớ ra con ngựa tội nghiệp rên rỉ vì gãy chân.
"Khi ngựa bị gãy chân, thà rằng hãy giết nó để nó không chịu đau đớn nữa."
Nàng từng đọc trong truyện, xem trên film về những điều như thế. Có điều, khi chính bản thân trong hoàn cảnh này, nàng mới thấy thật tàn nhẫn làm sao.
"Ta xin lỗi, nếu không phải tại ta... nếu không phải tại ta vô dụng. Xin lỗi mi." Nàng vừa khóc, vừa run rẩy lấy ra trong áo chùy thủ của mình, nhằm vào cổ ngựa rồi đâm xuống.
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi..."
Minh Dạ dựa vào con ngựa, khóc rất lâu, rất lâu, rồi mới lảo đảo đứng dậy. Trời đất quay cuồng, nàng cũng quay cuồng.
Kế hoạch chạy khỏi vương phủ của nàng diễn ra ngay khi Diệu Nhan nói rằng sẽ đem Diệu Thanh đi giết. Không sao cả, bọn họ tìm nàng, nàng sẽ giết bọn họ, chừng nào không ở gần hai người đó, chừng nấy nàng sẽ thấy tự do.
Minh Dạ lết thân xác về phía thung lũng, lần mò theo con đường mà nàng gần như học thuộc. Tình tiết của nó nàng vẫn nhớ, đường đi lối lại nàng là người rõ hơn ai hết, có điều, nàng không cho rằng nàng may mắn khi Thượng Lãm buộc nàng nhớ kĩ nơi này.
Nhưng để sau.
Vết thương của nàng không gây chảy máu. Chỉ là gãy xương bên trong, nàng không cần vệt máu để gây ra dấu vết cho đám người truy đuổi nàng. Sau đêm nay, kinh thành sẽ nào loạn. Nàng phải nhanh chóng trốn đi thật mau thôi.
—
Ta chưa từng biết sẽ mệt nhọc thế nào khi phải đi với thương tích đầy mình. Trên người vết thương lớn là gãy tay, vết thương nhỏ là các vết trầy xước khắp thân.
Nhưng bỏ đi. Khát vọng sắp thực hiện được rồi. Ta đi được, ta sẽ đi xuyên hang đá đó, đi xuyên ngọn đồi để nhìn ra nơi chờ đợi ta là ở đâu.
Kinh thành vốn dĩ rộng lớn, nhưng ra khỏi cổng thành đã là một thế giới khác. Ngọn đồi ở hướng đông, vậy bên hướng đông ấy có gì?
—
Miên man nghĩ, cuối cùng cũng đến nơi. Ta không biết làm sao ta có thể đi được đoạn đường xa đến thế. Ta chưa bao giờ đi trong tình trạng sức khỏe tồi tệ đến vậy. Ngày trước, khi đi du lịch khắp nơi, trèo đèo lội suối, ta đều khỏe mạnh mà đi. Sức hăng hái là vậy, nhiều lúc mệt, nhưng đi mãi cũng thành quen. Mà đã một năm hơn, ta chưa từng đi xa đến thế, điều gì giúp ta đến được đây.
Ta cười.
Sức mạnh niềm tin...
Kể ra, thứ này tính là có thật đi.
—o.0.o—
"Mau đi tìm trắc phi! Phong tỏa kinh thành, lục soát nhà dân, bố cáo thiên hạ. Phải tìm trắc phi cho bằng được."
Trúc Tri đem ném cụ trà xuống đất, gầm lên ra lệnh với các hạ tướng của mình. Kẻ vâng người dạ, đều nhất loạt lui ra, mặc cho vương gia trong cơn thịnh nộ điên loạn.
Vụ náo loạn cướp dâu ngày hôm nay, không chỉ biến Diệu Thanh thành một xác chết, phá nát mối giao hảo giữa Lã gia và Trúc vương, còn đem một trắc phi kì lạ biến mất. Dù là ở phương diện nào, Trúc Tri đều có thể nổi giận.
Có điều, cơn giận chưa nguôi, đem phi chiếc chén về phía cửa, lại chẳng may nghe tiếng nói thanh thúy lạnh lùng vang lên: "Từ bao giờ ngươi quan tâm đến Minh Dạ vậy?"
"Trình Phong, nàng đến làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro