Chương 25
Phàm Lăng nuốt nước miếng, lo lắng nhìn thân hình đồ sộ hơn mình trước mắt, ánh mắt có chút tránh né, thân thể vì thế cũng bắt đầu sợ hãi mà có ý giãy giụa muốn chạy.
Âu thần nào để cho con mỗi xổng mà chạy dễ dàng như vậy được, biết Phàm Lăng chắc chắn bị có ý định ăn no đào tẩu, cười gằn xấu xa, dùng lợi thế thân thể cao lớn đè lấy tên tiểu nhân này: " Cậu thoải mái rồi muốn bỏ trốn sao? "
" Nói tôi tiểu nhân vô sĩ thế thì hành động của cậu có tình là cùng một loại với tôi không nhỉ?"
" Cậu có biết da mặt đã luyện đến trình độ dày hơn Vạn Lý Trường Thành rồi không? Tôi, tôi không muốn...a,cậu làm gì thế hả?" Phàm Lăng cứng người, mắt trừng nhìn tên trước mắt mà rống lớn: " Âu Thần"
Âu Thần ép sát hạ thân, hai tiểu yêu quái chạm vào nhau, chưa hết, phần hông của y bắt đầu di chuyển, ma sát hai vật ấy, cách một lớp vải mỏng, Âu Thần khiêu khích vật ấy đang ủ rủ vì kích thích mà lại vươn cao một lần nữa.
" Đừng...a, đừng cọ nữa, bỏng mất" tên kia định ma sát đến khi nào, bên dưới nóng đến độ muốn bỏng hết rồi.
Âu Thần gầm gừ khó chịu tận cuống họng, lông mày anh tuấn nhíu chặt đầy vẻ nhẩn nhịn , phần hông muốn tìm kích thích mà cứ chuyển động, đến khi không kiềm chế được nữa, Phàm Lăng lại bắn.
Nhìn y mệt mỏi nằm trên giường, Âu Thần thấy cũng chín mùi rồi, lột vật cản cuối cùng của bản thân, vật to lớn kia như được phóng thích mà sừng sửng đứng ngẩng cao đầu, kích thích cùng hình dạng khi được thoát khỏi sự bao bọc rất chi là khủng bố, Phàm Lăng nhìn mà toát hết một tầng mồ hôi, lắc đầu muốn trốn nhưng thân thể mệt lả lời, hai chân bị Âu Thần mạnh mẽ tách ra lộ rõ phần nam tính kia trước mắt.
" Đừng nhìn, tôi bảo đừng nhìn".
" Đâu phải tôi chưa từng thấy đâu, xấu hổ cái gì a?"
" Buông tôi ra, chúng ta thương lượng".
" Hừ, cậu còn câu nào nghe lọt lỗ tai hơn không? Cậu được giải toả rồi còn tôi vẫn chưa bắn lần nào, thương lượng không thoả thuận".
Âu Thần nhíu chặt mày: " Bây giờ mở chân ra nào, cậu muốn ăn đau không? Cái của tôi rất lớn, không khuyếch trương thì đảm bảo cái đó sẽ rách, cho nên ngoan ngoãn tách chân ra , hay muốn tôi dùng bạo lực hả?"
Quả thật lần trước y vẫn còn ám ảnh đến hiện tại, lúc đó cũng khuyếch trương nhưng vẫn đau sao? Cái vật đó làm sao mà cho vào được, tuyệt đối không được đâu.
Âu Thần nhìn Phàm Lăng cứ lắc đầu chống cự, hắc tuyến bắt đầu hiện lên trán, bà nó cậu nhịn đủ rồi, người ta ăn no chùi mép bỏ của chạy lấy người, cậu lại lâu ngày chưa giải quyết, vật ngon trước mắt chỉ được nhìn không được ăn , bây giờ mà không phát tiết Âu Thần sẽ phát điên mất.
" Nghe lời nào, không sao cả" Âu Thần cố ôn nhu trấn định cậu, giữ chặt cơ thể không ngừng đạp loạn xạ kia, nhanh tay tách hai chân y ra dùng chân cố định không cho khép lại, ngón tay thon dài linh hoạt tức khắc chui vào nơi chật hẹp kia.
" A..." không ngoài suy nghĩ, Phàm Lăng ngửa cổ đau đớn tru tréo, nước mắt như muốn rớt ra ngoài, miệng lẩm bẫm yếu ớt cầu xin: " Lấy ra..a...mau...mau rút ra đi "
"Một chút nữa, một chút nữa sẽ thích nghi!"
Năm phút rồi, ngón tay thon dài kia vẫn còn bên ngọ nguậy khếch trướng, vừa thô vừa lớn, Phàm Lăng cắn chặt răng, hết chịu đựng nổi nắm lấy tay Âu Thần siết chặt: " Không làm nữa, đau chết rồi".
Âu Thần nhướng mày, mỉa mai: " Phóng lao theo lao, đến nước này cậu hối hận có phải muộn rồi không? Nghe lời nào, đừng siết chặt quá, tôi không di chuyển được".
" Không cần di chuyển, không cần". Y lắc đầu đau đớn, vẫn cứ nắm tay không cho cậu động đậy,
Âu Thần nào không xót cơ chứ? Nhìn y cứ nhăn mặt đau đớn, mồ hôi đầm đìa rơi lả chả , có chút không đành lòng, lại nhìn xuống phần dưới mình đã lên nòng căng cứng dưới đũng quần kêu gào muốn xả đạn cấp bách, kiềm nén tâm địa phút chốc lương thiện của mình, thôi a, sau này tôi sẽ bù đắp cho cậu, còn bây giờ nếu tôi nhịn chắc nổ tung mất.
Âu Thần bắt đầu đổi tác chiến, mân mê hạt đậu nhỏ dựng thẳng kia, dùng răng cắn nhẹ nhẹ khiến Phàm Lăng bật ra tiếng rên rỉ kèm theo những hành động muốn tránh, Âu Thần đùa giỡn với thân trên y, bên dưới vẫn quy luật mà chuyển động, cảm nhận cơ thể Phàm Lăng rơi vào tình trạng mềm nhũn không còn sức chống cự, với cả bên dưới lại di chuyển dễ dàng , trơn tru hơn.
" Nhìn xem, bên dưới đã vào hơn ngón tay rồi này, biết sao không?!" Liếm láp vành tai mẫn cảm của cậu, thì thầm dụ hoặc: " Cơ thể cậu bị tôi kích thích thành ra ruột già cậu tiết ra dịch thể, cảm nhận được không? Bên trong thật ẩm ướt...".
Phàm Lăng bị lời nói thô bỉ của cậu làm cho ngượng chín mặt, cơ thể bị đùa giỡn đến hô hấp loạn nháo nhào, nhanh chóng che lắp cái miệng vô sỉ kia: " Cậu câm miệng đi".
" Tại sao? Rất cuốn hút a" Âu Thần có chút lưu luyến với khối thân thể này , dù là đàn ông nhưng da vẻ Phàm Lăng lại mịn mài mềm mại khác xa với những người đồng giới, có vẻ như cậu thừa hưởng điều này ở mẹ, từ tấc da tấc thịt, đều trắng đều có độ đàn hồi khó tưởng tượng, vòng eo săn chắc khoẻ mạnh , đôi cái mông lại có tính đàn hồi rất tốt a, Âu Thần không nhịn được mà đánh vào tạo ra tiếng chát chát vang dội.
Đàn hồi tốt, thật chất lượng nha, so với mông phụ nữ, có lẽ Phàm Lăng không thua là bao.
" Điên à!? Đừng đánh, a".
Phàm Lăng như bị kích thích dữ dội, động tác Âu Thần lại liền mạch, chuyển động khuếch trướng không ngưng nghỉ, hai cánh mông bị đánh in đỏ năm dấu tai hình cánh hoa xinh đẹp, kích thích như thế, Phàm Lăng gầm gừ nơi cổ họng, cơ thể run rẩy kịch liệt và sau đó một dòng chất dịch trắng đục lại được phóng thích.
" Có vẻ cậu thích như vậy thì phải?" Âu Thần nhướng mày, nhếch mép ôn rút tay ra: " Cậu đã thoải mái hai lần a, bây giờ...đến phiên tôi". Vừa nói Âu Thần vừa cởi thắt lưng của mình, tức khắc quái vật nhanh chóng bật ra ngoài hùng hổ với những sợi gân nhô lên nhìn rất đáng sợ, đàn ông với nhau cậu biết, Âu Thần đang rất kiềm nén tính khí của mình.
Phàm Lăng nuốt nước miếng, tim đập mãnh liệt mở to mắt nhìn quái điểu đến nổi mất hồn.
" Nó không vào được đâu"
" Chưa thử sao cậu biết?!" Âu Thần nhướng mày.
" Cái này...không được, nhất định không được". Đùa nhau à?
Y nhướng mày ồ lên vẻ tỏ tưởng, ánh mắt nheo lại nhanh chóng bắt lấy chân y kéo lui về quấn lên hông mình, cầm quái điểu chạm nhẹ vào tiểu cúc đang run rẩy kịch liệt kia mà khiêu khích: " Không thử làm sao biết?"
" Âu Thần, tôi..." Chưa kịp bảo toàn tính mạng muốn kéo dài tuổi thọ cho tiểu cúc, Âu Thần đã nhanh chóng phong ấn miệng cậu, phần hông bắt đầu dùng sức, cố gắng nhẹ nhàng mà đi vào.
Tiếng đau đớn trong khoang miệng tức khắc bị Âu Thần nhanh chóng nuốt lấy, không cho y chống cự, bên dưới cũng không ngưng trệ mà đâm sâu một chút nữa, kết quả không ngoài dự đoán, Phàm Lăng đau đớn cong thắt lưng thành vòng cung xinh đẹp, hai tay có điều kiện muốn phản kháng bị Âu Thần giữ chặt.
" Nuốt hết vào".
" Không, rách..a....rách mất...ưm" run rẩy nỉ non , vô lực muốn lắc đầu kháng cự, nhưng Âu Thần nào để y toại nguyện? Khống chế mà ngậm môi y không buông, phía hông tức tốc được lắp hoả lực bắt đầu nhanh chóng ép xuống, hiện tại, tính khí Âu Thần đã hoàn toàn nằm bên trong động huyệt nhỏ hẹp của Phàm Lăng.
" Đau..rút ra, a...xin cậu, rút ra ngoài".
Âu Thần cũng chẳng thoải mái gì, Phàm Lăng đau đớn cho nên siết chặt phía dưới, ép tính khí Âu Thần cũng đau đớn khiến y nhăn chặt mày, nhẹ giọng trấn an :" Thả lỏng, cậu tính ép khô tôi à?"
Phàm Lăng rất muốn chữi ầm , muốn rống lên cho vơi bớt cái cảm giác như bị tứ mã phanh thây ra, đau rát kèm theo cảm giác bị xé rách, Phàm Lăng không dám cử động, mồ hôi lấm tấm trên vòm trán nhìn thật xót xa.
Âu Thần cũng không chuyển động, y kiên nhẫn đợi cơ thể Phàm Lăng thích nghi , kiềm chế thú tính đang gầm gù đòi ăn, kiên nhẫn mà chờ đợi. Âu Thần cố gắng đánh lạc hướng y, hôn cậu, trán, chóp mũi đến đôi mắt ươn ướt của y, làm cho cơ thể cậu dần dần thả lòng.
Cảm giác siết chặt từ từ vơi đi, Âu Thần bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng mà di chuyển, cậu cũng không quên nhìn sắc mặt của Phàm Lăng.
Tiếng rên rỉ vô thức tựa như kiềm nén không thành mà thoát ra , điều này làm Âu Thần càng thêm kích thích , hơi thở rối loạn cúi xuống thì thầm bên tai cậu: " Đừng kiềm nén, cắn vào đây này, sẽ giảm đau đấy".
Phàm Lăng không chút do dự mà cắn thật mạnh vào vai y, gặm như muốn rách luôn phần thịt ở đó vậy mà Âu Thần mặt không biến sắc, ôm lấy y: " Đúng rồi, cắn mạnh vào" vừa nói phía dưới bắt đầu nghịch lý mà di chuyển từ nhẹ nhàng dần dần tăng tốc, Phàm Lăng không theo kịp tiết tấu, bị sự chuyển động điên cuồng kia mà không kiềm chế giọng của mình nữa, rên rỉ thành tiếng cứ vang dội không thể kiềm nén.
" A , chậm....chậm thôi" Phàm Lăng cắn môi nhíu chặt chân mày thanh tú, đôi lúc không kiềm chế nổi mà lắc đầu nức nở: " Chậm...chậm một chút, không được..." Cái tính cách cứng đầu thường ngày, sự nóng tính giờ chẳng thấy bóng dáng, chỉ thấy một người, yếu ớt vô lực chỉ biết ôm chặt Âu Thần, vô thức mà rên rỉ, lắc đầu liều mạng cầu xin Âu Thần nương tay tha mạng.
" A...sâu quá rồi!"
Âu Thần không trả lời, cũng không ngưng trệ động tác, cậu muốn phóng thích, cậu muốn giải thoát bản thân, biết chính mình sẽ làm khó Phàm Lăng cho nên vừa động, cậu không quên an ủi: " Sẽ thoải mái ngay thôi".
Như được lắp thêm động cơ thượng hạng, phần hông Âu Thần di chuyển không ngừng nghĩ, như vũ bão, cuồng phong cứ ập đến tới tấp Phàm Lăng khó lòng theo kịp vì thế, Phàm Lăng càng đứt quảng chịu thua mà yếu ớt cầu xin.
" Âu Thần...dừng...A...chậm, chậm một chút".
Không biết trải qua bao lâu, Phàm Lăng cảm thấy cơ thể mình không sức lực, cậu chỉ biết cố bám vào thành giường giữ trọng tâm thân thể, đôi mắt mê mang tê dại, khuôn mặt chìm vào khoái cảm giữa đau và sung sướng không phân định được, hô hấp cứ như đứt quảng mà thở gấp, tiếng rên rỉ kiều mị tràn khắp căn phòng tăng thêm ái muội cùng kịch tính.
Đã hai tiếng rồi, cảm giác như qua từng vạn thập kỷ vậy, ấy vậy mà Âu Thần vẫn cứ chuyển động , cần cù siêng năng không mệt mỏi cứ ra vào.
" Mau...mau bắn đi, tôi không chịu nổi nữa". Tê dại truyền thẳng đến sóng não, Phàm Lăng thể không thán phục Âu Thần, càng cảm thấy sau này sẽ khó sống a, đã hai tiếng rồi, mà tên này một chút động tĩnh cũng không có, còn cậu đã bắn năm lần rồi, con mẹ nó, sức lực cường đại a.
" Tôi còn chưa muốn bắn".
" Làm ơn...tôi mệt lắm rồi" Phàm Lăng quả thật khóc không ra nước mắt a, bên dưới truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau đau, phần mông bị va chạm đến tê dại, nếu không ngừng, cậu sợ mình ngất thật a.
" Nhưng tôi chưa muốn bắn!" Âu Thần cứ ra vào kịch liệt, thân thể này cứ dụ hoặc cậu mỗi khắc, bây giờ món ngon thèm khát đang trước mặt, làm sao bảo cậu ngừng được chứ?
" Thời gian còn dài mà!" hiện tại hơn mười giờ tối thôi a.
" Cậu muốn làm đến sáng à?!" Phàm Lăng trố mắt không tin được.
" Cậu thông minh!"
" Không không, tôi không muốn..."
Ôi mẹ ơi, cứu tôi a~
Kết quả trôi qua hơn một tiếng nữa, Âu Thần không cam lòng mà tha cho Phàm Lăng, nhìn cậu xụi lơ nằm trong lồng ngực mình, mặc cho cậu ôm siết chặt cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà nằm trong vòng tay cậu, ngủ đến sáng.
Ai ngờ được, cú đấm cừ khôi lại thất bại thảm hại như thế này? Bị hành hạ đến độ rớt nước mắt, nức nở xin tha mạng, đến sáng khi tỉnh lại cậu mới rút ra bài học quý giá.
Người mạnh là kẻ rất đáng sợ, đừng nên khiêu khích cũng đừng đến gần, nếu như y nổi lên thú tính thì khái niệm đáng sợ kia chỉ tăng không giảm, chẳng hại như Âu Thần, mọi ngày y cứ bình bình đạm đạm, lạnh nhạt bất cần nhưng đằng sau ấy chính là cả một con quái thú đang ngấm ngầm ẩn núp, khi vô tình chạm vào thú tính quái gỡ, quái vật kia sẽ bộc phát bản năng đói khát của mình, như Phàm Lăng chẳng hạn, bị Âu Thần hành hạ đến nữa đêm mới nhả ra, cậu liền mệt mỏi mà ngủ thẳng chiều hôm sau mới dậy nổi.
" Dậy đi" Phàm Lăng nhíu mày, thân thể khó chịu lấy gối che mặt không muốn bị làm phiền.
" Dẫu gì ngồi dậy dùng chút gì đó đi đã, nếu không sẽ chết đói đấy" Âu Thần nhìn y bị mình hành hạ trở mình cũng phiền, những đốm đốm xanh tím bao phủ toàn thân, ánh mắt cậu ôn nhu mà cưng chiều, sờ sờ đầu y khuyên bảo.
" Tôi chỉ muốn ngủ thôi "
" Dậy đi " sau một hồi nhẹ giọng khuyên bảo, Phàm Lăng rốt cuộc cũng chịu mở mắt, chưa mở mắt thì thôi đi, đã mở mắt lập tức những dây thần kinh đánh thẳng lên bộ não, cảm giác hiện tại chính là cơ thể như bị nghiền qua nghiền lại, đau ê ẩm a, nhúc nhích ngón tay cũng là điều khó khăn.
Thà rằng đánh nhau một trận sống mái, cũng chưa trải nghiệm qua cái con mẹ nó cảm giác tả tơi thế này, Phàm Lăng động cũng không dám động , chỉ giương mắt mệt mỏi đảo lên con người đã hành hà mình suốt đêm qua.
" Tôi cảm thấy hối hận". Giọng nói thường ngày cũng vì đêm qua gào thét rên rỉ, bây giờ lại khàn đặc yếu ớt thì thầm nói.
Âu Thần bật cười ha hả, sủng ái xoa xoa đầu y nhếch mép lãnh ngạo: " Có phải quá trễ rồi không?"
" Tôi không cần cậu có trách nhiệm"
" Bảo bối, cậu xem mình thành bộ dạng này rồi còn khiến người khác nổi sát tâm nữa à? Nói cho cậu biết, tối qua tôi chưa thoã mãn! ".
" ... " Phàm Lăng thầm mắng trong lòng, tối qua y không nhớ mình bắn bao nhiêu lần, vậy mà tên kia, một lần cũng không bắn, thâm tâm âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cái này cũng quá cường hãn đi, bỗng chốc cậu chợt nghĩ đến tương lai, cảm thấy mù mịch vô cùng, nuốt nước miếng khô khốc, ngoan ngoãn khép miệng không tiếp tục khiêu chiến nữa.
Âu Thần cười khẽ, y biết mình đã doạ y sợ đến mất mật rồi a, nhìn mặt lúc xanh lúc trắng của cậu, Âu Thần biết đêm qua mình quấn cậu ấy đến thế nào rồi! Quả thật hiện tại cái tên Phàm Lăng này, làm cho cậu phát điên lên mà, muốn kiềm chế lại vô nan.
Bồng y vào nhà tắm, cẩn thẩn lau sạch sẽ thân thể, sau khi hoàn tất, hai người ngồi ăn cơm.
Chuẩn bị ăn, Phàm Lăng thấy trước mắt có chai hoa quả quen thuộc, ngước mắt nhìn Âu Thần, không kiềm được mà bật cười, uống một ngụm, a~ vẫn ngon như thế.
" Cứ uống đi, trong tủ còn nhiều" Âu Thần gắp cho cậu thịt cừu: " Mở miệng ra nào".
------
Buổi sáng hôm sau, Âu Thần thức sớm, vẫn là thói quen tập thể dục, sau đó nhảy ra nhà Phàm Lăng, tỉ mỉ lấy túi xách không quên đồng phục đi học đặt ở nhà mình, rồi vào bếp làm bữa sáng, hoàn tất y liền đánh thức Phàm Lăng, sau đó cậu còn có nghĩa vụ cõng cậu đến trường.
" Tôi có thể đi được, thả tôi xuống đi".
" Cậu ngồi im xem nào! "
" Ai cũng nhìn chúng ta kìa!" Phàm Lăng cảm giác được những ánh mắt tò mò đang phóng về phía hai người, rất lộ liễu.
" Cậu quan tâm làm gì? Kệ họ đi" Âu Thần thái độ vẫn không quan tâm, vác Phàm Lăng trên lưng không quên trêu ghẹo: " Cậu nghĩ xem họ đang nghĩ gì về chúng ta?".
" Nghĩ vớ vẫn " Phàm Lăng trừng mắt hừ lạnh, xấu hổ xoay mặt đi.
" Ồ? Phàm Lăng, cậu bị gì thế ?!" Đi đến cổng trường, vô tình gặp Hàn Lục Hải, thấy Phàm Lăng trên lưng Âu Thần, trong mắt ý ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi.
" À, tôi..."
" Cậu ta tối qua té dập mông" Âu Thần đột nhiên mở miệng.
Phàm Lăng giật giật khoé môi , đầu nổi hắc tuyến.
" Tối qua té? Có sao không?"
" Thân ái, cậu ta bị vấp ngã thì mông cậu ta bị thương, vết thương tuy không nặng nhưng lại khó di chuyển một chút".
Hàn Lục Hải nhìn Phàm Lăng: " Vết thương có nặng lắm không vậy?"
Âu Thần lãnh đạm , ánh mắt thù địch phóng thẳng không chút né tránh: " Cậu ta bị thương ngay mông, chẳng lẽ cậu muốn xem mông cậu ta?".
" Tôi và Phàm Lăng từ nhỏ đã chơi với nhau, cởi chuồng tắm mưa cũng có cho nên cũng không ngại".
" Thân ái, chúng ta đều trường thành, từ ngữ cũng dùng cho rõ ràng a, chơi với nhau? Nó có rất nhiều nghĩa đấy".
Hàn Lục Hải cười nhẹ, sắc mặt ôn nhu cười xấu hổ: " Ngại quá, là do tôi sai..."
" Lúc nhỏ khác , trưởng thành thì càng khác, có những điều hôm qua làm được nhưng hôm nay không bao giờ làm được" để lại câu nói thâm y, Âu Thần không nể mặt lướt ngang qua y.
Sắc mặt ôn nhu thu liễm lại, ánh mắt loé lên tên hung ác nhưng rất nhanh liền giầu đi, Hàn Lục Hải gãi gãi đầu ra vẻ khó xử thở dài mà đi vào trường.
" Âu Thần, cậu thả tôi xuống đi"
" Thế nào? Cảm thấy tôi quá đáng à?"
Phàm Lăng thở dài, thật ra y muốn Âu Thần có thể thân thuộc với bạn mình, nhìn cậu cũng biết y chẳng có thiện cảm với Hàn Lục Hải, lúc nãy hai người đấu khẩu, Phàm Lăng không dám mở miệng khuyên nhủ, vì khuyên một bên thì bên kia sẽ khó xử vì thế cậu giữ im lặng.
Âu Thần rẽ vào gốc khuất, xoay người đặt Phàm Lăng lên bệ cửa sổ, ánh mắt nghiêm túc nâng cằm y : " Tôi không biết lúc trước hai người thân mật thế nào? Nhưng hiện tại cậu là của tôi , cho nên vì tôi, giữ khoảng cách với cậu ta , được không?".
Phàm Lăng mím môi, bất đắc dĩ mà gật đầu: " Vậy mới là bảo bối ngoan của tôi"
" Thối quá đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro